Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Sanghyeok như cái xác không hồn không biết đau đớn mặc Jeong Jihoon túm lấy tóc kéo cậu đến giữa boong thuyền, Choi Wooje muốn ngăn lại hành động của Jeong Jihoon, nhưng lại bị thuốc hạ thân tín của hắn giữ lại.

Đẩy Sanghyeok ngã xuống sàn, Jeong Jihoon thô bạo dùng giẫm đạp lên đầu Sanghyeok trước mặt biết bao nhiêu người. Hắn xem cậu như một con chó muốn đánh mắng lúc nào thì ra tay lúc đó.

"Jihoon, cậu ấy làm gì mà cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy?" Nhìn Jeong Jihoon ngang nhiên ở trước mặt nhiều người ra tay đánh đập Sanghyeok, Lee Minhyeong không muốn xen vào cũng nhịn không được phải lên tiếng.

Bản tính Jeong Jihoon lạnh lùng, ngang ngược không xem ai ra gì đám bạn của hắn đều biết. Nhưng đánh đập ngược đãi tình nhân trước giờ hắn không có, bọn họ thật sự không biết tại sao hắn lại thường xuyên nổi điên hành hạ thiếu niên xinh đẹp trước mặt.

Chẳng lẽ vì quá yêu nên mới không chịu nổi người kia nhìn người đàn ông khác liền nổi điên đánh người, nếu là vậy thì tình yêu của hắn thật đáng sợ! Không khác gì một kẻ điên biến thái.

"Chuyện của tôi tốt nhất cậu đừng nên xen vào."

Jeong Jihoon lạnh lùng liếc Lee Minhyeong, nếu là trước đây Lee Minhyeong sẽ im miệng không xen vào nữa. Nhưng người trước mặt bị hành hạ là Sanghyeok gã không thể nào làm ngơ.

"Nếu cậu ấy làm sai cậu la mắng cậu ấy tôi sẽ không xen vào, nhưng cậu lại ở trước mặt bao nhiêu người dùng chân giẫm lên đầu cậu ấy tôi không thể nào xem như không nhìn thấy. Cậu mau buông cậu ấy ra?" Lee Minhyeong tiến đến muốn đẩy Jeong Jihoon ra, hắn liền rút súng chĩa về phía gã.

"Mày muốn cướp Lee Sanghyeok của tao sao? Nằm mơ đi, tao sẽ giết mày." Jeong Jihoon vừa nói xong súng trong tay hắn chĩa về Lee Minhyeong liền bóp cò.

Ngay khi Jeong Jihoon bóp cò, Lee Minhyeong đã nhanh nhẹn nghiêng người né tránh. Viện đạn xược qua tay trái của gã, vết thương không nặng lắm chỉ chảy chút máu.

"Jihoon, cậu điên sao? Minhyeong là bạn thân của cậu vậy mà cậu lại muốn giết chết cậu ấy. Chỉ vì tên tình nhân này sao?" Kim Giin nhìn thấy Jeong Jihoon muốn giết Lee Minhyeong chỉ vì gã lên tiếng bênh vực Sanghyeok, hắn tức giận đứng ra lên tiếng. Chỉ vì một tình nhân mà bạn bè sát hại lẫn nhau điều này Kim Giin không thể chấp nhận được.

Kim Giin biết được gần đây Jeong Jihoon đối với một tình nhân bản thân hắn luôn mất đi khống chế. Hắn chưa từng gặp Sanghyeok hắn cũng không tin lời đồn, hắn và Jeong Jihoon chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Người lạnh lùng sáng suốt máu lạnh như Jeong Jihoon không có kẻ nào có thể khống chế được bản thân hắn. ​

Nhưng hôm nay Kim Giin chính mắt nhìn thấy Jeong Jihoon chỉ vì Lee Minhyeong bênh vực Sanghyeok mà nổi điên muốn giết gã. Hắn không muốn tin cũng phải tin.

"Câm miệng, Sanghyeok là vợ của tao em ấy không phải tình nhân." Jeong Jihoon lớn tiếng quát, hắn đã chính thức mất khống chế bản thân. Hắn chỉ biết phải trừng phạt Sanghyeok tội phản bội hắn, phải giết chết hết những kẻ có ý định muốn cướp Sanghyeok khỏi hắn.

"Tốt nhất đừng ai xen vào chuyện giữa tao vẫn Lee Sanghyeok, nếu không đừng trách Jeong Jihoon này không nể tình anh em." Hắn liếc nhìn đám người trên thuyền mở miệng cảnh cáo, những người muốn bênh vực nghe những lời này của Jeong Jihoon bọn họ đều im lặng không ai lên tiếng nói gì nữa. Không phải họ sợ Jeong Jihoon mà bọn họ không có tư cách xen vào chuyện này!

Dù gì cũng là bạn bè và đối tác làm ăn với nhau, nếu chỉ vì một tình nhân của Jeong Jihoon mà trở mặt thì không đáng.

Jeong Jihoon rất hối hận vì đã đưa Sanghyeok đến đây, biết rõ Sanghyeok xinh đẹp của hắn có rất nhiều người để ý. Hắn phải nên nhốt cậu trong nhà vĩnh viễn có như vậy cậu mới không đi quyến rũ thằng khác.

"Chuẩn bị ca nô, tôi muốn ngay bây giờ trở về đất liền." Jeong Jihoon bỏ chân ra khỏi đầu Sanghyeok, lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ đi lấy ca nô.

Jeong Jihoon ngồi xuống túm lấy Sanghyeok kéo cậu đứng lên, thẳng tay cho Sanghyeok một cái tát thật mạnh vào mặt.

"Về đến đất liền để xem tôi trừng phạt em như thế nào, tiện nhân lẳng lơ như em sao có thể sinh ra trên đời này chứ? Loại người như em nên làm súc vật thì hơn." Jeong Jihoon mắng chửi Sanghyeok một cách thậm tệ, hắn không chỉ muốn mắng Sanghyeok còn muốn đánh chết cậu vì dám sau lưng hắn lén lút quyến rũ Choi Wooje. Jeong Jihoon không biết mình nói cái gì nữa hắn đã bị cơn tức giận làm mờ mắt.

Sanghyeok vẫn cúi đầu xuống nghe Jeong Jihoon mắng mình, khuôn mặt sưng đỏ khóe miệng thấm máu khẽ nhếch lên nụ cười bi thương.

"Ai đó hãy đến cứu tôi, làm ơn hãy cứu tôi...xin các người..." Trong lòng lập đi lập lại câu nói này, cậu hy vọng chỉ một hy vọng nhỏ nhoi rằng trong đám bạn của Jeong Jihoon sẽ có một người đứng ra giúp đỡ cậu.

Nhưng bọn họ  chỉ biết đứng nhìn cậu bị Jeong Jihoon kéo lên ca nô... không một ai giúp cậu...

Trước khi ca nô rời đi Sanghyeok nghe được Choi Wooje gào thét gọi tên cậu, nó nói nó nhất định sẽ đưa Sanghyeok rời khỏi Jeong Jihoon. Nhưng rất tiếc hiện tại nó dang bị thuộc hạ của Jeong Jihoon giữ lấy, bản thân nó còn lo chưa xong làm sao có thể cứu được cậu.

Sanghyeok cảm thấy may mắn vì ít ra vẫn còn một người thương xót, dù trước đây Choi Wooje có làm những chuyện không đúng với cậu.

Thân thể Sanghyeok gầy yếu lại thêm thương tích đầy mình, cậu không thể nào chịu được gió lạnh của biển đêm. Ngồi trên ca nô Sanghyeok lạnh đến thấu xương ôm chặt cơ thể của chính mình không ngừng run rẩy.

Jeong Jihoon cơn tức giận vẫn còn vốn định mở miệng tiếp tục mắng chửi Sanghyeok, nhưng khi nhìn thấy cậu vì lạnh mà không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch hơi thở suy yếu giống như sẽ chết bất cứ lúc nào. Cơn tức giận của hắn tan thành bọt biển thay vào đó là nỗi sợ hãi vô hình.

Hắn kéo Sanghyeok vào lòng ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo không một chút độ ấm của cậu.

"Sanghyeok, Sanghyeok, chúng ta sắp về nhà rồi! Ngoan, đừng sợ, đừng sợ..." Jeong Jihoon hoảng loạn nói năng lung tung, chính bản thân hắn cũng không biết hắn đang nói gì nữa. Chỉ biết ôm chặt lấy Sanghyeok mới khiến cho hắn cảm thấy an tâm hơn.

"Lạnh....lạnh quá,..." Dù được Jeong Jihoon ôm chặt lấy, Sanghyeok vẫn không thấy ấm hơn chút nào ngược lại cậu càng thấy lạnh hơn.

Nghe Sanghyeok yếu ớt nói lạnh, trong lòng Jeong Jihoon càng thêm run sợ. Hắn sợ Sanghyeok sẽ cứ như vậy mà rời bỏ hắn, nếu cậu thật sự rời bỏ hắn hắn làm sao còn có thể sống nổi khi không có cậu bên cạnh.

"Tôi ôm em sẽ không lạnh nữa, bảo bối của tôi! Ngoan, chúng ta sắp về nhà rồi, em sẽ không bị lạnh...Sanghyeok, Sanghyeok của tôi.. "Jeong Jihoon ôm Sanghyeok càng chặt thêm không ngừng hôn lên mặt cậu.

Sanghyeok run rẩy nằm trong lòng Jeong Jihoon lắng nghe hắn lẩm nhẩm những lời vô nghĩa, cậu mệt rất mệt, cậu chỉ muốn ngủ một giấc mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy.

"Sanghyeok, tôi thương em thương em nhiều lắm! Không...không có em tôi sống không nổi, tôi không muốn đánh em không muốn mắng em một chút nào. Mỗi lần đánh em tim tôi đau lắm nhưng tôi lại không thể nào chịu được có kẻ khác ôm em nhìn em, em không chịu nhìn tôi em chán ghét tôi nhưng em lại nhìn những thằng khác, chỉ cần nghĩ đến đây là tôi không kìm chế được bản thân mình ra tay hành hạ em. Tôi chỉ muốn em nhìn tôi vĩnh viễn nhớ đến tôi nên mới không kìm chế để lại vết thương trên người em... Tôi biết tôi có bệnh, bệnh của tôi chỉ có em mới có thể chữa khỏi. Tôi chỉ muốn em nhìn vào tôi thương tôi một chút, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi..." Jeong Jihoon khóc hắn thật sự khóc vì người tên Lee Sanghyeok, những giọt nước mắt của hắn đều rơi trên gương mặt trắng bệch của Sanghyeok. Cậu không nói gì cậu nhắm hai mắt lại không muốn nhìn vào Jeong Jihoon.

"Trước đây tôi không biết mình yêu em đã làm em tổn thương, giờ tôi đã biết nhưng vẫn làm em tổn thương nhiều hơn. Tôi hận những kẻ có ý đồ với em tôi muốn giết chết hết bọn chúng bất kể là ai. Tôi hận ba tôi, tôi ghen tị với ông ta, tại sao ông ta có thể khiến em vui vẻ mỉm cười dựa dẫm vào ông ta! Còn với tôi em lại chán ghét sợ hãi...Sanghyeok, Sanghyeok, em không được yêu thích ai khác ngoài tôi! Nếu không tôi không biết khi bản thân phát điên lên sẽ làm gì với em nữa...Chỉ cần em chịu ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh tôi tôi hứa sẽ đối xử với em thật tốt sẽ không bao giờ đánh em làm em tổn thương...."

Nghe những lời này của Jeong Jihoon, Sanghyeok một chút cảm động hay thương xót cũng đều không có cậu chỉ thấy nghe vô cùng ghê tởm buồn nôn.

Hôm nay hắn khóc lóc hứa hẹn sẽ yêu thương cậu không bao giờ đánh cậu, nhưng ngày hôm sau hắn liền cầm roi tàn nhẫn không thương tiếc đánh lên cơ thể của cậu. Jeong Jihoon là kẻ điên đã là kẻ điên bảo sao Sanghyeok phải tin lời hắn.

Ca nô chạy trên biển hơn ba tiếng cuối cùng cũng về tới đất liền, Jeong Jihoon lập tức ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Sanghyeok lên xe nhanh chóng trở về biệt thự.

Jeong Jihoon chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho Sanghyeok và hắn xong, hắn gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên người Sanghyeok. Trên người cậu vết thương nặng nhẹ đều có, Jeong Jihoon nhìn thấy trái tim liền thắt lại đau đớn! Những vết thương trên người cậu đều là do hắn tạo ra...

Bác sĩ kiểm tra vết thương rồi bôi thuốc xong cho Sanghyeok liền bị Jeong Jihoon đuổi đi, Jeong Jihoon liếc nhìn đồng hồ chỉ hơn 4h sáng, hắn leo lên giường ôm lấy Sanghyeok đang ngủ say nặng nề nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Chỉ có ở bên cạnh Sanghyeok hắn mới có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon...

Jeong Jihoon bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức, nhìn Sanghyeok trong lòng vẫn còn đang say ngủ hắn nhíu mày nhìn sang đồng bên cạnh đã hơn 2h chiều. Cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi Sanghyeok một cái Jeong Jihoon mới luyến tiếc rời giường, thay quần áo rồi lạnh lùng xuống lầu xem có chuyện gì.

Xuống dưới lầu hắn nhìn thấy Choi Wooje, Lee Minhyeong và Kim Suhwan đang đứng trong phòng khách tranh cãi với thuộc hạ của hắn.

Thấy bọn họ gương mặt Jeong Jihoon càng lạnh hơn, hắn đi đến phòng khách lạnh giọng lên tiếng." Các người đến đây làm gì?"

Đám thuộc hạ thấy Jeong Jihoon đi đến bọn họ liền cúi đầu lập tức rời đi.

"Sanghyeok đâu, anh làm gì Sanghyeok rồi?" Choi Wooje bước đến trước mặt Jeong Jihoon nhìn thẳng vào hắn lạnh lùng hỏi.

"Sanghyeok là vợ của tao, em ấy ở đâu hay làm gì thì liên quan gì đến mày. Choi Wooje, mày tốt nhất là bỏ đi ý đồ xấu xa của mày với Sanghyeok đi. Nếu không đừng trách tao không nghĩ đến tình anh em ruột."

Jeong Jihoon túm lấy cổ áo của Choi Wooje, ánh mắt hung ác giống như ác quỷ khát máu có thể giết người bất cứ lúc nào. Hắn căm ghét kẻ nào gọi tên Sanghyeok ngoại trừ hắn ra.

"Anh dựa vào đâu mà giam cầm chiếm lấy Sanghyeok chứ, Anh không biết em ấy rất căm ghét anh sao? Jeong Jihoon, Sanghyeok đời này sẽ không bao giờ yêu loại người như anh, em ấy đối với anh chỉ có căm ghét hận anh đến thấu xương mà thôi. Sẽ có một ngày tôi nhất định đưa em ấy rời khỏi anh...ngày đó....

Choi Wooje còn chưa nói xong Jeong Jihoon đã đấm vào mặt nó một đấm thật mạnh, khiến nó không đứng vững liền ngã xuống sàn.

Jeong Jihoon trong đầu chỉ nghe thấy Choi Wooje nói Sanghyeok không yêu hắn chỉ căm ghét hắn hận hắn thấu xương.

"Mày nói dối, rõ ràng Sanghyeok yêu tao! Thằng khốn, tao phải giết chết mày, mày dám nói Sanghyeok không yêu tao mày dám cướp em ấy khỏi cuộc đời tao sao? Vậy hôm nay tao sẽ giết chết mày để xem mày làm sao cướp được Sanghyeok của tao."

Jeong Jihoon đã chính thức phát điên hắn chỉ biết phải giết chết Choi Wooje, hắn cầm lấy cái bình hoa đồ cổ gần đó xông về phía Choi Wooje muốn đập bình hoa lên đầu em mình.

Lee Minhyeong và Kim Suhwan đứng ngơ ngác nãy giờ lập tức chạy lại giữ chặt lấy Jeong Jihoon đang phát điên.

"Jihoon, cậu bình tĩnh lại! Wooje là em trai ruột của cậu mà cậu lại muốn giết nó sao?" Lee Minhyeong giữ chặt lấy Jeong Jihoon mở miệng khuyên bảo, đây thực sự là người bạn chơi thân với gã từ nhỏ sao? Không những muốn giết gã giờ đến cả em trai ruột của hắn mà hắn cũng muốn giết.

Jeong Jihoon đang trong cơn điên làm sao có thể nghe gã khuyên bảo, càng ngăn cản hắn hắn càng nổi điên hơn. Hắn mạnh bạo giãy khỏi Lee Minhyeong và Kim Suhwan, bình hoa trên tay đập mạnh vào đầu Lee Minhyeong khiến gã hoa mắt chóng mặt ngã xuống sàn.

Lee Minhyeong đau đớn ôm lấy đầu nhìn Jeong Jihoon rút súng từ trong người ra.

Jeong Jihoon có thói quen bất luận ở nhà hay ra ngoài trong người đều mang theo súng, hắn cầm lấy súng chĩa vào Choi Wooje.

Vì dưới lầu quá ồn ào nên Sanghyeok bị đánh thức, cậu mơ mơ màng màng gắng gượng bước xuống giường mở cửa bước ra khỏi phòng.

Đứng trên cầu thang cảnh tượng Sanghyeok nhìn thấy Jeong Jihoon nổ súng bắn vào đùi phải của Choi Wooje, Choi Wooje vẻ mặt đau đớn chân khuỵu xuống máu từ đùi chảy ra rất nhiều. Jeong Jihoon từng bước tiến lại gần nó hắn đem súng chĩa vào đầu nó.

Sanghyeok hỏang sợ yếu ớt mở miệng." Đừng....Jeong... Jihoon, đừng...mà..." Sanghyeok vịn tay vịn cầu thang nhịn xuống đau đớn toàn thấy từng bước bước xuống đi đến trước mặt Jeong Jihoon.

Ít ra Choi Wooje vẫn có một chút tốt với cậu, cậu không thể nào để Jeong Jihoon giết chết nó.

Jeong Jihoon nhìn Sanghyeok rõ ràng rất đau đớn nhưng vẫn cố bước từng đến trước mặt hắn, tay cầm súng của hắn càng thêm nắm chặt hơn. Hận không thể chặt gãy chân cậu để cậu ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi hắn.

"Sanghyeok...." Choi Wooje hai mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào Sanghyeok, nó vô dụng không thể bảo vệ được cho cậu. Ngoài thều thào gọi tên cậu ra nó chẳng biết làm gì hết.

"Em thương nó sao?" Jeong Jihoon lạnh lùng nhìn Sanghyeok đang đứng trước mặt mình, hắn phải rất kìm chế mới không ra tay cho cậu một cái tát. Trước mặt hắn cậu ra sức bảo vệ Choi Wooje còn mở miệng gọi tên hắn, cậu gọi tên hắn chính là muốn cầu xin hắn tha cho Choi Wooje.

Sanghyeok không lên tiếng cậu chỉ lắc lắc đầu.

"EM THƯƠNG NÓ CÓ PHẢI KHÔNG?" Jeong Jihoon không vừa ý với cái lắc đầu của Sanghyeok, hắn ném súng xuống sàn túm lấy hai vai Sanghyeok rống lên." TRẢ LỜI TÔI, CÓ PHẢI EM THƯƠNG NÓ KHÔNG?"

"Cậu ta..là em ruột....của cậu, đừng làm hại cậu ta..." Sanghyeok không trả lời câu hỏi của Jeong Jihoon, hắn có hỏi thêm mấy trăm lần cậu cũng sẽ không trả lời vì ban đầu hắn hỏi câu trả lời của cậu đã là cái lắc đầu rồi.

"Em thương nó, em thật sự thương nó. Tôi không cho phép tôi không cho phép em thích nó! Lee Sanghyeok, em là của tôi em chỉ có thể thuộc về tôi. Em chỉ có thể thích mỗi một mình tôi thôi..." Jeong Jihoon cho rằng Sanghyeok không trả lời là vì cậu thích Choi Wooje, hắn quỳ xuống ôm lấy chân của Sanghyeok gục đầu lẩm bẩm. Nước mắt trên gương mặt anh tuấn chảy dài nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro