chuyện xửa chuyện xưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Khác với tiên nước hay tiên trăng mùa nào cũng bận rộn, tiên thiên nhiên, cụ thể là Kim Hyukkyu thường chỉ bận rộn hai mùa trong năm, đó là mùa cây ra hoa và đậu quả. Với tính chất công việc như vậy, từ trăm năm qua, Hyukkyu lúc nào cũng vô công rỗi nghề vào mùa đông, cái mùa "cây thay lá, người thay lòng" mà cậu tiên gió Son Siwoo lúc nào cũng than thở với Jihoon. Kim Hyukkyu không rõ mình là tiên từ bao giờ, chỉ biết rằng anh mở mắt vào mùa xuân, nằm lọt thỏm trong cục bông của cây gạo trước hiên nhà một vị kiếm sư. Lớn hơn chút nữa, có vài vị tiên đi qua biết được ở đây có một chàng tiên trong cây gạo, nhân lúc mùa đông Kim Hyukkyu ngủ thật say, lén đem anh tới trước mặt tiên thiên nhiên. Lần mở mắt thứ hai, Kim Hyukkyu thấy mình được ôm ấp giữa ngàn hoa thơm, tiên thiên nhiên thì thầm rằng anh là tiên của cây gạo duy nhất chốn phía Bắc, hãy nuôi dưỡng và trồng thêm những cây gạo thật to lớn, giúp người dân có bông làm chăn ấm, cứ như thế anh sẽ lớn lên dần, sẽ tự do hơn thay vì ẩn mình mãi trong cây gạo.

Kim Hyukkyu chẳng thích điều đó chút nào. Anh hỏi tại sao mình không thể ở mãi trong thân cây gạo cơ chứ, anh đã xây nó như một ngôi nhà của mình cơ mà. Tiên thiên nhiên dịu dàng lắc đầu, Kim Hyukkyu cần phải có bạn, và nếu cây gạo đến giới hạn tuổi đời của nó, Kim Hyukkyu tìm đâu ra chỗ trú tạm trong khi xây "nhà" đây. Từ ngày đấy, Kim Hyukkyu lờ mờ nhận ra vạn vận đều có tuổi thọ rất ngắn so với loài tiên như anh.

7.

Kim Hyukkyu lại trở về với cây gạo trước hiên nhà vị kiếm sư. Thật kì lạ, ở nơi đây chỉ có mỗi cây gạo ở ông là tươi xanh mơn mởn, tất cả những cây gạo khác anh lén ươm mầm đều không thể lớn lên được. Cây gạo vốn chẳng khó tính chút nào. Chúng không hề khó trồng như cam, quýt, kén đất và đòi hỏi cần nhiều chất dinh dưỡng. Kim Hyukkyu sau khi thấy cây gạo chỉ cao tới bụng người của mình khóc lóc vì bị lũ sâu càn quấy liền giận dữ trốn một mình ở góc vườn, ngay cả "ngôi nhà" của mình cũng bỏ bê. Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, mất niềm tin vào bản thân. Những câu hỏi chất vấn liên tục nhảy ra khỏi đầu, cảm xúc khó gọi tên lần đầu tiên Hyukkyu nếm trải trở nên bức bối trong lồng ngực, ép thành những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Này, đừng khóc. Nước mắt của tiên có thể biến một vùng đất trở nên khô cằn đấy." Một giọng nói vang vọng trong không gian.

Kim Hyukkyu bị cây cỏ dại che lấp tầm nhìn, hoàn toàn không biết ai đang nói chuyện với mình, nhưng tâm trí anh mách bảo đó không phải người. Kim Hyukkyu đưa tay quệt đi giọt nước mắt, sợ rằng nếu nó rơi xuống đất, vị kiếm sư mù kia sẽ mất cái ăn mất. Ông lúc nào cũng tưới nước cho cây gạo, luôn thì thầm rằng hãy lớn thật nhanh. Nói cách khác, ông chính là người nuôi Hyukkyu lớn, không ai trả ơn người nuôi mình lớn như vậy được.

Kim Hyukkyu khẽ hỏi: "Thật không?"

Phía dưới đất xuất hiện hai quả măng cụt đầy lông, ánh sáng của mặt trời bị đầu mèo che khuất, bao phủ chàng tiên nhỏ bé là bóng râm của một chú mèo đen. Con mèo đen kiêu ngạo nhìn Kim Hyukkyu, khác với đôi mắt tròn xoe thích thú với những đường múa kiếm của vị kiếm sư, giờ đây chỉ là một đường kẻ màu đen nhỏ dài lọt thỏm giữa mảng màu xanh lam như viên ngọc đeo ở hông chủ của nó. Tất cả những gì Hyukkyu biết là con mèo đen này được vị kiếm sư nhặt về, không có tên và rất lười biếng, lúc nào cũng chỉ thấy nhằm ở hiên nhà sưởi ấm, mùa đông thì chạy vào góc bếp, nơi vị kiếm sư nhóm củi.

"Anh vừa lau nước mắt vì tin lời tôi đấy thôi."

"Đồ đáng ghét." Chẳng biết vì sao, Kim Hyukkyu nói với con mèo câu mắng anh học lỏm từ tiên nước rồi vội vàng bỏ trốn.

Nếu chậm chân thêm chút nữa, con mèo lười ấy sẽ vồ anh mất.

8.

Jeong Jihoon là con mèo đen được vị kiếm sư nhặt về từ ngôi đền phía sâu trong rừng. Em không phải là mèo, chính xác hơn, em là mèo yêu. Jeong Jihoon trú ngụ ở trong ngôi đền này tròn 100 năm, vào năm thứ 101 được vị kiếm sư nhặt về nhà. Theo quan niệm, mèo đen mang vận xui xẻo nên dĩ nhiên khi em được sinh ra, con người đã tách em ra khỏi mẹ, ném em vào rừng mặc cho tự sinh tự diệt. Jeong Jihoon là một chú mèo mệnh lớn. Trong đêm mưa, sấm rền vang trời dọa chú mèo con sợ hãi theo bản năng chạy loạn tìm nơi trú. Ấy vậy mà Jeong Jihoon tìm được ngôi đền thờ thần rừng nơi đây, mệt mỏi ngủ thiếp đi sau lưng tượng đá.

Thần rừng tên là Han Wangho, thực chất là một con mèo như em. Thần bảo vì nơi đây có một thời gian ai vào rừng sẽ bị một con trăn lớn ăn thịt, dân làng quá sợ hãi nên lập đền thờ, cầu mong có một vị thần sẽ bảo vệ cả làng bình an. Thực ra chẳng có con trăn nào ở đây cả, những người xấu xứng đáng bị trừng phạt, và con trăn chỉ là câu truyện con người dệt nên để đổ lỗi cho bên thứ ba mà thôi. Thần không rõ mình trở thành thần từ khi nào, có lẽ là từ khi bản thân được hiến sống để dân làng mời một vị thần nào đó về nơi khỉ ho cò gáy này. Vậy là Jeong Jihoon được Han Wangho nuôi lớn, từ khi em là con mèo nghịch ngợm, rình mò mỗi lần Han Wangho đi kiếm ăn sẽ trốn đi thăm thú đó đây. Tới năm thứ 100, Han Wangho dùng phép giúp em trở thành yêu, dự định dạy em tất cả những gì về con người mới đuổi em đi. Thế mà có một vị kiếm sư mù tìm tới đây, bái lạy xin thần một người bạn đồng hành, Jeong Jihoon cứ thế bị gán đi theo người ta luôn.

9.

Vị kiếm sư là một người mù. Ông nội của ông là người đã dũng cảm đi giết con trăn kia, nhận được sự tung hô của dân làng. Han Wangho nào để con người nơi đây mãi sống trong ngu dốt, tự lừa dối mình, thần tức giận trừng phạt người giết chết con trăn vô tội kia. Từ đó, cả dòng tộc của vị kiếm sư đều mất thị giác, làn da tím xanh như trúng độc khiến dân làng sợ hãi mà tránh xa.

Jeong Jihoon luôn oán trách Han Wangho tại sao ép em đi theo vị kiếm sư này dù vào ngày trăng tròn mỗi tháng, thần sẽ đều tới thăm con mèo đen. Không thể phủ nhận vị kiếm sư này có rất nhiều thịt cho em ăn, nhưng Jeong Jihoon biết rằng, cả em và ông ấy đều bị dân làng xa lánh.

Vậy mà trong một ngôi nhà chứa những kẻ bỏ đi, Kim Hyukkyu xuất hiện như ngôi sao sáng giữa đêm đen thăm thẳm. Chẳng ai biết tại sao cả vùng đất khô cằn chỉ mỗi mảnh vườn của vị kiếm sư lại tươi xanh mơn mởn, cũng chẳng ai rõ có một vị tiên bé tí nị nằm ngủ ngoan trong cây gạo vào mỗi mùa đông, ngay cả vị chủ nhà cũng không.

Hơn ai hết, Jeong Jihoon thích thú với chàng tiên Kim Hyukkyu hơn cả. Cái người này bé tí, khéo em đưa móng vuốt ra là ngất luôn. Ngược lại với tò mò của con mèo đen, chàng tiên Hyukkyu không hề quan tâm tới em chút nào. Cái đầu nhỏ của anh lúc nào cũng xoay quanh mùa màng, cây cối và cách giúp dân làng có chăn ấm mà thôi.

10.

Dạo gần đây, Jeong Jihoon nghe được bọn trẻ con xấu xí trong làng luôn miệng hát một bài đồng dao.

"Có ông thợ kiếm

Rèn được lưỡi đao

Cao bằng cây gạo

Lao đao ngã vào"

Lòng tham của con người là vô đáy. Điều này Jeong Jihoon biết rõ, còn chàng tiên ngủ say trong cây gạo thì chẳng hề gì. Không biết từ khi nào, bài đồng dao len lỏi qua từng ngõ nhỏ, thấm vào từng ngọn cỏ, hòa vào dòng nước chảy quanh khu làng như một lời nguyền rủa độc ác. Jeong Jihoon ngồi trên hàng rào đung đưa đuôi, nheo mắt nhìn về phía mặt trời mọc, nơi có vị thần rừng đang trú ngụ.

Đây là cái giá phải trả cho sự tham lam và ngu ngốc của loài người ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro