CHƯƠNG 73: Tìm Phi Nhung về cho mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh rong ruổi khắp đường phố ở thành phố S đầy người, bao nhiêu mệt mỏi chấy chồng trên người anh lê đôi chân chậm chạm trên phố. Anh tìm cô, nhưng anh không biết tìm cô ở nơi nào, anh đi mãi trong đêm, cho đến khi sức lực trong anh bị bào mòn, anh ngã xuống đường xá lạnh.

Trước khi ngất đi, anh vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt bi ai của cô.

Anh được người trên đường phố đưa vào bệnh viện lúc hai giờ sáng, Nguyễn gia nghe tin liền lo lắng vào bệnh viện, bác sĩ nói anh ngất đi vì quá sức, cơ thể bị bào mòn, chỉ cần không được làm việc quá sức và tịnh dưỡng là khỏi.

Nguyễn phu nhân lo lắng ngồi bên giường bệnh, cùng Phạm gia cũng có mặt ở phòng bệnh, anh tỉnh lại.

Nguyễn phu nhân liền lo lắng dò hỏi "Con cảm thấy trong người sao rồi?"

Anh chỉ lặng yên, anh nâng người ngồi dậy, mẹ đỡ anh dậy, đẩy đầu giường lên cao để anh tựa vào. Mẹ biết anh vì cô mới thành ra như vậy, vừa lo lắng vừa tức giận khiển trách.

"Con lo cho Phi Nhung, con cũng phải lo cho bản thân mình, con không thể cứ thế này được, có thế này cũng không tìm ra Phi Nhung."

Anh im lặng, nhìn ông bà đang ngồi ở phía trước giường bệnh, ánh mắt lo lắng giành cho anh, nhìn Phạm phu nhân và Phạm lão gia vì mất đi Phi Nhung mà hốc hác tiều tụy.

Anh nhìn mọi người, sau đó ngước nhìn người mẹ hiền dịu dàng, đôi mắt anh nhanh chóng đỏ hoe, gã đàn ông ba mươi tuổi dưới con mắt của đấng sinh thành cũng chỉ là đứa nhóc chưa hiểu chuyện. Bà mĩm cười hiền dịu, anh trầm uất, nước mắt ứa ra, anh bật khóc, thú thật với tất cả mọi người trong gia đình.

"Thật ra... Phi Nhung từng mang thai."

"Từng? Sao lại gọi là từng?" Nguyễn phu nhân khó hiểu hỏi, chưa hiểu được vấn đề.

Ông bà nghe đến Phi Nhung có mang thai liền vui mừng, nhưng chữ từng kia làm cho nét mặt ông bà vừa mới vui mừng đã dập tắt, ông nội cũng có hiểu "Con nói vậy là sao?"

"..." Anh chùi nước mắt, bàn tay lạnh trở nên run, toàn thân anh nhanh chóng phát run, thú nhận tội lỗi một cách run rẩy "Trước đó... Phi Nhung có thai... Nhưng con đã phá bỏ đứa nhỏ đó."

Nguyễn phu nhân khựng lại nụ cười diệu dàng, ông bà nghiêm lại gương mặt lạnh, ông bà Phạm trừng lớn mắt đăm đăm nhìn anh.

Anh cúi đầu, lau đi mấy giọt nước mắt cũng không lau hết, anh đáp khẽ.

"Ngày biết cô ấy mang thai, con đã cho người phá nó ngay lập tức... Lúc đó cô ấy cầu xin con tha cho đứa nhỏ đó, nhưng con không nghe, con phá hủy đứa con đó" anh giương lên đôi mắt thê lương nhìn phẫn nỗ của mọi người đang hình thành "Cho nên... Cô ấy mới không dám ở cạnh con nữa, cho nên cô ấy mới bỏ đi."

"Cô ấy không phải vì Phi Nhi trở về mà bỏ đi, cô ấy là vì con mới bỏ đi" Anh thừa nhận.

Phạm phu nhân mang gương mặt lạnh lẽo, bà bước đến bên cạnh giường của anh, đôi mắt lạnh lẽo đến giết người giáng xuống đầu anh, Phạm phu nhân lạnh mặt vung lên bạt tay.

Chát.

Bà đánh xuống gương mặt anh một cái tán trời giáng, bà không khóc than, bà không gào thét, bà chỉ lạnh mặt tuyệt vọng, giáng xuống cái đánh đến đau tê lòng bàn tay, bà chỉ tự oán tránh mình.

"Năm đó, tôi không nên ép nó gả cho cho cậu."

Suy đi ngẫm lại cũng do bà ép cô mặc lên váy cô dâu bị bỏ lại hôm đó, kết quả của con gái ngày hôm nay đều có phần lỗi của bà.

Bà lạnh mặt, vung lên thêm một cái tán giáng xuống.

Chát.

Gương mặt anh nghiêng một bên, sau hai cái đánh đau đớn chảy ra giọt máu trên cánh môi, Phạm phu nhân vung lên bạt tay tiếp theo.

"Chị sui" Nguyễn phu nhân hoảng sợ, vội vàng chắn tay ngăn lại Phạm phu nhân đừng giáng xuống cái đánh thứ ba, hốt hoảng ngăn cản "Chị sui đừng đánh nó nữa, nó cũng biết tội của nó rồi."

Phạm phu nhân lạnh mặt, đôi mắt căm phẫn nhìn lên Nguyễn phu nhân, dù bà tức đến hai mắt đỏ hoe, bà cũng không rống giận la hét, bà chỉ bình thản.

Bà giơ lên ngón tay chỉ vào anh "Cái đầu tiên là cho con gái tôi, cái thứ hai là cho cháu ngoại đã chết của tôi."

Phạm phu nhân liếc lên con mắt đỏ căm phẫn nhìn Nguyễn phu nhân, giơ lên ngón tay chỉ anh bung ra lòng bàn tay năm ngón ngăn cấm, một cách quý trọng ngăn cấm.

"Đừng gọi tôi hai tiếng chị sui, gia đình tôi từ nay không dính dáng đến các người, cảm ơn cậu Nguyễn đây mấy tháng qua đã không ngừng tìm kiếm con gái tôi. Từ bây giờ xin cậu đừng tìm con gái tôi nữa, tôi cấm cậu xuất hiện trong cuộc đời con gái tôi."

"Chị sui, chị đừng nói như vậy, rồi chúng ta sẽ tìm được Phi Nhung rồi giải quyết chuyện này thôi" Nguyễn phu nhân hoảng sợ, Nguyễn lão gia cũng lo lắng nhìn hai người họ Phạm "Anh chị xin đừng tức giận."

"Không cần" Phạm phu nhân thu lại năm ngón tay, gương mặt thờ ơ trước tâm tình của hai người bạn thân hữu "Tôi cảm ơn lòng tốt của Nguyễn gia, con gái tôi, chúng tôi tự đi tìm, còn mấy người họ Nguyễn các người, đừng động vào con gái của tôi."

Dứt lời, Phạm phu nhân không một chút do dự quay đầu rời đi. Phạm lão gia nhìn anh, nhìn lại Nguyễn lão gia thân hữu, ông chỉ lắc đầu, xót thương con gái nhỏ mà lắc đầu.

"Cậu Nguyễn thật sự khiến tôi thất vọng" Phạm lão gia cũng xoay đầu rời đi.

Ông bà nội ngồi ở trước giường bệnh của anh cũng đứng dậy, bà nội trừng trừng đôi mắt tức giận.

"Cậu không tìm được cháu dâu về cho tôi, tôi từ mặt cậu" Bà nội rời đi, ông nội nhìn anh rồi lắc lắc đầu bước theo chân bà nội.

Nguyễn lão gia cũng chẳng nán chân, ông phải đuổi theo Phạm lão gia, dù cho có phải quỳ gối cầu xin họ, ông cũng phải xin họ tha thứ cho lỗi lầm của con trai mình. Nguyễn lão gia đuổi theo Phạm gia, chỉ còn lại anh và mẹ Nguyễn.

Nguyễn phu nhân vừa thất vọng vừa đau buồn nhìn anh, đôi mắt bà đỏ hoe chảy ra dòng nước mắt oán trách.

"Quỳnh ơi là Quỳnh, con đã làm gì thế này? Trời ơi... Sao con có thể làm nên chuyện tày trời như vậy hả con?"

Anh ứa ra nước mắt nóng hổi, anh mở ra chăn bước xuống giường, ở trước mặt mẹ Nguyễn quỳ xuống, nước mắt lã chã chảy xuống.

"Con xin lỗi..."

Nguyễn phu nhân tức giận đến nghẹn tức lòng ngực, bà thở không nổi, bà vừa thương vừa xót, vừa tức giận vừa đau lòng nhìn con trai bà đứt ruột đẻ ra.

"Con xin lỗi mẹ làm gì, con quỳ ở đó làm gì, con đi mà quỳ nhà họ Phạm ấy, con đi mà xin lỗi Phi Nhung ấy, trời ơi..." Nguyễn phu nhân thất vọng, nước mắt chạy liên tục trên gương mặt hiền từ hỏi "Chuyện đó từ bao lâu rồi?"

"..." Anh mím chặt môi, anh run rẩy đáp lời "Trước mừng thọ của ông nội ba tháng..."

Trước mừng thọ ba tháng, Nguyễn phu nhân cố gắng nhớ lại thời điểm đó.

Đó là thời điểm bà và Phạm phu nhân ngày nào cũng ấp ủ canh bổ mang cho cô, trong khi cô vừa mới bị con trai bà tàn phá một đứa nhỏ. Bà và Phạm phu nhân lại không hề hay biết gì ngày nào cũng mang canh hầm đến hi vọng con bé mang thai, ấy vậy mà con bé đó lại không hề từ chối. Con bé sợ bà và Phạm phu nhân buồn bã, lúc nào cũng ngoan ngoãn tươi cười uống sạch canh bổ theo ý bà.

"Trời ơi... Con gái tôi..." Nguyễn phu nhân ứa nước mắt, bà lắc đầu một cách đầy tuyệt vọng, giọng nói tức giận lại xót thương "Con đi tìm Phi Nhung về cho mẹ, bằng mọi giá con cũng phải tìm con bé về cho mẹ... Bằng không, đừng trách mẹ cũng không nhìn mặt con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro