Chương 18: Đám cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời Jeong Jihoon đã nói, một tuần sau tại biệt thự riêng của hắn, hắn cho người trang trí thật xa hoa lộng lẫy để tất cả người trên thế giới đều biết Sanghyeok chính thức là vợ của hắn. Trước đó Jeong Jihoon đã nhờ một người bạn ở Mỹ giúp hắn chứng nhận giấy kết hôn giữa hắn và Sanghyeok.

Jeong Jihoon đã gửi thiệp mời cho ba hắn Jeong Junsik và em trai hắn Choi Wooje, đương nhiên không thể thiếu đám bạn hồ bằng cẩu hữu.

Jeong Jihoon muốn cho những người này biết Sanghyeok là của hắn, để bọn họ sau này không dám tơ tưởng đến cậu nữa nếu bọn họ vẫn không từ bỏ ý đồ với Sanghyeok. Lần này hắn sẽ giết chết hết từng người từng người một. Dù sao thế lực của hắn hiện tại rất mạnh giết vài người không hề khó.

Sanghyeok ngơ ngác đứng trước gương mặc cho Jeong Jihoon giúp cậu mặc vào bộ lễ phục màu trắng cao cấp xa xỉ, bộ lễ phục ôm sát người Sanghyeok nhìn cậu càng thêm động lòng người. Gương mặt cũng được trang điểm nhẹ Jeong Jihoon cũng mặc một bộ lễ phục giống hệt như Sanghyeok chỉ khác là của hắn màu đen.

Mặc xong Jeong Jihoon từ phía sau ôm lấy Sanghyeok, hắn si mê ngắm nhìn cậu ở trong gương. Chỉ vài phút nữa thôi Sanghyeok sẽ chính thức là của hắn, chỉ nghĩ thôi trong lòng Jeong Jihoon đã điên cuồng phấn khích không thể nào khống chế được.

"Hyeokie của tôi thật là xinh đẹp, tôi không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy bộ dạng của em hiện tại. Nhưng vì muốn bọn họ nhìn thấy em chính thức là vợ của tôi, tôi đành phải nhẫn nhịn khó chịu trong lòng." Jeong Jihoon mỉm cười hôn lên vành tai trắng nõn của Sanghyeok. Rồi hắn nắm lấy tay Sanghyeok dẫn cậu xuống lầu.

Trước khi đi xuống lầu Jeong Jihoon như nhớ ra việc gì đó hắn ghé vào tai Sanghyeok thì thầm." Chút nữa em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, ngoài tôi ra không được nhìn bất kỳ kẻ nào khác. Đặc biệt là ba tôi và em trai tôi, nếu Hyeokie không nghe lời ông xã sẽ để em một mình trong căn phòng này." Jeong Jihoon nói vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn Sanghyeok vừa thâm tình vừa điên cuồng biếи ŧɦái. Giống như một tên có tâm lý biếи ŧɦái.

Cơ thể Sanghyeok không khống chế được sợ hãi run rẩy được Jeong Jihoon ôm lấy, Sanghyeok gương mặt xinh đẹp trắng bệch hai tay cậu túm lấy vạt áo vest trước ngực Jeong Jihoon.

"Em...em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng để em một mình ở đây! Em thích Jeong Jihoon...chỉ nhìn mỗi một mình Jeong Jihoon, không có sự cho phép của anh em sẽ không nhìn ai hết. Xin đừng nhốt em ở trong này..." Sanghyeok khó khăn lên tiếng nước mắt cậu cũng vì vậy mà rơi xuống, cậu cố gắng nói những lời mà Jeong Jihoon thích nghe nhất chỉ với hy vọng hắn sẽ không giam cầm cậu trong nơi tối tăm này.

"Ngoan lắm!" Jeong Jihoon mỉm cười đặt lên trán Sanghyeok một nụ hôn.

Khách khứa đều đã đến đầy đủ đang ở dưới lầu uống rượu trò chuyện chờ hai nhân vật chính xuất hiện, tiếng nói chuyện rôm rả trong nháy mắt bỗng im bặt. Tất cả ánh mắt của bọn họ đều nhìn về hướng cầu thang trên lầu, nhìn hai thân ảnh đen trắng đang hướng cầu thang đi về phía bọn họ. Đa số ánh mắt đều nhìn thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp của Sanghyeok

Sanghyeok ngoan ngoãn cúi đầu để Jeong Jihoon nắm lấy tay cậu dẫn cậu đến trước mặt những người đang có mặt tại đây, Jeong Jihoon ôm chặt lấy eo cậu kéo sát vào ngực hắn. Động tác thập phần chiếm hữu ánh mắt khiếu khích nhìn những kẻ có ý đồ xấu xa với Sanghyeok.

"Hôm nay rất vui vì mọi người đều đến chúc mừng hôn lễ của tôi và Sanghyeok, tôi rất muốn tổ chức hôn lễ tại khách sạn lớn nhất Seoul thật hoành tráng. Nhưng Sanghyeok lại không thích nơi đông người nên tôi chỉ có thể nghe theo em ấy tổ chức hôn lễ tại nhà, chỉ mời những người thân thiết đến tham dự rất mong được sự chúc phúc của mọi người ở đây." Jeong Jihoon nhìn sắc mặt khó coi của Moon Hyeonjoon và Choi Wooje hắn nhếch miệng cười lạnh, còn cố ý nhấn mạnh mấy câu cuối.

"Bảo bối, hôm nay là ngày vui của chúng ta em nói gì đi! Nói những lời mà tôi thích nghe đó, em hiểu không?" Jeong Jihoon chạm môi vào tai Sanghyeok thủ thỉ, hơi thở ấm nóng của hắn và những lời uy hϊếp này làm cậu kinh sợ ngước đôi mắt to tròn chứa nước lên nhìn hắn.

Cậu biết nếu làm hắn tức giận hắn sẽ lại nhốt cậu trong căn phòng kia, cậu thà chết cũng không muốn phải bị nhốt.

"Cảm...cảm ơn mọi người đã đến, tôi rất vui...xin mọi người chúc tôi cùng Jihoon trăm năm hạnh phúc.. "Sanghyeok không biết phải nói gì chỉ có thể nói năng lộn xộn với hy vọng không làm Jeong Jihoon giận.

"Ngoan lắm." Jeong Jihoon có vẻ hài lòng với những lời nói này của Sanghyeok, hắn mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.

"Sanghyeok, em là thật lòng hay bị ép?" Người hỏi câu này là Jeong Junsik, ông muốn biết Sanghyeok bi ép hay thật lòng yêu thích Jeong Jihoon. Nếu bị ép ông nhất sẽ dùng mọi cách trong hôm nay đưa cậu rời khỏi đây, còn nếu tình nguyện ông cũng không còn cách nào khác ngoài nhắm mắt làm ngơ.

Ngày Sanghyeok bị Jeong Jihoon cướp đi Jeong Junsik cũng bị hắn khống chế, ông không ngờ chỉ có vài năm ở nước ngoài mà Jeong Jihoon đã tự tạo cho mình thế lực rất lớn. Cộng thêm bên ngoại ra tay hỗ trợ ông không tài nào đấu lại hắn.

Hiện tại nhìn thấy sắc mặt Sanghyeok hồng hào hơn xưa, Jeong Jihoon còn muốn kết hôn với cậu chắc hẳn hắn yêu cậu. Chỉ cần Sanghyeok sống vui vẻ hạnh phúc đối với ông mà nói đã mãn nguyện lắm rồi.

Cơ thể Sanghyeok căng cứng khi nghe thấy giọng nói này, cậu cúi đầu càng thấp không dám ngẩng đầu lên nhìn Jeong Junsik vì sợ Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon bên cạnh không hề tức giận hắn chỉ cười cười nhìn Jeong Junsik rồi mới lên tiếng nhẹ giọng nơi với Sanghyeok." Hyeokie, ba anh đang hỏi kìa, em ngần đầu lên trả lời cho ông ta nghe đi."

Nhận được mệnh lệnh của Jeong Jihoon, Sanghyeok nắm chặt hai tay ngẩng mặt lên nhìn về phía Jeong Junsik.

"Tôi yêu Jeong Jihoon." Chỉ đơn giản năm chữ sau đó như cũ cúi đầu xuống.

Jeong Junsik nhận được câu trả lời ông nhàn nhạt cười nói câu chúc hạnh phúc rồi không nói gì thêm nữa.

Dù biết Sanghyeok nói năm chữ này là do bắt buộc nhưng Jeong Jihoon vui sướng muốn phát điên, tim hắn giống như đang được rót vào một dòng nước ấm. Hắn hạnh phúc từ lúc sinh ra cho tới hiện tại hắn mới biết hai từ hạnh phúc là như thế nào.

Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ không ai phá rối hay lên tiếng phản đối, Moon Hyeonjoon và Choi Wooje trên mặt vẫn bình tĩnh giống như đã thực sự buông bỏ Sanghyeok. Jeong Jihoon nhìn thấy vậy cũng không suy nghĩ gì nhiều, trong đầu hắn hiện tại chỉ có Sanghyeok.

Chỉ cần bọn họ không có ý định muốn cướp Sanghyeok của hắn đi, hắn sẽ không đυ.ng đến bọn họ làm gì.

"Hôm nay tôi rất vui rất hạnh phúc, em có thấy hạnh phúc giống tôi không?" Tan tiệc Jeong Jihoon ôm Sanghyeok lên lầu nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên giường, vuốt ve từ mặt đến môi.

"Em rất hạnh phúc..." Sanghyeok giống như con rối trả lời lại câu hỏi của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon mỉm cười nằm xuống ôm chặt Sanghyeok vào lòng, ánh mắt hắn tràn đầy vui vẻ hạnh phúc không hề che giấu. Chỉ có trước mặt Sanghyeok Jeong Jihoon mới lộ ra vẻ mặt này, trước mặt người khác gương mặt hắn luôn lạnh như băng không hề có chút biểu cảm nào.

"Bảo bối, tôi yêu em! Rất yêu rất yêu, sau này tôi sẽ thật tốt với em chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Hyeokie, quên hết những chuyện trước đây từ bây giờ trở đi tôi và em bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy tha thứ cho tôi có được không?" Jeong Jihoon đã không còn là tên ngu ngốc giống trước kia không hiểu tình yêu là gì, hắn yêu Sanghyeok muốn sống với cậu cả đời. Không cần danh lợi không cần quyền thế chỉ cần Sanghyeok là đủ.

Jeong Jihoon cảm thấy rất may mắn vì đã sớm nhận ra hắn yêu Sanghyeok, yêu đến nguyện cho cậu mạng sống của chính mình. Nếu hắn không sớm nhận ra không biết Sanghyeok giờ đây đã bị chính mình hành hạ đến thế nào nữa, có lẽ đã chịu không nổi tra tấn của hắn mà chết.

Chỉ cần nghĩ đến đây Jeong Jihoon đã hoảng sợ, hận muốn băm vằm bản thân mình cho chó ăn.

Sanghyeok không trả lời cũng không gật đầu hay lắc đầu, cậu vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Jeong Jihoon vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Sanghyeok nhắm mắt lại một giọt nước mắt rơi xuống." Nếu trước đây cậu tốt với tôi như bây giờ thật tốt biết mấy, nhưng mà đã quá muộn rồi tôi đã không còn sống được bao lâu. Jeong Jihoon! Jeong Jihoon...Tôi không muốn chết thật sự không muốn chết, tôi sợ tôi rất sợ! Tại sao cậu không tốt với tôi sớm hơn, hiện tại cậu nói những lời này đều vô dụng..." Những lời này Sanghyeok không nói ra cho Jeong Jihoon nghe, vì cậu biết có nói cũng vô ích. Bệnh của cậu đã không thể nào chữa khỏi.

Sanghyeok chỉ mong những ngày cuối đời của cậu, Jeong Jihoon giống như lời hắn đã nói sẽ yêu thương nuông chiều cậu để cậu biết cảm giác được người yêu thương.

Kiếp này cậu chưa từng yêu ai, nếu có kiếp sau cậu chỉ hy vọng gặp được người thật lòng yêu cậu tốt với cậu cả đời.

"Em không cần trả lời ngay, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy tôi thật lòng yêu em." Jeong Jihoon nâng mặt Sanghyeok lên hôn lên những giọt nước mắt của Sanghyeok, tay hắn cởϊ qυầи áo trên cơ thể Sanghyeok xuống từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên lòng ngực trắng nõn của cậu.

Không giống như trước đây thô bạo cướp lấy, Jeong Jihoon vô cùng dịu dàng hắn muốn làm Sanghyeok thật thoải mái.

Đầu nhũ bị Jeong Jihoon ngậm lấy làm Sanghyeok cứng đờ cả người, cậu chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế này. Tiếng rên rỉ không kìm được bật ra khỏi miệng.

Jeong Jihoon nghe thấy tiếng rên rỉ mê người của Sanghyeok, thân dưới của hắn càng thêm sưng to chướng đau.

Hắn muốn làm cậu càng thoải mái hơn, đầu lưỡi từ ngực Sanghyeok liếm thẳng xuống bụng. Mỉm cười cầm lấy phấn thân mềm nhũn của Sanghyeok há miệng ngậm lấy.

"Ừm... Jihoon...đừng..." Phân thân bất ngờ bị Jeong Jihoon nuốt vào Sanghyeok thoải mái nức nở rên rỉ, phân thân của Sanghyeok trong miệng Jeong Jihoon cũng cương lên. Đây là lần đầu tiên Sanghyeok nếm được mùi vị tình dục.

Trước đây bị bao nhiêu người làm đối với Sanghyeok chỉ có thống khổ, kinh tởm cùng nhục nhã.

"Ừm... Jihoon...mau buông ra,...tôi muốn bắn...ừm...xin cậu..." Phân thân được Jeong Jihoon dịu dàng hầu hạ, không bao lâu Sanghyeok đã không chịu được muốn bắn tinh.

Jeong Jihoon nghe Sanghyeok nói muốn bắn tinh, hắn không những không nhả phân thân của cậu ra. Ngược lại còn hút thật mạnh vào nhiệt tình liếm mút, dưới sự công kích mãnh liệt đó Sanghyeok cắn chặt môi dưới thở dốc bắn tinh vào miệng Jeong Jihoon.

Tinh dịch của Sanghyeok trong miệng Jeong Jihoon được hắn nuốt sạch sẽ không chừa một giọt, Jeong Jihoon vươn đầu lưỡi liếm sạch phân thân vừa mới bắn tinh xong của Sanghyeok. Hắn ngẩng đầu nhìn Sanghyeok mỉm cười thỏa mãn. Sanghyeok xấu hổ nhắm mắt không dám nhìn Jeong Jihoon.

"Có thoải mái không?" Jeong Jihoon vươn người ôm lấy Sanghyeok hôn lên môi cậu thật sâu, dịu dàng liếʍ đôi môi sưng đỏ của cậu. Hắn thấy cậu xấu hổ không trả lời vùi mặt vào ngực hắn tươi cười trên môi Jeong Jihoon càng đậm.
——////——

Sanghyeok cả người trần trụi đau nhức mở mắt ra, đập vào mắt cậu là gương mặt say ngủ đẹp trai của Jeong Jihoon. Trên người sạch không còn dính nhớp có lẽ tối hôm qua cậu bị làm đến ngất xỉu, Jeong Jihoon đã giúp cậu tấm rửa sạch sẽ.

Sanghyeok vươn tay sờ lên mặt Jeong Jihoon miệng cậu thì thầm tự nói chuyện một mình." Tôi không cam tâm,..tôi chưa từng hại ai tại sao ông lại bắt tôi phải chết sớm. Người xấu xa như cậu lại có cuộc sống sung sướng, dẫm đạp người khác xuống chân chỉ cần một câu xin lỗi là coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Người phải chịu tội phải chết chính là cậu....Jeong Jihoon...Jeong Jihoon, tôi hận cậu tôi nguyền rủa cậu chết không toàn thây. Tôi không muốn chết...tôi chỉ mới hơn 20 tuổi, tôi không muốn chết...tôi không muốn chết..." Sanghyeok nói rất nhỏ dù Jeong Jihoon đang nằm bên cạnh không ngủ cũng chẳng nghe rõ cậu nói gì.

Bàn tay đặt lên mặt Jeong Jihoon của Sanghyeok nắm chặt lại, cậu rất muốn xé nát gương mặt của hắn nhưng Sanghyeok không có sức làm việc đó. Cậu buông tay ra khỏi mặt Jeong Jihoon mang theo hận ý cùng không cam lòng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro