Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Giáng Sinh sắp tới.

Châu Thi Vũ trước đó đã cấm Vương Dịch mua quà tặng, ngay cả thẻ ngân hàng cũng tịch thu.

Khi Viên Nhất Kỳ chạy tới cười nhạo Vương Dịch sớm như vậy đã giao quyền tài chính cho lão bà, Thẩm Mộng Dao cũng tịch thu luôn thẻ ngân hàng của nàng, thảm hại hơn chính là, Châu Thi Vũ còn để lại Vương Dịch một tờ một trăm đồng nhân dân tệ, mà Thẩm Mộng Dao, chỉ để lại cho Viên Nhất Kỳ mười đồng.

Viên Nhất Kỳ rơi lệ. Vương Dịch thì không thích đi dạo phố mua quần áo, mấy mỹ phẩm gì đó căn bản cũng không cần, nhưng mà nàng thì không giống nha, nàng thích mua sắm nhất a a a, mười đồng, bảo nàng phải sống như thế nào đây.

Đêm Giáng Sinh, hai người này hiển nhiên là thân ai nấy lo. Viên Nhất Kỳ lại rủ Vương Dịch chạy tới ký túc xá 403, tuy rằng có chút buồn rầu, nhưng mà vẫn đi với Vương Dịch.

Đêm Giáng Sinh gì đó, đối với hai đôi tình nhân này không có ảnh hưởng một chút nào.

Thật ra thì coi như là lễ tình nhân, thì chỉ sợ là cũng không có ảnh hưởng gì.

Đối với các nàng mà nói, chỉ cần có thể ở bên nhau, mỗi ngày chính là lễ tình nhân, mỗi ngày đều rất hạnh phúc.

Khi Châu Thi Vũ mở cửa thì nhìn thấy Vương Dịch lại giả vờ tội nghiệp ôm quần áo để tắm đứng ở trước cửa, không nhịn được liền bật cười.

"Đứa ngốc, em lại mang quần áo lên làm gì vậy, rõ ràng mấy lần trước quần áo giặt xong em cũng để vào trong tủ quần áo của chị mà". Cầm quần áo trong tay cô, để cho cô đi vào ký túc xá, Châu Thi Vũ liền để quần áo Vương Dịch vào chung ngăn tủ với nàng, vừa cười vừa nói.

Vương Dịch chu chu miệng, ôm nàng từ phía sau, "Lần nào đi Viên Nhất Kỳ cũng ném quần áo ra cho em hết ~". Hừ, làm cho cô giống như là bị đuổi ra ngoài vậy.

Mặc dù quả thật là mình bị đuổi ra ngoài...

"Ha ha, đừng có bĩu môi nữa, em không thích tới chỗ chị à?". Bóp bóp gò má bởi vì tức giận mà hơi phồng ra, Châu Thi Vũ kéo cô ngồi trước máy tính của Thẩm Mộng Dao, sau đó cúi người xuống mở máy tính lên.

"Ế?". Vương Dịch khó hiểu nhìn nàng, "Nương tử, sao chị lại mở máy tính của học tỷ Dao Dao vậy?".

Từ khi Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ chính thức ở bên nhau và sau đó là một chuỗi ngày ngọt ngào, Thẩm Mộng Dao cũng cấm Vương Dịch gọi nàng là học tỷ Mộng Dao, bởi vì nghe nó rất xa cách.

Không nói gì, mà chỉ đi tới mở máy tính của mình lên, chờ sau khi mở network lên, lúc này mới đi qua nói, "Đứa ngốc, chẳng lẽ em không thấy trên máy tính Dao Dao có icon gì sao?".

Hử? Nghi hoặc chuyển tầm mắt lên màn hình máy tính, tiếp đó thì nhìn thấy một ký hiệu rất quen thuộc —— một thanh kiếm cắm trên một tảng đá.

"Nương tử...". Vương Dịch quay đầu nhìn Châu Thi Vũ, trong lòng cũng mơ hồ đoán được nàng đang muốn làm gì.

Mỉm cười, đăng nhập tài khoản, Châu Thi Vũ cũng không nhìn Vương Dịch nữa, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.

Lộ ra một nụ cười, Vương Dịch cũng xoay người lại, tay cầm chuột bấm vào đăng nhập tài khoản, vào trò chơi.

Đã nửa năm trời không có chơi game này, mọi thứ có vẻ cũng rất quen thuộc nhưng lại xa lạ như vậy.

Bấm vào kỹ năng phu thê muốn trực tiếp đi tới bên người Sương Nguyệt Dạ, nhưng lại phát hiện ô kỹ năng phu thê lại trống không.

"Ơ?" Nghi hoặc phát ra âm thanh, đang muốn hỏi Châu Thi Vũ chuyện gì đã xảy ra, thì lại nhận được một tin nhắn.

Sương Nguyệt Dạ: "Tới đô thành".

Ngoan ngoãn tự động bấm tự động dẫn đường, Vương Dịch thừa dịp bạch y thư sinh đang chạy thì quay đầu ngẩn người nhìn Châu Thi Vũ.

Dường như cảm giác được ánh mắt đang nhìn nàng, khóe miệng Châu Thi Vũ hơi nhếch lên, nhưng thủy chung vẫn không có quay đầu đối mặt với cô, mà chỉ nghiêm túc nhìn màn hình.

Khi tới đô thành, lại dẫn đường tới bên cạnh bích y nữ hiệp, cho đến khi Vương Dịch nhìn thấy thân ảnh màu xanh biếc kia thì mới phát hiện được một vấn đề.

Tại sao lại ở miếu Nguyệt Lão.

Miếu Nguyệt Lão vẫn náo nhiệt như lúc trước, Vương Dịch nhìn bạch y thư sinh càng lúc càng tới gần bích y nữ hiệp, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi đó hai người kết hôn, theo bản năng để bạch y thư sinh dừng bước chân vội vã lại, xuyên thấu qua đám người nhộn nhịp, nhìn Sương Nguyệt Dạ.

Cứ như vậy một lát sau, cho đến khi kênh giang hồ có người bùng nổ một tin, người bát quát trong giang hồ lúc này mới ý thức được một ít chuyện sắp phát sinh.

【 Giang hồ 】 Đó là đồ lót Superman: Trời ạ, tui ở miếu Nguyệt Lão nhìn thấy Chính là tiểu bạch kiểm với Sương Nguyệt Dạ.

【 Giang hồ 】 Thủy tinh tím: Đu? Đúng không vậy? Mấy ngày hôm trước ta còn thấy Sương Nguyệt Dạ đang làm nhiệm vụ, nhưng mà lại không có Chính là tiểu bạch kiểm ở bên cạnh.

【 Giang hồ 】 Ly trà: Sương Nguyệt Dạ? Chính là người đứng top năm bảng xếp hạng gần đây bỗng nhiên nhảy lên top một sao?.

【 Giang hồ 】 Tiểu ong mật: Lầu trên, ông là lính mới à, trước kia Sương Nguyệt Dạ chính là đệ nhất, nhưng mà đã lâu rồi không có chơi, mà trong tháng này bỗng nhiên lại điên cuồng thăng cấp.

【 Giang hồ 】Đó là đồ lót Superman: Chính là tiểu bạch kiểm lại xuất hiện, đây là vì cái gì?.

【 Giang hồ 】 Không nỡ để em đau lòng: Chính là tiểu bạch kiểm? Là cái tên lừa đảo lừa tiền lừa sắc trong bài viết đang hot ấy hả?.

【 Giang hồ 】 Thủy tinh tím: Ê, lầu trên, đừng có kết luận bậy, ta cảm thấy cái bài viết đó khẳng định là giả....Đương nhiên, Chính là tiểu bạch kiểm và Sương Nguyệt Dạ trước sau như một vẫn làm lơ đủ loại thảo luận trên kênh giang hồ, hai người chỉ lẳng lặng đứng ở trong đám người nhìn nhau.

Vương Dịch nhìn màn hình game, rồi lại quay đầu nhìn nữ nhân đang chống cằm mỉm cười nhìn màn hình, nâng lên một nụ cười ấm áp, lại quay trở lại, ngón tay để lên bàn phím muốn gửi tin nhắn qua, lại bị Châu Thi Vũ giành trước.

Sương Nguyệt Dạ: "Lần này để chị tổ đội, chị làm đội trưởng cho".

Độ cong bên khóe miệng càng lớn hơn, Vương Dịch cười khúc khích trả lời: "Được".

Gia nhập vào đội ngũ của Sương Nguyệt Dạ, Chính là tiểu bạch kiểm đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh xanh biếc kia chạy tới đối thoại với Nguyệt Lão, tiếp đó, thì hệ thống nhắc nhở: "Chính là tiểu bạch kiểm và Sương Nguyệt Dạ lần nữa kết làm liền cành, vĩnh kết đồng tâm, 0 giờ tiến hành hôn lễ ở Thiên Tiên lâu".

A? Vương Dịch ngây ngẩn cả người, ngây ngốc quay đầu nhìn Châu Thi Vũ, lại nhìn thấy nàng đang thâm tình nhìn mình tựa hồ đã dự đoán được mình sẽ quay đầu lại.

"Cái này... Tại sao phải...". Không cách nào hiểu được nhìn Châu Thi Vũ, Vương Dịch lại quay đầu nhìn tin tức của hệ thống, rồi quay đầu lại nhìn Châu Thi Vũ, vẻ mặt khó hiểu.

"Em có nhớ rõ lần trước chúng ta một đoạn thời gian không có chơi chung, hệ thống liền cho chúng ta ở riêng không?". Nhẹ giọng giải thích, con ngươi của Châu Thi Vũ nhu hòa như có thể nhỏ ra nước, "Kết quả, chưa tới nửa năm, chúng ta liền bị hệ thống cho ly hôn."

"A?" Vương Dịch trợn mắt há mồm.

Đã lâu rồi không có chơi game này, game này trước sau vẫn 'hài hước' như thường a.

"Đứa ngốc, nghiêm túc chơi game." Châu Thi Vũ cười quyến rũ với cô, "Nếu em cứ một mực nhìn Châu Thi Vũ, Sương Nguyệt Dạ sẽ tức giận đấy."

"Á..." Vương Dịch nhanh chóng quay đầu nhìn màn hình, tiếp đó thì trợn to trắng.

Không đúng nha, Châu Thi Vũ với Sương Nguyệt Dạ không phải là một người sao?.

"~~" Quay đầu nhìn cô, Châu Thi Vũ lại nói, "Em xem em đi, em nghe Sương Nguyệt Dạ sẽ tức giận liền không nhìn chị nữa".

"..." Lúc này Vương Dịch sầu não, vô cùng sầu não.

Nhìn màn hình cũng không ổn, nhìn Châu Thi Vũ cũng không ổn, sau khi bối rối nửa ngày thì rốt cuộc mới quay đầu nhìn nữ nhân đã cười đến run rẩy cả người.

Được nha, nương tử lại trêu chọc cô.

Vương Dịch mếu máo, tay gõ bàn phím: "Nương tử, có người khi dễ em".

Sương Nguyệt Dạ bên kia cũng hết sức phối hợp: "Ai?".

Chính là tiểu bạch kiểm: "Một nữ nhân tên là Châu Thi Vũ".

Sương Nguyệt Dạ: "Nữ nhân? Em có quan hệ gì nữ nhân đó?".

Vương Dịch lại 囧.

Bên tai nghe được tiếng cười như chuông bạc của Châu Thi Vũ, nặng nề thở dài, ngoan ngoãn nhận thua: "Nương tử, em biết sai rồi".

Sương Nguyệt Dạ: "Biết sai rồi? Em làm chuyện gì có lỗi với chị à?".

Ô...Vương Dịch vẻ mặt đưa đám, quay đầu nhìn Châu Thi Vũ nói, "Nương tử, em thật sự biết sai rồi, chị tha thứ cho em đi". Nếu cứ như vậy cô sẽ điên mất.

"Trời? Sao tướng công lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ em ở trên mạng làm cái gì sao?". Châu Thi Vũ nhịn cười, vô cùng đứng đắn quay đầu nhìn Vương Dịch, giọng nói khôi phục thanh lãnh* như thường ngày.

[*Trong trẻo lạnh lùng].

"Ô ô ô..." Vương Dịch muốn khóc, tại sao cô cứ bị nương tử nhà cô khi dễ như vậy a?.

"Phốc...". Nhìn biểu tình kia của cô, nữ nhân ra vẻ đứng đắn rốt cuộc cũng bật cười.

Nàng phát hiện gần đây nàng càng ngày càng thích khi dễ tướng công ngốc nhà nàng a.

Ở trên kênh giang hồ, từ lúc hệ thống kia thông báo xong, liền lộn xộn.

【 Giang hồ 】 Nguyệt Mãn Tây Lâu: Lần nữa kết làm liền cành??? Oh my lady gaga*...

[*Đồng nghĩa với: Lạy chúa tôi, OMG, câu này thể hiện sự ngạc nhiên]

【 Giang hồ 】 Tiểu ong mật: ORZ, đây là tình huống gì?

【 Giang hồ 】 Người hẹn sau hoàng hôn: Đu? Chẳng lẽ bài viết kia là giả à?

【 Giang hồ 】 Đừng nói đừng nói gì: Cái này có thể là lăng xê không vậy?

【 Giang hồ 】 Nhàn nhạt tương tư: Thật ra thì tui vẫn luôn hâm mộ bọn họ, nếu bài viết đó là giả, như vậy không phải rất tốt sao?Châu Thi Vũ không tiếp tục khi dễ Vương Dịch nữa, mà ngồi thẳng người lên nhìn kênh giang hồ nổi lên sóng gió, tiếp đó thì bỗng nhiên phát ra một tin nhắn oanh động.

【 Giang hồ 】 Sương Nguyệt Dạ: Vì để có được nụ cười khuynh thành của tướng công, bản thân ta sẽ ở trong đình bên ngoài miếu Nguyệt Lão thu thập chúc phúc của bạn bè trên giang hồ, hễ là bạn bè có ý định tham gia tiệc cưới, cũng đi vào trong đình, ở trên kênh nói một câu chúc phúc, có thể nhận được thiệp mời tiệc cưới.

ORZ...Vương Dịch có chút hoảng sợ rồi.

Nhìn chằm chằm tin nhắn kia ở trên màn hình, qua hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Tin nhắn này, cùng với cái tin mình phát một năm trước kia, dường như là giống nhau như đúc, bất đồng duy nhất, chỉ có xưng hô, còn người nói chính là nương tử đại nhân.

Miệng mở lớn một hồi lâu, qua một lát sau mới ngây ngốc nói, "Nương tử.... Nói tướng công... mà lại nói cười khuynh thành không phải rất quái dị sao?".

"Nhưng mà tướng công nhà chị là nữ mà, đương nhiên là cười khuynh thành rồi". Ánh mắt Châu Thi Vũ từ đầu đến cuối vẫn nhìn màn hình, không có quay đầu lại, trong giọng điệu hoàn toàn là chuyện đương nhiên.

Vương Dịch nhất thời hết ý kiến, nhìn trong kênh giang hồ chúc phúc ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt cảm giác một năm trước kia cũng đã quay lại, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Không nhịn được liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Châu Thi Vũ, cúi đầu nhìn xuống nữ nhân mặt đầy ý cười đang ngẩng đầu nhìn mình, Vương Dịch rốt cuộc cúi người xuống hôn nàng, hai tay chống lên nắm tay của ghế, dường như muốn hôn sâu không để cho cả hai có đường thoát.

"Chị chỉ muốn cho mọi người biết...". Vừa tách môi ra, Châu Thi Vũ nhẹ nhàng thở gấp, đưa tay lên vuốt ve cánh môi Vương Dịch, đôi mắt hai người cùng nhìn nhau, nói ra lời bá đạo.

"Tướng công của chị, vĩnh viễn cũng là tướng công của chị, cho dù là bị lừa tiền lừa sắc, chị cũng nguyện ý".

Vương Dịch cảm thấy mình càng ngày càng giống tiểu bạch kiểm.

Châu Thi Vũ từ lúc trông coi tài chính của cô, thì cô liền bắt đầu xài tiền rất tiết chế, trên người Vương Dịch vĩnh viễn đều giữ nguyên trạng thái tờ một trăm đồng.

Đến nỗi tiêu xài thường ngày...Ăn cơm, cùng ăn với Châu Thi Vũ, Châu Thi Vũ sẽ đưa tiền cho cô để cô đi tính tiền, sau khi tính tiền xong thì Vương Dịch cũng rất ngoan ngoãn đưa tiền dư lại cho Châu Thi Vũ.

Mua quần áo, lúc đi dạo phố, Châu Thi Vũ trừ bỏ việc chọn quần áo cho mình, đa số thời điểm đều là mua cho Vương Dịch, bây giờ Vương Dịch mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong đã gấp ba bốn lần so với trước kia, với lại mấy bộ quần áo đó cũng không còn đơn điệu nữa.

Còn lúc đi ăn chung với câu lạc bộ, bởi vì những người khác cũng không hẳn là giàu có, một bữa ăn trung bình chỉ cần hai đến ba mươi đồng là có thể giải quyết, một trăm đồng trong túi của Vương Dịch hoàn toàn dư dả.

Trừ bỏ những việc này ra, Vương Dịch dường như không cần phải tiêu tiền.

Vì vậy, cô thật sự không khác gì được Châu Thi Vũ bao nuôi.

"Ô... Nương tử, em cảm thấy em giống như bị chị bao nuôi vậy". Ngày lễ Giáng Sinh đó, sau khi ăn chung với câu lạc bộ xong, Châu Thi Vũ lấy ra tờ một trăm đồng bỏ vào trong túi của Vương Dịch, Vương Dịch có chút bất đắc dĩ nói.

Dù sao cô cũng rất phiền muộn, bởi vì sinh nhật Châu Thi Vũ sắp tới, mặc dù cô đã có kế hoạch, nhưng mà...Một trăm đồng này nọ, thật sự là không đủ.

"Chị nói, chị tình nguyện để em lừa tiền lừa sắc của chị mà". Bóp bóp gò má của cô, Châu Thi Vũ khẽ cười, "Hơn nữa, tiền của em đều ở chỗ của chị mà, tiền chị chi tiêu cũng đều là của em hết".

Vương Dịch căn bản cũng không biết tài khoản của mình có bao nhiêu tiền, sau khi nàng có được mật mã của thẻ thì mới bất đắc dĩ đi kiểm tra một chút, lúc này mới phát hiện, số tiền ở bên trong, chậc...

Xem ra mỗi lần Vương Phong với Tiêu Nhàn Ninh cho Vương Dịch tiền là cho rất nhiều, mà Vương Dịch tiêu phí cũng không nhiều, năm này sang năm nọ, rốt cuộc số tiền nhiều đến nỗi Châu Thi Vũ cũng phải kinh ngạc.

"Ô..." Gãi gãi sau ót, Vương Dịch thật ra cũng có chút sốt ruột.

Cô cần tiền, cô phải chuẩn bị trước nha, bởi vì sắp tới sinh nhật Châu Thi Vũ rồi.

"Em sao vậy?". Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của cô, trên mặt Châu Thi Vũ đầy nghi hoặc nhìn cô, "Em cần tiền sao?"

"Em...". Vừa muốn nói mình cần tiền, nhưng lại không muốn để cho nàng biết tính toán của mình, Vương Dịch ấp úng nửa ngày, cái gì cũng không nói ra được.

"Hử?". Nhìn chằm chằm cô vài giây, ngữ khí Châu Thi Vũ mang theo mấy phần dò xét, "Em cần tiền, nhưng không thể cho chị biết lý do sao?".

"Em...". Chần chờ một hồi lâu, vẫn không có nói gì được, Vương Dịch nhìn nàng, rốt cuộc mới nói, "Không có, không có chuyện gì đâu".

Châu Thi Vũ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói, "Được rồi".

Nàng hơi cảm giác được em ấy cần tiền là vì sinh nhật của mình, nhưng lại sợ không phải, cuối cùng vẫn lựa chọn không hỏi tới nữa.

"Tỷ... Cứu mạng". Trở về ký túc xá, mới vừa lên QQ thì thấy Trương Hân đang online, Vương Dịch nhanh chóng gửi tin nhắn qua.

Trương Hân mới về đến nhà là liền mở máy tính ra, vừa nhìn thấy tin nhắn này thì nhướng mày hỏi, "Sao vậy?".

Cái con nhóc này là người không có lương tâm, từ khi có Châu Thi Vũ cho tới giờ, trừ phi có việc cần giúp mới ngoi đầu lên, bằng không sẽ không bao giờ tìm nàng.

"Ô ô ô, đoạn thời gian trước em có đặt trước một chiếc nhẫn ở Vĩnh Phúc, chị nhớ không? Ngày hôm trước chỗ đó có báo cho em tới chi nhánh lấy, nhưng mà... em không có tiền... Chị có thể tới chỗ đó giúp em thanh toán số tiền còn lại được không?".

"Phốc...". Mới vừa uống một hớp nước, sau khi thấy mấy lời này thì liền phun ra hết, Trương Hân trả lời, "Em đang gặp chuyện gì à, sao ngay cả tiền mua nhẫn cũng phải mượn chị luôn vậy?".

Hứa Dương Ngọc Trác ngồi ở một bên thấy người của mình thất thố như vậy, một chút tò mò cũng không có, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mấy giọt nước bên khóe miệng đang nhếch lên của Trương Hân, đưa tay rút một miếng khăn giấy lau giúp nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Bởi vì động tác thân mật như vậy mà có chút đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy ấm áp, Trương Hân mỉm cười nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, sau đó quay đầu lại nhìn câu trả lời của Vương Dịch, điên cuồng cười lớn.

"Ô ô ô, chị cho là em muốn như vậy à, bây giờ tất cả tiền của em đều bị nương tử nhà em quản, chiếc nhẫn này là quà sinh nhật cho chị ấy, sao em có thể nói với chị ấy được chứ".

Tiểu tử này, chưa gì mà đã bị nắm tài chính rồi, quả nhiên là bị vợ quản nghiêm mà.

Trương Hân cũng không đồng cảm với Vương Dịch một chút nào, ngược lại là mang theo tâm tình 'cười lên sự đau khổ của người khác' trả lời, "Được rồi, vậy chị giúp em vay tiền trước".

Suy nghĩ một chút, lại vô cùng có lòng tốt nói, "Em có cần mượn trước một ít tiền luôn không? Em cho người ta ăn sinh nhật cũng cần phải tiêu tiền mà".

"Ô... Đúng... Nhưng mà, chị cho em mượn như thế nào đây?". Trương Hân thấy những lời này, trợn mắt, "Mượn như thế nào, dĩ nhiên là...". Gõ bàn phím tới một nửa, nàng bỗng nhiên ý thức được.

Thẻ của Vương Dịch nằm ở chỗ Châu Thi Vũ, nói cách khác...Nàng chuyển tiền qua, Vương Dịch cũng không lấy được?.

"Thẻ ở chỗ chị ấy, chị chuyển cho em, em cũng không lấy được nha". Vương Dịch rất vô tội gửi tới, tiếp đó thì linh quang chợt lóe lên trong đầu, "Em biết rồi, chị mua một phong thư, rồi để tiền vào bên trong, gửi cho em".

Lúc này Trương Hân cảm thấy mình rất muốn chửi cô một trận, liếc nhìn Hứa Dương Ngọc Trác ngồi ở bên cạnh, cố gắng đè loại xúc động này xuống, "Em có bị ngu không vậy? Em không biết gửi tiền qua bưu điện à!".

Gửi tiền qua bưu điện? Vương Dịch khó hiểu nhìn bốn chữ này, vô cùng tò mò hỏi, "Đó là cái gì?".

Lại trợn to mắt, trong lòng biết rõ trình độ thiếu hiểu biết của Vương Dịch, mặc dù trên bàn phím đã gõ ra hai chữ "Ngu si", nhưng Trương Hân vẫn cố gắng giải thích, "Chính là đi tới bưu điện để gửi tiền a, bưu điện sẽ cho em một tờ giấy báo nhận tiền, em cầm giấy báo đi lấy tiền là được".

"Wow, tốt như vậy!". Hai mắt Vương Dịch sáng lên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sau đó dường như là nhớ tới cái gì đó, gục đầu xuống, đánh ra một hàng chữ, "Lúc em đi học đều đi chung với chị ấy...".

"Quá đần!". Lúc này Trương Hân càng thêm khinh bỉ cô, "Địa chỉ chị viết là lớp của em, vậy em ấy cũng sẽ không nghi ngờ gì đúng không? Lúc em tan học thì đi qua bưu điện trường học của các em lấy là được rồi. Còn nữa, dù sao em cũng phải tìm thời gian không đi chung với nàng đi chứ, nếu không em làm sao mà chuẩn bị được?".

Ô... Đúng rồi...Gãi gãi đầu, Vương Dịch thở dài, quyết định vẫn là đi tìm Thẩm Mộng Dao hỗ trợ.

Thật may là chiếc nhẫn ở cửa hàng bên kia đã trực tiếp đưa tới chi nhánh ở bên này, sau đó mình đi tới lấy, nếu không...Thật sự không biết phải làm thế nào nữa.

Lúc trước là do mình không quen thuộc với thành phố Z, lại muốn bí mật đặt, hơn nữa cô cảm thấy đặt ở thành phố Y tương đối có cảm giác an toàn hơn, cho nên trong mấy ngày Quốc Khánh kia cô thừa dịp Châu Thi Vũ không chú ý liền chạy tới cửa hàng trang sức nổi tiếng đặt làm.

Bây giờ nghĩ lại, đầu óc của mình quả nhiên là bị lừa đá, cái tiệm trang sức kia không phải ở thành phố Z cũng có sao?.

Sau khi chắc chắn mọi chuyện đã làm tốt, Vương Dịch mới tắt máy tính, rồi gửi tin nhắn qua cho Viên Nhất Kỳ, "Ê, tối nay tớ sẽ tự giác đi qua phòng 403 ngủ, nhưng mà tớ có một chút chuyện muốn thương lượng với học tỷ Dao Dao".

Không bao lâu, tin nhắn của Viên Nhất Kỳ cũng gửi tới, hết sức dứt khoát, "Được, bất quá cậu phải nói với Dao Dao là do cậu muốn ngủ với học tỷ Thi Vũ".

"Biết rồi". Cạn lời mà nhắn lại, cất điện thoại, Vương Dịch ngơ ngác ngồi ở mép giường, thất thần nhìn sàn nhà.

Có đôi khi cô cảm thấy, mọi chuyện giống như là mình đang nằm mơ vậy.

Đã hơn một năm, từ một đứa trẻ gặp chuyện nào cũng cần Kỷ Ngưng xử lý đã biến thành như bây giờ.

Mình trước đây, ngay cả việc hỏi đường cũng cảm thấy sợ hãi, còn bây giờ thì sao? Mặc dù đã là phó chủ nhiệm Văn phòng, làm chuyện mà chỉ có trợ lý của chủ tịch mới làm.

Mặc dù đa số thời gian là đợi ở bên cạnh Châu Thi Vũ, còn có một số thời gian thì đối mặt với nhiều người xa lạ, nhưng việc này làm cho cô càng trở nên thành thục hơn.

Mình trước đây, vĩnh viễn cũng không bao giờ hiểu được hai chữ 'săn sóc' này, còn bây giờ thì sao? Vương Dịch nhớ tới lần trước mình mua rau câu cho Châu Thi Vũ, còn mua thêm khăn giấy ướt, để cho Trương Hân vô cùng kinh ngạc.

Nhớ rõ khi đó Trương Hân có hỏi mình, làm sao lại nghĩ chu đáo như vậy, cô nói, "Rất bình thường mà chị, em nghĩ, ăn rau câu có thể sẽ làm cho tay bị dính dính, nhưng mà có đôi khi không tiện để rửa tay, vậy phải làm sao bây giờ? Cho nên ngay cả khăn giấy ướt em cũng mua".

Bây giờ nghĩ lại, bình thường thì bình thường, nếu đổi lại là Vương Dịch lúc trước, chắc chắn cũng làm không được đi.

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có lỗi với Kỷ Ngưng.

Nghĩ tới thời gian hai người ở bên nhau, vẫn luôn là Kỷ Ngưng, làm gì cũng suy nghĩ cho mình trước, luôn luôn che chở cho mình, mà mình thì chỉ cần ở bên nhau với Kỷ Ngưng, làm việc gì cũng không cần phải suy nghĩ.

Mà Kỷ Ngưng cũng cùng tuổi với mình, như vậy cậu ấy sẽ mệt tới bao nhiêu? Cảm giác áy náy bỗng nhiên nổi lên, Vương Dịch nằm ngã xuống giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy có chút nặng nề.

"Tớ đã về". Viên Nhất Kỳ ngữ khí hưng phấn đẩy cửa phòng ra, khi nhìn thấy khắp người Vương Dịch lộ ra hơi thở tịch mịch nằm ở trên giường thì ngây ngẩn cả người.

Vương Dịch như vậy, đã bao lâu rồi không có xuất hiện?.

"Ê, cậu làm sao vậy?". Ngồi bên cạnh cô, đụng đụng vào cánh tay cô, Viên Nhất Kỳ giả vờ không để ý nói, "Đừng nói là cậu xấu hổ khi nói với Dao Dao là cậu muốn ngủ chung với học tỷ Thi Vũ nha."

Người vốn vẫn đang buồn rầu lập tức ngồi dậy, tâm tình bị đè nén cũng bị quét sạch, "Cậu nói giống như tớ muốn đi làm cái gì đó đó vậy?".

"Bớt đi, cậu dám nói là cậu không nghĩ tới việc làm gì đó với học tỷ Thi Vũ không?". Trề môi, Viên Nhất Kỳ vô cùng sắc bén nói, không có một chút lưu tình nào.

"Tớ...". Miệng động đậy, muốn biện bạch, nhưng cái gì cũng không nói ra được, Vương Dịch quay đầu không nhìn nàng nữa, nhưng hai bên lỗ tai lại hơi đỏ lên.

Được rồi, thật ra thì sinh nhật lần này của Châu Thi Vũ, cô đúng là muốn...Lúc này, Thẩm Mộng Dao đẩy cửa đi vào, giọng nói tràn đầy cưng chìu, "Tiểu Kỳ Kỳ, em nói Vương Dịch như vậy, sẽ làm cho em ấy phiền muộn đấy".

"Vốn dĩ là vậy mà". Viên Nhất Kỳ lập tức nhào tới ôm Thẩm Mộng Dao, cười hì hì nói.

"Ha ha...". Thẩm Mộng Dao vỗ vỗ đầu nàng, kéo nàng ngồi ở mép giường bên kia, lúc này mới nghiêm túc nhìn Vương Dịch, "Nhất Kỳ nói em có việc tìm chị?".

"Vâng"  Gật gật đầu, Vương Dịch rất nghiêm túc nhìn Thẩm Mộng Dao, "Em có việc... cần học tỷ hỗ trợ".

Thẩm Mộng Dao nhìn Vương Dịch, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, lộ ra một nụ cười quyến rũ, "Không thành vấn đề".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro