Chương 1- Bạn Cũng là một Quân Nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng tổng thống.

Tô Thanh ngồi trên chiếc ghế dài, cau mày hỏi: "Anh và anh trai tôi là đồng chí với nhau sao?"

"Tất nhiên, tôi và anh trai của cô là đồng chí cách mạng, trong suốt thời gian dài gắn bó với nhau lâu dần trở thành tình hữu nghị" Tiêu Trần nở một nụ cười!Cảm khái cô gái này trông đẹp hơn trong ảnh!

Làn da trắng, khuôn mặt thanh tú,  xinh đẹp và ... rất đầy đặn, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần hóp thì hóp. Qủa thật là Tuyệt Sắc Giai Nhân, tất cả đều thu hút sự chú ý của anh.

"Tại sao anh trai tôi không quay lại?"

"Nửa tháng trước, cô gọi cho anh trai và nói rằng cô đang gặp một số rắc rối và hy vọng anh ấy có thể quay lại để giúp cô ... Anh ấy đã nhận được đơn xin nghỉ phép dài ngày từ quân đội sau khi nhận được cuộc gọi của cô. Tuy nhiên không lâu sau đó nó không được chấp thuận, vì có những nhiệm vụ quan trọng và anh ta là người rất thích hợp trong nhiệm vụ này!"

Tô Thanh hơi thay đổi khuôn mặt và hỏi một cách lo lắng:" Nhiệm vụ này có nguy hiểm hay không? "

" Tôi không biết, đây là nhiệm vụ tối mật. "

"Sau đó... khi nào anh ấy có thể quay lại? "

" Anh ấy đã ra nước ngoài, ít nhất là nửa năm. "

" Ồ. "

Tiêu Trần hít một hơi thật sâu:" Anh trai của cô khi đi đã nói với tôi rằng muốn để tôi giúp bạn giải quyết vấn đề gì đó. Vậy xin vui lòng cho tôi biết, cô có rắc rối gì không? "

Tô Thanh nhìn Tiêu Trần với ánh mắt nghi ngờ:" Anh cũng là vua lực lượng đặc biệt? "

" Không, tôi phụ trách hậu cần. "

" Hậu cần? Chính xác thì anh làm gì? "

"Nuôi lợn."

"Cái gì? Nuôi lợn?" Tô Thanh buồn tẻ.

"Vâng, tôi ..."

"Được rồi!" Tô Thanh không thể lắng nghe thêm nữa, ngắt lời của Tiêu Trần : "Tôi ... Tôi nghĩ rằng một người chăn nuôi lợn có thể giúp tôi giải quyết vấn đề đó sao?. "

Tiêu Trần mỉm cười: "Ồ, cô chưa nói cô gặp rắc rối gì, làm sao tôi biết tôi có thể giải quyết nó hay không?"

"Khó khăn gì à! tôi không thể nói với anh trong lúc này, nhưng tôi có thể nói với anh một chút, tôi cần ai đó bảo vệ tôi và an toàn cá nhân của chị tôi, anh là người duy nhất ... Nhưng anh lại chịu trách nhiệm về hậu cần thì làm sao có thể bảo vệ chúng tôi! "

" Ai nói rằng nuôi lợn sẽ không thể bảo vệ cô? Kỹ năng của tôi cũng không tệ hơn anh trai của cô! "

Tô Thanh nhìn Tiêu Trần mà không ngừng xoa xoa thái dương.

Khi ai đó trở nên không đáng tin, hãy tìm một anh chàng như vậy!

Aizz! Quên nó đi, tìm một vài vệ sĩ theo kế hoạch của mình nào!

"Ông Tiêu, rắc rối của tôi có thể tự giải quyết được. Anh nên quay lại quân đội càng sớm càng tốt."

"Tôi sẽ không quay lại."

"Tại sao?"

"Tôi bị sa thải."

Tô Thanh không nói nên lời ... bị quân đội sa thải?

"Sau đó, anh dự định làm gì tiếp theo?"

"Tôi và anh trai của cô là anh em, và em gái của anh ấy là em gái của tôi, vì vậy tôi dự định ở lại thành phố Long Hải một thời gian để giúp cô giải quyết vấn đề."

Tô Thanh đau đầu, điều này không thể giải quyết rắc rối cho chính mình, rõ ràng để thêm rắc rối!

Thành thật mà nói, cô không có ấn tượng tốt về Tiêu Trần, và cô có nghi ngờ lớn về khả năng của anh ta.

Cô bây giờ rất nghi ngờ, có phải anh trai xem anh chàng này vô gia cư và thương hại anh ta? Nếu không, chỉ cần sắp xếp một công việc cho anh ta?

Trước khi đợi cô tìm cách sắp xếp Tiêu Trần, nữ trợ lý bước vào: "Tướng Tô, Thần Khôn đang ở đây."

Tô Thanh cau mày: "Anh ta đang làm gì ở đây? Bảo anh ta đi đi!"

"Ồ, tại sao lại trốn tránh anh ?" Cánh cửa văn phòng được mở ra, và một chàng trai trẻ mang trên mình vài thương hiệu nổi tiếng và một bông hồng trên tay bước vào.

"Thần Khôn, ai cho anh bước vào đây?" Khuôn mặt của Tô Thanh lạnh lùng và đôi mắt cô lóe lên sự ghê tởm.

"Tô Thanh, anh đã không gặp em trong một vài ngày, khi gặp lại thì em càng ngày càng quyến rũ hơn rồi đấy." Ánh mắt cuồng nhiệt của Thần Khôn liếc nhìn ngực của Tô Thanh, và giơ lên ​​một bông hồng: "Em có thích nó không? Tặng em này."

Tô Thanh không trả lời, vài phút sau, cất tiếng vói với giọng điệu chán nản khi chứng kiến màn sến sẩm này: "Thế bây giờ anh đang làm gì ở đây?"

"Ồ, anh nghe nói rằng em muốn tìm một vài vệ sĩ, vì vậy anh đã gửi cho em một vài vệ sĩ đáng tin cậy." Thần Khôn nói xong và vỗ tay hai lần: "Vào đi!"

Lời nói của Thần Khôn vừa dứt, một chàng trai trẻ vạm vỡ bước vào. Bộ đồ đen, kính râm đen, trông khá vô tội vạ.

"Tô Thanh, để anh giới thiệu với em,  anh ấy phục vụ trong Lữ đoàn đặc biệt Lang Phường ... em có biết không? Lữ đoàn đã từng xuất hiện trên  TV, lữ đoàn đặc biệt mạnh nhất, không chơi thì thôi chứ một khi chơi là hơn một chục? Và.... "Thần Khôn vỗ ngực chàng trai trẻ vạm vỡ và giới thiệu với giọng điệu hào hứng.

"Lữ Đoàn? Ha ha, mày cần về nhà rèn luyện thêm?" Khi Thần Khôn chưa nói xong, một giọng nói chế giễu vang lên từ bên cạnh.

Bất giác Thần Khôn giật nảy mình, quay sang nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần: "Mày, Mày là ai?"

Tao là vệ sĩ của Liên Xô".

"Vệ sĩ?" Thần Khôn nhếch môi, nhìn Tiêu Trần: "Mày á?"

"Không phải tôi, thì là ai? "

" Mẹ kiếp, con mèo này mà là vệ sĩ? "Thần Khôn cười khinh bỉ:" Cút ra ngoài! "

Khuôn mặt của Tô Thanh thay đổi, và khi cô định nói thì Tiêu Trần dần dần đứng dậy: "Để anh đi! Em ...... hiện tại năm nay bao nhiêu tuổi?"

Thần Khôn chết lặng, sau đó tức giận, anh ta dám xem mình là không khí?? một vệ sĩ dám nói chuyện với anh như thế này?

"Aron, bãi bỏ anh ta ngay cho tôi!"

"Vâng!"

Nghe thấy những lời của chủ nhân, chàng trai trẻ vạm vỡ bước tới và đứng trước mặt Tiêu Trần, sẵn sàng để bắt đầu.

"Dừng lại!"

Tô Thanh nói với giọng lạnh lùng: "Thần Khôn, đây là văn phòng của tôi, không phải nơi hoang dã của anh muốn làm gì thì làm!"

"Tô Thanh, bây giờ có quá nhiều kẻ nói dối, đừng bị hắn ta lừa! Hãy thử xem anh ta có thực lực bảo vệ em hay không!"

Tô Thanh nhìn Tiêu Trần và không nói nữa. Thực tế, cô cũng muốn biết anh chàng này có đáng tin cậy hay không thôi.

Thần Khôn thấy Tô Thanh không nói gì thì anh ta rất hạnh phúc. Miễn là có thể thể hiện sức mạnh của mình trước mặt Tô Thanh và loại bỏ thằng khốn ngu ngốc này có lẽ anh ta có thể ở lại với Tô Thanh ... Đến lúc đó, xem xem cô ấy có thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta hay không!

Nghĩ về điều này, Thần Khôn hoàn toàn phấn khích và vẫy tay: "Xông lên cho tôi!"

Chàng trai trẻ vạm vỡ cười toe toét và lao về phía Tiêu Trần, đánh anh ta thật mạnh bằng một cú đấm.

"Vệ Sĩ, phải không? Lão tử đánh mày không còn răng ăn cháo!"

Khi nắm đấm của chàng trai trẻ vạm vỡ chuẩn bị đánh vào mặt Tiêu Trần, anh ấy di chuyển như sấm sét, và mang theo một cú đấm.

BANG.

Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau trong không trung và tạo ra một âm thanh bị bóp nghẹt.

Giây tiếp theo, chàng trai trẻ vạm vỡ hét lên và bay ra, đập vào Thần Khôn một cách nặng nề.

"Ôi ... cái thằng chết tiệt đi xuống, đè chết ông già!"

Thần Khôn bị đập xuống đất, la hét hết lần này đến lần khác.

Người thanh niên vạm vỡ nắm chặt cổ tay bị gãy và chịu đựng nỗi đau và từ từ đứng dậy. Anh thấy đôi mắt của Tiêu Trần thì tràn đầy kinh hoàng.

Tiêu Trần bước tới, dậm chân lên ngực Thần Khôn, và cúi xuống hỏi, "Thần Khôn phải không? Bây giờ tao hỏi mày một câu, tao có đủ sức mạnh để làm vệ sĩ cho Tổng thống Tô hay không?"

"Đệch ... Thằng khốn kiếp ..."

PA.

Tiêu Trần giã vào mặt Thần Khôn một cách đau đớn: "Giữ miệng sạch sẽ, đừng cắn bừa, đừng nghĩ ai cũng có thể nhận nhịn được, mày có hiểu ý tao đang nói hay không?"

Nỗi đau nóng bỏng khiến Thần Khôn gần như phát điên. Từ nhỏ cho đến khi trở thành một người đàn ông, anh ta chưa bao giờ bị ai đánh vào mặt?

"Mẹ mày, thằng chết tiệt ..."

PA.

Một cú đấm khác, và nặng hơn trước.

"Đó không phải là phép lịch sự tối thiểu? Đừng để tao nhắc lại!"

Mày... nhóc, mày có biết tao là ai không?" Thần Khôn không dám la mắng, sự tức giận cũng đang cố gắng đè nén xuống.

"Ồ, điều đó có quan trọng hay không? Bao nhiêu năm thân cây vẫn còn chưa sử dụng? Tao không quan tâm mày là ai hoặc mày là gì ... Tao sẽ hỏi mày một lần cuối, tao có đủ sức mạnh để làm vệ sĩ cho Tổng thống Tô hay không?"

Thần Khôn nghiến răng: "Vâng!"

Nhìn người đàn ông trước mặt bỗng trào lên một cảm xúc sợ hãi, nhìn như một con quỷ đội lốt người, chỉ cần một câu nói nào từ miệng hắn nói ra, thì y như rằng con dã thú đang giam mình trong anh ấy chỉ trong chốc lát sẽ bùng nổ.

"Tiêu Trần, hãy để anh ấy đi!"

Tô Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, trong chốc lát Thần Khôn như tìm thấy hi vọng.

Tiêu Trần gật đầu và giơ chân dậm lên ngực Thần Khôn thêm một cái nữa: "Thần Khôn, tao ở đây, sự an toàn của Tổng thống Tô sẽ không làm phiền mày! Đừng lo lắng về điều đó! Hãy mang theo người lính đặc biệt của mày và cút ra khỏi đây ... CÚT!"

Thần Khôn đứng lên chậm chạp, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, khuôn mặt anh ta lóe lên một màu tàn nhẫn: "Mày ..."

"Cút!" Tiêu Trần giơ nắm đấm lên, Thần Khôn hoảng loạn, đâm đầu chạy mà không dám quay mặt lại.

Sau khi Thần Khôn chạy ra khỏi văn phòng, tiếng kêu lại từ bên ngoài vang lên: "Tiêu Trần, mày hãy đợi đó ... tao sẽ giết mày !"

"Chị Lan, chị ra ngoài trước đi." Tô Thanh nói với cô gái người trợ lý.

"Được rồi." Nữ trợ lý gật đầu, nhìn Tiêu Trần và quay đi.

Cánh cửa văn phòng đóng lại, Tô Thanh ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần: "Anh ... thực sự nuôi lợn?"

"Tất nhiên, cô không tin à?" Tiêu Trần gật đầu, anh ấy không nói dối, nhưng "con lợn" anh ấy nuôi không phải là một con lợn dùng để làm thịt.

Tô Thanh mở miệng. Cô muốn hỏi, "Liệu những người chăn nuôi lợn có mạnh mẽ như vậy không?"

Tuy nhiên, cô không hỏi thêm gì nữa, vừa nãy, cô muốn hiểu một điều, bất kể anh chàng này mạnh hay yếu, ít nhất một điều chắc chắn, đó là anh ta đáng để tin tưởng, nếu không thì anh trai của cô sẽ không để  cho anh ta  đến đây!

Nghĩ về điều này, cô đã đưa ra quyết định.

Cuốn sách mới ra khơi, bạn đang ở đâu? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro