Chương 2 (Cp phụ): Là em muốn đẩy tôi đi mà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Minh Thần không cản được Lưu Quốc đi gặp tên sở khanh đó.

Anh chỉ có thể bất lực đỗ xe bên đường, trông ngóng nhìn lên nơi mà bọn họ hẹn gặp nhau, trong lòng không ngừng lo lắng cho hắn. Liệu hắn có bị làm sao không? Lỡ như tên khốn đó giở trò đồi bại với hắn thì làm sao bây giờ?

Nhưng...

Là hắn đã chấp nhận chuyện đó.

Trái tim anh đau âm ỉ, nỗi bi thương từ từ lan rộng ra khắp toàn thân khiến anh bức bối nhưng chẳng biết phát tiết vào đâu.

Anh cứ luôn hy vọng rằng sẽ có một cuộc điện thoại từ Lưu Quốc, chỉ cần hắn nói một tiếng, anh sẽ bất chấp tất cả để chạy lên ôm hắn vào lòng. Tuy anh biết đó chỉ là điều viển vông.

Lưu Quốc là kẻ vô cùng cứng đầu.

"Chết tiệt thật...!" Anh gục đầu vào vô lăng rủa thầm một câu.

Mỗi một giây trôi qua đối với Kim Minh Thần đều là sự hành hạ khổ sở.

Mãi cho đến khi bóng người quen thuộc ấy xuất hiện trước cửa, cơ thể anh mới thả lỏng được đôi chút. Anh lập tức xuống xe đón hắn, nhưng ánh mắt hắn nhìn anh lại vô cùng phức tạp.

"Cuộc trò chuyện thế nào rồi?" Anh dùng hết sức giả vờ bình tĩnh để che giấu đi sự phập phồng nơi lồng ngực.

"Anh ta không có thứ tôi muốn." Lưu Quốc nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh vật cứ trượt dần về sau bên ngoài cửa kính, uể oải đáp, "Nhưng anh ta có người có thể giúp được tôi."

"Vậy thì tốt rồi." Ít nhất thì có lẽ tên đó vẫn chưa làm gì hắn.

Lưu Quốc khẽ yên lặng vài giây, rồi đột nhiên chuyển ánh mắt lên người Kim Minh Thần. Hai cái nhìn giao nhau qua kính chiếu hậu, anh biết hắn có điều muốn nói với mình.

"Em muốn nói gì với tôi sao?"

"Kim Minh Thần..." Hắn gọi tên anh rất khẽ, đôi môi mỏng âm thầm mím lại một chút, "Anh... đã từng nói sẽ làm tất cả vì tôi đúng không?"

"Đúng vậy." Anh đáp không chút do dự.

Hai tay Lưu Quốc nắm chặt lại thành quyền để trên đùi, hắn chăm chú nhìn anh, môi cứ mấp máy rồi lại thôi, dường như không hề muốn nói ra những lời này với anh.

Nhưng...

Chuyện này chỉ có Kim Minh Thần mới giúp được hắn.

Sự lưỡng lự của Lưu Quốc đã phần nào giúp Kim Minh Thần đoán ra được chuyện hắn muốn nói là gì.

"Em cần tôi giúp em phải không?" Anh cười nhẹ, trầm giọng hỏi hắn.

"Anh đoán được rồi sao?"

"Lưu Quốc, em nói đi. Chỉ cần đó là điều em muốn, tôi sẽ không bao giờ từ chối."

Hắn... không muốn.

Thật sự không hề muốn.

Nhưng hắn vẫn nói với anh về danh tính của người đó.

"Người phụ nữ đó... Chỉ cần anh dành cho cô ta một đêm, cô ta có thể đem cho tôi những tài liệu mà tôi cần."

Không hiểu sao hắn lại muốn nghe anh nói câu từ chối.

Chỉ cần anh không đồng ý... Chỉ cần anh nói mình không muốn làm vậy...

Hắn sẽ không ép anh.

Nhưng những gì Lưu Quốc muốn lại không thành hiện thực. Hắn thấy anh nhẹ nhàng gật đầu, nghe giọng anh trả lời mình rất kiên định: "Được, em chỉ cần báo ngày giờ hẹn cho tôi thôi."

"Ngày mai, tám giờ tối, khách sạn XXX."

"Tôi sẽ không làm em thất vọng đâu."

Lưu Quốc ngả đầu ra ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cõi lòng hắn vô cùng khó chịu, nhưng giữa anh và kế hoạch của mình, hắn không thể từ bỏ những gì hắn đã theo đuổi từ lâu.

Suy cho cùng Kim Minh Thần cũng chỉ là quân cờ để hắn lợi dụng thôi.

Hắn không được phép quên điều đó.

Dù cho hắn có tình cảm với anh đi chăng nữa...

Thì cũng phải quên đi.

___

"Anh đã chuẩn bị xong chưa?"

Khi gần đến giờ tan làm, Lưu Quốc vu vơ hỏi Kim Minh Thần. Hôm nay anh đặc biệt ăn mặc rất bảnh bao, so với bình thường còn anh tuấn hơn gấp bội. Mọi khi Lưu Quốc rất thích sự nam tính ấy, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn nhìn lại thấy bực tức trong lòng.

"Em yên tâm." Kim Minh Thần vừa sắp xếp lại tài liệu vừa thong dong đáp.

"Anh..."

Anh thật sự có thể làm được sao?

Với một người khác, không phải là hắn?

"Sao vậy?"

"... Anh đừng khiến tôi thất vọng."

Cuối cùng hắn chỉ đành nhịn những lời vô nghĩa ấy vào bụng.

Đây rõ ràng là sự lựa chọn của mình, không phải anh tự muốn như thế. Hắn biết, mình chẳng có tư cách gì để nói với anh những lời như vậy.

Kim Minh Thần đưa Lưu Quốc về nhà rồi mới đến điểm hẹn. Hắn đứng sững người nhìn theo chiếc xe anh rời đi, chỉ vào khoảnh khắc ấy, hắn mới nổi lên ý nghĩ muốn giữ anh lại.

Cơ mà đã muộn mất rồi.

Anh nhấn ga lái đi không một chút do dự.

Thậm chí còn không thèm nhìn vào mắt hắn một lần nào.

Cả đêm đó Lưu Quốc trằn trọc mãi không ngủ được, hình ảnh anh cùng người khác cứ hiện lên trong tưởng tượng của hắn khiến hắn gần như muốn phát điên. Dù hắn đã tự nhủ rằng chẳng sao cả, hắn và anh cũng đâu là gì của nhau, cùng lắm chỉ là mối quan hệ bạn tình mà thôi, anh có đi với người khác cũng không can hệ gì đến hắn hết, nhưng... Trái tim hắn lại không nghe lời mà cứ đau đớn mãi không thôi.

Kim Minh Thần...

Lẽ nào anh thực sự có thể...

Khó khăn lắm mới tới sáng hôm sau, hắn vội vã sửa soạn từ rất sớm để đợi anh đến đón. Khi Kim Minh Thần vừa dừng xe, Lưu Quốc đã leo lên xe nhanh như một chú sóc.

"Hôm nay em dậy sớm vậy."

"Ừ thì... Chuyện hôm qua thế nào rồi?" Hắn hỏi mà một bàn tay âm thầm cuộn chặt lại.

"Tôi đã nói sẽ không làm em thất vọng." Anh cười nhạt, "Đây là thứ em cần."

Kim Minh Thần đưa cho Lưu Quốc một tập tài liệu dày cộp, hắn biết cuộc trao đổi đã thành công. Điều đó cũng có nghĩa là...

"Anh..."

"Cô ấy nói nếu tìm thêm được gì nữa thì sẽ cung cấp cho chúng ta. Đêm hôm qua thành công hơn những gì tôi mong đợi."

Trong xe phảng phất hương nước hoa phụ nữ, mùi nhẹ nhàng lướt qua mũi hắn làm hắn tức giận. Lưu Quốc nhấn hạ cửa kính xe xuống, cũng không nhận ra giọng nói của mình đã trở nên gay gắt.

"Hôi quá!"

"Vậy sao? Tôi thấy hương thơm này cũng rất thanh lịch mà."

Rốt cuộc đêm qua họ đã làm gì mà mùi hương của cô ấy còn lưu lại đến tận bây giờ?

"Kim..." Lưu Quốc cao giọng gọi tên anh, nhưng chưa kịp nói hết câu đã sững người lại. Trên môi anh có một vết rách, ai nhìn vào cũng sẽ hiểu là anh vừa làm gì.

Tầm mắt hắn trượt dần xuống dưới, cần cổ anh hãy còn vương dấu vết kích tình.

Tim hắn chùng xuống.

Vậy là... Vậy là... Đêm qua anh thật sự đã...

Cả ngày hôm đó Lưu Quốc không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cứ mỗi lần nhìn Kim Minh Thần là hắn lại thấy cổ họng mình nghẹn đắng.

Giờ nghỉ trưa, anh mua cơm cho hắn, lo lắng nhìn người đang mang biểu cảm rất kỳ lạ.

"Hôm nay em làm sao vậy? Thấy không khoẻ trong người sao?"

"Anh mặc kệ tôi!"

"Vậy thì tôi không hỏi nữa." Anh giúp hắn sửa soạn đồ ăn trưa, "Em ăn cơm đi."

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến hắn chấn động. Như mọi khi, Kim Minh Thần sẽ luôn tìm cách dỗ hắn mỗi khi tâm trạng hắn không vui, sao hôm nay anh lại xuôi theo dễ dàng như vậy?

Hay là anh đã say mê người phụ nữ kia sau đêm qua rồi? Anh muốn bỏ hắn rồi sao?

Nhìn theo bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, Lưu Quốc không biết mình đang bày ra biểu cảm gì. Hắn chỉ biết là mình sợ.

Hắn sợ anh sẽ bỏ hắn lại một mình.

Mặc dù hắn mới là người đã đẩy anh ra trước.

"Kim Minh Thần!"

"Xin lỗi em, tôi phải nghe điện thoại." Anh gấp gáp bỏ ra khỏi phòng, mặc kệ ánh mắt chơi vơi của người sau lưng.

Đau quá...

Sao hắn lại đau đớn như thế này...

Anh thật sự đã không còn quan tâm đến hắn nữa rồi sao? Anh thích người phụ nữ ấy? Chỉ sau một đêm thôi ư?

Liên tục một tuần sau đó, thái độ của Kim Minh Thần ngày càng xa lạ.

"Tôi muốn đi uống rượu."

Tan làm, Lưu Quốc bảo Kim Minh Thần chở mình đến quán bar hắn thường lui tới. Anh cũng chẳng nói gì mà chỉ im lặng tuân theo.

Hắn uống rất nhiều, uống đến nỗi cả người đều trở nên mụ mị. Lưu Quốc bày ra dáng vẻ nửa nằm nửa ngồi trên ghế, khắp cơ thể đều tản ra luồng khí dụ hoặc người ta. Mặc dù hắn là alpha nhưng lại thu hút vô số những alpha khác.

Đôi mắt vốn xinh đẹp giờ phút này còn ánh lên vẻ quyến rũ tột cùng, từng hơi thở nóng bỏng mang theo hơi rượu khiến ai nhìn vào cũng thấy ngứa ngáy. Chẳng mấy chốc, đã có những tên tiến đến chỗ hắn.

Nhưng hắn nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Bây giờ hắn chỉ nhớ đến hình bóng quen thuộc kia, nhớ đến từng cái động chạm mang theo sự yêu thương vô bến vô bờ.

Kim Minh Thần...

Chẳng phải bình thường anh không muốn hắn đến những nơi hỗn tạp như thế này sao...?

Sao hôm nay lại không ngăn hắn lại?

Quả nhiên là anh đã không còn thương hắn nữa rồi!

Lưu Quốc lại ngửa đầu tu chai rượu ừng ực, chất cồn chảy xuống làm lòng hắn xót xa. Hắn không quan tâm đến những lời tán tỉnh trêu ghẹo, chỉ âm thầm gọi ra cái tên mình muốn nhất.

"Kim Minh Thần..."

Những bàn tay dơ bẩn khi thấy Lưu Quốc đã ngà say bắt đầu không kiêng dè mà chạm vào người hắn. Lưu Quốc co người trên ghế, ra sức gạt tay bọn họ ra, nhưng hắn say rồi, không làm gì được nữa.

Hắn đang làm gì vậy?

Sao lại ngu ngốc để bản thân rơi vào hoàn cảnh này?

Hắn vùng vẫy muốn thoát khỏi đám ô uế kia, miệng lẩm bẩm hô lên cái tên đầu tiên mà hắn nghĩ đến: "Kim Minh Thần, cứu tôi..."

"Tránh xa em ấy ra."

Thanh âm trầm thấp mang theo sự giận dữ đè nén vang lên, luồng pheromone đầy áp bức phóng ra khiến những tên dơ bẩn đó tê liệt. Bóng người cao ráo bước đến bế Lưu Quốc lên, người hắn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc.

Hắn mơ màng mở mắt ra nhìn, khuôn mặt với từng đường nét sắc cạnh quen thuộc dần hiện lên.

"Kim Minh Thần...? Là anh thật hả...?"

Anh không đáp mà chỉ vững vàng ôm hắn rời đi. Lưu Quốc vươn tay kéo cổ áo anh ngửi ngửi, sau khi thấy không có mùi hương gì kỳ lạ mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Kim Minh Thần đưa Lưu Quốc về nhà riêng của hắn, thay đồ xong xuôi cho hắn thì định ra về. Nhưng người trên giường đã nắm lấy tay áo anh.

"Anh muốn đi đâu?"

"Em nghỉ ngơi đi, tôi phải đi có chút việc."

"Là việc gì?"

"Việc riêng."

Chẳng lẽ lại là người phụ nữ đó?

Hắn bỗng dưng nổi cơn ghen tức ngồi bật dậy, lúc Kim Minh Thần không có phòng bị liền kéo mạnh lấy tay anh khiến anh ngã ập lên người mình. Hắn trở mình đè lên người anh, lúng búng nắm chặt lấy cổ áo anh: "Anh không được đi...!"

"Lưu Quốc, em say rồi." Kim Minh Thần xoa trán ôm lấy eo hắn, "Mau ngủ đi."

"Anh lại đi gặp cô ta nữa sao? Anh thích người phụ nữ đó rồi hả?"

"Phải thì sao, mà không phải thì sao? Tôi thích ai thì có liên can gì đến em chứ?"

"Sao lại không..." Hắn nói được một nửa thì dừng, nhận ra rằng anh nói cũng đúng. Giữa họ có là quan hệ gì đâu chứ?

"Em buông tôi ra." Kim Minh Thần lạnh lùng đẩy người hắn ra.

Lòng Lưu Quốc gấp gáp đến rối bời, hắn nhìn vào đôi mắt không có chút cảm xúc gì của Kim Minh Thần, do dự một chút rồi bỗng rướn người hôn lên môi anh.

"Anh đừng đi... Đừng đi gặp người đó mà..."

"Chẳng phải ban đầu là em muốn tôi làm vậy sao? Bây giờ em có được những thứ mình cần rồi, em lại bày ra dáng vẻ khổ sở gì vậy?" Anh quay người tránh né nụ hôn của hắn, ánh mắt nhìn hắn như đang trách móc, lại như đang thấy nực cười.

"Ban nãy em đến quán bar cũng mặc kệ người ta đụng chạm cơ thể mình, có vẻ như sự xuất hiện của tôi lúc đó là dư thừa đúng không?"

"Không phải thế..." Lưu Quốc hoảng loạn lắc đầu.

"Tôi đã nói em không được đến những chỗ như vậy nhưng em hoàn toàn bỏ ngoài tai. Lưu Quốc, có lẽ trong lòng em tôi chẳng có chút giá trị nào nhỉ? Em có thể dễ dàng đẩy tôi cho người khác, cũng dễ dàng xoay tôi như chong chóng vậy, còn tình cảm của tôi em chẳng mảy may đoái hoài. Trong mắt em, tôi là gì?"

"Là em muốn đẩy tôi đi mà?"

"Nếu đó là do em lựa chọn, vậy thì đừng ở đây tỏ ra khổ sở với tôi!"

Những lời giận dữ của Kim Minh Thần khiến Lưu Quốc im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má. Hắn chồm người ôm lấy cổ anh, có lẽ vì say nên cảm xúc không kiềm chế nổi.

"Xin lỗi, là tôi sai rồi. Thật ra tôi cũng không muốn anh đi gặp cô ấy, tôi không nghĩ anh sẽ đồng ý, nếu lúc đó anh từ chối, tôi sẽ chấp nhận."

"Anh đừng lạnh lùng với tôi, cũng đừng giận tôi. Tôi... ư, hức, tôi không muốn thấy anh như thế... Tôi khó chịu, trái tim thật sự rất... rất..."

Kim Minh Thần cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi đáp trên vai mình, anh thở dài nâng mặt hắn lên, nghiêm túc hỏi: "Lưu Quốc, em yêu tôi không?"

Tình cảm khi say rất khó để che giấu.

Hắn nức nở gật đầu: "Tôi... Ưm!"

Kim Minh Thần không nói một lời, thô bạo áp môi xuống cắn lấy đôi môi mềm mại. Anh mút mạnh môi hắn rồi len đầu lưỡi trơn láng vào bên trong càn quét, quấn lấy lưỡi hắn trằn trọc mơn man, cuốn mút hết hương vị ngọt ngào xen lẫn mùi rượu cay nồng.

Lưu Quốc bị hôn đến choáng váng đầu óc, hắn tiếp không xuể, hai tay quờ quạng bám lấy áo sơ mi của anh. Kim Minh Thần đổi tư thế đè hắn xuống giường hôn cuồng nhiệt, giống như muốn trút hết nỗi bực tức mà anh phải chịu đựng suốt thời gian qua.

Hai tay hắn bị anh đè chặt trên đỉnh đầu, trong nụ hôn hoang dại, anh nhanh chóng cởi đồ của cả hai, hai cơ thể trần trụi quấn quýt lấy nhau không một kẽ hở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro