Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất Nhất, lúc tớ vừa mới họp, tớ nghe được người ta nói công viên Vân Mộng có một khu vực mới mở tiệm bán đồ trang sức, trong tiệm có một nghiệp vụ rất chuyên môn, ngay cả đậu tương tư cũng có bán, sau đó có thể để cho cậu tự mình làm vòng tay, còn có thể giúp cậu khắc chữ lên nữa". Lúc buổi tối, Vương Dịch đi dạo đường phố phồn hoa một vòng lại một vòng, không nó nửa điểm thu hoạch thì trở lại ký túc xá, mới vừa vào cửa, liền nghe được Viên Nhất Kỳ nói như vậy.

"Đậu... Đậu tương tư?". Vương Dịch sửng sốt, tiếp đó có chút ngượng ngùng nói, "Cái đó... Cái đó có phải tỏ ý quá rõ ràng không?".

"Ai nha, cậu quá ngốc, biểu hiện rõ đến như vậy mà, dù sao mục đích cuối cùng của cậu còn không phải là như vậy đi". Viên Nhất Kỳ khinh thường liếc cô một cái, có chút khinh bỉ cô nhát gan.

"Không phải tớ...". Liếc mắt một cái liền nhìn ra bằng hữu đang khinh bỉ mình, Vương Dịch có chút ngượng ngùng nói, "Không phải tớ sợ lúc chị ấy biết thì sẽ không để ý đến tớ nữa sao?.

Viên Nhất Kỳ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Quả thật lấy loại tính cách này của Vương Dịch, nếu Châu Thi Vũ không để ý tới cô, phỏng chừng cô sẽ bị đả kích, sa sút chết.

Nhìn thấy cô nhíu mày không nói gì, Viên Nhất Kỳ cũng trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói, "Cậu có thể khắc ở trên đó một ít câu từ không có hàm ý bày tỏ, lại mang theo bầu không khí mập mờ, như vậy chị ấy cũng sẽ không nói gì".

Nhíu mày không có trả lời, ngón tay mảnh khảnh của Vương Dịch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hồi lâu sau rốt cuộc ánh mắt kiên định nói, "Mặc kệ, tớ sẽ làm cái đó".

"Vậy thì được rồi". Viên Nhất Kỳ thực dâm loạn cười cười, vỗ vỗ vai Vương Dịch, "Nói không chừng lần này cậu đưa, biểu lộ ý tứ, học tỷ Thi Vũ cũng có ý tứ giống cậu, liền thổ lộ với cậu".

"Cậu suy nghĩ nhiều quá". Nghe nàng nói như vậy, Vương Dịch nhịn không được thở dài một cái, "Tớ luôn cảm thấy mấy ngày nay chị ấy đối với tớ là lạ, không biết cảm giác của tớ có sai hay không, ngay cả tin nhắn ngắn cũng không nhắn lại cho tớ".

"Làm sao sẽ..." An ủi nói xong, Viên Nhất Kỳ đứng dậy, ở góc độ Vương Dịch không thấy được, cũng nhăn mày lại.

Thật ra thì nàng cũng có chút cảm giác, chẳng qua là không dám nói với Vương Dịch, sợ đả kích đến gia hỏa mẫn cảm này mà thôi.

"À...". Vẫn không có nói đến chính mình cũng đồng dạng cảm thụ được, Viên Nhất Kỳ thấy Vương Dịch rối rắm, cố ý kêu nhỏ một tiếng.

Quả nhiên lực chú ý của người đang rối rắm lập tức bị hấp dẫn, "Sao vậy?".

"Tớ đã nói với cậu, cái tiệm đó làm ăn vô địch siêu cấp tốt, hơn nữa bởi vì phải ở tại chỗ đó làm chuỗi vòng tay, còn phải khắc chữ, cho nên mỗi ngày sẽ hạn chế số lượng khách hàng, cụ thể bao nhiêu thì tớ cũng không biết".

"..." Vương Dịch hết ý kiến.

Này... Cái tiệm này quả thực là dày vò người khác mà.

Vì thế, sáng sớm ngày ba mươi mốt tháng mười hai, còn chưa tới bảy giờ, buổi sáng rõ ràng là không có lớp Vương Dịch rời giường đánh răng rửa mặt một phen, thay đổi y phục chạy đến công viên Vân Mộng tìm được tiệm đồ trang sức được đặt tên là ''Tương Tư".

Kết quả, đi sớm.

Vương Dịch đứng ở tiệm trang sức mang phong cách cổ xưa, nhìn thấy bảng thời gian buôn bán viết, khóc không ra nước mắt.

Thời gian buôn bán: 9: 00——21: 00.

Gãi đầu một cái, chạy đến một quán ăn nhỏ cách vách ăn sáng, sau khi ăn xong lại nhìn đồng hồ: tám giờ mười lăm.

Lúc này Vương Dịch chân chân chính chính ấm ức.

Đi, không dám đi, sợ không cẩn thận bị lạc đường trở lại tiệm lúc mở cửa thì khách hàng đầy.

Không đi, chẳng lẽ phải đứng ở trước cửa tiệm chờ đến chín giờ?.

Quên đi, cũng chỉ có 45', lúc huấn luyện quân sự đứng nghiêm lâu như vậy, 45' thì tính là cái gì?.

Ôm tâm tư như vậy, Vương Dịch liền đứng ở cửa tiệm chờ a, cho đến lúc tám giờ năm mươi lăm phút, lão bản đã mở cửa.

Chủ nhân của "Tương tư" là một nữ tử, đúng như trang hoàng phong cách cổ xưa của tiệm này vậy, nữ tử có mái tóc dài đen như thác nước uyển chuyển mềm mại xõa xuống, mày phượng đậm nhạt vừa phải, sườn xám mặc trên người được cắt xén vừa người, thật sự là cho cửa hàng mang phong cách cổ xưa càng tăng thêm khí tức tao nhã.

Vương Dịch thấy chủ cửa tiệm lại là nữ tử có khí chất như vậy, nhịn không được ngẩn ngơ.

Cửa tiệm là phỏng theo phong cách cổ đại mà xây dựng, từng tấm ván gỗ ghép lại với nhau, tuy rằng làm cho phía trước cửa tiệm có vẻ càng thêm phong cách cổ xưa, nhưng làm cho chủ nhà mở cửa mang lại một ít bất tiện.

Gãi đầu nhìn nữ tử có chút phí sức mà đem ván cửa dọn qua một bên, Vương Dịch do dự một chút, vẫn là tiến lên giúp nàng đem từng tấm ván gỗ qua một bên.

"Cám ơn em." Hơi hơi chà một chút mồ hôi trên trán, nữ tử đem vài sợi tóc rơi xuống trước ngực đẩy ra phía sau, đối với Vương Dịch gật đầu nói.

Lại gãi đầu một cái, ngây ngơ cười nói, "Không có gì rồi".

"Em là đến mua vòng tay đậu tương tư a?". Để cho cô vào trong cửa tiệm, cắm điện vào bắt đầu nấu nước, nữ tử từ bên trong túi lấy ra mấy cái vòng tay đậu tương tư để trên quầy nói.

"Vâng". Gật gật đầu, ánh mắt rơi vào mấy chuỗi vòng tay không dời ra được, Vương Dịch nhìn thấy màu sắc trong suốt, vô luận hoa văn cùng chữ "Tâm" ở bề ngoài đậu tương tư, một trận thích.

"Ha ha, mấy chuỗi này là tôi hôm qua ở nhà đã xâu tốt, nếu em thích thì liền chọn một chuỗi đi". Không có nói cần bán, cũng không có nói giá, nữ tử chẳng qua là cầm trà cụ ra thả lá trà vào pha.

"Cái kia...". Vương Dịch rốt cục không nhìn tới mấy chuỗi vòng tay kia, mà là gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, "Không phải nói là chính mình có thể xâu sao?".

Nữ tử này đang chuyên chú pha trà dừng động tác lại, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, tiếp đó có chút rõ ràng, "Là đưa cho người thích đi?".

"..." Sắc mặt ửng đỏ nhìn nữ tử, cuối cùng vẫn rất ngượng ngùng gật đầu.

"Ha ha, nói thật, tuy rằng lúc tôi vừa mới mở cửa tiệm này quả thật là có để tự mình xâu vòng tay thậm chí là khắc chữ nghiệp vụ, bất quá, tôi thấy từ một tuần trước lúc mở cửa tiệm thậm chí đến bây giờ cũng chưa có người nào hoàn thành qua".

"A?".

Không đúng nha, Viên Nhất Kỳ tên kia không phải nói có rất nhiều người tới đây để làm ra vòng tay này sao?.

Tựa hồ là nhìn ra Vương Dịch nghi hoặc, nữ tử bưng chén trà cho cô, "Em là nghe người ta nói tiệm của chị làm ăn rất tốt đi, kỳ thật là những người đó đều đến mua vòng tay chị đã xâu tốt, quả thật ngay từ đầu có một số người tới đây muốn đích thân làm vòng tay, bất quá cũng đều chịu không nổi mấy quá trình phiền phức, làm một nửa liền không muốn tiếp tục làm".

"..." Có chút giật mình gật đầu, Vương Dịch ánh mắt kiên định, "Em sẽ không bỏ dở nửa chừng".

"Vậy được rồi, tôi dạy cho em". Nhấp một hớp chén trà của mình, nữ tử đứng dậy lấy ra một mâm đậu tương tự cùng mấy thứ công cụ, ý bảo Vương Dịch ngồi vào cái ghế kế bên, "Đầu tiên, phải dùng công cụ này làm cho đậu tương tư thủng lỗ, lúc thủng lỗ phải cẩn thận, nếu như lỗ quá lớn có thể làm cho đậu tương tư vỡ ra... Tiếp theo...".

Vương Dịch vừa nghe vừa chặt chẽ ghi nhớ ở trong lòng, tiếp đó có chút cảm khái.

Quá trình phức tạp như vậy, khó trách nhiều người chịu không nổi như vậy.

Thời gian kế tiếp, Vương Dịch luôn luôn hết sức chuyên chú ngồi ở trên ghế, thật cẩn thận hoàn thành từng thao tác, buổi trưa cũng là cùng nữ tử giống nhau kêu thức ăn bên ngoài ăn qua loa lại tiếp tục làm, vào lúc dụi dụi mắt, lại còn không có buông tha.

So với Vương Dịch vụng về, nữ tử một mực làm vòng tay rất linh xảo, người tới mua vòng tay ngày càng nhiều, nữ tử thường thường vừa buôn bán vừa liếc mắt tán thưởng Vương Dịch một cái.

Từ lúc nàng mở cửa tiệm tới nay mới gặp qua một người cố chấp như vậy.

Mới sáng sớm như vậy đã ở trước cửa tiệm nàng, chắc là do nghe người ta nói tiệm của nàng làm ăn rất tốt sợ không mua được vòng tay đi.

"Da, đã làm xong". Một viên đậu tương tư cuối cùng đã xâu thành công, làm theo phương pháp thắt lại của nữ tử, sau đó đưa cho nữ tử, "Như vậy được chưa vậy?".

Mỉm cười gật gật đầu, nữ tử lại rót một chén trà cho cô, "Em muốn khắc chữ không? Hay tự mình khắc".

"A? Có thể không? Cái đó có thể? Em... ngày mai là sinh nhật chị ấy rồi, kịp sao?". Vương Dịch trừng to mắt nhìn nàng, trong mắt có tia nóng lòng muốn thử.

"Ha ha, em muốn khắc như thế nào, muốn lấy dao khắc từng chữ sao?". Che miệng cười khẽ, nữ tử chỉ chỉ máy móc ở một bên, "Tiệm của tôi cũng không có như vậy rớt lại phía sau, bất quá vẫn là cần cẩn thận điểm".

"Được, chị dạy em đi".

Vì thế, cơm chiều Vương Dịch cũng giải quyết ở trong tiệm.

Thẳng cho đến khi mặt trăng lên cao, vòng tay mới hoàn toàn làm xong.

Cao hứng mà đem vòng tay đưa cho nữ tử, Vương Dịch đứng lên vươn vai một cái, "Rốt cuộc đã xong".

"Mộ khanh biệt lai hệ tương tư, sương dạ thả tác quy nhân từ*?". Khẽ đọc câu thơ được khắc trên đậu tương tư, nữ tử kinh ngạc nhìn cô, "Thơ này... Tôi chưa thấy qua".

*: 慕卿撷来系相思, 霜夜且作归人词: Ngưỡng mộ người lòng tương tư nhớ, Đêm sương trường bút họa nên thơ.

"Hắc hắc...". Ngây ngốc cười hắc hắc, Vương Dịch trong ngày hôm nay không biết đã gãi đầu liền thứ mấy, "Cái đó a, tối hôm qua em mới nghĩ ra".

Tối hôm qua cô nằm ở trên giường, một mực suy nghĩ trên vòng tay nên khắc cái gì, cho đến khi trời sắp sáng mới quyết định cân nhắc thật lâu câu thơ này.

Đã ẩn giấu đi hai chữ Thi Vũ, lại ngụ thâm ý trong đậu tương tư. Mang theo điểm mập mờ, lại có thể giải thích câu thơ này chẳng qua là dựa theo truyền thuyết đậu tương tư kia.

Truyền thuyết xa xưa có vị nam tử xuất chinh, người vợ ngày đêm đứng dưới gốc cây đại thụ cầu nguyện, bởi vì tưởng niệm đến người yêu, những giọt nước mắt của nàng chảy xuống dưới gốc cây. Sau khi nước mắt đã cạn, trong khóe mắt nàng chảy xuống những giọt máu đỏ. Giọt máu hóa thành đậu đỏ, đậu đỏ mọc rể nảy mầm, lớn dần thành đại thụ, kết thành nhiều đậu đỏ, mọi người gọi là đậu tương tư, mấy đời sau Vương Duy cũng từng làm qua thơ.

"Người em thích kia, nhất định sẽ rất hạnh phúc". Nữ tử cầm vòng tay trả lại cho cô, trên mặt là nụ cười chân thành.

"Hắc hắc, cám ơn".

Nữ tử đảo đôi mắt đẹp, má đào cười, "Tốt lắm, đã muộn rồi, em vẫn là mau trở về đi, chúc em cùng người em thích hạnh phúc".

"Vâng, bao nhiêu tiền vậy?". Thật cẩn thận đem vòng tay để trong hộp gỗ tinh xảo nữ tử để ở một bên, Vương Dịch lấy tiền ra đưa cho nàng.

"Cho em đấy, tôi chẳng qua là cung cấp mấy viên đậu tương tư không tính là đáng giá cùng công cụ thôi".

"Không được!". Vương Dịch cố chấp lắc đầu, sau đó nói, "Hôm nay chị bán vòng tay em có nghe được giá, sau đó lúc em làm có làm hư mấy viên đậu đỏ, sao, như vậy đủ chưa?".

"Dư".

"Ai nha, mặc kệ, tiền cơm của em còn chưa có trả đâu, cứ như vậy đi". Giậm chân, trực tiếp đem tiền để trên bàn xoay người chạy đi, Vương Dịch vừa chạy vừa xoay người đối nữ tử hô, "Lần sau em còn tới thăm chị".

Đúng là một người thực đáng yêu.

Nữ tử nhìn tiền trên bàn, dựa cửa nhìn bóng lưng dưới ánh đèn, trong mắt lại hiện lên tia ưu thương.

Nếu là, nếu là người nàng thích cũng có thể chờ đợi nàng thì quá tốt rồi.

Lắc đầu, thở dài tính đóng tiệm, mới vừa tắt đèn rút phích cắm, lại phát hiện cái người đã rời đi lại chạy trở lại.

"Cái đó, có thể nhờ chị giúp em một chuyện được không?".

"Ân?". Nữ tử nghi hoặc nhìn cô, tiếp theo gật đầu, "Có thể".

Hết sức tập trung, Vương Dịch giúp nàng đóng cửa tiệm, sau đó cùng nữ tử đến chỗ dương cầm đặt ở góc nhà.

"Cái kia, cái kia, chị..." Vương Dịch lấy điện thoại ra đưa cho nàng, dùng ánh mắt mang theo tia kỳ vọng nhìn nàng, "Chị giúp em quay video một chút nha."

"Được".

"Lão bản, có thể cho em mượn đàn dương cầm dùng vài phút được không, em trả tiền cho chị". Vương Dịch hướng tới lão bản hô, khi lấy được sự cho phép thì ngồi trước đàn dương cầm mở nắp đàn ra, ý bảo nữ tử bắt đầu quay, sau đó đầu ngón tay linh hoạt ở trên phím đàn nhảy múa.

Một khúc hát sinh nhật vui vẻ như nước chảy mây trôi, Vương Dịch khép nắp đàn lại, quay đầu nhìn ống kính, ngây ngốc qua mấy giây, rốt cuộc nhăn nhăn nhó nhó nói, "Ách, ách, sinh nhật vui vẻ".

Nữ tử cơ hồ là muốn bật cười, gắt gao nhịn xuống cái loại kích thích này, khi thấy được Vương Dịch ý bảo dừng quay video lại, tiếng cười mới như chuông bạc mà tuôn ra.

Mặt đỏ bừng từ trong tay nàng lấy điện thoại, chống lại con ngươi tràn đầy ý cười của nữ tử, "Cái đó, cám ơn".

"Không cần cám ơn". Tiếng cười rốt cục thu hồi, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nữ tử quét mắt nhìn đàn dương lại nhìn Vương Dịch, "Vì sinh nhật người em thích mà gặp nhiều trắc trở, em thật là một người ôn nhu, người em thích nhất định sẽ rất cảm động".

"Đúng vậy sao?". Vương Dịch nghe được khích lệ ngược lại không có nụ cười ngây ngô kia, mà có chút suy sụp nhìn điện thoại.

Nàng sở dĩ muốn quay video, căn bản là vì không có cơ hội trước mặt Châu Thi Vũ nói câu "Sinh nhật vui vẻ".

Vừa rồi, cô cõi lòng đầy vui sướng cầm cái hộp gỗ kia định đón xe quay về trường học, lại nhận được điện thoại của Viên Nhất Kỳ.

"Nhất Nhất, đến bây giờ tớ mới biết được, học tỷ Thi Vũ buổi chiều đã về nhà, bảo là muốn ở nhà cùng đón sinh nhật với ba mẹ".

Câu nói kia, giống như là bị dội một chậu nước đá trong ngày mùa đông vậy, làm Vương Dịch lạnh thấu tim.

Ngồi ở trước bàn lật cuốn sách chuyên ngành, Châu Thi Vũ nhíu chặt mày, một chữ cũng không có nhìn vào.

Tầm mắt rơi vào vòng tay đậu tương tư để ở một bên, nhịn không được lại cầm lên, tay mơn trớn chữ ở mặt trên, ánh mắt lóe lên thần sắc phức tạp.

"Chậc chậc, lại đang nhìn cái vòng tay kia à". Thẩm Mộng Dao buông sách xuống, quay đầu nhìn động tác của Châu Thi Vũ, mang theo tia hâm mộ nói, "Hài tử kia đối với cậu thật tốt không thể tốt hơn nữa, tớ nghe Viên Nhất Kỳ nói cái vòng tay này là Vương Dịch tự mình làm, ngay cả khắc chữ cũng vậy".

Hài tử kia đối với cậu thật tốt không thể tốt hơn nữa.

Trong đầu lặp lại những lời này của Thẩm Mộng Dao, ngón tay nhỏ nhắn của Châu Thi Vũ một lần lướt qua những chữ này, đáy lòng một lần nữa bị khơi lên.

Mộ khanh biệt lai hệ tương tư, sương dạ thả tác quy nhân từ.

Một câu thơ như vậy, khảm tên của nàng lên, hao hết tâm tư của tiểu hài tử ngốc kia, cũng nói hết tâm ý của tiểu hài tử đối với người mình yêu.

Cho dù tiểu hài tử ngốc kia dùng điển cố truyền thuyết kia để che dấu ý nghĩa thật sự, làm sao nàng không nhìn ra.

Bắt đầu từ cái đêm bình an đó, bắt đầu từ cái lúc nàng ngủ bị hài tử kia hôn tỉnh, hết thảy, liền đã thay đổi.

Nàng vốn tưởng rằng hài tử kia bởi vì từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương, cho nên bởi vì muốn được nàng cưng chìu, mới có thể đối tốt với nàng như vậy, vượt qua hết thảy, nhưng bây giờ nghĩ lại, những thứ tốt kia, cùng những phương thức của nam nhân theo đuổi mình, quá mức tương tự.

Chỉ khác nhau ở chỗ, con ngươi của hài tử kia khi nhìn mình, vĩnh viễn đều trong veo, như một dòng suối, mà những nam nhân kia, lúc nhìn mình thì như những con sói ác độc tràn đầy dục vọng.

Khoảnh khắc khi bị nụ hôn nóng rực kia làm tỉnh lại, từ bỏ lòng tràn đầy kinh ngạc, còn có một tia sa vào nhỏ không thể thấy, cho nên sa vào trong nụ hôn mãnh liệt đó, sau đó, không biết nên đối mặt với người đang ôm mình như thế nào, chỉ có thể giả bộ ngủ.

Có thể cảm nhận được tiểu hài tử ngốc đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm tình, cũng không dám mở mắt. Suy nghĩ cực kỳ rối loạn, nhưng trong lòng lại nhớ tới thân ảnh màu trắng kia.

Nàng không để ý Vương Dịch cùng mình đều là nữ tử, chẳng qua là...

Người nàng thích, là bạch y thư sinh kia.

Cho nên, không thể lầm lỡ với hài tử này.

Tựa hồ hết thảy đã sáng tỏ, vì vậy, nàng liền quyết định chậm rãi xa cách Vương Dịch.

Trên đường đi trở về lều trại giả vờ vô tình né tránh hành động muốn dắt tay của mình, cố ý bỏ qua Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ trêu đùa chính mình với cô, lúc đi ngủ thì nói muốn ngủ cùng một lều với Thẩm Mộng Dao, và sau cái đêm đó thì như có như không tránh né không hồi đáp tin nhắn của cô.

Nàng cho là, nàng có thể tàn nhẫn đối với hài tử kia, sau đó để hài tử kia đối với chính mình hết hi vọng, cho nên, rõ ràng trước đây có nói với hài tử kia là sinh nhật sẽ trải qua ở trường học, trước một ngày đã trốn về nhà.

Nhưng mà, tại sao những hành động của nàng ngay cả nàng cũng đều cảm thấy được sẽ làm tổn thương hài tử kia. Chính là, vì cái gì cử động của nàng ngay cả chính cô ta đều cảm thấy được sẽ làm bị thương đến hài tử kia, hay là do hài tử kia đối tốt với mình như vậy?.

Cách một phút đồng hồ trước khi đến sinh nhật của nàng đã đem cái video đó gửi cho nàng, lúc đến không giờ, khi ngoài cửa sổ xuất hiện pháo hoa rực rỡ, chính mình mở video đó nhìn, lại nghe được một hồi tiếng đàn dương cầm dễ nghe.

Tiểu hài tử ngốc kia ngồi trước đàn dương cầm, nghiêm túc hát bài sinh nhật vui vẻ.

Còn có câu chúc sinh nhật vui vẻ mang theo tia xấu hổ.

Tất cả chuyện này, làm sao nàng lại không cảm động cho được?.

Sau đó, lúc quay về trường học, thì nhận được vòng tay đậu tương tư làm từ tâm huyết của Vương Dịch.

Từ khi thấy được câu thơ ở phía sau thì không có cách nào bình tĩnh được, lại nghe được Viên Nhất Kỳ nói vòng tay này là thành quả một ngày của tiểu hài tử ngốc, nàng làm sao có thể nhẫn tâm từ chối cái người chỉ biết đần độn nhìn mình cười?.

"Châu Châu?". Thẩm Mộng Dao nhìn bằng hữu cầm vòng tay vẻ mặt trầm tư, nhịn không được mở miệng kêu.

"Ân?". Quay đầu nhìn nàng, Châu Thi Vũ thả vòng xuống, quyết định trước vẫn là không suy nghĩ nhiều nữa.

"Cậu...". Ánh mắt Thẩm Mộng Dao xẹt qua cái vòng tay kia, suy tư một chút, nhẹ giọng nói, "Cậu gần đây làm sao vậy?".

Nghe nói như thế, Châu Thi Vũ nhẹ nhíu mày, có chút không rõ nhìn nàng, "Cái gì?".

Tay nhẹ nhàng đóng sách lại, Thẩm Mộng Dao sửa lại suy nghĩ một chút, mang theo ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn nàng, "Cậu gần đây đối với Nhất Nhất... Ân, ngay cả tớ là người ngoài nhìn đều cảm thấy được cậu... có chút quá đáng".

"..." Châu Thi Vũ không nói, tầm mắt lại rơi xuống vòng tay, lâm vào trầm tư.

Sắc mặt Thẩm Mộng Dao nghiêm túc lại, tiếp tục nói, "Ân, Viên Nhất Kỳ nói, Nhất Nhất em ấy mặc dù không có nói, bất quá, giống như là đang khó chịu".

Ngón tay nhẹ nhàng vân vê một viên đậu tương tư, nhìn chữ ''Dịch'' ở trên, ngực đau xót, đầu ngón tay không khỏi hơi hơi dùng sức.

Nàng làm sao lại không biết chứ?.

Mỗi lần nàng cố ý né tránh Vương Dịch, mặc dù không nhìn ánh mắt luôn trong veo kia, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hơi thở thất vọng cùng tịch mịch.

Thở dài thật sâu, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, "Dao Dao, chẳng lẽ cậu không nhìn ra Nhất Nhất em ấy... Em ấy đối với tớ. . .".

Châu Thi Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề mà thở dài, không có đem lời nói hết.

"Em ấy thích cậu mà". Thẩm Mộng Dao hiển nhiên biết ý tớ trong lời nói của nàng, như không có chuyện gì xảy ra đem lời nói bổ sung toàn vẹn, lại nói tiếp, "Tớ đã sớm biết".

Cái gì?.

Kinh ngạc nhìn nàng, Châu Thi Vũ thay đổi dáng vẻ bình tĩnh mỗi ngày, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra lời.

"Muốn hỏi tớ tại sao lại biết?". Thẩm Mộng Dao sáng tỏ nhìn nàng, cười nhẹ lắc đầu nói, "Cho nói nói kẻ trong cuộc thì u mê, tình cảm của Nhất Nhất đối với cậu rõ ràng như vậy, cậu một mực không nhìn ra. Tớ đã nói với cậu, lúc trước Hải Phong theo đuổi tớ cũng không có bằng một nửa em ấy theo đuổi cậu".

Những lời này cũng mang theo ngữ khí cực kỳ hâm mộ.

Không có chờ Châu Thi Vũ trả lời, Thẩm Mộng Dao thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn nàng, "Gần đây cậu đối với em ấy như vậy, cũng là bởi vì đã biết em ấy thích cậu? Bởi vì em ấy là nữ, cho nên cậu không thể chấp nhận?".

Nàng rõ ràng cảm thấy được Châu Châu đối với Nhất Nhất cũng có cảm giác, tại sao lại không chấp nhận đây, cũng bởi vì Nhất Nhất là nữ sao?.

Nàng không tin cái trí tuệ cường thế kia của Châu Thi Vũ cũ kỹ như vậy.

"Không phải". Châu Thi Vũ không hề nghĩ ngợi trực tiếp phủ định .

Nàng làm sao sẽ cổ hủ như thế?.

"Vậy thì?".

"Dao Dao...". Châu Thi Vũ nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, "Cậu có tin không, tớ thích một người không nên thích?".

"Cái gì?". Thẩm Mộng Dao sợ ngây người, qua một lúc lâu, dường như là nhớ tới cái gì, "Là người trong trò chơi kia sao?".

Tình cảm một mực kiềm chế thật lâu ở một khắc này thì bùng nổ, nước mắt Châu Thi Vũ như những hạt trân châu nhỏ giọt rơi xuống đất, che miệng không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu.

"Châu Châu cậu...".

Nàng muốn nói Châu Thi Vũ không nên, lại bị cắt đứt, "Tớ biết là tớ không nên, nhưng mà, tình cảm rất khó kiềm chế".

Nàng chính là thích người gọi mình là nương tử kia, thích cái người luôn luôn săn sóc nàng, thích cái...

Người xa lạ chưa từng gặp mặt kia.

Thẩm Mộng Dao thấy Châu Thi Vũ như vậy, cũng trầm mặc.

"Dao Dao, tớ không thể tiếp nhận Nhất Nhất". Gần một lát sau, Châu Thi Vũ vừa không khống chế được lau nước mắt đi, đã khôi phục bộ dáng lãnh đạm như thường ngày, ngữ khí kiên quyết.

Trước mắt, trong lòng của nàng, chỉ có thể chứa được bạch y thư sinh kia

Vô luận như thế nào, cũng không nên lại đem tiểu hài tử kia kéo vào nữa.

Thẩm Mộng Dao động động miệng, muốn nói điều gì, khi nhìn đến ánh mắt kiên định của nàng, rốt cuộc chỉ thở dài một cái, không nói gì nữa.

"Có lẽ, em ấy chẳng qua là si mê một lúc mà thôi, nghỉ đông không thấy được tớ, thì sẽ nguội xuống thôi". Châu Thi Vũ nói như vậy.

Phải không?.

Sẽ như vậy sao?.

Thẩm Mộng Dao nghĩ như vậy.

Sau đó, quả nhiên Châu Thi Vũ làm như quyết định của mình, vẫn như trước tránh né Vương Dịch, cho đến khi, nghỉ đông đã đến.

"Em đưa chị đi". Vương Dịch chờ ở đầu hành lang lầu ba, nhìn thấy Châu Thi Vũ đang xách vali, tiến lên từng bước muốn giúp một tay xách cái vali thập phần nặng kia.

Nhẹ nhàng lui về sau từng bước tránh thoát cái tay đang đưa tới, hời hợt nói, "Không cần, tự chị có thể đi".

Tay ngừng ở không trung, Vương Dịch ủy khuất nhìn nàng, giống như bị người khi dễ vậy.

Tiếp tục đi không nhìn đến cô, Châu Thi Vũ vẫn lạnh lùng như trước, "Chị đi trước".

Xách theo vali chậm rãi xuống lầu, cũng không thèm nhìn tới người phía sau một cái, nhưng lòng mơ hồ lại đau.

Vương Dịch đứng nguyên tại chỗ, nhìn tấm lưng kia, cảm thấy được hai chân giống như bị tưới chì không nhấc lên nổi.

"Nhất Nhất?". Viên Nhất Kỳ đứng ở sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, "Quay về ký túc xá đi".

Gật gật đầu, xoay người, Vương Dịch mặt đầy nụ cười nhìn nàng, "Được a, rốt cuộc có thể trở về nhà, ha ha...".

"Cậu... cậu đừng như vậy. Muốn khóc thì cứ khóc đi, cười như vậy, rất khó chịu".

Lắc đầu, khóe miệng vẫn tươi cười xán lạn như trước, sau khi đi qua khỏi người Viên Nhất Kỳ, nụ cười trên mặt rốt cục biến mất, thay vào đó, hai hàng nước mắt cùng chết lặng giống như lúc chia tay cùng Kỷ Ngưng.

Vương Dịch: "Tỷ, em hối hận, có phải em không nên thích chị ấy?".

Đêm đến, Vương Dịch ôm sách vở, nhớ tới trong khoảng thời gian cho tới nay Châu Thi Vũ luôn lạnh lùng với mình, ngực từng trận phát đau.

Trong khoảng thời gian cho tới nay mỗi lúc trời tối Trương Hân đều cùng cô trò chuyện dùng hết khả năng của mình để an ủi cô, khi nhìn đến hàng chữ này nhịn không được thở dài.

Con rùa đen rút đầu Vương Dịch lại xuất hiện.

Gõ lên bàn phím, muốn để cho cô tìm về lòng tin: "Đã thích, còn có thể không thích sao?".

Nước mắt Vương Dịch nhịn không được lại rơi trên bàn phím, cắn chặt răng, nhìn tỷ tỷ mình trả lời, hít hít mũi: "Nhưng mà thật khó chịu, thật khổ cực, có thể không cần tiếp tục hay không?".

Trương Hân: "Em cảm thấy có thể không? Nếu em có thể buông, chị sẽ không nói gì".

Hài tử kia, không phải cho dù chỉ là một cái ngõ hẻm cũng sẽ đi tới cùng, cho dù đụng đến đầu rơi máu chảy nhất định cũng sẽ không quay đầu lại sao?.

Rõ ràng đã một mực khống chế, nước mắt vẫn như cũ rơi xuống đất, tay khẽ run, vẫn là từng phim từng phím đè xuống: "Em không biết, giống như không thể bỏ xuống được, tỷ, em thật khó chịu".

Mỗi khi thấy Vương Dịch khó chịu, Trương Hân cũng chỉ có thể thở dài an ủi, trong nhất thời cũng không biết trả lờinhư thế nào, qua một lúc lâu: "Từ lúc vừa mới bắt đầu chính là em lựa chọn, em lựa chọn theo đuổi nàng, em lựa chọn phải dựa vào nàng để quên đi Kỷ Ngưng, không phải sao?"

Ở một khắc này nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, Vương Dịch cơ hồ là muốn qua đời: "Tại sao em lại ngu xuẩn như vậy, tại sao sẽ lại thích một người, tại sao em lại quấn quýt như vậy, làm cho mình thống khổ như thế?".

Cơ hồ là đang phát tiết tâm tình của mình, căn bản Vương Dịch không đợi Trương Hân trả lời: "Em cảm thấy được em quá khôi hài, đào một cái hố rồi tự mình nhảy, sau đó ở bên trong dùng đất tự mà chôn mình, đợi cho đến lúc ngạt thở muốn leo ra, mới phát hiện đất chính mình đắp quá kín, căn bản nhìn không thấy nửa điểm ánh sáng mặt trời".

Gửi xong đoạn này, Vương Dịch nhịn không được muốn lớn tiếng khóc, nhịn không được nhấc chân đá cái ghế ở một bên, Viên Nhất Kỳ vội vàng chạy tới, lại bị hung hăng ôm lấy.

"Tớ không muốn thích chị ấy nữa! ! !",  Vương Dịch ôm cô, nghẹn ngào nói.

Nhưng mà, có thể sao?.

Cái hố kia đã bị đất che lắp, còn có thể leo ra được sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro