Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao em nói là bị tai nạn ?

- Em đâu có nói ! Em chỉ nhờ chị đem đồ tới cho em, em còn nói em đang ở với Khải mà ?

- Mai ? Em nói gì vậy em mới nói trong điện thoại ?

- Chị có nghe lầm không ? Em đâu có tự nói xui mình làm gì ?

- Ừ, coi như chị nghe lầm. Vậy chị về, đồ nè.

Tôi không đối mặt với Khải được thêm lâu nữa, tôi muốn chạy ùa đi khỏi nơi này thôi. Còn nói tiếng nào nữa chắc tôi không cầm được nước mắt nữa. Đưa túi đồ rồi tôi chạy ra khỏi phòng, đeo khẩu trang lại, vào thang máy tôi khóc, tôi hiểu bản thân mình rồi. Tôi thích Khải, yêu Khải và là người đã rung động trước.

Tôi chạy ra taxi thấy Khải chạy theo kêu tên tôi, tôi né tránh đóng cửa lại kêu tài xế chạy đi về. Tôi về nhà trong nước mắt, cũng may mọi người đã ngủ, chẳng ai biết gì cả. Đêm đó tôi đã thức trắng, bao nhiêu cuộc gọi tin nhắn của Khải tôi cũng không động tới. Sáng hôm sau, vẫn đi học bình thường như vậy cùng Mai nhưng hai chị em đều không nói chuyện với nhau chuyện gì. Xa cách như người lạ mà tôi cũng chẳng biết nên nói gì với Mai.

Bước vào lớp, không có Khải khiến tôi nhẹ nhõm hơn, tôi đã thầm mong rằng hôm nay Khải không đi học để tôi có thể bình tâm lại chưa muốn gặp Khải ngay lúc này.

Đời đâu như là mơ. Khải từ ngoài cửa bước vào, Mai đứng lên bước tới Khải, Khải không để ý tiến tới chỗ ngồi, làm Mai đơ ra vài giây, tôi không nhìn trực tiếp Khải nhưng biết ánh mắt Khải đang chăm chú vào tôi.

- Giận ??

- ....

- Nói gì đi Vy.

- .....

- Không nói phải không ?

- ......

- Được, vậy im lặng mãi đi.

Khải đứng lên đá ghế đi khỏi lớp trong sự bàng hoàng của cả lớp, chỉ có tôi là vẫn không biểu hiện gì im lặng coi như không thấy gì.

Những ngày học sau cũng như vậy cho đến khi chỉ còn những ngày học cuối cùng của năm học. Lớp bàn tán về tiệc cuối năm, đi chơi ở đảo Phú Quốc, tôi và Khải bắt đầu trở nên ngày càng xa cách như người dưng, còn Mai thì luôn ra vẻ thân mật với Khải trước mặt tôi, tôi càng không có tư cách làm gì vì người ta đã hôn nhau rồi. Cùng nhau ôm ấp rồi còn tôi chỉ là kẻ đơn phương. Cứ tưởng đến trước ai ngờ đến sau.

- Chị Vy - Tôi đi một mình ra khỏi lớp thì Mai kêu.

- Chuyện gì vậy Mai.

- Chuyện của Khải tính sao ?

- Chuyện của Khải liên quan gì tới chị ?

- Chị còn nhớ chị từng nói gì không ?

- ........

- Em thích Khải ! Và em mong chị sẽ tránh xa Khải để em và Khải bên nhau. Đừng làm Khải tưởng lầm chị là em.

Nói xong Mai đi vào lớp, đây là cách để chặn miệng tôi à, cách để cho tôi và Khải không còn thân thiết. Cách để tôi biết chuyện mà rời xa Khải. Nếu Khải thích tôi thì tôi và Khải đã quen nhau từ lâu rồi, chính vì Khải không thích tôi nên mới đến với Mai. Thì ra Khải thích là Mai. Tôi tự cười vào bản thân ảo tưởng tình yêu của mình rồi đi vào lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro