CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi ngọn lửa rực cháy ngùn ngụt thiêu đốt từng mảnh thịt xương của cậu, thiêu rụi từng đốm lửa niềm tin vốn đã từng cháy sáng trong lòng cậu. Cả trái tim tràn đầy tình yêu, từng nhịp đập, từng dòng máu nóng trong người đều bị thiêu trụi. Và trong khoảnh khắc ấy, người mà cậu luôn chán ghét và lợi dụng, lại vì cậu mà đón nhận ba phát đạn chí mạng, tai cậu ù đi bởi tiếng nổ kinh hoàng, hơi nóng lan tỏa như ngọn lửa thiêu cháy mọi cảm xúc. Bàn tay đầy máu tươi ấm nóng, máu của người nó cứ như vậy tuôn ra, bên tai cậu vang lên câu nói ngắt quãng: " Anh vẫn sẽ chọn em trong trăm vạn kiếp sống."

Chỉ đến khi ấy, Giang Yến Chi mới nhận ra rằng, ngày rất lâu trước đó, người ấy cõng cậu trên lưng đứng giữa cánh rừng đã từng nói: "Và anh đã chọn em trong một trăm kiếp sống, trong một trăm thế giới, trong bất kỳ phiên bản hiện thực nào, anh nhất định sẽ tìm thấy em và vẫn sẽ chọn em " Những lời đó, hóa ra đều là sự thật.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi, màu đỏ cam tràn ngập không gian như máu tươi, đỏ rực và rạng ngời. Những tia nắng cuối ngày hòa cùng ngọn lửa lớn, tạo ra một cảnh tượng như địa ngục trần gian, nhưng cũng mang vẻ đẹp huyền ảo như chốn thiên đường. Màu sắc rực rỡ của hoàng hôn và lửa đan xen hòa hợp đến lạ. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như ngưng đọng, chìm trong vẻ đẹp tàn khốc nhưng mê hoặc, làm say đắm lòng người. Ngay trên vách núi cheo leo hiểm trở này, người kia đã liều mình vì cậu, bất chấp tất cả để bảo vệ cậu. Một người mà lẽ ra đã có thể có một tương lai tươi sáng, tràn đầy hy vọng và ước mơ, lại bị chính đôi tay của cậu hủy hoại. Trong khoảnh khắc định mệnh ấy, khi nhìn thấy người ấy gục ngã trong vòng tay mình, cậu mới hiểu rằng mình đã đánh mất một điều quý giá hơn tất cả. Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

Một vụ nổ lớn xảy ra, ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi tất cả trong tích tắc. Trong khoảnh khắc định mệnh ấy, cậu ôm chặt lấy anh, cả hai cùng chôn mình trong biển lửa, rực rỡ và cháy bỏng. Hình ảnh hai con người quấn lấy nhau, bất chấp tất cả, hiện ra như một bức tranh sống động, huy hoàng chưa từng có. Biển lửa bao trùm lấy họ, ánh sáng rực lên từ thân thể cháy bỏng, tạo nên một cảnh tượng vừa bi thương vừa tuyệt đẹp.

Chiếc trực thăng trên bầu trời bay vụt qua, cánh quạt xoay vù vù, phá vỡ sự yên tĩnh của bầu không khí đặc quánh mùi khói. Từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo của người trong trực thăng nhìn xuống, chứng kiến ngọn lửa thiêu rụi cả một vùng trời, thiêu rụi hai con người dưới đó. Đôi mắt ấy không hề dao động, chỉ lạnh lùng quan sát cảnh tượng kinh hoàng diễn ra phía dưới. Ngọn lửa bùng lên, đỏ rực, như một cơn bão lửa cuốn phăng mọi thứ, nhấn chìm cả hai trong ánh sáng rực rỡ của sự hủy diệt.

Trong cái ôm cuối cùng, cậu cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh, mạnh mẽ và chân thật. Họ ôm nhau trong biển lửa, giữa những tiếng nổ đinh tai nhức óc và ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt. Cả hai trở thành một phần của ngọn lửa, hòa quyện trong nhau, không còn ranh giới giữa sự sống và cái chết. Ngọn lửa đó không chỉ thiêu đốt thân xác mà còn làm sáng lên tình yêu mãnh liệt của họ, một tình yêu không gì có thể ngăn cản, không gì có thể hủy diệt.

Một lần nữa mở mắt, ánh mắt Giang Yến Chi ngập nước, bật dậy khỏi giường, cậu như lâng lâng, như đang bước đi trên bông xốp, cả người choáng váng. Một lúc lâu, xúc cảm nóng bỏng, đau đớn thiêu đốt dưới ngọn lửa vẫn còn đó, như một vết thương chưa bao giờ lành. Tựa hồ như một cơn ác mộng, nhưng lại chân thực đến đáng sợ, như vừa trải qua một kiếp người.

Nước mắt cậu rơi lã chã, cuộc sống hiện tại trở nên mơ hồ và xa xôi trước cảm giác mạnh mẽ của ký ức quá khứ. Bàng hoàng, cậu ngồi trên giường, mắt trừng trực nhìn vào khoảnh khắc mà cậu tin là mình đã trải qua. Ngày hôm đó, như thật sự chính cậu đã trải qua. Không thể nào là lầm được, chẳng lẽ cậu đã trùng sinh? Đã trở về?

Trong giây phút sinh tử trước cái chết đó, khi nhìn anh mất đi hơi thở trong vòng tay mình, cậu đã cầu xin ông trời. " Ngài ơi, nếu ngài nghe được lời khẩn cầu của con, xin cho con cơ hội, một lần nữa được sánh bước bên chàng, dù cái giá phải trả có là cả linh hồn rách nát này đi nữa, con nguyện đổi đi tất cả những gì con có, chỉ mong một lần hát lên lời tình ca với chàng."

Những lời cầu nguyện cuối cùng đó, như một lời thề chân thành được Giang Yến Chi gào thét lên bằng cả linh hồn. Cảm xúc lan tỏa trong cậu, tạo nên một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa biển khổ đau và hối tiếc.

Giang Yến Chi chính là nợ anh, nợ anh một tình yêu sâu đậm và nợ anh một cuộc đời bình yên. Cảm giác nặng nề của tội lỗi và hối tiếc chiếm lấy tâm trí cậu, nhấn chìm tâm trí cậu.

Chính vì cậu đã hủy hoại cuộc đời anh, đã làm tan nát những ước mơ, hy vọng và niềm tin của anh.

Bước chân của Giang Yến Chi loạng choạng khi cậu xuống giường, cậu bước chậm đến tấm gương lớn trong căn phòng xa hoa. Đây không chỉ là một căn phòng, mà còn là khoảnh khắc của quá khứ, nơi mà Giang Yến Chi ngày đó còn là một thiếu niên tự do bay bổng, đầy sức sống và hy vọng vào tình yêu và cuộc sống.

Trong tấm gương, thân ảnh của một thiếu niên 16-17 tuổi hiện ra. Vẻ đẹp của thiếu niên này không thể phủ nhận, như một bức tranh sống động. Khuôn mặt mềm mại, nhưng lại bí ẩn và lôi cuốn, với đôi mắt hồ ly điểm xuyến bởi nốt ruồi lệ ở khóe mắt, tạo ra vẻ kinh diễm và lôi cuốn.

Thiếu niên đứng giữa căn phòng, đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt, ánh sáng nhẹ nhàng từ rèm cửa màu tím nhạt chiếu lên làn da trắng ngần, hơi xanh xao của cậu. Giang Yến Chi đứng đó, đôi môi xinh đẹp hơi tái nhợt mấp máy, nhưng rồi chỉ còn ánh mắt của cậu ngập trong nước mắt, bàng hoàng xen lẫn vui sướng. Trái tim cậu đập mạnh, mong muốn rằng đây không phải là một giấc mơ, mà cậu thực sự đã trở về ngày đó, ngày mà mọi chuyện vẫn chưa đi quá xa. Đó là ngày mà cậu vẫn là chính bản thân mình, trước khi những biến cố xảy ra, trước khi mọi bi kịch ập đến.

Ông trời đã lắng nghe lời cầu xin của cậu, thành toàn cho cậu. Và giờ đây, một cơ hội mới bắt đầu mở ra, một cơ hội để sửa chữa, để hàn gắn những vết thương, để bắt đầu lại từ đầu.

Tiếng gõ cửa vang lên, đánh tan mọi suy nghĩ của Giang Yến Chi.

Người ngoài cửa giọng nhẹ nhàng nói. " thưa tiểu thiếu gia, đã đến giờ đi học rồi ạ."

" Được một chút cháu sẽ xuống." Giang Yến Chi giọng nhẹ nhàng kìm đi tiếng nấc trong cổ họng.

Vệ sinh cá nhân qua một lượt, Giang Yến Chi ép mình bình tĩnh, giữ thái độ bình thường khi chậm bước xuống lầu. Ánh sáng mờ ảo từ những tia nắng sớm bên ngoài làm cho mỗi bước chân của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn.

Dưới nhà, ba cậu, ông Giang Hề, đang ngồi chậm rãi ăn sáng, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung, tưởng chừng như còn rất trẻ so với bố cậu. Bà ta niềm nở chào buổi sáng với Giang Yến Chi. Tuy nhiên, ánh mắt của người phụ nữ đó, dường như không hề chứa đựng một chút quan tâm thật lòng nào đối với Giang Yến Chi.

"Yến Chi dậy rồi à? Mau ngồi xuống ăn sáng đi, hôm nay là món mỳ ý mà con thích đó" giọng của người phụ nữ ngọt ngào nhưng không hề có một chút ấm áp và chân thành.

Bà ta là Châu Thanh Tú - vợ thứ hai của ông Giang Hề, một "tiểu tam". Câu chuyện về quá khứ đen tối này bắt đầu từ rất lâu trước, khi bà ta và ông Giang Hề đã lỡ uống quá nhiều rượu và trải qua một đêm. Bà ta hứa sẽ rời đi và không bao giờ trở lại sau khi nhận được một khoản tiền lớn từ ông Giang Hề.

Sau đó, ông Giang Hề đã cầu hôn mẹ của Giang Yến Chi, người cũng chính là mối tình đầu của ông. Giang Hề yêu mẹ của Yến Chi, Vân Chi Yến, như là sinh mệnh của mình, và hai người vốn là thanh mai trúc mã của nhau từ thuở nhỏ. Mặc dù thân thể của Vân Chi Yến yếu đuối, mắc căn bệnh tim bẩm sinh, không thích hợp để mang thai, nhưng bà vẫn quyết định sinh con cho ông Giang Hề, với hy vọng sẽ mang lại hạnh phúc cho ông và gia đình. Trước đó, ông Giang Hề đã có một gia đình hạnh phúc, nhưng khi người phụ nữ kia xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi. Bà đã cướp đi tất cả của Giang Yến Chi.

Khi mẹ của Giang Yến Chi đang mang thai cậu gần đến tháng thứ tám, Châu Thanh Tú đã đến và ẵm đứa con trai của ông Giang Hề cùng tờ xét nghiệm ADN, đòi một danh phận và ba cho con bà ta. Hành động thâm độc này khiến mẹ của Giang Yến Chi phải sinh non, gây ra những biến chứng nghiêm trọng và cuối cùng, dẫn đến cái chết của người mẹ yêu quý của cậu chỉ sau hai tháng. Vì mong muốn Giang yến chi có một người " mẹ " chăm sóc cậu nên ba cậu đã đưa bà ta về nhà. Một kiếp trước cậu vẫn nghĩ bà ta tốt với mình, nhưng sau bao đau khổ cậu mới biết bộ mặt thật của con cáo già đó.

Mặc dù ba của Giang Yến Chi đã đưa Châu Thanh Tú về nhà, nhưng họ chưa từng có một cuộc hôn nhân chính thức và không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh danh phận của bà trong gia đình. Do đó, Châu Thanh Tú luôn khao khát sự công nhận và địa vị phu nhân Giang gia, mong muốn được coi là người phụ nữ chính thức, nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Điều này tạo ra một tình trạng căng thẳng và xung đột không ngừng, khiến cho mỗi hành động và quyết định của bà đều mang tính mưu mô và tranh đấu.

Sự ham muốn này cũng là lý do chính khiến người phụ nữ này và con trai của bà luôn tìm cách hãm hại Giang Yến Chi. Đứa con trai của Châu Thanh Tú, người đã đẩy Giang Yến Chi vào bước đường cùng, thường xuyên giả vờ yêu thương cậu, tỏ ra là một anh trai tốt. Tuy nhiên, sau lưng, hắn luôn âm thầm hãm hại cậu, với mong muốn cướp đi mọi thứ thuộc về Giang Yến Chi.

Nỗi uất hận dâng lên tràn ngập trong trái tim, Giang Yến Chi kiềm nén tất cả xuống đáy lòng. Móng tay đâm vào da thịt đau nhói, như một lời nhắc nhở cậu phải giữ bình tĩnh. "Chào ba, chào dì Tú, mọi người buổi sáng vui vẻ ạ," Giang Yến Chi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng như thể không có gì xảy ra. Sự dịu dàng ấy đã từng làm người kia sa lưới, rồi xin chết dưới chân cậu.

Yến Chi vốn dĩ không phải là một thiên thần, cậu đã đeo một lớp mặt nạ thiên thần. Chỉ vì kiếp trước ngu muội bị đám người này lừa dối, vì mù quáng yêu cái tên tra nam Lâm Gia Huy, mà cuộc đời trước của cậu mới trở nên thảm thương như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro