Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok nói muốn đi ra ngoài dạo, Jeong Jihoon mặc dù trong lòng không muốn nhưng vì muốn Sanghyeok được vui hắn vẫn đồng ý dẫn cậu ra ngoài.

Jeong Jihoon lái xe đưa Sanghyeok đến một khu trung tâm thương mại lớn, hắn còn dẫn theo vài vệ sĩ đi theo để đảm bảo an toàn cho Sanghyeok, hắn sợ Sanghyeok sẽ bị kẻ khác bắt cóc.

Đây là lần đầu tiên Sanghyeok đến khu trung tâm thương mại đối với cậu những thứ ở đây đều mới mẻ xa lạ, đông người làm cho cậu có chút sợ hãi theo bản năng cậu nếp sát vào người Jeong Jihoon. Hai tay lạnh băng của cậu ôm chặt cánh tay phải hắn.

Jeong Jihoon mỉm cười với hành động ỷ lại  của Sanghyeok, thứ hắn muốn chính là đây, dù Sanghyeok không yêu hắn hắn vẫn có cách khiến cậu mãi mãi không thể rời xa hắn.

"Có mệt không?" Jeong Jihoon cúi đầu hỏi Sanghyeok hai mắt cậu lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Nghe Jeong Jihoon hỏi, Sanghyeok chỉ lắc đầu ánh mắt vẫn nhìn vào chỗ bán thú nhồi bông.

Jeong Jihoon cười cười định hỏi Sanghyeok có phải thích những con thú nhồi bông đó không? Điện thoại trong túi của hắn vang lên, người gọi là mẹ kế của hắn Choi Sihyeon, Jeong Jihoon nhíu mày nhìn màn hình điện thoại. Hắn biết bà ta gọi chắc hẳn vì chuyện Choi Wooje hoặc là vì Jeong Junsik.

"Hyeokie, em đứng đây đợi tôi một chút tôi nghe điện thoại xong sẽ về với em." Jeong Jihoon không muốn Sanghyeok nghe đến tên Choi Wooje và Jeong Junsik, dù sao tình cảm của Sanghyeok đối với họ tốt hơn với hắn. Hắn muốn suốt đời này trong đầu của cậu chỉ biết mỗi một mình hắn, nếu có thể Jeong Jihoon muốn tẩy não Sanghyeok để cậu quên hết tất cả chỉ biết đến mỗi mình hắn.

Nhưng sức khỏe Sanghyeok không tốt để làm việc tẩy não này, đợi thân thể của cậu tốt hơn hắn sẽ suy nghĩ đến việc này. Chỉ có như vậy trong đầu Sanghyeok mới hoàn toàn thuộc về hắn, cậu sẽ không nhớ bất kì một ai, suốt đời này cũng không nhớ lại được cũng để cậu quên đi quá khứ đau khổ mà hắn đã một tay ban cho cậu.

Jeong Jihoon bảo vệ sĩ trông chừng Sanghyeok, hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi về phía trước vài bước để nghe điện thoại.

Sanghyeok ngoan ngoãn đứng im đợi Jeong Jihoon, mắt cậu lâu lâu nhìn về phía Jeong Jihoon đang nghe điện thoại để xác định hắn vẫn còn ở đó.

Sanghyeok tuy vẫn chán ghét Jeong Jihoon nhưng hiện tại ngoài hắn ra không còn ai thương cậu, nếu lạc mất Jeong Jihoon thời gian còn lại cậu phải biết làm sao mà sống, cậu rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại được Jeong Jihoon yêu thương cưng chiều. Cậu sắp chết rồi cậu không muốn trước khi chết còn bị đối xử như trước kia. Tự do đối với cậu giờ phút này đã quá xa xỉ, cậu đã không còn sống được bao lâu vậy còn cần tự do để làm gì, cứ giống như bây giờ được người yêu thương chăm sóc đến khi chết là được rồi.

Choi Sihyeon đầu dây bên kia không biết nói gì với Jeong Jihoon, nhìn vẻ mặt hắn rất tức giận nhưng hình như hắn không có ý định cúp điện, hắn muốn xem bà ta định giở trò quỷ gì.

Bỗng từ trên thang cuốn đi lên tầng Sanghyeok đang đứng xuất hiện một đám người đang hưng phấn la hét, Sanghyeok và ba vệ sĩ bên cạnh nghe thấy tiếng ồn đều nhìn qua, thì ra là một ca sĩ đang nổi tiếng hiện nay bị fan hâm mộ quay quanh chụp hình.

Đám người đó đang điên cuồng chạy về phía Sanghyeok, cậu hoảng sợ lùi về phía sau vài bước ba vệ sĩ chắn phía trước bảo vệ cậu, đám đông chen chúc đẩy Sanghyeok càng lùi về phía sau mà phía sau lại là thang máy. Thang máy mở cửa có vài người bước vào Sanghyeok bị đẩy vào trong cậu chưa kịp bước ra đã có người ấn nút đóng cửa thang máy lại.

Bên này Jeong Jihoon vừa nghe thấy tiếng ồn hắn liền cúp điện thoại đi về phía Sanghyeok, nhưng khi hắn đi tới đã không thấy cậu đâu.

"Hyeokie đâu?" Vẻ mặt Jeong Jihoon giống như ác quỷ túm lấy một tên vệ sĩ lạnh lùng hỏi, vẻ mặt hung ác của hắn làm mấy nữ sinh sợ hãi bọn họ nhanh chân chạy mất.

Ba vệ sĩ bây giờ mới phát hiện không thấy Sanghyeok đâu, bọn họ hoảng sợ cúi đầu không dám nói gì. Bọn họ sợ Jeong Jihoon sẽ giết bọn họ ngay tại đây

"Mẹ nó, tao giết chết bọn mày! Em ấy yếu đuối như vậy mà bọn cậu cũng trông coi không xong." Jeong Jihoon đạp vào bụng một tên vệ sĩ đứng gần hắn, tên vệ sĩ ngã xuống không ngừng bị hắn liên tục đá vào chỗ hiểm.

Mấy bảo vệ khu trung tâm thương mại nhiều lần muốn ngăn lại nhưng lại sợ không dám ngăn, vì họ nhận ra Jeong Jihoon là ai, trên ti vi thường xuyên có tin tức của hắn nên bọn họ không dám mạo hiểm.

"Đi, mau đi tìm em ấy cho tao, nếu không tìm được em ấy tao giết chết hết gia đình mày." Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn ba tên vệ sĩ, hai người bị thương nhẹ lập tức tiến đến nâng tên gần như bị đánh sắp chết nhanh chóng rời đi.

Jeong Jihoon nén cơn giận trong lòng, hắn gọi điện thoại cho người đến khu trung tâm thương mại tìm kiếm Sanghyeok. Hắn gọi quản lý nơi này đến để xem camera giám sát.

Trong lòng Jeong Jihoon vừa tức giận vừa hoảng sợ, hắn sợ nếu không tìm được Sanghyeok hắn làm sao mà sống nổi, cậu là tất cả của hắn dù bất cứ giá nào hắn nhất định sẽ tìm được cậu. Cậu có phải cũng phải thuộc về hắn.

Thang máy ngừng ở tầng 14 khu trung tâm thương mại, Sanghyeok sợ sệt bước ra khỏi thang máy cậu nhìn xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng Jeong Jihoon. Cậu không thấy Jeong Jihoon đâu ngay cả ba vệ sĩ cũng chẳng thấy, xung quanh đông đúc người càng làm cho Sanghyeok sợ thêm.

"Jeong Jihoon...Jeong Jihoon, cậu đâu rồi...đừng để tôi ở lại đây một mình, tôi sợ lắm...Jeong Jihoon, Jeong Jihoon..." Sanghyeok chậm chạp đi xung quanh tìm Jeong Jihoon miệng cậu không ngừng gọi tên hắn, cậu sợ cậu rất sợ gặp phải những kẻ không tốt.

"Này cậu ơi cậu không sao chứ?" Một bảo vệ có vẻ lớn tuổi thấy Sanghyeok tinh thần không bình thường, ông ta quan tâm đến hỏi thăm. Không ngờ Sanghyeok lại hoảng sợ khi có người lạ đến gần, cậu nhìn thấy ông ta lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cậu vừa chạy miệng vừa gọi tên Jeong Jihoon, Sanghyeok không biết đường cậu chỉ chạy loanh quanh tầng 14, chạy không bao lâu tay Sanghyeok bị người nắm lấy kéo cậu ôm chặt vào lòng, hơi thở xa lạ này không phải Jeong Jihoon.

Biết người này không phải Jeong Jihoon, Sanghyeok ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của người đàn ông.

"Là tôi, Moon Hyeonjoon! Ngoan đừng sợ." Nghe được cái tên này Sanghyeok càng giãy giụa mạnh hơn, trong trí nhớ của cậu Moon Hyeonjoon và Jeong Jihoon đều đáng sợ như nhau, nhưng Jeong Jihoon đã hứa sẽ yêu thương đối xử tốt với cậu, những ngày qua ở cùng hắn hắn đã thực hiện đúng lời hứa. Sanghyeok đối với hắn tuy chán ghét nhưng không có bài xích như trước đây, còn Moon Hyeonjoon thì khác gã rất đáng sợ trong mắt Sanghyeok gã là một nhân vật nguy hiểm.

Moon Hyeonjoon là đi cùng em họ tới đây, từ đầu gã đã nhìn thấy Sanghyeok và Jeong Jihoon, chỉ là gã không để cho Jeong Jihoon nhìn thấy gã nhưng gã vẫn luôn đi theo Sanghyeok. Không ngờ ông trời cùng giúp gã có được Sanghyeok...

"Ngoan, tôi đưa em đi tìm Jeong Jihoon." Moon Hyeonjoon nhìn thấy được Sanghyeok rất ỷ vào Jeong Jihoon, điều này làm gã rất tức giận nhưng không sao hết, trước cứ dụ Sanghyeok đợi gã đưa cậu về biệt thự của gã, gã sẽ từ từ khiến Sanghyeok quên đi Jeong Jihoon. Rồi cậu sẽ là của gã

Sanghyeok nghĩ Jeong Jihoon và Moon Hyeonjoon là bạn nên gã sẽ đưa cậu đi tìm Jeong Jihoon, vì vậy Sanghyeok ngoan ngoãn đi theo Moon Hyeonjoon rời khỏi khu trung tâm thương mại.

Bên ngoài tài xế của Moon Hyeonjoon đã đậu xe trước cửa khu trung tâm thương mại, có lẽ Moon Hyeonjoon đã gọi trước cho tài xế bảo hắn đợi gã ở đây, gã nắm tay Sanghyeok kéo cậu vào ghế sau xe gã cũng ngồi vào bên cạnh cậu.

Gã liếc mắt lệnh tên tài xế lái xe rời khỏi khu trung tâm thương mại.

Từ lúc gặp Moon Hyeonjoon đến giờ Sanghyeok chưa tùng mở miệng nói chuyện với gã, gã có hỏi gì cậu chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, Sanghyeok không nhìn Moon Hyeonjoon cậu nhìn ra cửa xe xem cảnh vật xung quanh. Chỉ mong xe chạy nhanh sớm về đến biệt thự của Jeong Jihoon.

Thái độ lạnh nhạt của Sanghyeok làm Moon Hyeonjoon rất khó chịu, thêm việc cậu còn ỷ lại Jeong Jihoon càng làm gã thêm tức giận, dụ được cậu lên xe Moon Hyeonjoon không cần thiết phải giả vờ nữa gã đưa tay ra nắm lấy cằm cậu ép buộc cậu nhìn vào gã.

"Trước mặt Jeong Jihoon thì ngoan ngoãn nghe lời ỷ lại vào hắn, còn trước mặt tôi thì lại lạnh nhạt không thèm nhìn tôi. Lee Sanghyeok, em thật là đê tiện bị Jeong Jihoon đánh đập ngược đãi vậy mà em cũng thích được hắn, uổng công tôi ngày đêm lo lắng cho em, tìm đủ mọi cách để cứu em thoát khỏi Jeong Jihoon." Moon Hyeonjoon đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, gã nắm chặt lấy hai vai Sanghyeok hung ác chất vấn cậu, gã không cam lòng không cam lòng Sanghyeok thích Jeong Jihoon mà không phải là gã. So ra gã hơn Jeong Jihoon gấp trăm lần, tên điên kia có gì tốt mà Sanghyeok lại thích hắn.

Sanghyeok bị túm đau cậu nhíu mày hơi sợ hãi nhìn Moon Hyeonjoon, biết rõ Moon Hyeonjoon không phải là kẻ tốt lành gì cậu không nên đi theo gã, nếu lúc đó đứng tại chỗ chờ đợi Jeong Jihoon có lẽ hắn đã tìm được cậu. Sanghyeok không biết cho dù cậu không đi theo Moon Hyeonjoon gã cũng có cách ép buộc cậu phải theo.

"Có phải đánh em mắng em, em mới ngoan ngoãn nghe lời nếu như vậy sẽ như em mong muốn, tôi sẽ đánh em đến khi nào em quên Jeong Jihoon rồi yêu tôi. Lúc đó tôi sẽ bắt đầu đối xử tốt với em!" Vừa dứt lời Moon Hyeonjoon liền vung tay cho Sanghyeok một cái tát thật mạnh vào má trái, gã không muốn đánh cậu nhưng nghĩ đến Sanghyeok yêu thích Jeong Jihoon gã không kìm chế được. Gã có tốt với cậu, cậu cũng không hiểu vậy thì gã còn tốt với cậu còn có ý nghĩa gì, chỉ cần giữ lại Sanghyeok ở bên cạnh gã suốt đời suốt kiếp không cho cậu rời khỏi gã là đủ rồi.

Cái tát của Moon Hyeonjoon dùng lực rất lớn làm một bên má của Sanghyeok sưng lên, khóe môi bị rách rướm máu, đã lâu Sanghyeok chưa bị đánh cái tát này làm cậu đau đến bật khóc, hai tay ôm lấy mặt nước mắt không kìm chế được rơi xuống. Cậu vừa đau vừa sợ hãi.

Moon Hyeonjoon thấy Sanghyeok khóc gã đau lòng ôm lấy cậu, Sanghyeok nức nở miệng thì thầm nói gì đó.

"Jeong..Jihoon...."

Mặt Moon Hyeonjoon kề sát vào mặt Sanghyeok nên gã nghe rất rõ ràng Sanghyeok nói gì, từ đầu đến giờ cậu không hề nói chuyện không ngờ khi cậu mở miệng lại gọi tên Jeong Jihoon, vẻ đau lòng khi nãy nháy mắt biến mất thay vào đó là vẻ mặt giận dữ hung ác, Moon Hyeonjoon đẩy mạnh Sanghyeok ra làm đau đầu cậu đụng vào cửa xe. Gã không quan tâm đến cậu có bị đau hay không ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh lên. Đợi đến biệt thự phía nam gã sẽ từ từ dạy dỗ cậu để cho cậu thật ngoan ngoãn, gã muốn miệng cậu chỉ gọi tên gã chứ không phải là Jeong Jihoon.

Moon Hyeonjoon biết Jeong Jihoon xem camera nhất định sẽ biết gã đưa Sanghyeok đi, vì vậy gã không về biệt thự chính của mình.

Sắc mặt Jeong Jihoon âm trầm lạnh lẽo lái xe đến biệt thự của Moon Hyeonjoon, Sanghyeok bị Moon Hyeonjoon bắt lấy làm hắn vừa lo lắng vừa hoảng sợ, là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn Jeong Jihoon biết rất rõ tính cách của Moon Hyeonjoon. Nhìn bề ngoài Moon Hyeonjoon ôn nhu nhã nhặn nhưng thật ra gã độc ác thủ đoạn hơn ai hết, gã không có được gã cũng sẽ phá hủy thứ đó để không ai chiếm được.

Jeong Jihoon sợ Moon Hyeonjoon sẽ làm hại Sanghyeok, hắn không thể để cậu rời khỏi hắn cậu sống là của hắn chết cũng phải thuộc về hắn.

Khi Jeong Jihoon đến biệt thự của Moon Hyeonjoon, gã không hề có mặt tại biệt thự.

Jeong Jihoon nổi điên ra tay đánh người làm ra mở cửa cho hắn, hắn đánh đến người kia máu me đầy người gần như sắp chết hắn mới ngừng tay, những người làm khác sợ hãi trốn đi không dám ra ngoài can ngăn.

"Moon Hyeonjoon, mày dám bắt đi Sanghyeok của tao, tao không giết chết mày tao không phải Jeong Jihoon!..." Trước khi Jeong Jihoon bỏ đi người làm nhà họ Lộc nghe được câu này.

Người cả hắc bang và cục Cảnh sát đều vào cuộc giúp Jeong Jihoon tìm kiếm Sanghyeok, Sanghyeok mất tích chưa được một ngày mà Jeong Jihoon không khác gì kẻ điên. Chỉ cần chỗ nào hắn nghi ngờ giấu Sanghyeok hắn đều làm loạn lên, suýt chút nữa hắn đã giết hết những kẻ ngăn cản hắn. Nếu Kim Suhwan không đến kịp ngăn cản không biết Jeong Jihoon đã giết bao nhiêu người.

"Cậu bình tĩnh một chút..." Kim Suhwan không biết nói gì y chỉ có thể nói vài chữ này, y biết Sanghyeok đối với Jeong Jihoon rất quan trọng thậm chí còn quan trọng hơn mạng hắn.

Chuyện của hắn và Sanghyeok trước đây y không biết nhiều, nhưng y biết sở dĩ Sanghyeok ra nông nỗi này phần lớn hoàn toàn là lỗi của Jeong Jihoon.

"Bình tĩnh, mày kêu tao làm sao mà bình tĩnh! Mày có biết thằng chó Moon Hyeonjoon nó có thể làm Sanghyeok của tao tổn thương hay không? Tao sẽ giết nó không ai có thể cướp Sanghyeok của tao đi." Jeong Jihoon hung ác nhìn Kim Suhwan, hắn hận Moon Hyeonjoon hắn muốn giết chết Moon Hyeonjoon nhưng hắn lại không làm được, hận chính bản thân mình không bảo vệ được Sanghyeok.

Lee Minhyeong bên cạnh nhìn Jeong Jihoon nổi điên gã chỉ cười lạnh, đây chính là quả báo của Jeong Jihoon.

Cũng tốt, rời khỏi Jeong Jihoon có lẽ Sanghyeok sẽ vui vẻ hơn, chỉ là Lee Minhyeong gã không cam tâm cứ như vậy để Sanghyeok rơi vào tay kẻ khác, nếu có cơ hội gã muốn một mình chiếm lấy Sanghyeok. Chỉ là không thể bởi vì thế lực của gã so với Jeong Jihoon và Moon Hyeonjoon đều kém xa, chỉ có thể cắn răng nhìn người mình yêu bị kẻ khác chiếm lấy ngược đãi.

"Chát" Một cái tát vào mặt Sanghyeok, cậu nằm trên giường cả người trần trụi bị Moon Hyeonjoon một tay nắm lấy tóc. Tay còn lại vùng lên đánh vào mặt.

"Gọi tên tôi, chỉ cần em gọi tên tôi tôi sẽ không đánh em!" Moon Hyeonjoon chỉ muốn Sanghyeok gọi tên gã tại sao cậu lại cứng đầu không chịu gọi, là cậu ép gã ra tay đánh cậu.

"Em yêu Jeong Jihoon nhiều đến như vậy sao? Ngay cả gọi tên tôi cũng không muốn em chỉ muốn gọi tên hắn? Em nghĩ em không gọi tôi không có cách trị em sao? Hôm nay tôi sẽ cho em biết tay vì tội không nghe lời." Dứt lời Moon Hyeonjoon liền móc ra dươиɠ ѵậŧ thô to cương cứng nổi đầy gân xanh, gã thô bạo đâm vào tiểu huyệt không hề chuẩn bị trước của Sanghyeok.

Sanghyeok đau đớn co quắp người lại, loại đau đớn này đã lâu không trải qua làm cậu chịu không nổi nức nở khóc...


Moon Hyeonjoon luôn cho rằng Sanghyeok yêu Jeong Jihoon, nhưng gã không biết Sanghyeok không hề yêu Jeong Jihoon. Thậm chí cậu còn hận Jeong Jihoon hận đến muốn giết chết hắn, ngoài Jeong Jihoon người thứ hai mà cậu hận chính là Moon Hyeonjoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro