Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok, em ráng chịu khó ở đây thêm vài ngày nữa là chúng ta có thể rời khỏi đây sang Mỹ bắt đầu một cuộc sống mới." Ryu Minseok ôm lấy Sanghyeok ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai người đã chạy trốn khỏi Jeong Jihoon được hơn một tuần. Họ vẫn còn ở Seoul chưa hề đi đâu xa.

Ryu Minseok nhờ một người bạn từng là lính đánh thuê giúp cậu ta và Sanghyeok tìm một chiếc thuyền phi pháp trốn sang Mỹ, người bạn đó đã đồng ý giúp nhưng phải một tuần sau mới có thuyền.

Thời gian này vì muốn tránh người của Jeong Jihoon, Ryu Minseok thuê tạm một căn phòng nhỏ ở khu ổ chuột để hai người tạm ở. Căn phòng rất nhỏ chỉ có một chiếc giường cũ toilet cũng ở gần ngay chiếc giường, trong vừa dơ vừa hôi

"Không sao đâu, chỉ cần có thể thoát khỏi Jeong Jihoon cho em suốt đời ở đây em cũng cảm thấy rất vui." Sanghyeok hướng Ryu Minseok mỉm cười thật vui vẻ, đây là người đàn ông thứ hai sau Jeong Junsik khiến cậu mỉm cười thật lòng.

Chuyện Sanghyeok bỏ trốn Jeong Jihoon cho thuộc hạ đi tìm rất rầm rộ nên rất nhiều người biết được, ngoài thuộc hạ của hắn ra còn có người của Jeong Junsik và Moon Hyeonjoon tham gia vào cuộc tìm kiếm. Mục đích của hai người đó cũng giống với Jeong Jihoon chỉ khác là Jeong Junsik không có suy nghĩ đê hèn giống Moon Hyeonjoon và con trai mình. Ông sẽ không ép Sanghyeok làm truyện cậu không muốn làm, nếu ông có thể tìm được cậu thì vẫn sẽ đối xử với cậu giống như một người em trai hết mực yêu thương. Nếu cậu có thể tiếp nhận tình cảm của ông vậy còn gì bằng.

"Mẹ kiếp, lũ vô dụng đã một tuần rồi còn chưa tìm được người. Có phải bọn mày muốn tao giết chết bọn mày có phải không?" Nghe thuộc hạ về báo tin vẫn không có tin tức gì của Sanghyeok, Jeong Jihoon nổi điên rút súng ra muốn giết hết những thuộc hạ đang sợ hãi cúi đầu đừng đối diện với hắn.

"Jeong..Jeong thiếu tha mạng, xin ngài hãy cho thuộc hạ thêm ba ngày nữa thuộc hạ nhất định sẽ đem Sanghyeok thiếu gia về cho ngài..." Một tên thuộc hạ cố nén sợ hãi đứng ra cầu xin, bọn họ sợ nếu cứ im lặng không lên tiếng chắc chắn sẽ bị Jeong Jihoon giết chết ngay tại đây.

"Được, ba ngày nếu sau ba ngày không tìm được em ấy, tao sẽ đem lũ vô dụng bọn mày cho chó ăn có biết không."

Bọn thuộc hạ vâng vâng dạ dạ rồi lập tức chạy khỏi biệt thự của Jeong Jihoon...

Bọn thuộc hạ rời đi rồi trong phòng chỉ còn lại một mình Jeong Jihoon, hắn ôm lấy chiếc áo sơ mi mà Sanghyeok thích mặc nhất vào trong lòng. Cúi đầu hôn xuống cái áo xem nó như Sanghyeok.

"Sanghyeok đã một tuần rồi sao em còn chưa trở về, tôi đã chịu hết nổi rồi đừng chọc giận tôi. Em phải biết hậu quả chọc giận tôi là như thế nào! Sanghyeok, tôi nhớ em nhớ em đến phát điên tôi hứa sẽ không bao giờ đánh em hay mắng em nữa. Chú út, trở về với tôi đi, cầu xin em...Ở bên ngoài sẽ không có ai tốt với em bằng tôi, trên đời này ngoài Jeong Jihoon tôi ra sẽ không có thằng nào thật lòng yêu em. Chú út tôi yêu em..." Jeong Jihoon vùi mặt vào chiếc áo nước mắt hắn thấm ướt một mảng trên áo, từ nhỏ cho đến lớn hắn chưa bao giờ biết khóc là gì ngày cả khi mẹ hắn người hắn yêu thương nhất chết hắn cũng không có một giọt nước mắt. Hắn chỉ duy nhất khóc vì một mình Sanghyeok dù có ngu ngốc hắn cũng biết tình cảm hắn đối với Sanghyeok là gì.

Jeong Jihoon yêu Lee Sanghyeok yêu đến điên cuồng, nhưng hắn lại không biết cách thể hiện tình yêu. Hắn dùng cách thức bạo lực biến thái của hắn để thể hiện tình yêu của hắn dành cho cậu. Có như vậy hắn mới cảm thấy an tâm mới cảm nhận được Sanghyeok hoàn toàn thuộc về hắn, nhưng hắn lại không nhận ra cách thức yêu của hắn tàn nhẫn biến thái đến cỡ nào. Đến hôm nay Sanghyeok đã bỏ trốn hắn vẫn không hề cảm thấy hắn đối xử với cậu như vậy là sai, chỉ vì hắn quá yêu cậu nên mới làm vậy với cậu đáng ra cậu phải vui vẻ mới đúng.

"Tôi muốn các người phải tìm được Sanghyeok trước Jeong Jihoon và Moon Hyeonjoon còn có cả ba của tôi." Choi Wooje ngồi trên ghế da cao cấp tay nó đang cầm điếu thuốc ra lệnh cho thuộc hạ, nó biết ba người kia đang tìm kiếm Sanghyeok khắp mọi nơi. Ngoài mặt nó tỏ ra không quan tâm sau lưng lại cho người tìm Sanghyeok, Choi Wooje không muốn ba người kia biết nó cũng tham gia vào việc tìm kiếm, nó muốn bí mật tìm cậu có như vậy cậu mới có thể nằm trong lòng bàn tay của nó.

Đám thuộc hạ sau khi nhận được mệnh lệnh liền cùi đầu nói dạ rồi lập tức ra rời khỏi.

"Chú út, người tìm được em nhất định sẽ là tôi. Tôi rất nhớ em bảo bối!."

Còn hai ngày nữa sẽ có thuyền để Sanghyeok và Ryu Minseok trốn sang Mỹ, những ngày trốn khỏi biệt thự của Jeong Jihoon sức khoẻ Sanghyeok càng ngày càng yếu. Cậu thường bị chóng mặt cơ thể rất mệt mỏi còn bị chảy máu mũi, sắc mặt còn trắng bệch hơn lúc ở biệt thự. Ryu Minseok rất lo lắng cho sức khỏe của Sanghyeok cậu ta sợ Sanghyeok sẽ không chịu nổi phải lên thuyền sang Mỹ tận hơn 10 ngày liền.

"Sanghyeok, anh đưa em đến bệnh viện khám xem thế nào? Bạn anh sẽ giúp chúng ta nên người của Jeong Jihoon sẽ không thể nào phát hiện được chúng ta." Nhìn thấy sức khoẻ Sanghyeok ngày một yếu khiến Ryu Minseok vừa lo lắng vừa đau lòng, dù có nguy hiểm cậu ta nhất định phải đưa Sanghyeok đến bệnh viện khám thử.

Có bạn cậu ta giúp nên cậu ta cũng không lo lắng nhiều, Hiện giờ có lẽ những người đang tìm kiếm hai người họ sẽ không nghĩ họ dám xuất hiện nơi đông người. Vì vậy Ryu Minseok lập tức đưa Sanghyeok đến bệnh viện khi đang là buổi trưa, cậu ta sợ nếu đi ban đêm sẽ càng nguy hiểm hơn...

Người đưa hai người đến bệnh viện cũng chính là người bạn lính đánh thuê giúp Ryu Minseok tìm thuyền, bệnh viện họ đến là một bệnh viện không quá lớn. Xe ngừng trước bệnh viện Ryu Minseok dẫn Sanghyeok vào trong còn bạn cậu ta đậu xe đợi bên ngoài.

Ryu Minseok chỉ đội nón cho Sanghyeok còn cậu ta thì không đội, cậu ta sợ nếu như cậu ta đội luôn hai người đi cùng rất dễ gây chú ý.

Sau khi nói tình trạng của Sanghyeok với bác sĩ, bác sĩ dẫn cậu đến phòng để xét nghiệm toàn thân còn Ryu Minseok lo lắng ngồi ở bên ngoài chờ.

Đợi hơn hai tiếng mới làm xong xét nghiệm, khi Sanghyeok trở ra sắc mặt càng càng tái nhợt hơn.

Cậu mệt mỏi ngã vào lòng Ryu Minseok để cậu ta ôm lấy cậu. Từ đầu đến cuối Sanghyeok đều xem Ryu Minseok là người thân duy nhất của cậu cũng là anh trai cậu, Ryu Minseok cũng không hề ép Sanghyeok tiếp nhận yêu cậu ta, cậu ta chỉ cần Sanghyeok có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như những thiếu niên khác là đủ lắm rồi.

"Bác sĩ, sức khoẻ em ấy có làm sao không?" Ryu Minseok ôm chặt lấy Sanghyeok nhìn bác sĩ lo lắng hỏi.

"Tôi đã sét nghiệm cho cậu ấy phát hiện cậu ấy bị ung thư máu giai đoạn hai, sắp bước sang giai đoạn ba. Sức khỏe của cậu ấy rất yếu không thích hợp đi xa tôi khuyên cậu nên làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy càng sớm càng tốt, để cậu ấy nhập viện làm xạ trị để tiện cho bác sĩ theo dõi bệnh tình. Đến khi tìm được tuỷ thích hợp cho cậu ấy rồi làm phẫu thuật. Có như vậy cơ hội cậu ấy hồi phục như bình thường sẽ cao hơn, còn nếu cứ chần chờ không nhập viện làm xạ trị bệnh tình cậu ấy sẽ có biến đổi xấu. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ... "

Bác sĩ nói xong nhìn Ryu Minseok giống như khúc gỗ bất động ôm lấy Sanghyeok không nói một câu nào, ông thở dài vỗ vai cậu ta rồi mới xoay người rời đi.

Ryu Minseok cầm hồ sơ bệnh án của Sanghyeok trong tay, một tay ôm lấy Sanghyeok cậu ta không biết mình làm cách nào rời khỏi bệnh viện. Cho đến khi ôm Sanghyeok lên xe cậu ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cậu ta thà người bệnh là cậu ta chứ không phải Sanghyeok, cậu ta chỉ có một ước muốn là cho Sanghyeok một cuộc sống thật hạnh phúc không còn đau đớn. Nhưng tại sao ông trời lại đối xử với một thiên thần nhỏ bé tàn nhẫn đến như vậy, chỉ còn hai ngày nữa Sanghyeok sẽ rời khỏi đây có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng hy vọng nhỏ đó chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

"Anh, có phải em sẽ chết không?" Sanghyeok nằm trong lòng Ryu Minseok cậu nhẹ nhàng hỏi, những gì bác sĩ nói Sanghyeok đều nghe rất rõ..

Giọng nói nhẹ nhàng của Sanghyeok càng làm tim Ryu Minseok đau đớn hơn.

"Sẽ không, anh sẽ không cho chuyện đó xảy ra, tuyệt đối không..."

"Ừm, em tin anh! Khi nào chúng ta sang Mỹ em không muốn ở đây nữa, em sợ Jeong Jihoon lắm."

"Sanghyeok ngoan chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, em ngủ một giấc khi tỉnh dậy chúng ta đã đến Mỹ rồi."
Sanghyeok nghe lời cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ trong lòng Ryu Minseok.

Nhìn thấy người mình yêu đã say ngủ Ryu Minseok cúi đầu hôn lên trán cậu, một giọt nước mắt của cậu ta rơi xuống gương xinh đẹp trắng bệch của Sanghyeok.

"Giúp tôi lái xe đến biệt thự của Jeong Jihoon."

Nếu có thể Ryu Minseok muốn đưa Sanghyeok về biệt thự của Jeong Junsik, bởi vì cậu ta biết Jeong Junsik yêu thương đối xử tốt với Sanghyeok hơn Jeong Jihoon gấp ngàn lần.

Nhưng bệnh tình của Sanghyeok ngày một nghiêm trọng hơn, không phải cậu ta sợ Jeong Junsik không giúp Sanghyeok chữa khỏi bệnh. Cái cậu ta sợ chính là hiện tại thế lực của Jeong Jihoon đã hơn hẳn Jeong Junsik, nếu Ryu Minseok thật sự đem Sanghyeok giao cho Jeong Junsik chuyện này Jeong Jihoon chắc chắn sẽ biết được. Với tính cách điên cuồng của hắn nhất định sẽ tìm mọi cách đoạt Sanghyeok trở về bên hắn.

Ryu Minseok sợ tình trạng này xảy ra sẽ khiến bệnh của Sanghyeok một nặng thêm, cậu ta đi theo Jeong Jihoon cũng đã bốn năm nên hiểu được bản tính của hắn. Thứ hắn không có được hắn sẽ hủy hoại cũng sẽ không để người khác có được.

Ryu Minseok không biết giao Sanghyeok cho Jeong Jihoon là đúng hay sai, nhưng cậu ta có thể thấy được Jeong Jihoon thật lòng yêu Sanghyeok. Cậu ta chỉ hy vọng Jeong Jihoon có thể chữa khỏi bệnh cho Sanghyeok và cho cậu một cuộc sống như cậu mong muốn.

Sanghyeok ngủ một giấc cậu mơ màng tỉnh dậy, trời đã xế chiều xe vẫn như cũ chạy trên đường. Sanghyeok tuy rằng rất ít ra đường nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đây chính là con đường dẫn đến biệt thự của Jeong Jihoon, nếu cậu nhớ không lầm có lẽ còn hơn 500m nữa là đến biệt thự.

Sanghyeok đang mơ màng nằm trong lòng Ryu Minseok liền bật người ngồi thẳng dậy.

"Anh, chẳng phải anh nói chúng ta đến Mỹ sao? Tại sao anh lại đưa em quay lại đây chứ? Anh không cần em nữa sao anh muốn đem trả lại em cho Jeong Jihoon sao." Sanghyeok hai mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào Ryu Minseok, trong lòng cậu hiện giờ chỉ có sợ hãi với sợ hãi.

Nhìn cậu hoảng sợ như vậy lòng Ryu Minseok đau như cắt, cậu ta hít thở thật sâu bảo bạn cậu ta ngừng xe lại. Rồi cậu ta nhìn về Sanghyeok nhẹ nhàng lên tiếng.

"Sanghyeok, em cũng biết bệnh của em nếu không nhập viện sẽ rất nguy hiểm. Anh thật sự không còn lựa chọn nào khác..."

"Anh, cầu xin anh đừng đưa em về nơi địa ngục đó... Em sợ Jeong Jihoon thật sự rất sợ cậu ta, trở về đó cậu sẽ lại đánh em...em đau lắm em không muốn bị đánh đập. Em tình nguyện bị bệnh chết chứ cũng không bao giờ muốn trở về với Jeong Jihoon...Anh, anh đã hứa sẽ đưa em đi cho em một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, anh không thể giống như những người khác nuốt lời rồi một lần nữa đẩy em trở về địa ngục. Có chết em cũng không muốn trở về nơi quỷ quái đó.." Sanghyeok nắm chặt vạt áo trước ngực Ryu Minseok nức nở nói ra những gì cậu nghĩ, nếu bắt Sanghyeok trở về đó cậu thà rằng chết đi còn hơn.

Ryu Minseok nghe cậu nói trái tim cậu ta giống như bị ai đó moi ra đau đớn vô cùng, cậu ta kéo Sanghyeok ôm chặt vào lòng.

"Được, không trở về đó, anh sẽ bảo vệ em không để ai bắt nạt em, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của em... Anh xin lỗi vì muốn đưa em vào địa ngục một lần nữa, anh hứa dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bao giờ đẩy em đến đây..." Ryu Minseok cảm thấy mình thật sự điên rồi mới có ý định đưa Sanghyeok trở lại địa ngục, khó khăn lắm cậu ta mới cứu Sanghyeok khỏi nơi đó. Nếu như Sanghyeok không tỉnh dậy có phải hiện giờ cậu đã nằm trong tay Jeong Jihoon rồi hay không.

Càng nghĩ cậu ta càng cảm thấy mình đáng chết, rất may xe vẫn chưa đến biệt thự của Jeong Jihoon. Ryu Minseok ôm lấy Sanghyeok còn đang hoảng sợ cậu ta bảo bạn cậu ta quay đầu xe trở về khu nhà trọ cũ.

Nhưng xe vừa quay đầu thì chạm mặt với một chiếc BMW đang chạy tới phía sau còn có vài chiếc xe khác, Ryu Minseok nhìn thấy người trong xe chính là Jeong Jihoon. Đương nhiên Jeong Jihoon cũng nhìn thấy cậu ta.

Đây là địa bàn của Jeong Jihoon phía sau là xe của thuộc hạ hắn, xe Ryu Minseok không thể nào thoát khỏi được chỉ có thể ngừng lại. Ryu Minseok vẫn ôm chặt lấy Sanghyeok trong lòng cậu ta vừa sợ vừa lo, còn Sanghyeok vẫn không biết gì cậu vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực của Ryu Minseok.

Jeong Jihoon sắc mặt tối sầm hắn mở cửa xe bước xuống, nhìn vào chiếc xe bên cạnh thấy người mình yêu đang nằm trong lòng kẻ khác. Trong đầu hắn chỉ có một ý định phải giết người giết hết những kẻ dám chạm vào cậu.

Ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa xe lôi người ra, bị lôi ra khỏi xe Sanghyeok mới từ lồng ngực của Ryu Minseok ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu chính là gương mặt giận dữ giống như ác ma của Jeong Jihoon, ánh mắt hắn nhìn cậu như muốn xé xác cậu ra ngay lập tức.

Sanghyeok sợ đến mức hai chân mềm nhũn xém chút ngã xuống đất, may mắn Ryu Minseok vẫn còn đang ôm lấy cậu.

"Mày nghĩ phản bội tao còn cướp người của tao đi mày có thể sống nổi trên đất Hàn Quốc này hay sao? Ryu Minseok, hôm nay tao sẽ cho mày chết một cách khó coi nhất." Jeong Jihoon từng bước đi về phía hai người, hắn dễ dàng vươn tay kéo Sanghyeok từ trong lòng Ryu Minseok về phía hắn.

Ryu Minseok muốn giành lại Sanghyeok liền bị thuộc hạ của Jeong Jihoon chĩa súng vào đầu, đá vài cú vào bụng cậu ta ép cậu ta quỳ xuống trước mặt Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon một tay ôm lấy eo Sanghyeok tay còn lại nắm chặt lấy cằm cậu.

"Giờ tôi xử tên tình nhân của em trước còn phần em về tới biệt thự sẽ biết tay tôi." Lạnh lùng nói xong hắn cúi đầu xuống mạnh bạo hôn lên môi Sanghyeok, lưỡi hắn mút lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh của cậu. Jeong Jihoon liếm mút khắp vòm miệng Sanghyeok đến khi cảm nhận được mùi máu tươi hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi cậu....

Sanghyeok sợ hãi không nói được một chữ nào, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Ryu Minseok đang quỳ trước mặt.

"Jeong thiếu, hôm nay ngài muốn giết tôi tôi cũng không nói một lời. Nhưng có một chuyện ngài nhất định phải nghe tôi nói. Sanghyeok cậu ấy...a.. " Ryu Minseok chưa nói hết câu "Sanghyeok cậu ấy bị ung thư máu" đã bị một phát súng bắn trúng vai trái, cậu ta đau đớn ôm chặt lấy vai mình ánh mắt quật cường ko hề sợ hãi nhìn Jeong Jihoon.

"Mẹ nó, ai cho mày dám ở trước mặt tao gọi tên em ấy." Nghe chính miệng Ryu Minseok gọi tên Sanghyeok càng làm hắn điên hơn, nghĩ đến hơn một tuần nay Sanghyeok ở dưới thân cậu ta Jeong Jihoon chỉ muốn ngay lập tức giết chết người trước mắt.

"Sang.... Hyeok,...cậu ấy bị...."Ryu Minseok cắn răng chịu đau đớn muốn cho Jeong Jihoon biết Sanghyeok bị ung thư máu. Nhưng cậu ta vẫn như cũ không nói được mấy chữ sau cùng.

"Đùng"

Jeong Jihoon chỉ cần nghe thấy tên Sanghyeok từ miệng Ryu Minseok càng khiến hắn điên hơn thôi, vì vậy hắn đã không hề suy nghĩ bắn một viên đạn ngay đầu Ryu Minseok...

Ryu Minseok ngã xuống đất máu từ đầu cậu ta chạy ướt một màng trên đất, miệng cậu ta mấp máy muốn nói gì đó giống như đang gọi tên Sanghyeok.

Jeong Jihoon nhìn ra được cậu ta đang gọi tên Sanghyeok liền cho thêm một viên đạn nữa vào đầu cậu ta.

Sanghyeok chứng kiến Ryu Minseok chết trước mặt cậu, trái tim đau như muốn chui ra khỏi lòng ngực. Nước mắt không kìm được rơi rất nhiều trên gương mặt xinh đẹp.

"Anh,..anh bị làm sao vậy?...mở mắt nhìn em đi đừng làm em sợ...anh...anh..." Sanghyeok có gọi như thế nào Ryu Minseok vẫn nằm im bất động không trả lời cậu.

"Đau lòng sao? Trước mặt tôi em dám rơi lệ vì thằng khác sao, giỏi lắm dù nó có chết tôi cũng sẽ không cho nó có chỗ chôn thân. Em mở to mắt ra mà nhìn xem tôi làm gì với cái xác của nó.."

"Chặt xác của nó ra từng mảnh cho tao, đem hai con chó đến đây cho chúng nó ăn còn đầu của nó ném xuống biển. Làm ngay tại đây tao phải cho bảo bối của tao xem tình nhân của em ấy chết thê thảm như thế nào." Jeong Jihoon ngồi trên chiếc ghế mà thuộc hạ mang đến, hắn ôm lấy Sanghyeok để cậu ngồi trên đùi hắn xem màng kịch chặt xác.

Đám thuộc hạ làm theo lời Jeong Jihoon đem xác của Ryu Minseok chặt nhỏ ra rồi thả hai con chó cho chúng tranh giành nhau ăn. Xung quanh toàn mùi máu tanh Sanghyeok chứng kiến cảnh này cậu bụm miệng lại không ngừng nôn, toàn thân lạnh run ko nói nổi một lời chỉ có nước mắt là không cầm được.

Chính cậu chính là cậu đã hại chết người anh yêu thương cậu, nếu không phải tại cậu Ryu Minseok sẽ không chết. Tại sao người chết lại không phải là cậu chứ.

"Sao hả, cảm thấy thế nào? Nó chết chính là vì em! Nếu không muốn hại thêm người khác từ nay phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Nếu tôi biết em dám nói chuyện với bất kì ai là nam hay nữ già trẻ lớn bé dù chỉ một chữ thôi, tôi sẽ khiến cho người đó chết thảm giống như thằng tình nhân này của em. Có hiểu không chú út!" Jeong Jihoon ôm chặt lấy eo Sanghyeok đặt cằm lên vai cậu, miệng hắn ngậm lấy vành tai Sanghyeok thì thầm. Tiếng cười quỷ dị hưng phấn của hắn vang vọng khắp tâm trí Sanghyeok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro