CHƯƠNG 5: Báo cáo thường niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dây dưa cả một đêm, cô ngất liệm đi từ lúc nào không hay. Anh vẫn cứ một mình truy đuổi trong cơ thể cô, khoái cảm khiến anh sung sướng đến đánh mất lý trí, rút cắm thêm mấy chục cái mới thô rống một tiếng, lần nữa tiết ra dịch đặc ấm nóng rót đầy cô.

Rút ra phân thân, Anh lui người bước xuống giường, ánh mắt tồn tại trên người cô chỉ có chân ghét khinh thường, nhìn thành quả ngất liệm của bản thân. Bỗng nhiên cảm thấy thật thoả mãn, ba năm nay anh ghét bỏ cô, nhìn thấy cô rất ngứa mắt, cho nên mới không muốn chạm vào cô.

Hôm nay chỉ là một phút cô gọi tên anh khiến anh không khống chế tâm tình nóng giận, không ngờ cô quả thật là một tiểu thỏ bạch, thậm chí còn rất có danh khí. Khiến người ta không khỏi mê đắm say khi nếm trải mùi vị, anh nhắm mắt, rít ra một hơi thật dài xoay đầu đi vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, anh như mọi khi đến công ty làm rất sớm, cô kiệt sức, cô không thức dậy nổi. Ngủ thẳng một giấc đến tận một giờ trưa mới thức dậy, ngồi dậy với cơ thể đau nhức, đầu óc cô trống rỗng.

Lật đật ngồi dậy, khắp cơ thể nơi nào cũng đau nhức, từng mảnh ký ức vụng vỡ bắt đầu ùa về.

Tối đêm qua...

"..." Cô mở to mắt, hai đầu lông mi chau lại.

Ngày hôm qua, cô và anh đã...

Ký ức từng mảnh ùa về, loạt hình ảnh rõ mồn một hiện trước mắt cô, cảnh tưởng vây lấy của hai thân thể trần truồng, vồ dập đàm áp âm thanh la ba lạch bạch vang vọng bên tai. Cô lắc vội đầu, cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng ấy, nhưng hình ảnh anh quấn lấy cô.

Anh có cơ hội liền áp lấy môi cô liếm láp, quấn quýt trao đổi hơi thở nước bọt, anh hôn ngấu nghiến đôi môi cô như một viên kẹo ngọn ngậm mút, hôn vây hôn lấy đến khi cô không thở được mới ngừng.

Cô mím môi, cơ thể đau nhức dữ dội, tay xoa xoa hai bên thái dương hạ xuống cầm lấy điện thoại nằm trên tủ đầu giường. Màn hình điện thoại sáng lên, đập vào mắt cô là đồng hồ điện tử điểm một giờ trưa. Trên màn hình còn hiển thị ba cuộc gọi nhỡ đến tự vị trí trưởng phòng và mười cuộc gọi nhỡ đến từ Nhan Tiểu Linh.

Cô hoảng hốt, cô đã bỏ làm buổi sáng rồi.

Ôi không, trưởng phòng chắc chắn lại khiển trách.

Mở ra điện thoại, mở xem tin nhắn của Nhan Tiểu Linh.

"Phi Nhung hôm nay cậu không đi làm à?"

"Đầu giờ chiều nay có cuộc họp tổng bộ, cậu nhớ không?"

"Tài liệu tớ đã chuẩn bị sẵn trên bàn cậu rồi, chiều nay cậu phải vào tham gia họp đấy, không là trưởng phòng Lâm lại mắng cho."

"Phi Nhung cậu đi làm chưa?"

Họp tổng bộ?

Cô giật mình, đầu giờ chiều sao? Cô nhìn đồng hồ đã điểm một giờ.

Không xong rồi!

Cô nhanh chóng bước xuống giường, chân vừa đứng trên mặt đất, vị trí giữ hai chân sưng tẩy ma sát rát bỏng, chảy ra một lớp dịch nhờn theo mép đùi non. Cô nhăn nhó, cố gắng đi vào phòng tắm chuẩn bị quần áo tươm tất tức tốc đến công ty, cô không có thời gian, cô chỉ kịp ăn mặc trang phục công sở, tóc tai chải chuốt xoã dài, chỉ kịp thoa một lớp kem phấn và son môi.

Dù sau cũng chỉ là họp tổng bộ hằng tháng, có hơi lộm thộm một chút cũng không sao cả. Bước xuống taxi đi vào công ty, bước chân cô có chút loạn choạng, hạ thân cô càng bước đi càng đau, cô chập chững trên đôi cao gót đi về phòng kế toán.

Cô bước vào văn phòng kế toán, mấy nhân viên nâng mắt nhìn cô rồi che miệng xì xầm, duy nhất Nhan Tiểu Linh cầm lấy tài liệu từ bàn cô mang đến nhét vào ngực Phi Nhung, cướp lấy túi xách trên tay cô, vẻ mặt hoảng hốt gấp rút.

"Sao giờ này mới đến, cuộc họp bắt đầu hơn nửa tiếng rồi, thế nào trưởng phòng Lâm cũng mắng cậu cho coi. Nào, cầm tài liệu, đưa túi xách đây cho tớ, mau mau đi đến phòng họp đi."

"Ừ cảm ơn cậu" cô nhận lấy tài liệu, đi về hướng thang máy đến phòng họp.

Nhan Tiểu Linh là người duy nhất ở Nguyễn thị này không coi thường cô, cũng là người bạn thân của Phi Nhung. Tiểu Linh luôn giúp đỡ cô trong công việc, trong cuộc sống, mỗi khi ai đó bàn tán đàm tiếu về cô mà lọt vào lỗ tai Tiểu Linh, Tiểu Linh sẽ mắng người đó một trận cho ra trò.

Ở Nguyễn thị ganh đua ghen ghét này, kết bạn được với Tiểu Linh là một điều may mắn đối với cô

Tiểu Linh cầm túi xách của cô đi về bàn làm việc của Phi Nhung, đang đi đột nhiên Tiểu Linh ngừng lại. Bộ dạng sốc xếch không được tươm tất như mọi ngày kia, quên mất không nói với Phi Nhung.

Đó là cuộc họp tổng bộ thường niên, sẽ có sự góp mặt của những nhân vật lớn trong công ty, bao gồm cả Nguyễn tổng giám đốc.

Mọi khi cô chau chuốc lắm, sao hôm nay là chật vật như thế, Tiểu Linh bỏ xuống túi xách liền chạy ra ngoài, nhìn về phía thang máy đã nhảy số.

Cô không hề biết đây là họp thường niên, giữa hai chân cô sao lại đau rát quá, bụng dưới đau đớn vô cùng, hôm qua cùng anh ma sát luật động điên cuồng cho nên âm đ*o đã bị tổn thương không ít, mỗi một bước đi đều khiến cô đau đến muốn khóc, liên tục chảy ra chất dịch màu đục. Sợ rằng từ nãy đến giờ đã chảy ra làm ướt quần bảo hộ, cô bước chậm chạp, ôm bụng dưới đi đến phòng họp.

Đứng trước phòng họp, cô hít vào một hơi xua tan đi đau đớn trên mặt, hít thêm một hơi lấy dũng khí, hít thêm một hơi vẽ ra nụ cười. Cô chạm vào tay cầm cửa mở ra, cô cúi cúi người bước vào bên trong phòng họp.

Mọi người đang chú ý cuộc họp hướng ánh mắt về phía cửa, cuộc họp bị gián đoạn, người đang đứng báo cáo cũng ngừng lại nhìn về phía cô. Cô ngơ ngác nhìn mọi người trong căn phòng, đặc biệt là ánh mắt khó chịu vô cùng quen thuộc đến từ vị trí thượng đài của bàn họp.

Mạnh Quỳnh? Sao anh lại có mặt ở cuộc họp hằng tháng?

Không phải, mọi người trong căn phòng này không phải là nhân viên của phòng kế toán. Đúng rồi, vừa rồi lúc gặp Tiểu Linh ở phòng kế toán, mọi người vẫn đang ngồi làm việc.

Căn phòng này... Đây đâu phải họp hằng tháng.

Cô hơi bối rối, ánh mắt của những người có chức lớn trong công ty đổ dồn về phía cô, hai vai cô nặng nề. Trưởng bộ kế toán, trưởng phòng Lâm liền đứng dậy, giọng nói đầy khó chịu khiển trách.

"Cuối cùng cô cũng đến rồi, hôm nay là họp tổng bộ thường niên, cô Phạm vẫn có thể đi trễ sao? Từ sáng đến giờ vì sao cô không nghe điện thoại của tôi? Cô có biết cô khiến biết bao nhiêu người ngồi đây chờ đợi cô không?"

"..." Cô đứng ngay ngắn, gương mặt được trang điểm che đi sự nhợt nhạt thiếu sắc của cô, nhưng trên gương mặt cô vẫn lộ sự mệt mỏi, cô ngượng cúi đầu "Tôi xin lỗi..."

Hội trường bắt đầu bàn tán lời ra nói vào bình phẩm về cô, cô len lén nâng mắt nhìn về phía anh, anh ngồi ở vị trí thượng tổng, thư kí Hạ Tình xinh đẹp quyến rũ đứng một bên nhếch môi, ánh mắt đắc ý cợt nhã.

Cô mím môi, đầu cúi xuống "Tôi thật sự xin lỗi..."

Danh là tổng giám đốc phu nhân, trước mặt tổng giám đốc chẳng có ai kiên nể, liên tục cười đùa dè biểu Phi Nhung, bởi vì họ biết rằng tổng giám đốc vô cùng chán ghét cô vợ này.

Trưởng phòng Lâm liếc mắt về phía ghế trống bên cạnh anh "Vào vị trí đi, chờ báo cáo xong đến lượt cô báo cáo số liệu doanh số."

"Vâng..." Cô cúi đầu đi đến vị trí bên cạnh trưởng phòng ngồi xuống, bụng dưới cô đau dữ dội, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt cũng không thể kiềm được đau đơn mà nhăn nhó. Cô lật ra tài liệu, bắt đầu đọc sơ qua tài liệu để một chút nữa đến lượt cô báo cáo, nhưng những hàng chữ trên trang giấy giống như mọc ra đôi chân rồi chạy loạn.

Cô hoa mắt, cô đọc không được, bụng dưới đau quá, một tay hạ xuống đặt trên bụng mình xoa xoa. Cô cố gắng mở to mắt nhìn tài liệu, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh xuất hiện trên vầng trán.

Mặc dù phòng hội trường điều hoà rất lạnh, mồ hôi vẫn xuất ra thành hột trên trán cô.

Người kia báo cáo xong, đến lượt cô, nhưng cô vẫn ngồi im không động đậy, trưởng phòng Lâm nhắc nhở.

"Cô Phạm đến lượt cô rồi kìa."

Cô không phản ứng, trưởng phòng Lâm nhắc nhở với âm lượng lớn hơn.

"Cô Phạm?"

"À... Vâng..." Cô bừng tỉnh, cầm lấy tài liệu, tài liệu trong tay run lẩy bẩy, cô đi lên bục, đặt tài liệu lên bàn diễn thuyết. Sắc mặt cô hoàn toàn không tốt, mồ hôi ướt đẫm mái tóc, cô cười gượng, bắt đầu báo cáo thường niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro