dấu chân thứ hai: điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Lần đầu tiên Jeong Jihoon dẫn anh đi siêu thị là năm anh tròn 300 tuổi. Nơi đây có quá nhiều thứ mới lạ khiến Kim Hyukkyu tò mò ngắm hết chỗ này tới chỗ nọ, quên luôn lời dặn bám theo Jihoon giữa dòng người đông đúc. Tới khi Jihoon lựa xong bánh mì, quay ra phía sau đã thấy một thằng nhóc lạ mặt mếu máo vì lạc mẹ, còn "đứa trẻ" nhà mình đã biến mất từ lúc nào. Sau khi dẫn thằng bé tới bảo vệ, Jeong Jihoon nhờ họ phát loa đi tìm Kim Hyukkyu. Từ lần đó, Jeong Jihoon ý thức rằng Hyukkyu cần phải sống cùng thời đại, không thể mãi là chàng tiên chỉ biết ngủ và tắm.

Đó là lần đầu tiên, Kim Hyukkyu tiếp xúc với vật bằng kim loại hình hộp chữ nhật, cái gọi là điện thoại.

"Tại sao anh phải dùng cái này?" Kim Hyukkyu ngây ngô nhìn vật trong tay, cảm giác nếu ném cái này vào ai đó chắc sẽ đau lắm.

Jeong Jihoon kiểm tra phụ kiện đi kèm, kiên nhẫn giải thích lần thứ hai cho anh: "Vì cái này có thể giúp em liên lạc với anh. Ví dụ như em đi làm, em sẽ gọi về cho anh. Hyukkyu sẽ nghe được giọng em nói."

"Nhưng anh toàn ngủ khi Jihoonie đi làm mà. Vả lại anh có thể viết thư tay."

Jeong Jihoon tiếp tục tìm ra một lý do khác: "Ví dụ anh đi lạc, em sẽ gọi cho anh qua cái này để tới đón anh. Không để anh một mình như hôm trước."

Kim Hyukkyu cau mày nhìn điện thoại, khẽ gật gù chấp nhận chuyện phải học cách sử dụng điện thoại. Dù sao hôm đi lạc, anh cũng rất muốn thấy Jihoonie, chỉ là không thể liên lạc với em.

17.

Khi dẫn anh đi mua điện thoại, Jeong Jihoon đơn giản nghĩ chỉ cần có cái cho chàng tiên lỗi thời kia nghe gọi là được. Nhưng Jeong Jihoon sống đủ lâu, làm đủ nhiều để có thể có một khoản tích góp "kha khá", thoải mái chi trả cho mọi thứ. Vốn từ lâu, Jeong Jihoon không đơn thuần xem Hyukkyu là một người bạn. Em bao bọc anh như một đứa trẻ, Hyukkyu chỉ cần ngủ và ăn, vui chơi, ngồi ngắm nghía mọi thứ qua ô cửa sổ mà chẳng bận tâm tới ti tỉ chi phí phát sinh. Anh là đứa trẻ của Jihoon, Kim Hyukkyu luôn có mọi thứ tốt nhất, vì anh xứng đáng. Thế là Jeong Jihoon dắt tay anh ra khỏi cửa hàng với chiếc điện thoại đời mới nhất.

Kim Hyukkyu ngồi nghịch ngợm vật kim loại, không may bấm vào một biểu tượng trên màn hình. Ngay lập tức, màn hình hiện lên hình ảnh đôi dép lạc đà y hệt cái mà anh đang đi. Kim Hyukkyu mở to mắt, bối rồi nhìn màn hình. Đôi chân anh khẽ ngọ nguậy, hình ảnh cũng chuyển động theo sát khiến anh thích thú.

"Jihoonie, nhìn nè." Kim Hyukkyu vui vẻ gọi em, tay chỉ vào điện thoại.

Jeong Jihoon ngó vào, nghe anh đang líu lo rằng hình như đây là máy ảnh, vì "bên trong" ngọ nguậy như cái máy ảnh to để trên kệ tủ mà Jihoon mua cho anh. Jeong Jihoon xoa đầu anh, nhẹ nhàng khen Hyukkyu nhà mình giỏi quá, biết đây là máy ảnh luôn nè làm khóe miệng người kia cong thêm một chút.

"Nhưng chẳng có nút nào nhô lên để anh chụp cả." Kim Hyukkyu thì thầm, "Có phải máy ảnh này bị hư không?"

Jeong Jihoon chỉ vào nút tròn giữa màn hình, giải thích cách dùng cho anh. Kim Hyukkyu thích chụp ảnh lắm, trong phòng anh có riêng một hộp lớn đựng số ảnh Jeong Jihoon đi rửa về cho anh, hơn phân nửa số đó là chụp em rồi. Hyukkyu hay lén chụp lúc Jihoon không để ý, nhất là khi em tập trung soạn giáo án, trông em đẹp trai lắm.

Và theo lẽ thường, bức ảnh đầu tiên khai trương album điện thoại là một Jeong Jihoon đang đeo tạp dề nấu ăn.

Jeong Jihoon nghe tiếng "tách" liền ngẩng đầu nhìn chàng tiên nhà mình. Kim Hyukkyu ngồi ở bàn ăn, khom người ngắm nghĩa tác phẩm cậu trai cắt rau ở đảo bếp của mình. Jeong Jihoon thong thả rửa sạch tay, lén đi ra phía sau luồn bàn tay lạnh vào gáy anh.

"Xấu tính!" Kim Hyukkyu cong người lại, quay đầu nhìn con mèo đen dở thói bắt nạt mình. Dưới ánh đèn vàng, làn da trắng của anh có thêm chút sức sống, trông như hoa mai nhạt màu sắp đương mùa nở rộ. Jihoon bỗng nhiên không muốn dỗ dành người này, đưa tay nhéo cục mochi bé tạo mãi mới nuôi lãi.

"Chụp lén là vi phạm quyền riêng tư đấy." Nhưng chụp lén em thì chả sao cả.

18.

Vào sáng sớm đầu tiên sau khi có điện thoại, Kim Hyukkyu nằm im nhớ lại cách liên lạc em dạy hôm qua. Đầu tiên là gì nhỉ? Là tìm biểu tượng điện thoại thì phải. Kim Hyukkyu lần mò gần nửa tiếng, thành công nghe được giọng nói quen thuộc.

"Jihoonie..." Hyukkyu thì thầm.

"Ơi. Em đây." Jeong Jihoon nhanh chóng đáp.

Từng giây trôi qua, rồi tới một phút, Hyukkyu lặng im nghe tiếng em thở nhẹ nhàng bên kia, tưởng chừng có Jihoon đang nằm cạnh ôm lấy mình. Kim Hyukkyu vốn quen với việc phải ở nhà một mình, chơi một mình, ăn sáng, ăn trưa một mình. Cả năm năm xa nhau Hyukkyu còn đợi được, vài tiếng chẳng là gì đâu. Chàng tiên luôn tự an ủi mình như vậy, tới khi có một thứ bảo bối thần kì xuất hiện, giọng nói em vang lên trong không gian im lặng, khuếch đại vào trong tâm trí như tiếng thì thầm thưở nào của vị kiếm sư dặn dò anh mau lớn. Jeong Jihoon chẳng biết gì cả, chẳng biết anh nhớ em, chẳng biết giọt pha lê đang tuôn rơi thấm đẫm gối.

Jihoon nghe thấy tiếng xào xạc của chăn gối, tưởng rằng Hyukkyu ngủ mơ gọi điện cho mình, cố gắng hạ thấp giọng tránh cho đồng nghiệp cùng đám trẻ thức giấc: "Hyukkyu ngủ ngoan nhé."

Kim Hyukkyu phồng má ngăn dòng lệ rơi, anh sợ Jihoon sẽ bỏ làm về nhà, như vậy sẽ bị trừ tiền lương. Han Wangho bảo Jihoon nghèo lắm, không giàu như Lee Sanghyeok đâu.

"Hyukkyu ơi." Jeong Jihoon gọi lại, đảm bảo anh ngủ say để tắt điện thoại.

"Anh nhớ Jihoonie. Jihoonie đi làm về sớm nhé." Kim Hyukkyu cố nén tiếng nấc, dặn dò em về sớm rồi tắt máy cái rụp. Không gian quay lại mảng yên tĩnh vốn có, chỉ có tiếng gió rít từng cơn như đòi mạng.

Mãi về sau này, khi Jeong Jihoon làm việc ở nhà, Hyukkyu mới nằm trong lòng em thủ thỉ về cuộc gọi đầu tiên của hai đứa. Kí ức như cơn sóng vỗ mạnh vào bờ, từng nhịp đập mạnh vào trái tim Jihoon, khiến đôi mắt em dần đỏ lên. Hóa ra Kim Hyukkyu nén lại nỗi niềm năm năm xa nhau, đem ra tính sổ với con tim em một lượt.

19.

Không chỉ biết gọi điện, Kim Hyukkyu cũng biết cách nhắn cho em. Jeong Jihoon nạp sẵn tiền vào sim của Hyukkyu, cẩn thận đăng kí cả gói cước để anh thoải mái nhắn tin. Từ ngày có điện thoại, cứ cách vài tiếng Jeong Jihoon sẽ nhận được một dòng tin của Hyukkyu, khi thì thông báo anh dậy rồi, khi thì kể anh nhìn thấy gì ở bên ngoài. Có đôi khi, Jihoon chỉ nhận được một dòng tin vỏn vẹn tên mình.

Vậy nên, quyết định mua điện thoại là một quyết định sáng suốt mà.

20.

Vào hai năm trước, Kim Hyukkyu sau khi được Lee Sanghyeok khoe bài đăng chụp Wangho lên một mạng xã hội liền đòi Jeong Jihoon làm cho mình một cái y hệt. Tất nhiên là không phải Jihoon đăng ảnh anh đâu, mà anh muốn có một tài khoản riêng cơ.

Jeong Jihoon sau khi cố ngăn cản chàng tiên lỗi thời dùng mạng xã hội không được, bất lực dò hỏi lý do của anh. Tất nhiên Kim Hyukkyu sẽ chẳng bảo vì anh muốn khoe em với mọi người, anh chỉ bảo rằng do Lee Sanghyeok bảo ai không có mạng xã hội là đồ con gà. Ngay lập tức, Jeong Jihoon nhấc máy liên hệ với người giám hộ Han Wangho, bảo rằng hãy quản lại vị nhà mình, đừng đi dạy hư con em nhà khác. Han Wangho đầu bên kia nhăn mặt khó hiểu, thần mặt trời đi dạy con nhà nào phơi nắng tới ung thư da hay sao?

Kim Hyukkyu bĩu môi ngồi một góc, lầm bầm than thở Jihoon không còn thương anh nữa rồi. Jeong Jihoon vò đầu bứt tai, giải thích cho anh về mặt trái của mạng xã hội. Kim Hyukkyu chớp chớp mắt, "Anh sẽ cẩn thận mà. Anh còn chưa bao giờ để cây gạo của anh phải khóc."

Sau gần 10 phút làm nũng của Kim Hyukkyu, Jeong Jihoon giơ cờ trắng đầu hàng, đăng kí cho anh một tài khoản, kết bạn với em, Lee Sanghyeok, Han Wangho và Son Siwoo, một vòng bạn bè an toàn. Jeong Jihoon vừa dạy anh dùng, vừa dặn đi dặn lại ai gửi lời kết bạn cho anh thì phải cho em xem trước. Kim Hyukkyu ngồi trong lòng em gật đầu lia lịa, chẳng biết là hiểu hay không, chỉ biết Jihoon nói gì cũng phải gật, nếu không sẽ không có tài khoản để khè thần mặt trời.

Chỉ là Jeong Jihoon không ngờ bài đăng đầu tiên trên trang cá nhân của anh lại là bức ảnh đầu tiên anh chụp em bằng điện thoại với dòng chữ: "Mèo của thần mặt trời nấu trứng cháy. Mèo của tiên Hyukkyu nấu được cả mâm cơm." Phía dưới phần bình luận, Lee Sanghyeok nhanh chóng đáp trả bằng bức ảnh Han Wangho đang đắp tuyết, "Mèo nhà cậu đắp tuyết xấu như ma."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro