CHƯƠNG 3: Chỉ là một bữa tối cũng không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắm hoàng hôn trên ban công, Phi Nhung chìm vào bầu hoàn hôn màu hồng, ngắm nhìn lòng đỏ trứng gà thật xinh đẹp. Cô rất thích hoàn hôn, mỗi buổi chiều tà nắng, cô liền sẽ đứng ở ban công chìm đắm vào bầu trời cuối ngày.

Cô thích hoàng hôn, bởi vì nó đẹp, cũng là sự kết thúc rực rỡ nhất.

Cơn gió buổi chiều phản phất thổi nhẹ, lay những lọng tóc dài bay bay, bỗng nghe thấy một âm thanh mở đóng cửa lạch cạch. Phi Nhung xoay đầu, nhìn thấy anh trở về.

Hôm nay anh ở nhà sao?

Mạnh Quỳnh tây trang lịch lãm, vóc dáng cao to phản phất ra hương vị quyến rũ, gương mặt lạnh nhạt tuấn tú vô cùng cuốn hút. Không thể phủ nhận được sức cuốn hút của những người đàn ông thành đạt tuổi ba mươi, có biết bao nhiêu người phụ nữ chết mê chết mệt vì anh.

Cô còn được làm vợ anh, đó phải là vinh hạnh của cô.

Cô bước vào phòng ngủ, giọng nói dịu dàng hỏi "Hôm nay anh ở nhà hả?"

Anh không đáp, cởi ra khoác tây màu nâu, mở ra tủ quần áo lấy bừa một bộ quần áo ngủ. Nhìn thấy vậy, cô cũng hiểu hôm nay anh ngủ ở nhà, hai bàn tay bối rối nắm nắm lại quả đấm nhỏ.

"À... Anh có đói không? Em nấu cơm."

Cạch.

Đóng lại tủ quần áo, anh liếc mắt cũng không bỏ cô vào mắt, xoay người đi vào phòng tắm. Cô đứng im tại chổ, cánh môi bậm lại suy nghĩ.

Anh chưa từng ăn đồ ăn cô nấu, nhiều khi cô nấu cả một mâm thịnh soạn anh cũng không chạm tới, trở về vào giờ này, có khi buổi tối anh sẽ đi ra ngoài. Hàng mi dài xinh đẹp rũ xuống một tia u sầu, nhưng nhanh chóng cô nâng ra nụ cười dập tắt buồn bã, cô rời khỏi phòng xuống bếp, soắn lên tay áo chuẩn bị nấu cơm.

Biết là anh sẽ không ăn, nhưng cô cũng sẽ chuẩn bị sẵn, nếu anh có đói thì cũng có đồ ăn. Biết đâu, hôm nay anh sẽ dùng cơm của cô.

Quây quần trong nhà bếp một lúc lâu, cô thiếu nữ hai mươi lăm tuổi xoay qua xoay lại trong bếp, bếp nóng mồ hôi đổ trên vần trán, mái tóc bết lại. Gương mặt có chút đỏ hồng, lâu lâu lại phát ra mấy âm thanh đổ vỡ.

Cô chỉ mới nấu ăn ba năm nay, từ lúc kết hôn mới tập nấu ăn, cô vẫn còn rất hậu đậu. Trước đây cô là con gái cưng của Nguyễn gia, cô chưa từng lo chuyện bếp nút bao giờ cả. Dẫu đã ba năm ngày ngày luyện tập, những món ăn cô nấu rất ngon, không thua kém đồ ăn ở nhà hàng là bao, chỉ là cô vẫn còn hơi hậu đậu. Lâu lâu thái lát hành vẫn sẽ cắt phải ngón tay, quay qua quay lại trong bếp sẽ quên mất đã để cái vá múc ở đâu, để cái dao nơi nào.

Mỗi khi cô nấu ăn xong, gian hàng bếp sẽ rối tung lên, nấu xong dọn dẹp lại cũng phải hai tiếng đồng hồ.

Chuẩn bị xong bữa cơm hôm nay cũng vừa vặn giờ cơm tối, đã bảy giờ. Cô đã nấu một bàn đầy đủ, một món mặn, một món xào, món chiên và món canh. Cô lem luốt đi vào phòng ngủ, anh ngồi ở trên giường tay cầm điều khiển mở ti vi lớn xem gia tăng cổ phiếu.

Cô đi vào, trên người cô mang theo mùi dầu mỡ, mở tủ quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, nghiêng đầu liếc mắt về giường lớn phía sau, nhìn bộ quần áo ngủ anh đang mặc là màu xám.

Cô cầm lấy bộ quần áo hoạ tiết y hệt, cũng màu xám y hệt, trái tim nhỏ âm thầm đập rộn ràng, đi vào bên trong phòng tắm. Tắm gội một lúc, rửa trôi đi mùi dầu mỡ bám trên người, cô ngâm mình một lúc, thư giản nước ấm sau một lúc vận động.

Cô trở ra với bộ quần áo y hệt của anh, trước đây, cô mua đồ ngủ toàn là mua đồlo đôi, khi anh ở nhà, anh mặc bồ đồ nào, cô sẽ mặc bộ đồ còn lại. Âm thầm mặc quần áo đôi với anh, anh có vẻ như không quan tâm lắm, bởi dù gì trong căn hộ này cũng chỉ có cô và anh, không có ai khác nhìn thấy.

Cho nên anh không quan tâm có gián tiếp trở thành một đôi với cô không, ngược lại, dù chỉ là mặc quần áo ngủ và không ai nhìn thấy, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Cô đứng bên giường, môi nhỏ xinh đẹp mấp mấy muốn nói, nhưng bối rối e thẹn, hai tay cô giấu phía sau lưng bấu vào nhau.

Ánh mắt rụt rè như đứa trẻ len lén nhìn anh, Mạnh Quỳnh nhìn thấy cô đứng ấp úng, mắt lạnh liếc từ màn hình tivi nhìn sang cô. Phi Nhung lập tức cúi mặt, ánh mắt anh nặng nề phủ lên đầu cô.

"A... Anh... Anh chưa ăn tối phải không? Em... Em nấu cơm rồi... Anh..." Cô bối rối nói, âm vực càng lúc càng nhỏ, câu cuối cùng chỉ còn là ở trong lòng, cô không dám nói ra rằng, anh có thể cùng cô dùng cơm không?

Mạnh Quỳnh nâng tay ấn điều khiển tắt tivi, anh nâng người nằm xuống một bên giường ngủ, bàn tay kéo lên chiếc chăn, tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường phía bên kia.

Đây là câu trả lời của anh.

Cô mím môi, bàn tay trái nắm lấy gấu quần siết chặt lại, trái tim tê dại nhức nhói, mi dài rũ xuống che đi con ngươi cô độc, trái tim yêu bị lạnh nhạt ba năm qua làm cho run rẩy. Thời gian qua dẫu bị anh ngó lơ, bị chán ghét đến mức nào cô vẫn cố gắng kiên trì, cô vẫn nâng lên môi cười, hôm nay cô muốn dùng bữa cùng anh, hôm nay cô nấu rất nhiều món ăn, thành quả món ăn rất ngon.

Sẽ rất ngon, chỉ cần anh ăn liền sẽ thích thôi, giọng nói dịu êm cất lên.

"Em nấu nhiều món lắm, anh cũng chưa ăn tối mà, ra ngoài ăn với em một bữa thôi, được không?"

Anh nằm im đắp chăn nhắm mắt không muốn quan tâm, cô thật sự muốn được cùng anh dùng bữa.

Chỉ một lần thôi, cô trước giờ chưa đòi hỏi anh bất cứ chuyện gì cả, cô biết, cô lấy tư cách gì mà đòi hỏi. Chỉ là duy nhất hôm nay, muốn cùng anh ăn một bữa cơm tối, chỉ là một bữa cơm tối, không có gì khó khăn cả, anh cũng chưa ăn tối mà.

"Mạnh..." Cô mím môi, hồi hộp có chút run rẩy, nhẹ nhàng gọi tên anh một cách trìu mến "Mạnh Quỳnh..."

Cô gọi tên anh, đây là lần đầu tiên cô dám gọi tên anh trong suốt ba năm qua, bởi vì hôm nay cô thật sự muốn cùng anh ăn tối, mới bạo gan đòi hỏi một chút.

Anh nâng lên mi mắt nặng nề, con ngươi tối mịt nhìn trần nhà trắng tinh, con ngươi rẹt qua tia lửa, tròng mắt hằn lên những sợi tơ máu, anh rít lên một hơi.

"Ăn tối với em..." Cô nói khẽ, cô hoàn toàn không nhận ra con mắt đen đầy máu của anh.

Anh bật dậy, cô nâng lên nụ cười tươi vui, những tưởng rằng anh đã đồng ý. Nhưng khi anh xoay đầu nhìn cô, con mắt đen đầu máu trừng lên, tròng mắt đục ngầu giống như con quỷ dữ, cô thu lại nụ cười, mi dài cụp xuống.

Giống như đứa trẻ phạm lỗi không dám ngẩn đầu, cô trầm lặng, giọng nói khàn khàn cười khẽ.

"Anh không muốn thì thôi vậy, em xin lỗi..." Cô lùi bước, chậm chạp xoay đầu, bước chân nặng nề với trái tim nặng trĩu bước đi.

Anh bước xuống giường, xảy bước chân nhanh dài bắt lấy cổ tay cô, cô bị nắm lại, lập tức nâng lên nụ cười ngây ngô.

"Anh muốn ăn rồi hả?"

Mạnh Quỳnh thở hắc, nắm lấy cổ tay cô kéo cô trở lại giường, bàn tay hất mạnh có ngã xuống giường lớn. Cô ngã đập xuống giường, đầu óc choáng váng, còn chưa định hình được chuyện gì.

Thân hình to lớn của anh đổ xuống đè lên người cô, bàn tay to nắm lấy cổ áo xé mạnh, hàng cúc áo bị đứt bung ra bắn tung loạn tứ phương.

Cô nhất thời hoảng loạn, hai tay chụp lấy tay anh.

"Anh sao vậy? Anh... Anh làm gì vậy?" Ba năm qua, anh chưa từng động vào cô, hôm nay anh lại muốn làm gì?

Anh nghiến răng ken két, con ngươi đen đục ngầu trừng trừng như thể muốn nuốt tươi cô.

"Đừng có gọi tên tôi như thế, đừng làm những chuyện khiến tôi cảm thấy kinh tởm thêm nữa" Áo ngủ bị xé toạc, bầu ngực trắng nõn gò bồng, áo ngực mỏng manh che lấy nụ hoa, anh nắm lấy áo nhỏ giật mạnh.

Dây áo bung toạc khiến cô bị đau, cô nhăn mặt, hai bàn tay lập tức túm lấy hai ngực mình, che chắn lại hai nụ hoa hồng gợi cảm. Lần đầu tiên loã thể trước mặt một nam nhân, cô bị doạ sợ.

Anh bật cười, bộ dạng che chắn e ấp chỉ khiến anh thêm chán ghét, loại người như cô, cô chia rẽ tình yêu của anh. Cô ép buộc Phi Nhi của anh phải bỏ đi không một tin tức, đó là còn là chị của cô.

Cô thâm độc, tham lam ích kỷ như vậy, lúc này lại che chắn e ấp như một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết.

Thật giả tạo, thật kinh tởm, anh cười cợt, hai tay túm lấy hai cổ tay cô ấn trên đỉnh đầu, đem hai cổ tay nhỏ giam trong một nắm tay. Tay còn lại hạ xuống nắm lấy một bên đồi nhũ siết chặt, đồi nhũ mềm mại chạm vào liền như muốn tan chảy trong lòng bàn tay.

Cô rùng mình, lần đầu tiên bị đụng chạm tim đập loạn nhịp, tim cô chạy loạn lùng bùng lỗ tai Nhữ Y.

"Anh... Anh buông..."

Xúc cảm khiến người ta kinh ngạc, anh nhếch môi tận hưởng sảng khoái mềm mại trong lòng bàn tay.

"Chẳng phải em yêu tôi lắm sao? Muốn tôi chạm vào lắm phải không?"

Cô lắc vội đầu "Anh làm sao vậy?"

Anh sao lại như vậy, anh lạ quá, rõ ràng anh rất ghét chạm vào cô, vì sao hôm nay lại như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro