Chương 5 (Cp phụ): Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Minh Thần vùi đầu vào cần cổ Lưu Quốc, từ phía sau, lão già âm thầm phẩy tay ra hiệu cho đám đàn em của mình. Bọn chúng nhận lệnh đồng loạt rút súng ra, chĩa thẳng về phía hai người trên giường.

Ngay từ đầu lão đã không có ý định để anh và hắn sống sót. Lưu Quốc dĩ nhiên phải chết, còn Kim Minh Thần, mặc dù anh rất được việc nhưng đồng thời lão cũng không thể nắm được anh đang nghĩ gì, hơn nữa anh đã biết quá nhiều bí mật của lão, thế nên anh cũng là mối họa cần phải diệt trừ.

Các ngón tay đặt trên cò súng đã sẵn sàng, chỉ chờ lệnh. Ngay khi lão định gật đầu, một luồng pheromone đen bỗng mạnh mẽ tràn ra trong không trung, đánh thẳng về phía chúng, áp đảo chúng cứng cả người lại.

Ngay cả một alpha như lão ta cũng bị luồng khí thế của loại pheromone này làm cho nổi cả gai ốc.

"Đây là...!?"

Màu sắc pheromone của alpha cao cấp nhất trong dòng alpha, có thể khống chế cả ba giới tính, tỉ lệ chỉ có một trong một triệu người!?

Kim Minh Thần không biết từ khi nào đã tháo còng tay rồi ôm chặt lấy Lưu Quốc vào lòng, đôi con ngươi đen ánh lên thứ ánh sáng quái dị. Anh nặng nề thở dốc, pheromone tỏa ra càng ngày càng gay gắt, vòng ôm vẫn vững vàng kiên định.

Lưu Quốc cũng bị pheromone của anh làm choáng váng, hắn không ngờ đến Kim Minh Thần lại thuộc dòng hiếm của alpha. Anh chưa bao giờ tỏa ra pheromone trước mặt hắn kể cả khi họ làm tình, thậm chí hắn đã từng phải nghi ngờ rằng anh có thật sự là alpha hay không.

"Không được làm hại em ấy..."

Anh giấu hắn ra sau lưng mình, dùng cơ thể tạo thành một chiếc khiên vững chắc che chở cho Lưu Quốc, ánh mắt hằn lên sự nguy hiểm áp bức của loài dã thú. Pheromone nếu bị bắt ép tỏa ra quá nhiều, vượt qua giới hạn của bản thân thì sẽ có tác động xấu tăng dần theo thời gian.

Lưu Quốc nghe thấy nhịp thở khó khăn của anh, hắn níu lấy áo anh từ đằng sau, lo lắng khẽ gọi: "Kim Minh Thần, anh..."

Đây không giống như những gì hai người họ đã bàn bạc, tình huống này...?

Một lượng pheromone đen tuyền tới tấp ập đến khiến lão già tê liệt, nhân lúc này, anh kéo Lưu Quốc tung cửa chạy đi. Trước mắt anh hình ảnh càng ngày càng nhòe mờ, nhưng anh vẫn gồng lên để giữ lại chút tỉnh táo ít ỏi, nắm tay Lưu Quốc chạy như bay.

Hai người băng qua một đường mòn tăm tối, khi gần đến nơi, Kim Minh Thần nhét vào tay hắn một chiếc chìa khóa xe. Rồi, anh buông tay hắn ra, dùng chút sức cuối cùng dặn dò Lưu Quốc.

"Em chạy thẳng về phía trước, sẽ... sẽ có một chiếc xe đậu sẵn. Em đi đi, đi xa khỏi nơi này, chỗ này đã có tôi lo liệu rồi, ông ta sẽ không thoát được đâu..."

"Còn anh thì sao? Kim Minh Thần, rõ ràng chúng ta đã nói..."

"Ông ta sẽ không tha cho cả hai chúng ta, điều quan trọng là em được an toàn. Cảnh sát sắp đến rồi, tôi... sẽ không sao đâu, em đi trước đi, pheromone sắp hết tác dụng rồi..."

"Không được, không được! Kim Minh Thần, anh không thể ở lại đây, ông ta sẽ giết anh mất!" Lưu Quốc hoảng loạn nắm lấy tay anh, nhưng anh chỉ nở một nụ cười thật nhẹ.

"Em không thể xảy ra chuyện gì được."

"Em phải sống để nhìn thấy mọi thứ của lão ta sụp đổ chứ."

"Kim... Ưm!"

Từ đằng sau, một người đàn ông chặt mạnh vào gáy Lưu Quốc khiến hắn ngất đi. Kim Minh Thần nhìn hắn được đưa đến nơi an toàn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tạm biệt em..."

Từ đằng sau đã truyền đến hô hoán của bọn chúng, Kim Minh Thần trong phút chốc liền lao nhanh về phía bọn người đó, thay hắn đấu trận chiến cuối cùng. Những hình ảnh lão bắt giam hắn đã được truyền đến sở cảnh sát cùng tập tài liệu, chỉ cần anh cầm chân lão ở đây, lão sẽ không thể chạy trốn và làm hại hắn được nữa. Chỉ cần chờ đến khi cảnh sát đến, tất cả sẽ kết thúc.

Dù rằng anh có thể sẽ chết...

Chỉ cần có thể giúp được hắn, bất kể là chuyện gì anh cũng bằng lòng.

___

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!!!"

Lưu Quốc bị giam lỏng ở nhà đã gần một tuần nay, hắn nghe tin lão già kia đã bị bắt giam nhưng lại không hay biết gì về anh. Lòng hắn nóng như lửa đốt, dáng vẻ yếu ớt của Kim Minh Thần đêm ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu khiến hắn không thể ngừng lo lắng cho anh.

Hắn rất muốn biết anh bây giờ ra sao, vậy mà nhóm người canh bên ngoài nhà hắn nhất quyết không cho hắn ra ngoài nếu không có lệnh của anh.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Các người thả tôi ra!!!"

Bỗng nhiên, cửa được mở ra, một người đàn ông đứng bên ngoài nhìn hắn nói: "Mọi việc đã giải quyết xong, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi gặp cậu chủ Kim Minh Thần."

Chiếc xe băng băng trên đường cùng tiếng tim đập thình thịch của Lưu Quốc, họ dừng lại ở một căn biệt thự xa thành phố, hắn khó hiểu nhíu mày: "Đến đây làm gì? Chúng ta đi gặp Kim Minh Thần cơ mà?"

"Cậu ấy đang ở đây."

Lưu Quốc bán tín bán nghi được dẫn đến một căn phòng, chỉ đứng từ bên ngoài nhưng hắn đã nghe rõ tiếng gầm của dã thú bên trong. Hắn khó hiểu nhìn bác sĩ, vị bác sĩ già giải thích: "Đây là trường hợp vô cùng hiếm gặp, vì rối loạn pheromone quá độ dẫn đến kích thích mã đột biến. Cậu ấy vốn có một đoạn nhỏ là nhân thú, cũng có rất nhiều người như vậy, nếu không gặp phải chuyện gì đó kích thích cực độ sẽ không phát hiện ra."

Hắn lờ mờ cau mày: "... Ý bác sĩ là, Kim Minh Thần vốn dĩ chính là nhân thú sao?"

"Đúng vậy. Loài thú của cậu ấy là sư tử."

"Bây giờ anh ấy thế nào rồi bác sĩ?"

"Cậu ấy đang mất cân bằng giữa người và thú do dùng pheromone quá sức chịu đựng, tình trạng kéo dài cả tuần nay rồi. Chúng tôi đã thử tiêm cho cậu ấy loại thuốc mạnh nhất nhưng nó không có tác dụng với dòng alpha hiếm."

"Vậy nếu tình trạng này còn tiếp diễn..."

"Có khả năng cậu ấy sẽ chết."

Cái gì cơ!?

Kim Minh Thần có thể sẽ chết ư!?

Lưu Quốc ngay lập tức trở nên điên cuồng.

"Bác sĩ, có cách nào giúp anh ấy không ạ!? Anh ấy không thể chết, tôi không thể để anh ấy chết!"

"Có một cách... Dùng pheromone hoặc mùi hương của người cậu ấy thân quen cân bằng lại pheromone của cậu ấy. Nhưng cách này khá nguy hiểm bởi giờ cậu ấy hoàn toàn mất nhận thức, có khả năng sẽ làm hại..."

"Tôi sẽ thử." Lưu Quốc kiên định nhìn bác sĩ, "Bác sĩ hãy để tôi thử, nếu không được, tôi sẽ cùng chết với anh ấy."

Bây giờ chuyện trả thù đã xong rồi, hắn đâu còn gì luyến tiếc nữa.

Kim Minh Thần, đợi em.

Bây giờ đến lượt em đến bên anh đây.

"Gruuuu...! Gruuuu...!!!"

Cửa phòng được mở ra, Lưu Quốc vừa bước vào đã lập tức xây xẩm bởi mùi pheromone nồng nặc. Làn hương dụ hoặc lan tỏa trong không khí, hắn cố gắng chống đỡ, khẽ đến gần chú sư tử hung hãn đang hoang dại gầm lên.

Ánh mắt anh nhìn hắn sáng rực lên, như thể đang nhìn thấy con mồi cực kỳ ngon miệng.

Hắn tỏa pheromone của mình ra, luồng hương tím chạm vào chuỗi màu đen liền bị quấn chặt lấy không buông. Lưu Quốc thấy dường như mình cũng bị bóp nghẹn, hắn ra sức điều tiết chất dẫn dụ của mình, khoảng cách đến anh ngày càng thu hẹp lại.

"Kim Minh Thần..."

"Graoooo!!!"

Chỉ trong một tích tắc, anh đã nhảy vồ đến ghìm chặt hắn dưới thân mình. Bản năng của loài thú săn mồi khiến Lưu Quốc không thể nhúc nhích, hắn bị đè phát đau nhưng vẫn dịu dàng gọi tên anh: "Kim Minh Thần, là em, Lưu Quốc đây. Anh... có nhận ra em không?"

Pheromone tím không ngừng tiết ra để xoa dịu anh, móng vuốt sắc nhọn đâm vào da thịt đến chảy máu hắn cũng không màng, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn con thú đang chực chờ nuốt mình vào bụng: "Xin lỗi, em xin lỗi, chắc anh đã đau đớn lắm... Là lỗi của em, thật lòng xin lỗi anh..."

"Gru, hừ..."

"Kim Minh Thần, Kim Minh Thần..."

Hai hàng lệ của Lưu Quốc không biết từ khi nào đã tuôn rơi, hắn nhìn bộ dạng khổ sở của anh lúc này mà lòng đau như cắt, tất cả là tại hắn, chỉ vì bảo vệ hắn mà anh thành ra thế này. Hắn không giúp gì được cho anh hết, từ đầu đến cuối, chỉ có Kim Minh Thần là luôn hy sinh vì hắn thôi.

"Cảm ơn vì anh đã không sao..." Hắn nức nở nói, "Xin anh, làm ơn trở về với em đi...!"

"... Hừ, hừ... Gru..."

Nước mắt của hắn không ngờ dường như lại thật sự có ảnh hưởng đến Kim Minh Thần, anh buông hắn ra, khẽ lùi lại. Lưu Quốc ngồi dậy nhổm người ôm lấy chú sư tử vào lòng, hôn nhẹ lên miệng anh.

"Em yêu anh..."

Phóc!

Khi Lưu Quốc vừa rời môi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Cơn điên loạn tưởng chừng như không thể khống chế của Kim Minh Thần đã được xoa dịu, anh biến thành hình dạng nửa người nửa thú trước ánh mắt mừng rỡ của hắn.

Đôi mắt Kim Minh Thần mất đi vẻ tỉnh táo, thở từng hơi nhìn chằm chằm người trước mặt. Rồi đột nhiên, anh ghì chặt lấy gáy hắn kéo mạnh về phía mình, há miệng thô bạo cắn lên đôi môi có chút khô khốc.

Nụ hôn này tuân theo bản năng hoang dã, đơn thuần chỉ có gặm cắn để phát tiết. Lưu Quốc vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu đón nhận sự điên cuồng.

"Ha... Ưm..."

Luồng chất màu tím nhẹ nhàng len lỏi vào mũi anh, khoang miệng cũng tràn ngập mùi hương thanh mát quen thuộc. Kim Minh Thần tham luyến hương thơm đó không thôi, ra sức luồn sâu lưỡi vào quấn lấy lưỡi hắn mút mát.

Chuỗi chất dẫn dụ đen đã giảm đi đáng kể. Hai người ôm hôn nhau quên trời quên đất, Lưu Quốc bám riết anh không buông, phối hợp ăn ý khiến hai chiếc lưỡi chẳng thể tách rời nhau được.

Môi anh trượt xuống vai hắn cắn mạnh, hằn lên vết răng rõ ràng trên da thịt trắng trẻo. Mùi hương của hắn kích thích anh đến tột độ, anh muốn hắn, anh muốn người này. Anh muốn cùng hắn hoà vào làm một để cả hai vĩnh viễn không bao giờ rời xa.

Kim Minh Thần liếm lên nơi anh vừa cắn, thấy hắn bị thương vì mình lại giúp anh lấy lại chút lý trí mờ nhạt, viền mắt ươn ướt nhìn hắn.

"Xin lỗi..."

"Em không sao mà..." Lưu Quốc mỉm cười, chủ động dẫn dắt một nụ hôn.

Tay Lưu Quốc mò xuống sờ nơi đã phồng lên thành túp lều nhỏ, giúp anh cởi quần ra, giải phóng cho dương vật cương cứng. Hắn biết, để bình ổn hoàn toàn pheromone thì một nụ hôn là không đủ, nếu thuốc không có tác dụng thì người ta sẽ chọn cách làm tình.

Hắn tự cởi đồ mình ra, cả người trần trụi phơi bày trước ánh mắt sáng rực, bên dưới bị pheromone kích thích nên cũng đã ướt đẫm. Lưu Quốc cúi xuống giúp anh chăm sóc con cặc đang giật mạnh vì nứng, hắn liếm qua đỉnh đầu rồi ngậm cả củ khoai to bự đó vào miệng.

Khoang miệng ấm áp bao bọc lấy thứ nóng bỏng, hắn chăm chỉ bú mút cặc anh, lưỡi kết hợp liếm nhẹ lên những đường gân nổi lên khiến Kim Minh Thần rất thỏa mãn. Bình thường anh không ép hắn, nhưng hôm nay có lẽ đang bị chi phối bởi cả pheromone lẫn bản năng thú vật nên tay anh nhấn đầu hắn xuống, đẩy cặc mình vào sâu trong cuống họng người kia.

"Hư ưm..." Sâu quá...

Đầu Lưu Quốc nhấp nhô lên xuống ra sức phục vụ anh, một tay hắn đưa xuống tự mình mở rộng lỗ lồn ra, hai ngón tay đi ngược dòng nước đâm vào vách thịt mềm, khuấy đảo cái lỗ đó lên.

Kim Minh Thần hơi ngửa đầu, thoải mái phát ra âm thanh rên rỉ, gảy gảy đầu vú đỏ hồng trên ngực hắn. Lồn Lưu Quốc nhạy cảm co rút lại, miệng trên theo quán tính đột ngột mút mạnh làm anh không kìm được mà bắn sâu vào trong miệng hắn.

Lưu Quốc bị bất ngờ ho sặc sụa, nhưng vẫn nuốt đống tinh đó xuống. Mùi vị đặc trưng của Kim Minh Thần lượn lờ quanh chóp mũi và cả trong miệng lại khiến hắn hứng hơn. Hắn quỳ cao lên, hai tay banh mép lồn ra, nhắm lỗ lồn ngay đỉnh đầu thô bự.

"Ưm... Em đâm vào đây..."

Hắn từ từ nhấp hông ngồi xuống, dương vật dài bự dần dần trượt vào bên trong tường thịt khít khao. Kim Minh Thần sướng điên cả người, anh vịn chặt eo hắn dập một cái thật mạnh, con cặc thúc lút cán đến tận điểm sâu nhất.

"Ha aaaaaa!!!"

Lưu Quốc bám chặt lấy cánh tay anh rên to, Kim Minh Thần đỏ mắt dập người hắn điên cuồng. Háng hắn đập bôm bốp vào háng anh, nước dâm văng ra tứ phía. Cặc anh thúc đến tận tử cung hắn, Kim Minh Thần vùi vào day cắn núm vú thơm ngon, răng nanh của anh cạ vào làm hắn vừa đau lại vừa sướng.

Lưu Quốc thò xuống day hột le cứng ngắc, vừa bị anh đụ vào vừa xoa nắn viên thịt dâm làm hắn phê chảy nước miếng, lỗ lồn co bóp mát xa cho con cặc khủng bố. Có lẽ vì đang hành động theo bản năng nên Kim Minh Thần chịch hắn mãnh liệt hơn so với bất cứ lần nào, lồn bị cái chày giã muốn nát, núm vú bị mút phát đau.

Nhưng hắn thích như vậy. Hắn muốn anh đừng kiêng kỵ gì mà nắc tung lồn mình lên.

"A, ưmmm, nữa đi! Mạnh nữa lên!" Hắn thấy cặc anh giật mạnh trong lồn liền biết anh sắp bắn, hắn cũng đến giới hạn rồi, "Bắn vào trong lồn em đi! Bắn hết vào lồn em đi anh!!!"

Phụt!!!

Pheromone đã được lặp lại cân bằng, hai người cùng lúc bắn ra, Kim Minh Thần gục ngã ngay trên vai Lưu Quốc. Hắn ôm lấy người đàn ông đã kiệt sức, vỗ về tấm lưng rộng, yêu thương hôn nhẹ lên tóc anh.

"Anh sẽ ổn thôi..."

Có em ở đây rồi...

___

Thời gian sau đó Kim Minh Thần hồi phục khá tốt, cũng không còn bị biến về dạng thú nữa. Bác sĩ nói chỉ cần không gặp kích thích quá độ, anh sẽ không sao. Công ty tạm ngừng hoạt động để phục vụ công tác điều tra, Lưu Quốc ở nhà Kim Minh Thần, chu đáo chăm sóc cho anh.

Bầu không khí vô cùng hoà hợp, chỉ là...

Không có ai mở lời xác định mối quan hệ.

Bởi vì lo cho tình trạng sức khoẻ của anh nên bọn họ cũng không làm tình, ngoài cùng nhau ăn ba bữa một ngày ra thì không còn gì đặc biệt khác.

... ? Sao cứ cảm thấy...

Hôm nay họ có hẹn ăn tối với người phụ nữ đã giúp đỡ mình, xem như là cảm ơn. Lưu Quốc có chút không thoải mái, nhìn Kim Minh Thần cười cười nói nói, hắn cố nén lại cảm giác hậm hực trong lòng.

Biết là giữa anh và cô ấy không có gì cả, nhưng...

"Nhưng đúng là anh tính toán rất hay." Cô ấy mỉm cười khen ngợi anh, "Dùng tập tài liệu giả làm mồi nhử, còn tài liệu thật thì bí mật chuyển cho cảnh sát."

"Đây vốn là chủ ý của Lưu Quốc." Kim Minh Thần cũng cười, đưa tay về phía hắn.

Hắn lịch sự đáp: "Chỉ là vô tình nghĩ ra thôi, cũng không có gì... Quan trọng nhất vẫn là nhờ cô đã giúp đỡ chúng tôi."

Ngay từ đầu Lưu Quốc đã biết Kim Minh Thần là người do lão già cài vào, nhưng chính anh đã chủ động lập ra giao dịch với hắn. Anh sẽ báo cáo cho lão những gì hắn muốn cho lão biết, và anh sẽ cung cấp những thông tin về kế hoạch của lão cho hắn.

Rõ ràng đây hoàn toàn chỉ có hắn là được lợi, ban đầu Lưu Quốc không tin, nhưng qua vài lần hắn kiểm tra được độ chính xác về những gì Kim Minh Thần nói, hắn đã thay đổi.

Kể cả cuộc hẹn ăn tối hôm đó, hắn cũng biết về những gì lão muốn làm.

Lưu Quốc chỉ không biết vì sao anh lại làm vậy.

"Không có gì, chẳng qua điều kiện giao dịch anh Kim Minh Thần đưa ra rất xứng đáng. Đôi bên cùng có lợi mà thôi."

Anh và cô ấy đã trao đổi cái gì vậy?

Lưu Quốc tò mò suốt buổi ăn tối, đến khi ra về, khi hắn còn đang mải suy tư thì đột nhiên...

"Tôi muốn nhận thêm một thứ nữa cho sự giúp đỡ của mình."

Người phụ nữ nắm cà vạt của Kim Minh Thần kéo xuống, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

!!!???

"Tôi mong chờ lần hợp tác tiếp theo đấy." Cô ấy nói rồi cười ma mị, quay người rời đi.

"Kim Minh Thần!!! Tối nay anh cút ra sô pha mà ngủ!!!"

___

Chính truyện đến đây là hết rồi, chỉ còn hai ngoại truyện cho hai cặp nữa thui 😘 Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ bộ truyện nàyyyy 🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro