CHƯƠNG 16: Nhập viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Quỳnh thao bất tuyệt, thao nại cô cả đêm, truy cùng diệt tận không cho cô chạy thoát, anh ôm cô từ phòng tắm trở ra giường lớn, cả hai trần truồng dây dưa không dứt.

Căn phòng nồng đậm mùi vị ái tình, tiếng thở dốc cùng âm thanh khóc lóc rên rỉ ai oán của người con gái.

Sáng hôm sau, cô trong bộ dạng trắng bệch đi đến Nguyễn thị, bước chân bấp bênh có thể ngã bất cứ lúc nào. Cô trễ làm hai tiếng đống hồ, lần này, trưởng phòng Lâm không mắng mỏ cô nổi nữa, từ buổi sớm ông kiến nghị với tổng giám đốc về tình trạng của cô.

Nghĩ rằng kiến nghị với tổng giám đốc, với cô vợ bị ghét bỏ này, bị Nguyễn tổng khiến trách chắc chắn sẽ thành trò đùa của cả công ty. Trưởng phòng Lâm từ buổi sớm đã đi lên phòng Nguyễn tổng báo cáo về cô, anh chỉ cười.

"Khi nào Phi Nhung vào thì bảo cô ấy lên đây."

"Vâng" Trưởng phòng Lâm hoan hỉ, cười thầm trong bụng.

Nghĩ tới cô sẽ bị khiển trách, bị chính chồng của mình khiển tránh sẽ rất thú vị, toàn bộ trên dưới trong Nguyễn thị sẽ cười chê cô cho mà xem. Từ khi nào mà cô bị Nguyễn thị vô cùng ruồng bỏ, chán ghét.

Cô bị triệu tập lên phòng tổng giám đốc, mọi người đều hoãn lại công việc để nghe ngóng chuyện trên phòng thượng tổng, bọn họ rất hứng thú.

Câu chuyện vợ bị chồng khiển trách trong công ty này sẽ là chủ đề nổi bật nhất Nguyễn thị hôm nay, từ trên xuống dưới, kể cả Nhan Tiểu Linh cũng mong ngóng tin tức trên phòng thượng tổng, cô vô cùng lo lắng cho cô.

Cô chao đảo bước chân, mơ hồ tầm mắt mờ nhão hình ảnh, mở cửa phòng tổng bước vào, gương mặt cô trắng bệch thở ra hơi nặng nề. Tay ôm bụng dưới đau đớn, hạ thể nhức nhói, sáng nay cô không thể đi vệ sinh được. Mỗi bước chân đi đến Nguyễn thị như đi đến địa ngục, phía dưới liên tục ứa ra dịch đặt cùng máu đỏ. Quãng đường từ nhà đến công ty chưa bao giờ xa đến thế, từng bước đều ứa ra giọt mồ hôi lạnh toác.

Cô đóng lại cửa phòng thượng tổng, lưng tựa vào cánh cửa bằng đồng, hơi thở nặng trĩu, đau đớn hạ thể đau đến từng sợi dây thần kinh tê dại, tứ chi cô mất đi lực. Mạnh Quỳnh ở bàn làm việc, nhìn thấy cô đi vào lại không hề đi đến, cô đứng tựa ở cánh cửa, gương mặt trắng bệch như một chiếc xác chết.

Cô mơ màng nhìn về phía anh, mồ hôi ướt đẫm trên vần trán làm bết mái tóc, cô nhăn nhó mãi, cuối cùng không trụ được toàn bộ lực mất đi như người máy bị ngắt đi nguồn điện tựa vào cửa đồng trượt xuống. Cô xụi lơ tựa vào cánh cửa trượt xuống, cơ thể mất lực tựa ngã xuống mặt sàn lạnh ngất đi.

Cô ngã xuống, chiếc bút trên tay anh dừng lại đường nét kéo mực, đáy mắt nâng lên nhìn cô không một động tĩnh. Anh bình thản buông ra chiếc bút, bước ra khỏi bàn làm việc đi đến chỗ cô. Ngón tay kéo nhẹ sợi tóc bết trên má cô sang mang tai, dẫu đã ngất đi nhưng cô vẫn rất đau đớn, đôi mày cứ liên tục chau chặt lại.

Mạnh Quỳnh đỡ lấy cô, bế cô trong lòng đi ra ngoài, anh mang cô đến bệnh viện.

Bên ngoài truyền ra tổng giám đốc bế phu nhân ra ngoài, mọi người trong Nguyễn thị bắt đầu bàn tán hỗn loạn.

Cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh ngồi phía trước phòng xem cổ phiếu, trải qua một giờ trong phòng cấp cứu, nữ bác sĩ trẻ đi ra, ánh mắt nữ bác sĩ trung niên có phần tức giận dành cho anh.

"Bệnh nhân bị ngất do suy nhược và..." Nữ bác sĩ nghiêm nghị ánh mắt, cố ý nhấn mạnh "Xuất huyết tử cung."

Bốn chữ lọt vào tai anh, mắt anh nhiễu động nhìn nữ bác sĩ.

"Chúng tôi đã sơ cứu kịp thời, hiện tại cô ấy cần được nghỉ ngơi, thời gian tới mong gia đình hạn chế tiếp xúc thân thể" Lời nói nữ bác sĩ ám chỉ anh không được động vào cô.

Nói rồi nữ bác sĩ rời đi, hai ba vị bác sĩ bắt đầu liếc mắt xì xầm to nhỏ, Cô nhìn vào đồng hồ, anh phải rời đi cho cuộc họp.

Anh mở ra điện thoại gọi cho Hạ Tình, chuông vừa đỗ Hạ Tình đã nghe máy "Em nghe..."

"Liên hệ với phòng kế toán cô gái thân thiết với Phi Nhung, bảo cô ấy đến bệnh viện chăm sóc Phi Nhung."

"Vâng" Hạ Tình đáp khẽ, anh tắt máy, Hạ Tình liền hạ xuống điện thoại, trong mắt hiện lên trầm ngâm.

"Phi Nhung" Hôm nay cách anh gọi tên cô vợ đó có vẻ kỳ lạ, hay là do cô quá nhạy cảm?

Mọi khi anh luôn khinh miệt gọi cả họ lẫn tên cô ta, vì sao hôm nay lại có phần nhẹ nhàng hơn như thế?

Hạ Tình lắc khẽ đầu, chắc hẳn là do Hạ Tình nghĩ nhiều, thư ký Hạ đi xuống phòng kế toán, đứng giữa các nhân viên thông báo.

"Ở đây ai là người thân thiết với Phi Nhung?"

Nhan Tiểu Linh ngồi ở bàn làm việc giơ lên cánh tay, lo lắng hỏi "Có chuyện gì sao?"

"Tổng... À không, Phi Nhung bảo cô đến bệnh viện với cô ấy" Thư ký Hạ không muốn mọi người nghe thấy Nguyễn tổng quan tâm đến cô, sửa đổi câu thoại.

Nhan Tiểu Linh lập tức khẩn trương thu dọn đồ đạc phóng đến bệnh viện như một chiếc tên lửa.

Cô nằm trên giường bệnh mài trắng, gương mặt trắng bệch, Nhan Tiểu Linh ngồi một bên lo lắng nắm lấy tay cô xoa xoa nắn nắn. Cô không có nghe qua bệnh tình của Phi Nhung cho nên không biết cô bị làm sao, cho rằng cô không khoẻ mà đổ bệnh, chỉ biết ngồi cầu mong cho cô.

Một lúc sau, cô mới tỉnh lại.

"Cậu tỉnh rồi?!" Nhan Tiểu Linh rối rít chạy đi rót một ly nước ấm mang đến, nhìn thấy cô muốn ngồi dậy liền giúp cô đẩy đầu giường lên, cô ngồi dậy liền đau ở hạ thân, cô ôm lấy bụng dưới nhăn nhó.

Nhan Tiểu Linh cần lên ly nước định đưa cho cô, nhìn thấy cô đau đớn ôm bụng liền bỏ xuống ly nước, lo lắng đến quýnh quáng.

"Cậu sao vậy? Đau ở đâu hả? Tớ gọi bác sĩ ngay."

"A..." Cô còn chưa kịp lên tiếng, Nhan Tiểu Linh đã chạy bắn ra tia lửa điện mất hút, ba phút sau mang về vị bác sĩ phụ trách ca bệnh này.

Nữ bác sĩ trung niên lo lắng đi đến hỏi "Cô vẫn còn đau à?"

"À... Chỉ một chút..." Cô cười gượng, gương mặt không có một giọt máu, tay ôm bụng dưới.

Nữ bác sĩ trung niên nhẹ nhàng ngăn cản "Cô đừng ấn bụng, sẽ đau thêm."

Cô ngoan ngoãn buông ra bụng, bác sĩ liền nói "Tôi kê thêm một chút thuốc giảm đau cho cô."

Nói rồi nữ bác sĩ trung niên quay đi, nhưng đi chưa được ba bước chân, bác sĩ quay lại nhìn cô, chần chừ một chút bác sĩ mới nói.

"Cô gái, nếu cô và chồng cô có vấn đề về bạo lực gia đình, chúng tôi có thể nhờ hội liên hiệp phụ nữ bảo vệ cô."

Nhan Tiểu Linh ngơ ngác "Cái gì mà bạo lực gia đình thế?"

Bác sĩ nhìn Nhan Tiểu Linh, đá mắt về phía cô "Cô vẫn chưa biết cô ấy vì sao lại nhập viện à?"

Nhan Tiểu Linh lúc đầu chạy đến bệnh viện chỉ ngồi bên cạnh cô, không có nghe qua bệnh tình của cô, cho rằng cô chỉ là bị đuối sức do công việc, Nhan Tiểu Linh ngơ ngác lắc lắc đầu.

Nữ bác sĩ nghiêm nghị nói ra bệnh tình cho Tiểu Linh nghe "Quan hệ quá mức, âm đ*o sưng phù, xuất huyết tử cung."

Nhan Tiểu Linh há hốc, bác sĩ nữ nghiêm mặt khoanh hai tay trước ngực uy nghiêm.

"Tôi không biết là cô tự nguyện hay bị ép buộc, nhưng nếu có bạo lực gia đình, chúng tôi có thể đại diện hội phụ nữ làm chủ cho cô."

"À không..." Cô lắc đầu nhẹ, hai tay lắc lắc "Không có bạo lực gia đình gì cả, mọi người đừng hiểu lầm."

"Nếu không phải là do bạo hành, vậy vết thương của cô là do cái gì?" Bác sĩ nữ hỏi, bà biết chắc chắn đó là do bạo hành mà ra.

Cô cười ngượng, ánh mắt thuần khiết khẽ cười "Tôi không sao hết, không cần phải làm to chuyện."

"Cô thật sự không muốn chúng tôi giúp đỡ?" Nữ bác sĩ đại diện cho hội phụ nữ, tuy muốn vạch trần tội ác bạo hành giúp đỡ những người phụ nữ thấp cổ bé họng. Trường hợp giống như cô, bà đã gặp nhiều, không muốn hợp tác đều là do không dám đắt tội với phía nhà chồng. Những trường hợp này, người phụ nữ không nhận sự giúp đỡ thì bọn họ cũng không thể làm gì.

"Không cần, tôi cảm ơn nhưng tôi có thể tự giải quyết được" cô cười, hai bàn tay đình đình vào không khí, nữ bác sĩ trung niên đành phải nhúng vai.

"Vậy tùy cô, nhưng nếu cô cần giúp đỡ thì hãy nói với chúng tôi" Bác sĩ rời đi.

Nhan Tiểu Linh mới hết ngơ ngác, Tiểu Linh kinh hoảng "Cái gì?"

"Cậu... Nguyễn tổng..."

Cô bị Nguyễn tổng kia... Đến mức nhập viện... Xuất huyết âm đ*o?

"Anh ta có phải là con người không?" Nhan Tiểu Linh thét lên một tiếng kinh hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro