Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Dịch cõng Châu Thi Vũ đến dưới lầu ký túc xá thì rốt cuộc nhịn không được phải ngừng lại há miệng thở phì phò.

Đau lòng giúp cô lau lau mồ hôi, Châu Thi Vũ hơi hơi bối rối, nhớ tới trên lưng cô có thể có thương tích, lại dừng lại, "Để chị xuống ở đây đi, kế tiếp là phải lên cầu thang, em quá mệt rồi".

"Không sao!". Không chút do dự cự tuyệt.

"..." Đã dự liệu được câu trả lời như vậy, chỉ có thể phức tạp nhìn Vương Dịch quay mặt đi, nhìn thấy từng giọt mồ hôi, trên gương mặt của cô chảy xuống.

Nâng tay, ôn nhu lau đi mồ hôi, sau đó mặt dán lên mặt của cô, cảm thấy nơi nào đó ở đáy lòng, không ngừng bị trêu trọc, làm cho nàng cảm thấy tim từng đợt đập nhanh.

Vương Dịch cảm thấy gương mặt mình đã muốn nóng đến nỗi có thể luộc được một cái trứng gà.

Cảm nhận được cái kia dán lên mặt mình thoáng lạnh, còn có hơi thở đều đặn, sau lưng còn có thể cảm nhận được cái vật mềm mại kia, trong lòng tựa hồ đang gào thét lên, muốn đối với người ở phía sau làm ra việc... Không đúng đắn.

Không dám dừng lại nữa, sợ thân thể của chính mình sẽ nghe theo tiếng nói của trái tim, Vương Dịch hít một hơi thật sâu, sau đó lại dùng sức mà đem Châu Thi Vũ dịch chuyển cơ thể, sải bước về phía trước, bắt đầu từng bậc từng bậc đi lên.

Chân giống như bị tưới chì, nặng vô cùng, sức nặng trên lưng nguyên bản là không nhẹ lúc này tựa như thái sơn áp đỉnh, dưới ánh đèn mờ nhạt, hành lang yên tĩnh, chỉ nghe đến hơi thở thập phần trầm trọng.

Nhìn thấy Vương Dịch như vậy, Châu Thi Vũ trong lòng càng thêm đau, trừ bỏ việc giúp cô lau mồ hôi trên mặt, chỉ có thể nằm trên lưng cô, không thể nói ra lời.

Vừa lên tới hành lang lầu bốn thì Vương Dịch nhịn không được dừng bước lại dựa vào tường, đứng trong chốc lát, cắn chặt răng, hướng điểm đến cách đó không xa.

Sắp tới rồi.

Cô ở trong lòng tự nhủ như vậy.

Khi đến cửa thì người sau lưng từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng, Vương Dịch gần như lảo đảo đi vào, vội vàng đem Châu Thi Vũ để lên giường, tiếp theo, sau đó mất hết sức lực ngồi trên mặt đất, mồ hôi từng giọt nhỏ trên sàn nhà, phát ra âm thanh "lộp bộp".

Trong bóng tối, Châu Thi Vũ vịn tay lên đầu giường, sau đó một chân đứng lên.

"Chị đang làm gì!". Giọng nói Vương Dịch vang lên, mang một tia lửa giận.

"A?". Từ trước đến nay vô luận có phát sinh chuyện gì cũng có thể bình thản ung dung độ nhiên bị tiếng la này hoảng sợ, sau đó nói, "Chị... đi bật đèn, rót nước cho em uống".

Trong giọng nói, lại có chút sợ hãi.

Hít một hơi thật sâu, từ mặt đất đứng lên, tới gần cái người còn đang đứng một chân, "Chị ngồi xuống đi, em đi bật đèn, rót nước cho".

"..." Mặc dù nhìn không thấy biểu tình của Vương Dịch, nhưng có thể cảm nhận được cô đối với chính mình đau lòng, khóe môi Châu Thi Vũ giương lên nụ cười nhẹ, sau đó dường như là nhớ tới cái gì, che dấu ý cười, ôm lấy cái người đang muốn đi bật đèn kia.

Ách...

Lần này khoảng cách là gần sát ngay mặt, Vương Dịch đầu một trận cháng váng, tim đập 'thịch thịch thịch'. "A? Tim của em đập thật nhanh". Dù dán trên bả vai của cô, nhưng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập, Châu Thi Vũ có chút kinh ngạc nói, sau đó có chút hiểu rõ.

Đứa nhỏ này, đang khẩn trương?.

"Ách... Ách... Cái kia, em đi bật đèn". Vương Dịch hai tay không biết nên để ở đâu, lắp bắp nói xong cũng muốn cho người trong lòng ngồi lại trên giường.

"Đợi một chút!" Tiếp tục ôm cô không buông tay, Châu Thi Vũ giọng nói nhu nhược "Vì sao em lại luôn tốt với chị như vậy?".

Quá tốt, làm cho nàng động tâm.

Nàng thậm chí nghĩ đến, nếu là bạch y thư sinh kia, cũng chỉ có thể ân cần chu đáo săn sóc như người này.

"A?".

"Vì sao?".

Trong bóng tối, không ai nhìn thấy biểu tình của nhau, Vương Dịch do dự lại do dự, qua một thời gian cũng không nói gì.

Phải nói như thế nào?.

Chẳng lẽ nói là mình thích nàng, muốn nàng làm bạn gái của mình sao?.

Chỉ sợ nàng sẽ lập tức đẩy mình ra xa, không cho mình tiếp cận nàng nữa.

Nếu là như vậy, thà rằng không nói, ít nhất, nàng vẫn đối tốt với chính mình.

"Câu hỏi của chị rất khó trả lời sao?". Nghe tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của Vương Dịch, Châu Thi Vũ nhịn không được mở miệng hỏi.

"A? Ách... Cái kia, bởi vì chị là tỷ tỷ a, như vậy là bình thường mà?".

Không muốn nói ra sự thật để người trong lòng chán ghét chính mình, Vương Dịch cuối cùng nói ra đáp án không chân thật.

"..." Nghe đáp án như vậy làm cho mình cảm thấy vừa lòng, nhưng lúc này bản thân đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, Châu Thi Vũ cảm xúc rối loạn nói, "Kia, sẽ luôn luôn tốt như vậy sao?"

Vương Dịch lại do dự .

Cô thật không biết phải trả lời như thế nào.

Luôn luôn... Vậy coi như là hứa hẹn cả đời sao?.

Không tiếng động thở dài, sau đó, "Ân... Tỷ tỷ không phải là làm tỷ tỷ cả đời sao?".

Làm tỷ tỷ cả đời?.

Tuổi chỉ lớn hơn mình năm tháng, sau đó cả đời làm bạn gái mình, nàng chỉ yêu cầu mình kêu tỷ tỷ thôi, chính là vậy.

Vương Dịch tự mình an ủi như vậy, thầm lặng cả đời nhớ cái từ này.

Cô cùng học tỷ xinh đẹp, có thể cả đời sao?.

Hiện tại ngay cả bát tự* cũng không đoán được, như thế nào lại nghĩ tới cả đời đây?.

Sau khi Châu Thi Vũ nghe đến câu "Làm tỷ tỷ cả đời", tâm tình luôn phiền muộn rốt cuộc cũng sáng suốt một tí, sau đó nói đùa, "Vậy bây giờ em phải luôn đối tốt với tỷ tỷ được không? Sau này a, chờ em có người thích, tỷ tỷ phải đứng ở ngoài rồi".

Sau khi nói ra lời này, tâm tình không còn sáng suốt, lại lâm vào phiền muộn.

Đúng vậy, chờ sau khi em ấy có người thích, còn có thể đối tốt với chính mình như vậy nữa không?.

Nàng đã kiến thức qua Thẩm Mộng Dao trọng sắc khinh bạn, đứa bé này, có giống như thế không, trọng sắc khinh chị?.

"Sẽ không, nếu em có người thích, chị cũng sẽ không đứng ở một bên!". Lời nói kiên định, ngữ khí kiên định, Vương Dịch ở một khắc này, thầm nghĩ phải cho người trước mặt biết, mình bây giờ đang rất quan tâm đến nàng.

"Ha ha, được rồi, ngoan, lại chỗ kia mở đèn đi".

"Dạ". Ngoan ngoãn chạy đi mở đèn, sau đó lấy nước cho nàng uống.

"Đứa ngốc, sao không lấy nước cho chính mình uống?". Thực tự nhiên tiếp nhận ly nước uống ngay một hơi, ngẩng đầu nhìn người trước mặt mặt vẫn đỏ như trước mồ hôi thì đầm đìa hai má, Châu Thi Vũ nhịn không được mang theo một tia trách cứ nói.

"Ách...". Ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, Vương Dịch ánh mắt dừng ở cái ly trong tay nàng, "Cái kia, không còn cái ly nào nữa".

"Phì...". Cười khẽ một tiếng, sau đó định nói cho cô biết trong tủ treo quần mình có cái ly dùng qua một lần, chỉ là lại nghĩ tới trong tủ đều là đồ dùng hằng ngày, ngay cả băng vệ sinh cũng để ở bên trong, bỗng dưng cảm thấy có chút ngượng ngùng, rồi đem cái ly trong tay của mình đưa cho cô, "Nè, lấy ly của chị xài đi".

"A?". Vừa mới hết ngại lại nhiễm đỏ hết cả mặt, Vương Dịch nhìn chằm chằm cái ly đang đưa ra, lấy cũng không được, không lấy cũng không được.

Đem cái ly nhét vào trong tay cô, khóe môi mang theo tia cười rõ ràng, "Cái ly của tỷ tỷ, ghét bỏ sao?".

"A? Không phải!". Khẩu khí kiên quyết phản bác, tiếp theo là vì chứng minh liền uống ngay một hơi nước trong ly, nhìn đến vị trí mình uống thì hai má nóng lên.

Cái ly đối diện với tay cầm...

Cô vừa mới thấy học tỷ xinh đẹp cũng uống như vậy, kia...

Cái này xem như là hôn gián tiếp sao?.

"Ha ha, tiểu hài tử ngốc." hờn dỗi nhớ ra, Châu Thi Vũ một chân đứng lên, sau đó nhảy nhảy vài cái với bên cạnh bàn của mình, ngồi xuống, mở máy tính.

Nàng bỗng nhiên, rất muốn người kia, rất muốn nghe hắn gọi mình là nương tử.

Là bởi vì bị thương cho nên muốn nhận được sự ấm áp cùng an ủi của hắn đi, mặc dù tiểu hài tử ngốc này, đã làm cho mình cảm động rất nhiều.

Vương Dịch nhìn thấy nàng mở máy tính, nhớ lại mình thật lâu không có vào Du kiếm giang hồ, nâng tay nhìn đồng hồ, 20:45.

"Cái kia, chị có việc thì gọi điện thoại cho em, em đi xuống trước nha".

"Ân, đi a". Gật gật đầu, sau đó nhìn Vương Dịch buông cái ly ra khỏi ký túc xá giúp nàng đóng kỹ cửa, lúc này mới đăng nhập Du kiếm giang hồ.

Vừa rồi, trong nháy mắt, không muốn làm cho tiểu hài tử ngốc kia biết nàng đang chơi trò này, biết nàng trong trò chơi có chồng, biết nàng cùng chồng kia, thập phần ngọt ngào.

Vương Dịch một đường mặt đỏ trở về ký túc xá, vào cửa, bật đèn mở máy tính, sau đó mở tủ lạnh nhỏ lấy chai nước khoáng, một hơi uống hết chai, mới thoải mái thở một hơi.

Chính mình ngồi trước bàn, đăng nhập trò chơi, tiếp theo thực kinh ngạc khi thấy Sương Nguyệt Dạ đang online, trực tiếp dùng kỹ năng phu thuê truyền thống đến bên cạnh nàng, phát hiện nàng đang đánh một con boss lớn sau đó nhanh chóng lắc mình chạy ra xa.

Mới vừa chạy đến một bên, liền thấy Sương Nguyệt Dạ nguyên bản đang dùng các loại kỹ năng hoa lệ đánh boss bỗng nhiên dừng lại động tác, tùy ý để cho boss đánh lên người nàng.

Trong lòng quýnh lên, đang định gửi tin nhắn hỏi làm sao vậy, lại phát hiện trên đỉnh đầu bạch y thư sinh xuất hiện yêu cầu tổ đội, sau khi nhấn đồng ý, vội vàng đánh máy: "Nương tử, sao không đánh quái đi, ôi chao, nó đang đánh ngươi kìa, chạy nhanh a! ! !".

Còn chưa kịp gửi đi, bích y nữ hiệp luôn đứng im bỗng nhiên động đậy, bay lên trời, bảo kiếm trong tay múa vài vòng đâm thẳng vào trong cơ thể boss, boss ầm ầm sụp đổ trên mặt đất, sau đó lượng kinh nghiệm lớn thêm vào trên người bích y nữ hiệp, bạch y thư sinh thì thăng liền ba cấp. Vương Dịch ngây ngẩn cả người, nhìn thấy nữ hiệp đem bảo bối nhặt lên, mà bọc đồ trống không của mình xuất hiện đồ vậy này nọ, cảm thấy tâm của mình không hiểu sao bị hung hăng nhéo đau đớn.

Sương Nguyệt Dạ nàng... Vừa mới chờ mình đến để tổ đội cùng nàng, sau đó chia kinh nghiệm cùng bảo bối cho mình sao?

Cho nên, ai kia tình nguyện để boss công kích nhiều lần, mỗi lần tổn thất nhiều máu như vậy?

Sương Nguyệt Dạ: "Vốn giữa vợ chồng không cần mời tổ đội, có thể chúng ta thật lâu không có ở cùng nhau, cho nên hệ thống sẽ xử lý như "Ly thân" ".

Xử lý như "Ly thân"?

Vợ chồng cãi nhau sao?.

Này... Hệ thống này làm gì mà biến tɦái đến vậy a! ! !.

Vương Dịch đổ mồ hôi, tiếp theo cảm thấy thật có lỗi nói: "Nương tử, thực xin lỗi a, cái kia, ta gần đây có một số việc, cho nên để ngươi đợi...".

Sương Nguyệt Dạ không có trả lời, chỉ mỉm cười, Vương Dịch biết nàng cũng không trách tội chính mình.

Chính là tiểu bạch kiểm: "Nương tử, tiếp theo chúng ta làm gì?".

Sương Nguyệt Dạ: "Nhiệm vụ phu thuê còn mấy cái, chúng ta làm cho xong luôn đi".

Chính là tiểu bạch kiểm: "Hảo, đều nghe nương tử".

Nhiệm vụ phu thuê kỳ thật đã tới cái thứ bốn, hai người một đường đi, tuy chậm lại cũng không có chướng ngại gì, mấy nhiệm vụ sau độ khó dần cao lên, bất quá cũng chỉ là boss cao thêm mấy cấp cùng mê cung khó hơn thôi, có Sương Nguyệt Dạ ở đây, căn bản là không vấn đề gì.

Lúc chín giờ rưỡi, điện thoại bỗng nhiên vang lên, màn hình biểu hiện rõ ràng tên Châu Thi Vũ.

Bỗng dưng có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt gặp, có chút kinh sợ kết nối cuộc gọi, giọng nói quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Tiểu hài tử ngốc, tỷ tỷ bị trật chân, đêm nay sẽ không lên sân thượng".

"Nga nga, hảo". Gãi gãi đầu, Vương Dịch nhìn màn hình bích y nữ hiệp đang được mình ôm lấy, một trận khẩn trương.

Ai bảo nhiệm vụ áp chót này phải cần mình ôm nữ hiệp để đi đây?.

Cho nên, cảm giác yêu đương vụng trộm càng thêm mãnh liệt.

A, bị mắc kẹt ở tảng đá, không tiến lên được.

Tay trái cầm điện thoại, tay phải điều khiển chuột, vội vội vàng vàng để bạch y thư sinh chạy loạn đi ra khỏi đống đá, bỗng nhiên lại nghe Châu Thi Vũ cười nhẹ một tiếng.

"Ách? Làm sao vậy?". Có chút sợ hãi nhìn màn hình máy tính, sau đó hỏi người đầu bên kia điện thoại.

"Không có gì...". âm thanh Châu Thi Vũ một chút, nói tiếp, "Gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh, trên sân thượng rất lạnh, muốn đi lên đó, nhớ mang thêm quần áo".

"Vâng, hảo". Gật gật đầu, trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, "Chị cũng vậy, chân bị trật, phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu có việc gì thì nhớ gọi cho em, em sẽ nhanh chóng qua".

"Ân, cứ như vậy đi, phải chúc ngủ ngon trước rồi".

"Ân, chúc... khoan khoan!". Vương Dịch đang muốn nói chúc ngủ ngon, chợt nhớ tới một việc, vội vàng mở miệng.

"Sao vậy?". Châu Thi Vũ tựa hồ có chút mất hồn mất vía, sửng sốt rồi mới trả lời.

"Cái kia....". Vương Dịch miệng nói chuyện, mắt nhìn màn hình người hướng dẫn bỗng nhiên nhảy ra, trong nhất thời chỉ luôn lặp lại, "Cái kia... Cái kia...".

Mà người đầu bên kia điện thoại tựa hồ cũng không có ý thức được Vương Dịch quái dị, nhất thời im lặng.

Người hướng dẫn: "Các ngươi là muốn đi tìm bảo kiếm sao? Con đường này đúng là dẫn đến mộ kiếm chôn bảo kiếm, nhưng trước đó không lâu kiếm đã bị đánh cắp, bốn người trước mắt này đã từng một mình đi qua kiếm trủng, hơn nữa trong đó có một người trộm thanh kiếm đi. Các ngươi chỉ cần đi qua hỏi bọn hắn, mỗi người sẽ liền nói hai câu cho ngươi biết, nhưng hai câu đó đều là nói dối. Các ngươi nhất định phải chỉ ra là ai trộm kiếm, sau đó bắt lấy cái người trộm kiếm đó, nhưng, nếu trong mười lăm phút các ngươi không bắt được người trộm kiếm, hắn sẽ liền chạy trốn, các ngươi sẽ đuổi không kịp".

Xem hết lời người chỉ đường nói, Vương Dịch thật quýnh, vội vàng một đường chạy đi hỏi bốn người đứng ở cách đó không xa.

Ta không phải người trộm kiếm A: Chúng ta bốn người người ai cũng không có trộm kiếm, lúc ta rời khỏi mộ kiếm, kiếm vẫn ở chỗ này.

Ta không phải người trộm kiếm B: Ta là người thứ hai tới mộ kiếm, nhưng lúc ta tới, kiếm đã không còn ở đây.

Ta không phải người trộm kiếm C: Ta là người thứ ba tới mộ kiếm, lúc ta rời đi, kiếm vẫn chỗ này.

Ta không phải người trộm kiếm D: Ta không phải là người trộm kiếm, lúc ta đến mộ kiếm, kiếm đã không thấy.

Vội vội vàng vàng cầm cây bút cùng tờ giấy kế bên, hoàn toàn không có ý thức điện thoại còn thông với Châu Thi Vũ, Vương Dịch như trước tay trái để trên bàn phím, tay phải cầm bút phân tích trên giấy.

(1) Trong bốn người này có một người trộm kiếm.

(2) Lúc A rời khỏi mộ kiếm, kiếm đã bị người trộm.

(3) B không phải là người thứ hai tới mộ kiếm.

(4) Lúc B tới mộ kiếm, kiếm vẫn ở chỗ này.

(5) C không phải người thứ ba tới mộ kiếm.

(6) Lúc C rời khỏi mộ kiếm, kiếm đã không thấy đâu.

(7) Lúc D đến thanh kiếm đã bị đánh cắp.

(8) Lúc D tới kiếm trủng, kiếm vẫn ở chỗ này.

Như vậy...

Vương Dịch đang định tiếp tục phân tích, Sương Nguyệt Dạ lại nhắn tin qua: "Trộm kiếm chính là A, thả ta xuống dưới, sau đó chúng ta trực tiếp đi qua giết hắn".

A?.

Sương Nguyệt Dạ thật nhanh...

Không một chút chần chờ buông nàng ra, sau đó hai người xông lên đâm A một nhát, quả nhiên sau khi A chết đi thì rớt ra bảo kiếm.

Chính là tiểu bạch kiểm: "Nương tử, ngươi thật là lợi hại".

Sương Nguyệt Dạ: "Đề mục tương tự trước kia ta đã làm".

Chính là tiểu bạch kiểm: "Ta cũng làm qua nha, có thể là không nhanh bằng ngươi. Nương tử thật lợi hại nha...".

Vương Dịch đang ở làm Sương Nguyệt Dạ tốc độ chấn động, trong điện thoại lại bỗng nhiên truyền đến giọng nói áy náy của Châu Thi Vũ, "Nhất Nhất, em vừa mới nói cái gì vậy? Chị không có nghe thấy...".

Ách, nguy rồi, lo chú ý tới người trộm kiếm, cũng không ý thức được mình đang gọi điện cùng học tỷ xinh đẹp a.

"A? Em nói... Em nói...". Có chút chán nản mặt nhăn nhíu mày, trái tim cấp tốc nhảy dựng lên, kiếm cớ để ứng phó với vợ bên kia điện thoại, cố gắng nghĩ.

"Nói cái gì nha? Chị vừa mới có chút việc, không chú ý em nói cái gì, tiểu hài tử ngốc sẽ không trách tỷ tỷ đi?".

"A?". Vương Dịch sửng sốt, tiện đà mừng rỡ, "Không có, làm sao sẽ trách chị đây".

"Ha ha, vậy em vừa mới nói gì vậy?". tâm tình Châu Thi Vũ tựa hồ tốt lắm, cười nhẹ vài tiếng nói.

"Nga, nga, em là muốn hỏi chị sáng ngày mai có khóa nào hay không..". Lúc này rốt cục mới nhớ tới vấn đề mình muốn hỏi, ngay lập tức vội mở miệng nói.

"Sáng mai nha...". Châu Thi Vũ dừng dừng, sau đó nói, "Có a, khóa học chuyên sâu, sao vậy?".

"Nga, không có việc gì, em chỉ hỏi một chút. Vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút đi".

"Cổ cổ quái quái thật, kia cứ vậy đi, chúc ngủ ngon".

"Vâng, chúc ngủ ngon".

Vương Dịch cúp điện thoại, nặng nề mà thở ra một hơi, tay vỗ vỗ ngực vẫn đang khẩn trương như trước.

Nếu để cho học tỷ biết cô ở trong trò chơi cùng người khác mập mờ, còn là một nữ nhân, kia...

Cô nhất định sẽ bị trực tiếp đá ra khỏi cửa ! ! !.

May là học tỷ xinh đẹp không giống như người sẽ chơi loại trò này, phù...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro