Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok mất tích Jeong Junsik biết ngoài Jeong Jihoon ra thì không ai dám làm chuyện này, ban đầu ông chỉ nghĩ Jihoon chán ghét Sanghyeok nên mới làm ra mấy chuyện kinh tởm đó nhưng ông lại không ngờ chấp niệm của hắn đối với cậu lại lớn đến như vậy,đã bốn năm trôi qua mà hắn vẫn không chịu buông tha.

Thế lực của Jeong Jihoon hiện tại rất mạnh điều mà Jeong Junsik biết rất rõ, ông lo lắng Jeong Jihoon sẽ đối sử tàn nhẫn với Sanghyeok. Bốn năm qua ông coi cậu như tâm can bảo bối mà bảo bọc nhưng hiện tại lại chịu bao nhiêu hành hạ. Chỉ cần nghĩ đến thôi tim ông đã đau đớn như bị dao đâm, ông tự trách bản thân vô dụng lại không bảo vệ cậu thật tốt.

"Jeong thiếu, Jeong lão gia đã đến nói muốn gặp ngài." – Ryu Minseok không dám bước vào phòng Jeong Jihoon khi chưa được cho phép, cậu ta đứng ngoài cửa cúi đầu thông báo.

Jeong Jihoon không nói gì phất tay ra hiệu cho cậu ta rời đi.

Nhìn người con trai xinh đẹp nhắm nghiền mắt đang nằm trên đùi mình, Jeong Jihoon vươn tay vuốt ve nhưng vết thương trên mặt cậu miệng nhếch một nụ cười lạnh.

"Lee Sanghyeok em thật tài giỏi có thể quyến rũ được một người đàn ông đã có vợ con, làm ông ta mê mẩn em đến vậy? Tôi không ngờ người đàn ông của em lại tìm đến nhanh như vậy, chỉ mới có một ngày xa em mà đã không chịu nổi rồi sao? Gọi em là tiện nhân đúng là không sai chút nào?"

"Có phải tất cả đàn ông trên đời đều bị gương mặt xinh đẹp này của em mê hoặc hay không?" - Jeong Jihoon bóp mạnh gương mặt nhỏ, Sanghyeok đau đớn nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh lại. – "Nếu như gương mặt xinh đẹp này bị huỷ đi liệu em có còn quyến rũ bọn đàn ông đó được không? Tôi cảm thấy nên huỷ đi gương mặt này rồi, để tôi nghĩ xem nên dùng cách nào đau đớn nhất để huỷ hoại nó đây. Dùng axit chắc rất đau, em nói có đúng không? Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, bây giờ để tôi đi xem thằng đàn ông của em muốn gì?"

Jeong Jihoon để Sanghyeok nằm lại trên giường, hắn cúi dầu hôn xuống môi cậu đến khi môi dưới bị cắn nát đến nhuộn đỏ vì máu thì hắn mới thoả mãn buông tha cho cậu rồi rời khỏi phòng.

Jeong Jihoon chậm rãi đi xuống lầu, hắn nhìn thấy Jeong Junsik sắc mặt khó coi đang ngồi trên sô pha phòng khách, hắn thì vui vẻ bước về phía ông.

"Thật không ngờ ba lại rảnh rỗi đến thăm con nha."
Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Jeong Jihoon càng làm cho Jeong Junsik tức giân hơn nữa, ông càng ngày càng có điểm sợ đứa con này rồi. – "Anh biết rõ mục đích của tôi đến đây là gì rồi, giao Sanghyeok lại cho tôi?" Jeong Junsik không vòng vo đi thẳng vào vẫn đề.

"Ba đã có vợ con rồi mà còn bị một thằng nhóc làm cho mê mẩn nữa sao? Chuyện trước đây của hai người tôi sẽ xem như không có gì? Nhưng tôi nhắc lại cho ba biết Lee Sanghyeok là của tôi đừng ai mơ tưởng có thể cướp được nó đi. Ba nghĩ ba có thể dẫn nó rời khỏi đây sao?" – Gương mặt Jeong Jihoon trở nên hung ác nhìn thẳng vào Jeong Junsik, nếu không phải nghĩ đến người mẹ quá cố của hắn từng rất yêu người đàn ông này thì hắn đã không cho ông sống yên rồi. Nhưng nếu ông một mức muốn cướp Sanghyeok đi hắn không chắc sẽ tha cho ông đâu.

"Jeong Jihoon ..."

"Minseok tiễn khách." – Không cho Jeong Junsik nói thêm bất kỳ câu nào nữa. Jeong Jihoon ra lệnh đuổi ông đi, hắn nhếch môi nhìn vẻ mặt tức giận của ông mỉm cười hưng phấn xoay người bước lên lầu.

Sanghyeok đã ở lại biệt thự của Jeong Jihoon một tuần cho đến bây giờ vẫn không tỉnh lại, có thể cậu đã tỉnh từ lâu chỉ là sợ Jeong Jihoon quá nên mới không muốn mở mắt.

"Jihoon, có phải anh thích Lee Sanghyeok không?" - Jeong Jihoon và Han Wangho đang ngồi ăn sáng, cậu ta nũng nịu tỏ ra tức giận hướng Jeong Jihoon hỏi.

"Kẻ đê tiện đó làm sao anh có thể thích được, người anh thích chỉ có một mình em. Để nó bên cạnh để mỗi lúc buồn bực mang ra chút giận thôi." - Jeong Jihoon kéo Han Wangho ôm vào lòng an ủi, hắn vẫn chưa biết cảm giác hắn đối với Sanghyeok là gì hắn chỉ đơn giản nghĩ xem cậu như món đồ chơi để trút giận.

"Anh nói thật sao? Nếu là vậy tại sao anh lại tốt với cậu ta đến thế? Anh xem bây giờ cậu ta vẫn còn nằm trên giường được người ta hầu hạ có khác gì hoàng tử đâu. Em thấy cậu ta giả vờ hôn mê thì có, anh cho người lên gọi cậu ta chắc chắn cậu ta sẽ dậy thôi."

Trong lòng Jeong Jihoon luôn cho rằng hắn yêu Han Wangho, cho nên cậu ta nói gì hắn đều chiều theo. Bản thân hắn cũng thừa biết Lee Sanghyeok đã tỉnh từ lâu chỉ là cậu không muốn dậy thôi.

Jeong Jihoon lệnh cho người hầu lên lầu gọi Sanghyeok, không đầy mười phút người đó đã dìu cậu xuống lầu, Trông cậu rất yếu ớt sắc mặt trắng bệch, vết thương trên mặt cũng đã khỏi hoàn toàn.

Sanghyeok sợ hãi đứng yên ở gần bàn ăn không dám nhúc nhích, cậu một mực cúi đầu không dám nhìn vào Jeong Jihoon, thầm mong Jeong Jihoon đừng đánh cậu.

Nhìn thấy Sanghyeok cứ cúi đầu lửa giận của Jeong Jihoon liền bốc lên. Hắn thẳng chân đá vào thân thể gầy yếu của cậu làm Sanghyeok ngã mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ở trước mặt Jeong Junsik thì vui vẻ tươi cười còn trước mặt hắn lại bày ra bộ dáng sợ sệt.

"Nhìn mặt tên tiện nhân như em là thấy phát ngán rồi."

"Wangho, không phải em có hẹn với bạn đi chơi sao?"

Han Wangho nghe Jeong Jihoon nói vậy y biết hắn muốn đuổi mình đi, tính tình hắn thất thường như vậy y không dám không nghe theo. Hậm hực liếc Sanghyeok một cái hướng Jeong Jihoon dạ một tiếng rồi rời đi.

Trong nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại một mình Sanghyeok và Jeong Jihoon, cậu thì nửa nằm nửa ngồi trên sàn còn hắn thì nhìn chằm chằm vào cậu.

"Còn không mau bỏ lại đây?" – Miệng hắn ngậm điếu thuốc lạnh lùng ra lệnh.

Sanghyeok nắm chặt lấy hai tay cắn răng bò lại gần hắn, tư thế không khác gì một con chó. Mắt thấy Sanghyeok nghe lời bò lại gần hắn vẻ mặt hắn cũng dịu đi vài phần, động tác cũng dịu dàng hơn, hắn kéo Sanghyeok lại gần để đầu cậu tựa vào đùi hắn.

"Ngoan lắm, lúc nào em cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy tôi sẽ yêu thương em nhiều hơn. À đúng rồi, Jeong Junsik vài ngày trước có đến tìm em nhưng bị tôi nói vài câu đã trở về rồi. Xem ra địa vị của em trong lòng ông ta chẳng là gì hết." - Jeong Jihoon cố tình nói ra những lời này cho Sanghyeok nghe, với mục đích muốn cậu không có hi vọng gì với Jeong Junsik nữa. Hắn không muốn trong lòng Sanghyeok có ai ngoài hắn.

"Không, không thể nào, anh ... anh hai rất thương tôi ... anh ấy sẽ không đối xử với tôi ... như cậu." – Sanghyeok không tin những lời Jeong Jihoon vừa mới nói cậu lên tiếng phản bác, Jeong Jihoon không có tư cách nói xấu Jeong Junsik, cậu không cho phép hắn ăn nói không hay về anh mình.

Những lời này của Sanghyeok chính thức chọc giận Jeong Jihoon, hắn cầm điếu thuốc vùi vào cánh tay trắng nõn của cậu.

"a...." – Sanghyeok bị bỏng cậu đau đớn hét lên, chưa dừng lại ở đó Jeong Jihoon lại đá vào bụng cậu khiến cho cơ thể nhỏ bé đập vào bức tường sau lưng.

"Em dám ở trước mặt tôi bảo vệ thằng đàn ông khác sao? Tôi sẽ dạy cho em một bài học nhớ đời để em biết ai mới là người đàn ông của em."

Jeong Jihoon túm lấy tóc Sanghyeok kéo cậu đứng lên, hắn để cậu ngồi trên ghế cởi hết quần áo trên người cậu ra rồi dùng dây trói cậu lại. Hắn còn lấy một mảnh vải nhét vào miệng Sanghyeok để tránh cậu đau quá sẽ cắn lưỡi.

Jeong Jihoon lấy roi bằng đồng, hắn mở bếp rồi nướng cây roi vào lửa cho thật nóng sau đó quất lên cơ thể trần trụi của Sanghyeok, mỗi một roi hắn đánh lên cơ thể cậu đều nghe thấy mùi da thịt cháy khét. Sanghyeok đau đớn liên tục giãy giụa, cổ họng phát ra âm thanh nức nở cùng tuyệt vọng, gương mặt trắng bệch của cậu dàn giụa nước mắt trông vô cùng đáng thương.

"Những vết thương này sẽ mãi mãi không bao giờ lành được, tôi muốn sau này em nhìn thấy nó sẽ luôn luôn nhớ đến tôi có biết không? – Miệng lạnh lùng nói nhưng tay vẫn không ngừng động tác.

Đánh đến gần 50 roi Jeong Jihoon mới chịu ngừng tay lại, nhìn thấy cơ thể Sanghyeok toàn vết thương, da thịt cháy khét máu thịt lẫn lộn vào nhau Jeong Jihoon mới thấy hoảng sợ. Hắn ném roi xuống sàn nhà cởi trói cho Sanghyeok ôm lấy cậu vào lòng.

Hắn hôn lên môi cậu lấy vật nam tính cương cứng nhét vào tiểu huyệt khô khốc của Sanghyeok, hắn chỉ biết làm như vậy thì hắn mới cảm thấy Sanghyeok cùng hắn hoà làm một không ai có thể tách cậu ra khỏi hắn được, Dù có chết cậu cũng phải chết trong lòng hắn.

Jeong Jihoon là người điên, hắn vì cậu mới trở nên điên, cũng chỉ có cậu mới khắc chế được cơn điên của hắn. Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời không chọc giận hắn, hắn sẽ hết lòng yêu thương cậu, không bao giờ làm cậu tổn thương nhưng chuyện này đến rất lâu hắn mới nhận ra được. Khi nhận ra được mọi chuyện đã quá muộn màng.

"Tỉnh lại rồi sao?" – Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng của Jeong Jihoon vang lên làm Sanghyeok đang mơ màng liền hoảng sợ mở to mắt.

Ký ức đau đớn hôm qua suốt đời này cậu cũng không bao giờ quên được, nhưng vết sẹo trên cơ thể nhắc nhở cậu ác quỷ mãi luôn đeo bám cậu, hắn sẽ mãi mãi bám theo cậu cả đời cho dù cậu có chết cũng không thể nào thoát nổi.

"Sợ tôi đến vậy sao?" - Jeong Jihoon nắm chặt lấy cằm Sanghyeok kéo cậu lại gần hắn, lức tay hắn mạnh đến nối làm Sanghyeok tưởng như cằm của cậu bị hắn bóp nát.

"Đừng ... tôi .. tôi đau lắm." – Sanghyeok vừa đau đớn vừa mệt mỏi, cậu mở miệng thều thào cầu xin.

Jeong Jihoon nghe cậu mở miệng cầu xin tâm tinh tình tốt hẳn lên, hắn buông tay khỏi cằm Sanghyeok léo cậu ôm vào lòng. – "Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm em đau." Dịu dàng hôn lên đôi môi tái nhợt của Sanghyeok.

"Có phải rất đói bụng không? Hôm qua em chưa có gì vào bụng đã hôn mê đến tận bây giờ, tôi đã cho người nấu cháo tổ yến cho em. Ngoan tôi đút em ăn." – Hành động dịu dàng của Jeong Jihoon làm Sanghyeok lo sợ mở to hai mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không hề lạnh lùng đáng sợ như mọi ngày. Cậu không dám làm trái lời sợ chọc hắn nổi giận sẽ đánh cậu, Sanghyeok cắn răng ngoan ngoãn nuốt từng muỗng cháo hắn đút cho.

Đợi Sanghyeok ăn xong chén cháo Jeong Jihoon hôn nhẹ lên môi cậu dặn dò. – "Tôi có chút chuyện phải làm, em ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về sẽ chơi với em. Giờ nằm xuống ngủ một giấc khi thức dậy tôi đã ở trước mặt em rồi." – Sanghyeok nhìn bóng lưng rộng lớn của Jeong Jihoon biến mất sau cách cửa, cánh tay nắm chặt dưới chắn của cậu cũng thả lỏng.

Nằm ngủ trên giường cũng hơn hai ngày, Sanghyeok không muốn ngủ nữa, cậu liền xuống lầu muốn ra sân vườn ngồi một chút. Nhưng chân chưa kịp bước ra cửa chính đã bị quản gia ngăn lại.

"Sanghyeok thiếu gia, đại thiếu gia có căn dặn nếu không có lệnh của cậu ấy cậu không thể bước ra khỏi cửa chính. Nếu cậu cảm thấy buồn chán hay là tôi mở ti vi trong phòng khách cho cậu xem nha." – Lão quản gia đối với Sanghyeok rất cung kính không hề tỏ ra khinh thường với cậu. Sanghyeok chỉ cúi đầu im lặng không nói gì mặc cho lão quản gia dắt cậu vào phòng khách rồi mở ti vi lên cho cậu xem. Đem thêm cho cậu một dĩa trái cây và một ly sữa, xong xuôi mọi chuyện ông mới xoay người để cậu ngồi ở phòng khách rồi đi làn việc của mình.

Trên ti vi đang chiếu một bộ phim hành động trả thù nói về một học sinh nam bị ức hiếp đánh đập đến phát điên,cậu ta tìm cách giết hết những kẻ đã hành hạ cậu ta.

Sanghyeok ngồi ngây ngốc chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi miệng vô thức lẩm bẩm.

"Nếu Jeong Jihoon chết đi rồi sẽ không còn ai đánh đập mắng chửi mình nữa, mình sẽ không phải chịu đau đớn, sẽ không còn đau nữa. Không còn ai đánh mình nữa ... không đánh mình nữa, giống như nam sinh đó sẽ không bị ức hiếp. Phải giống nam sinh đó giết chết Jeong Jihoon, giết chết hắn mới không còn bị đau ..."

Sanghyeok đứng bật dậy chạy vào nhà bếp, người hầu nhìn thấy cậu liền bước tới hỏi cậu muốn lấy gì?
Không thể để họ biết mình muốn lấy dao được....

"Tôi ... tôi muốn rửa tay..." – Người hầu nghe thấy cậu nói vậy liền dẫn cậu đến bồn rửa tay mở nước lên cho cậu rửa, Sanghyeok nhìn xung quanh thấy bọn họ bận rộn làm việc không ai để ý đến cậu. Cậu liền lấy một con dao gọt trái cây được để trong đĩa trên bàn giấu trong áo rồi nhanh chóng ra khỏi bếp.

Sanghyeok ngồi trên giường cậu cầm chặt con dao trong tay, chỉ một chút nữa thôi cậu sẽ thoát được Jeong Jihoon, nghĩ đến đây khoé miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp.

Đúng lúc này có người gõ cửa, Sanghyeok vội vàng dấu con dáo dưới gối, đang định đứng lên mở cửa thì người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào. Là Han Wangho.

"Sanghyeok, tôi đến đây để thăm cậu đó. Cậu đã khoẻ hơn chưa? Hôm qua tôi nghe người hầu nói anh Jihoon đánh cậu rất tàn nhẫn. Anh ấy cũng thật là dù sao đi nữa cậu cũng là tình nhân của anh ấy, có phạm sai lầm cũng không nên đánh cậu chỉ còn nửa cái mạng như vậy, rất may là cậu không sao cũng làm tôi yên tâm hơn." – Han Wangho tiến về phía giường ngồi xuống, y nắm lấy tay Sanghyeok cố tỏ ra đau lòng. Chỉ có bản thân y mới biết việc Sanghyeok bị đánh trong lòng cậu ta vui mừng đến thế sao?"

"Cảm ơn..." – Sanghyeok nhìn Han Wangho hơi mỉm cười.

"Sanghyeok tôi khuyên cậu làm tình nhân nên an phận thủ thường đừng nẻn trèo cao, cậu cũng nên biết người anh Jihoon yêu chỉ có một mình tôi. Cho nên nếu cậu không muốn bị đánh nữa thì hãy ngoan ngoãn giống như một con chó như vậy sẽ tốt hơn cho cậu, tôi không có ý gì đâu chỉ muốn cậu chịu khổ nên mới nói nhưng lời này với cậu. Thôi tôi không phiền cậu nghỉ ngơi tôi đi trước đây." – Sau khi tỏ ra uy quyền của vợ lớn với vợ nhỏ, Han Wangho thoả mãn liếc Sanghyeok một cái mới rời khởi phòng cậu.

"Có nhớ tôi không?"

Sanghyeok nghe hắn hỏi cậu chỉ mở to hai mắt nhìn hắn không trả lời, Jeong Jihoon cũng không tức giận mỉm cười xoa đầu cậu.

"Ji..hoon..." – Ngay lúc Jeong Jihoon định bước vào phòng tắm, sau lưng vang lên giọng nói ngọt ngào của Sanghyeok. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi tên hắn.

Tâm Jeong Jihoon vui sướng trước đây chưa từng có, giống như hắn đang nắm cả thế giới trong tay, hạnh phúc vô cùng.

"Em vừa nói cái gì?" - Jeong Jihoon kích động xoay người lại nắm chặt hai vai Sanghyeok hỏi lại, trong mắt hắn toàn bộ đều là vui sướng hạnh phúc.

"Tôi gọi cậu .. là Jihoon, cậu không thích sao?" – Nhìn thấy hắn kích động Sanghyeok còn tưởng hắn tức giận, cậu cúi đầu run rẩy không dám nhìn hắn hỏi.

Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của Sanghyeok, Jeong Jihoon điều chỉnh lại tâm tình kích động vì quá vui sướng, hắn ôm cậu vào lòng nói lời dịu dàng trước đây chưa từng có. Ngay cả Han Wangho hắn cũng chưa từng dịu dàng như vậy. – "Bảo bối ngốc, sao tôi lại không thích được cơ chứ. Em không biết tôi vui đến thế nào đâu? Sau này ngày nào cũng phải gọi tên tôi như vậy có biết không?"

Sanghyeok không nói gì chỉ im lặng gật gật đầu.
Jeong Jihoon hôn lên đôi môi đỏ mọng của Sanghyeok, tay hắn cởi quần áo của cả hai ra trần trụi đặt Sanghyok dưới thân hung hăng chà đạp. Hận không thể nuốt cậu vào bụng để cậu mãi mãi không rời xa hắn dù là nửa giây.

Kích tình đi qua Sanghyeok mệt mỏi nhắm mắt ngủ trong lòng Jeong Jihoon, hắn ôm chặt lấy cậu dịu dàng hôn lên trán cậu rồi cũng nhắm mắt lại.

Đợi hơn mười mấy phút Sanghyeok mới mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình nhẹ giọng gọi. – "Ji ... Jihoon, Jihoon..." – Không thấy hắn mở mắt Sanghyeok cho rằng hắn đã ngủ, cậu nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy eo cậu ra rồi ngồi dậy. Có một chuyện Sanghyeok không biết là Jeong Jihoon vẫn chưa ngủ, ngay khi cậu gọi tên hắn, hắn đã định mở mắt ra nhưng lại nghĩ chắc Sanghyeok muốn hôn trộm hắn nên mới gọi hắn trong lúc hắn ngủ. Tâm tình hắn vô cùng sung sướng chờ đợi nụ hôn chủ động của cậu, đến lúc đó cậu hôn hôn hắn , hắn sẽ mở mắt ra hắn muốn biết vẻ mặt lúc đó của cậu sẽ đáng yêu ra sao.

Sanghyeok lấy con dao được dấu dưới gối ra, cậu nuốt nước miếng run rẩy sợ hãi hướng con dao về phía ngực trái của Jeong Jihoon. Dao càng đến gần cậu càng thêm sợ hãi, nhưng nhớ đến bộ phum xem lúc sáng, Sangheok can đảm hơn một chút hắt chết rồi cậu sẽ không còn đau nữa.

Jeong Jihoon biết, ánh sáng của con dao loé lên hắn liền thấy Sanghyeok đang cầm lấy con dao muốn đâm vào ngực trái của hắn, Jeong Jihoon vung cánh tay trái đỡ lấy. Con dao liền đâm vào tay hắn, Jeong Jihoon hất mạnh Sanghyeok ngã xuống sàn, ánh mắt phẫn nộ như một con ác quỷ nhìn chằm chằm vào cậu đang hoảng sợ đến mặt mày trắng bệch.

"Lee Sanghyeok, em muốn giết tôi? Giỏi lắm để xem hôm nay em có sống nổi hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro