Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi về nhé, anh hãy nghĩ thật kĩ xem tôi nói có sai không. Không bao giờ có sự xuất hiện trùng hợp ngẫu nhiên nào cả. Chỉ có hai người khác nhau mới có cách đối xử khác nhau với anh.

Tôi vừa đi xuống sảnh khách sạn sau khi nói chuyện với Vũ xong, Khải ngồi đó cầm chặt điện thoại và túi xách của tôi trong tay, mặt lạnh lùng không có biểu hiện gì nhưng tôi lại có cảm giác như Khải đang rất tức giận với tôi.

Bước tới gần chỗ Khải, ánh mắt cậu ấy không nhìn tôi một cái nào. Khải đứng lên quăng túi và điện thoại vào tay tôi.

- Khải sao vậy ?

- Không làm sao cả ? Đưa áo tôi vè.

- Tôi không có tay cởi.

- Phiền phức thiệt.

Khải quay đầu cúi xuống đưa hai tay đụng vào hông tôi làm tôi giật mình.

- Làm gì vậy ?

- Lấy áo.

- Tôi...không có cái gì để mặc cả.

- Áo của tôi không dành cho mấy người bắt cá hai tay.

- Cái gì bắt cá hai tay ?

Khải lấy áo ra, váy tôi rách bị lộ cả chân và đùi nhìn rất phản cảm như bị ai đó cưỡng bức vậy, Khải nhìn dưới đó một hồi lâu, tôi lùi lại che váy. Biến thái !

- Phiền thật chứ chả đùa. Mặc lại đi.

Khải quơ tay cầm chìa khóa xe trên bàn rồi đi, tôi không kịp cột áo che lại liền chạy theo Khải ? Không biết giận tôi chuyện gì nhưng rõ ràng là kiếm chuyện cãi với tôi mà.

- Khải. Khải ghen phải không ?

- Ghen ? Ghen cái gì ?

- Thừa nhận đi Khải thích tôi ?

- Nhảm, tôi đây không bao giờ thích cậu.

- Vậy tại sao Khải lại giận.

- Tôi chỉ cảm thấy Vy xấu tính vô cùng, một bên thì cần tôi bảo vệ bên còn lại lại cùng Vũ thân mật ? 45 phút tôi ngồi chờ cậu dưới này cậu trên đó làm gì ?

Khải hét vào mặt tôi rồi quay đi, tôi chạy theo tới xe Khải nắm tay Khải thì bị hất ra.

- Bỏ tay ra.

Tôi loạng choạng nhém té còn Khải thì phóng xe chạy đi một mạch mất hút, tôi hụt hẫng trước sự hờ hẫng đó. Cứ thế mà mình bị Khải bỏ rơi như vậy ? Tôi không còn sức để mà làm gì nữa, vừa thoát khỏi cơn sợ hãi bây giờ lại bị bỏ rơi một mình. Tôi đi về trong cái giá lạnh của màn đêm, cái lạnh của tháng 12.

Dừng lại bên quán ăn lề đường, tôi ghé vào ngồi gọi đồ ăn một mình cô đơn. Điện thoại liên tục hiện lên số máy của ba, tôi mở máy nghe.

- Alo con nghe đây ba.

- Con đi đâu giờ này chưa thấy về ?

- Con đang cùng bạn ăn tối, tí con về ạ.

- Về sớm đó. Ba dặn Sen nó chờ cửa.

- Dạ ba.

Tắt máy, cũng là lúc chủ quán đem thức ăn ra,tôi nhìn mà không thể ăn nổi mặc dù bụng thì vẫn cứ đói muốn xỉu. Cố gắng đưa lên miệng từng đũa mì mà vừa ăn vừa khóc, không biết tại sao lòng tôi lại buồn tới như vậy. Cảm giác như vừa đau đớn tột cùng vừa ấm ức hàm oan khi người yêu hiểu lầm vậy ! Còn mơ tưởng Khải thích mình, là người ta thương hại thôi.

Về tới phòng, không còn sức làm một điều gì nữa, tôi nhắm mắt ngủ luôn cho tới sáng. Thức dậy đi học, tin nhắn vang lên không ngừng. Tôi lập tức mở ra vào trang của nhóm lớp toàn là hình tụi nó gửi qua của tôi với Khải đứng trước cổng khách sạn. Hình chụp khá mờ với lại trời tối nên không thấy rọ là tôi nhưng tôi vẫn có chút sợ hãi. Người khác có thể không nhận ra nhưng Mai thấy sẽ nhận ra. Tôi nhìn thấy Mai đã xem nhưng không nói gì. Tôi hiểu Mai, Mai chắc chắn biết tôi với Khải không phải quan hệ bạn bè bình thường nữa. Mai biết tôi và Khải là quan hệ trên mức tình bạn nhưng chưa phải là tình yêu.

Tôi cứ vờ như không phải mình, im lặng đến trường, may ở chỗ trường này học mạnh ai nấy lo, cũng chưa chắc tụi nó nhận ra tôi nên mới không để ý tôi. Thấy thế tôi chạy ù lên lớp, vào tới lớp nhìn thấy Khải đang lướt lướt điện thoại. Không nhìn tôi mặc dù mắc có liếc qua thấy tôi. Lớp ai thấy tôi cũng bắt đầu ùa lên, vậy là lớp biết rồi.

- Hình đó là của ai vậy ta ?

- Mai hay Vy nhỉ ?

- Hai chị em nó càng ngày càng giống tao nhìn không ra luôn mày ơi.

- Đúng rồi. Mai với Vy, hai đứa bây đứa nào quen Khải vậy.

- Tụi bây hỏi nhiều quá - Mai cười cười nói.

- Con Mai nó tủm tỉm kìa, vậy là nó chứ không ai.

Rõ ràng Mai biết đó là tôi sao còn phải giả vờ như là mình nhỉ ? Nếu tôi đoán đúng thì Mai đã có ý đồ với Khải ? Vậy còn Vũ thì sao ?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không biết rốt cuộc Mai có ý định gì nhưng Mai vẫn cứ tiếp tục làm cho ra vẻ người trong hình là Mai. Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa liền đứng lên đi vào chỗ ngồi.

- Vy ơi mày làm chị vợ thằng bạn rồi kìa haha - thằng bê đê trong lớp cất tiếng lên.

- Bụp... câm miệng hết cho tao. Hình đó đứa nào nhắc tới nữa tao không tha đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro