39. Không cần mặc quần áo đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, Chaeyoung  xách đống chiến lợi phẩm về nhà.

Nhìn thấy lão quản gia đang tưới hoa, Chaeyoung lên tiếng chào hỏi: "Bác quản gia, Tiểu Young đâu rồi ạ?"

Lão quản gia mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, cổ đeo nơ ngay ngắn, nhìn Chaeyoung với ánh mắt kính cẩn nói: "Cô Chaeyoung đã về rồi ạ, Tiểu thiếu gia đang vẽ tranh trong vườn."

"À, đang vẽ tranh à, vậy tôi không quấy rầy thằng bé nữa, thế còn La đại boss đâu?"

"Cô chủ đang ở trên gác."

"Được rồi, cám ơn bác nhé!" Chaeyoung vui vẻ chạy lên lầu.

Lão quản gia nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của cô gái, tâm tình vô cùng phức tạp, trong khoảng thời gian cùng sống trong một mái nhà,  ông bắt đầu có thiện cảm với cô gái này.

Xinh xắn khéo miệng đương nhiên là đi đến đâu cũng được thích, nhưng khó có được đó chính là làm chuyện gì cũng biết chừng mực. Từ trước đến giờ, không hề lộ ra ý đồ vượt quá giới hạn với Lisa , thậm chí nhiều khi còn chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân.

Thực ra thì khi một người có ý với với người mình thích rất dễ bị nhìn ra, có thể giấu được một ngày hai ngày, nhưng về lâu về dài, tuyệt đối không thể giấu giếm được.

Lisa cũng thế.

Người khác có lẽ không biết, nhưng ông quan sát từ đầu đến cuối cho nên là hiểu rõ nhất. Cô chủ cực kì để ý đến cô gái này, căn phòng mà cô ấy đang ở là do tự tay Lisa thiết kế, ngay đến ga giường, rèm cửa và cả một tủ đầy ắp quần áo, trang sức cũng là do đích thân ngài chọn. Không chỉ có thế, từ ngay ngày đầu tiên người ta dọn đến đã dặn dò kĩ lưỡng phòng bếp về thói quen ăn uống của nàng ấy lần nào nàng ấy về muộn cũng nhất định phải đề phần cơm những chi tiết nhỏ tương tự như thế còn nhiều lắm lắm....

Cho dù cô ấy có là ân nhân cứu mạng của Tiểu thiếu gia đi chăng nữa thì cô chủ làm như thế cũng có phần hơi quá rồi.

Nếu như Chaeyoung có thể thành đôi thành lứa với Lisa thì cũng không phải là chuyện xấu, từ khi nàng ấy chuyển tới đây, cô chủ và Tiểu thiếu gia ngày càng vui vẻ hơn, ông chứng kiến cô chủ  và Tiểu thiếu gia từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, giờ gặp được chuyện này ông đương nhiên là rất vui mừng.

Sau khi lên gác, Chaeyoung không chờ được, muốn lập tức chia sẻ chiến tích của mình, cho nên cứ thế mở cửa phòng ngủ của Lisa ra.

"La...."

Liền đập vào mắt là một cảnh khiến người ta phải phun máu mũi, Lisa đầu tóc ướt sũng,  quấn một cái áo choàng tắm màu trắng , giọt nước trong suốt lăn chầm chậm trên vòng ngực săn chắc mãi chưa chịu chạy xuống dưới.

Cảnh tượng này đúng là khiến người ta không thể rời mắt, thế cho nên, phản ứng đầu tiên của Chaeyoung không phải nhắm mắt lại quay đi mà là mở to ra nhìn.

Tuy nàng rất bài xích chuyện đó nhưng đối với cái đẹp thì không cách nào cưỡng lại được.

Chắc là do năm đó nàng bị kích thích quá lớn,  cũng không biết mình lại trở nên lệch lạc đến thế từ lúc nào. Phải biết là 5năm trước, nàng bảo thủ đến mức nhìn đàn ông con trai mặc quần cộc cũng thấy ngượng, ngoại trừ  Heemin ra nàng không hề nói chuyện với bất kì người đàn ông lạ mặt nào khác, kể cái có đẹp trai đến đâu nàng cũng không dám nhìn..... ( Chaeyoung chỉ nhìn gái hoi nha)

Khoảng tầm năm phút sau Chaeyoung mới sực tỉnh: "Oh" một tiếng rồi quay lưng đi, giơ tay đang cầm hai cái túi giấy lên che mắt: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất không gõ cửa!"

Lisa bật cười: "Là lỗi của tôi, tôi quên không khoá cửa!"

"Tìm tôi có việc gì? Đợi một lát, tôi mặc quần áo trước đã."

Ánh mắt vừa nãy của nàng tuy ngắn ngủi nhưng lại đủ để thiêu đốt từng tấc da từng tấc thịt Lisa, may mà nàng kịp thời quay đi không thì suýt chút nữa cô mất kiềm chế mà phản ứng lên mất.

Lisa đang định mở tủ lấy quần áo, thì Chaeyoung đột nhiên hét lên một tiếng: "ÂY! Đừng! Không cần mặc quần áo đâu!" ( phát ngôn trong sáng từ cục Chaeng :0 )

Không ngờ cô gái nhỏ lại đưa ra yêu cầu như vậy, gương mặt Lisa có chút sững sờ, ngay sau đó  nhìn chằm chằm vào lưng của nàng ngữ điệu hơi cao: "Sao?"

Lisa rất sẵn lòng thoả mãn yêu cầu tốt đẹp này của nàng.

Ý thức được câu mình vừa mới nói có thể gây ra hiểu nhầm, Chaeyoung vội bịch cái mồm của mình, "Ngàn lần xin chị đừng có hiểu nhầm! Ý của tôi chính là ý trên mặt chữ, không có ý gì khác đâu! Ah không, ý trên mặt chữ cũng rất đen tối....khụ, tóm lại ý của tôi chính là... hôm nay tôi đi dạo trong trung tâm thương mại có mua cho chị bộ quần áo, chị có muốn thử không? Bây giờ thử luôn thì  đỡ mất công cởi ra mặc vào đúng không? Tôi thông minh chứ hả?"

Lisa  nghe vậy có chút  bất ngờ: "Mua cho tôi à?"

Cô còn tưởng nàng chỉ mua cho Tiểu Young thôi.

"Đúng thế, nhưng mà, khụ khụ, tôi dùng thẻ của chị!"

Nàng ngại ngùng sờ mũi: "Thực ra, lúc mới đầu tôi định dùng thẻ của tôi cơ, tính coi đó là quà dành cho Tiểu Young, ai biết tháng trước tôi lại tiêu hết tiền để thay động cơ xe, trong thẻ hết tiền mất rồi, cho nên đành phải dùng thẻ của chị. Lúc sau tôi đi ngang qua mới phát hiện có một bộ trang phục cực kì hợp với màu sắc với kiểu dáng của bộ tôi đã mua cho Tiểu Young, tôi không nhịn được bèn mua luôn!"

"Thế à." Tuy rằng không phải là cố ý mua cho cô, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng Lisa trở nên vui vẻ.

"Tôi hỏi nhân viên bán hàng rồi, nếu như thử mà không thích thì có thể đem trả, chị mau mặc thử xem có thích hay không!" Chaeyoung thúc giục.

Lisa không hề do dự nói: "Thích chứ." Là nàng tự tay mua cho cô, lần đầu tiên nàng mua quần áo cho Lisa sao có thể không thích được.

"Chị còn chưa nhìn xem nó ra sao mà!" Chaeyoung lầu bầu lùi về phía sau một bước, vươn tay ra sau đưa cho Lisa một cái túi giấy.

Lisa cầm lấy cái túi: "Chỉ mua cho tôi và Tiểu Young thôi sao, cô không mua cho mình à?"

Nàng  thở dài: "Viêm màng túi rồi, đành phải chờ đến lúc phát lương mới mua được!"

Lisa đang định nói cô có thể dùng thẻ của tôi mà, Chaeyoung đã lục ra cái thẻ đen trong túi ra: "À đúng rồi, cái này trả cho chị! Dùng cái này ngầu phết! Hôm nay tôi đã khiến cho một "cực phẩm" muốn cướp đồ với tôi tức phát điên!"

Lisa chỉ có thể thở dài nói lái đi: "Cô cứ cầm lấy nó đi, bình thường tôi rất bận, không có thời gian mua đồ cho Tiểu Young, nếu như cô thấy cái gì hợp thì cứ việc mua, đương nhiên, tôi cũng rất vui khi cô chọn đồ cho tôi nữa."

"Chị yên tâm về mắt thẩm mĩ của tôi thế cơ à? Đợi lát nữa thử rồi đừng chê xấu rồi cởi ngay ra trước mặt tôi nhé!"Chaeyoung cũng không khách sáo với Lisa nữa, cất cái thẻ đi: "Vậy để khi nào tôi chuyển đi thì tôi lại trả chị sau vậy!  Thay quần áo đi nhé, tôi ra ngoài trước đây!"

Vừa mới nhấc chân lên, nàng đã bị Lisa kéo lại.

Chaeyoung giật cả mình, nàng theo phản xạ muốn quay người lại, nhưng nhớ đến người để hở cổ của Lisa, chỉ đành ngại ngùng giữ cái tư thế bị người ta túm tay từ phía sau như thế: "Sao vậy?"

Lisa khẽ siết lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng: "Chaeyoung, dạo gần đây trạng thái của Tiểu Young đã tốt lên nhiều rồi, cũng không cần phải luôn luôn quấn lấy cô nữa. Thằng bé rất ngoan, rất nghe lời, nó sẽ không quấy rầy cô, cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của cô đâu! Mỗi ngày thằng bé chỉ cần nhìn thấy cô, đợi cô về nhà, biết cô đang ngủ bên cạnh phòng của nó, nó sẽ rất vui vẻ"

"Tôi biết tôi không có lý do gì để tiếp tục giữ cô lại đây, nhưng là một người làm mommy tôi thực sự rất mong Tiểu Young có thể tiếp tục vui vẻ như thế này lâu thêm một chút."

"Ba tháng, chỉ ba tháng nữa thôi có được không? Đến lúc đó cô muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không ép cô ở lại. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô có thể coi đây như là nhà của mình, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải e dè bất cứ ai."

"Cô có thể chửi thề, có thể ăn tỏi, ăn sầu riêng, có thể uống rượu đến khuya mới về... tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, trong vòng ba tháng này cô kiên nhẫn chịu đựng một chút, đừng đưa đàn ông về, có được không?"

Đoạn trước còn khiến Chaeyoung cảm động đến phát khóc, nghe đến đoạn sau nàng suýt nữa thì nôn cả máu.

Càng nghe sao càng thấy Lisa giống như một bà vợ hiền dịu chiều chồng hết mực, mà nàng lại là thằng chồng cặn bã ăn chơi đàng điếm vậy? T0T

---------------------
So với viết truyện với đọc cmt thì nào vui hơn ha 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro