Chương 14: Giữ lại đứa con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, dù sao cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, chuyện còn lại chúng ta nói sau. Tôi còn chút việc cần xử lý nên không thể ở lại lâu được, tiền thì đợi lát nữa tôi sẽ sai người mang đến, nhớ nhận nhé." – Nói xong Jeong Jiwon liền rời di, vừa đi vừa lấy điện thoại ra liên lạc với ai đó.

Hyeonjoon ngơ ngác nhìn bóng người kia rời đi, thẳng đến khi tay Lee Haein khua khua trước mặt cậu. – "Hyeonjoon, anh đang nghĩ cái gì vậy? Đi thôi, đến chỗ được sắp xếp nghỉ ngơi trước đã."

Hyoenjoon gật đầu rồi đi đến căn phòng mà Jeong Jiwon đã đề cập, toà nhà này tuy có chút hư hỏng nhưng bên trong vẫn còn khá tốt, so với ngôi nhà trước đây cậu ở thì còn tốt hơn nhiều.

Mãi cho đến khi hai người vào trong phòng, Hyeonjoon mới nói. – "Haein, lần này thật sự là nhờ có cô nên tôi mới có thể chạy thoát được, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải ở đó cả đời, mà cũng không phỉa, chắc đợi đến khi tôi sinh con ra rồi, hắn sẽ liền chán thôi." – Beta lộ ra một nụ cười khổ rồi cúi xuống nhìn cái bụng phẳng lì của mình, bên trong còn có một đứa trả chưa thành hình, con của cậu.

Lee Haein lập tức xua tay, vẻ mặt áy náy nói. – "Có gì đâu chứ, lúc anh bị bắt trở về tôi đã không tin anh. Xin lỗi anh nhiều, nếu như lúc đó tôi không để cho tên alpha kia bắt anh đi, anh có thể sẽ không..."

Lee Haein không nói hết nhưng cả hai đều biết rõ.

Nếu như không phải ngay từ đầu cậu bị bắt đi, có lẽ trong bụng đã không có đứa bé này.

Hyeonjoon lắc đầu, chuyện này sao có thể trách Lee Haein, kỳ thật tất cả chuyện này đều là do cậu tự mình chuốc lấy, không phải ngay từ đầu cậu đã hứa bán mình cho alpha sao, chứ không thì chuyện này cũng không xảy ra.

"Mà cái tên Jeong Jihoon cũng không phải con người, sao hắn có thể đối xử với anh như vậy chứ? Hắn không biết đó là phạm tội sao? Muốn tôi nói loại người này ..." – Beta nữa nhỏ nhắn còn đang tức giận than thở thì bị tiếng chuông điện thoại đột ngột làm gián đoạn.

Cô mờ máy ra thì sắc mặt liền thay đổi, xoay người ra ngoài nghe máy. Khoảng cách đó hơi xa với Hyeonjoon nên cậu cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện này nhưng nhìn sắc mặt của Lee Haein tệ đi sau khi nghe máy, cuối cùng cô nói. – "Được rồi, tôi sẽ quay lại đơn vị ngay."

Sau đó liền cúp máy.

Cô nở nụ cười nhưng Hyeonjoon có cảm giác như cô đang cố cười gượng vậy, cô nói với Hyeonjoon. – "Hyeonjoon, trong đơn vị có việc gấp nên yêu cầu tôi phải trở về, anh có thể ở tạm chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngay mai là có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn rồi."

Nói xong liền vội vàng chuẩn bị rời đi, Hyeonjoon muốn mở miệng nhưng lại thấy nói ra cũng vô dụng, mãi đến khi Lee Haein sắp đi ra ngoài, cậu mới lo lắng nói. – "Haein?"

Lee Haein đang đi liền dừng lại.

"Cô ... cô phải cẩn thận. Tự bảo vệ mình cho tốt nhé."

Lee Haein mỉm cười – "Ừm đừng lo." – Nói xong liền bước ra ngoài đóng cánh cửa gỗ nặng nề màu nâu lại.

Sau khi Lee Haein đi, Hyeonjoon đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Cậu ngồi trên so pha, cảm thssyd nhue những gì xảy ra trong năm nay đều quá hư ảo, như thể đây là một cơn ác mộng hoang đường và bi thương, khác xa với cuộc sống bình thường của cậu. Tại sao, Hyeonjoon ngơ ngác nghĩ, nhìn áo quần trên người đã lâu chưa được mặc, cậu chưa từng nghĩ tới muốn mặc một bộ quần áo tử tế lại khó khắn đến vậy.

Hyeonjoon là một người dâ quê lương thiện, ấm áp và giản dị, mặc dù bản thân đã chịu phải những tổn thương không thể tha thứ, cậu vẫn có thể vứt bỏ moi thứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng... Hyeonjoon sờ bụng mình, cậu nên làm gì với đứa trẻ này đây? Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tấm thân này của mình sẽ thụ thai được, cậu rất thích trẻ con, ước mơ của cậu luôn là cưới một người vợ hiền hành và rồi có một đứa con của riêng mình nhưng cơ thể bị alpha chạm vào đã bẩn thỉu đến như vậy làm sao có thể lại đi hại những cô gái khác chứ.

Ba của con cậu là một người hay nóng giận, và vô lương tâm.

Hyeonjoon nghĩ mình nên hận Jeong Jihoon nhưng không biết có phải vì ảnh hưởng của quá trình dạy dỗ lâu dài hay không nhưng mà cậu hình như không ghét nổi Jeong Jihoon.

Rốt cuộc cái chết của ba cậu cũng không liên quan gì đến Jeong Jihoon, ngay từ đầu ân oán của hai người có lẽ đã bắt đầu từ vụ cưỡng hiếp kia, Hyeonjoon cũng không nhớ về nó bởi vì càng căm hận hắn thì hắn càng làm ra nhiều chuyện biến thái hơn, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Hyeonjoon run sợ.

Cậu cứ ngồi đó cả một buổi chiều mà không ăn không uống gì, sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Hyeonjoon đã hiểu ra, cậu muốn sinh đứa bé này và một mình nuôi nấng nó. Dù sao trẻ con vô tội mà phải không, vả lại cơ thể này sao xứng để một người phụ nữ khác sinh con cho mình nữa.

Chỉ cần chạy thật xa, thì sẽ không ai biết thân phận thật sự của đứa bé bày,

Sau khi hạ quyết tâm trong nháy mắt Hyeonjoon cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có thể sinh hoạt bình thường lại rồi, cậu liền đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm nghỉ ngơi.

Sau hơn một năm thì đây là lần đầu tiên cậu có một giấc ngủ ngọt ngào và thư thái đến như vậy

Hyeonjoon thức dậy lúc 5 giờ sáng, mặc dù lúc trước cậu phải dậy rất sớm khi làm việc ở công trường hoặc công ty chuyển phát nhanh nhưng chính sự bất an trong lòng đã thôi thúc cậu dậy sớm để mau chóng đến sân bay.

Vấn đề này, cậu cũng không biết sân bay đó ở đây chỉ có thể đợi Lee Haein đến đón nhưng cậu không có điện thoại nên cũng không có gì dùng để giết thời gian.

Hyeonjoon không mang theo gì cả, nếu Jeong Jihoon không vứt hết đồ đạc của cậu thì ít nhất cậu còn có một số đồ dùng hàng ngày, mới 5 giờ 30 cậu đã thu dọn xong mọi thứ, vẫn còn sớm, Hyeonjoon chỉ biết ngẩn người ngồi ở trên sô pha.

Tuy rằng trước đây cuộc sống không được coi là giàu có nhưng ít nhất cũng rất thoả mãn, Hyeonjoon cũng không cảm thấy mình so với người khác khổ cực hơn nhiều, nhưng sau khi gặp được vì alpha bá đạo này thì tất cả nhưng điều đó dường như đã thay đổi.

Đầu tiên là ba cậu lâm bệnh qua đời, rồi không hiểu sao lại bị một alpha cấp cao cưỡng hiếp, hiện tại thân là beta nam lại mang thai con của kẻ cưỡng hiếp mình, chuyện này kể ra mà nói thì cũng thật khó tin và nực cười nhưng nó thực sự đã xảy ra.

Sau khi Hyeonjoon trốn ra ngoài, cậu vẫn không ngừng suy nghĩ, với tính cách cố chấp đó của Jeong Jihoon thì cậu thực sự có thể chạy trốn được hay không? Nếu Jeong Jihoon làm ầm ĩ lên có lẽ gia đình cũng sẽ mặc kệ hắn. Sau này cậu phải làm sao bây giờ? Tại sao cuộc sống của cậu lại trở nên như thế này, Hyeonjoon không thể hiểu được và cậu cũng không muốn hiểu.

Nghĩ rồi nghĩ, Hyeonjoon chỉ dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi rồi tỉnh lại khi nghe tiếng gõ cửa.

Cậu mê mang mở mắt rồi đứng dậy mở cửa, Lee Haein đứng ở ngoài, hôm nay cô mặc bộ trang phục thường ngày, áo ngắn màu trắng, quần jean sáng màu cộng với tóc buộc đuôi ngựa, trông cô hoạt bát hơn rất nhiều,

"Hyeonjoon, đi thôi. Tôi đưa anh ra đi." – Nói xong, Lee Haein hướng tay về phía cậu.

Lúc ấy Hyeonjoon thật sự muốn khóc, cậu vừa mới ngủ dậy nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, trước mắt cứ mơ hồ làm mờ đi thân ảnh của Lee Haein thoạt nhìn rất hư ảo và có chút mơ màng. Lần đầu tiên có người nói điều này với cậu khi đang ở trong tình cảnh khốn khổ như này.

Vì vậy cậu thực sự đã khóc, sự chán nản và sợ hãi bị kìm nén trong một thời gian dài ngay lập tức bùng phát, nhưng giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo khiến khuôn mặt cậu càng thêm chật vật hơn.

"Được."

Lee Haein dường như cảm nhận được sự lo lắng và bối rối của cậu, cô dịu dàng ôm cậu rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hyeonjoon. Cô cũng không hỏi bất kỳ điều gì về đứa trẻ, trên đường đi chỉ hỏi cậu sau này muốn làm gì.

Hyeonjoon nói với cô rằng mình không có bất kỳ kế hoạch nào cả, cậu chỉ muốn đến một nơi mà mình không bị Jeong Jihoon bắt lại rồi nuôi đứa trẻ trong bụng một cách an toàn, dù sao thì nó cũng vô tội.

Lee Haein chỉ gật đầu, tự hỏi có nên đồng ý với cách làm này hay không.

Khi đến sân bay thì cũng vừa đúng 7 giờ 20 phút, Lee Haein đưa Hyeonjoon vào tận trong, ngày thường cô rất bận nên cả hai chưa nói được nhiều thì cô đã phải về đơn vị. Hyeonjoon hỏi cô hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì không nhưng cô từ chối trả lời, chỉ nói với Hyeonjoon là đừng lo lắng rồi để lại thông tin liên lạc của mình cho cậu.

"Anh lưu số điện thoại của tôi đi, có việc gì nhớ gọi và Hyeonjoon này, đừng sợ gì cả, vẫn còn có tôi luôn bên cạnh anh." – Lee Haein nói.

Hyeonjoon thực sự không biết làm thế nào để báo đáp lòng tốt của Lee Haein, hai người chỉ mới quen nhau không lâu, mối quan hệ của cả hai cũng không thân thiết lằm, điều duy nhất có thể khiến Lee Haein giúp cậu chắc cũng chỉ là tinh thần trách nhiệm của cô với tư cách lá một cảnh sát.

"Haein, cảm ơn cô rất nhiều." – Cậu nghẹn ngào nói.

"Không cần cảm ơn tôi đâu, Hyeonjoon anh hãy cố gắng lên nhé."

Cậu nhìn bóng lưng rời đi của Lee Haein thì thầm. – "Tôi sẽ cố..."

Lee Haein rời đi chưa được bao lâu, Hyeonjoon nhìn thời gian thì đã bảy rưỡi rồi, cậu liền thu xếp đồ đạc chuẩn bị lên máy bay.

Cậu cứ cúi đầu suy nghĩ lung tung nên đi đường không chú ý đến biến hoá xung quanh, nhưng đột nhiên có tiếng động rât lớn, cậu nghi hoặc dừng lại quay đầu nhỉn, cở thể lập tức cứng đờ.

Một alpha xinh đẹp chói mắt đang lao về phía cậu, chính là Jeong Jihoon, nhưng điểm khác biệt là bộ quần áo luôn chỉnh tể của hắn giờ đây có chút xốc xệch, hắn thở hổn hển, đầu quấn băng gạc đỏ thẫm máu, tóc cũng bị gió thổi bay đến biến dạng nhìn hơi lôi thôi, hơn nữa hai mắt hắn đỏ hoe đang lao về phía beta như dã thú.

Hyeonjoon đã bị sự xuất hiện của Jeong Jihoon làm cho sợ đến mức không nhấc nổi chẩn, vì vậy cậu chỉ có thể đứng yên nhìn. Tại sao Jeong Jihoon lại ở đây? Là hắn đã thoả hiệp xong với gia đình rồi sao? Cậu phải làm gì bây giờ? Nếu bị hắn bắt lại...

Hyeonjoon rùng mình, cậu không dám tưởng tượng nổi hậu quả khi bị bắt lại.

Alpha như bay đến trước mặt cậu, hai mắt hắn đỏ ngầu, Hyeonjoon vốn tưởng rằng hắn chí ít muốn nói cái gì nhưng không, hắn cho cậu một cái bạt tai, khoé miệng beta liền bật máu.

"Moon Hyeonjoon, em còn dám chạy sao? Nếu dám chạy thì em có biết cái giá phải gánh khi em phản bội tôi là gì không hả? Tôi nói cho em biết, cho dù em chạy được thì em cho rằng mẹ và em gái cùng cái con khốn kiếp Lee Haein có thể thoát được không hả? Còn để chị tôi ra tay giúp đỡ, được, được lắm, khi nào có thời gian tôi sẽ để cho cả lũ đến khu đèn đỏ tiếp khách, đặc biệt cho hầu hạ mấy lão già xấu xí bụng phệ để xem bọn họ bị chơi tập thể cho đến chết mới thôi." – Alpha phát điên lên như bị cái gì đó kích động, sắc mặt Hyeonjoon tái nhợt cả đi, cậu kinh hãi nhìn hắn, lâu dài lại sinh ra bản năng muốn cầu xin alpha tha thứ nhưng Jeong Jihoon tựa hồ không có cho cậu cơ hội này, hắn cứ nói liên tục như đang rượt đuổi với thới gian.

"Thằng đĩ như em, để tôi nói cho mà biết này. Đừng nghĩ muốn rời xa tôi, loại đĩ cái không nghe lời như em thì tôi có nhiều cách để dạy dỗ lắm, bắt em về rồi tôi sẽ bẻ gãy hai chân em, khiến cả đời em chỉ có thể nằm trên giường bị chịch rồi đẻ con cho tôi thôi. Còn cái thai trong bụng em muốn sinh nó ra đúng không, vậy được rồi, đến lúc đó tôi sẽ mổ nó ra rồi băm nhuyễn vứt nó cho chó ăn, có bao nhiêu đứa thì mổ bấy nhiêu đứa, có được không?" – Dưới cơn thịnh nộ, alpha tức đến nỗi không biết mình đang nói cái gì.

Sắc mặt Hyeonjoon tái nhợt đi, hai mắt cậu đẫm lệ, đôi môi run rẩy nói. – "Tôi cũng chưa từng nói không muốn nó ... mà ... nó cũng là con của anh mà ... sao anh có thể đối xử với con mình như thế..."

Jeong Jihoon còn muốn nói gì đó nhưng đám vệ sĩ đã chạy tới bắt lấy hắn lại nhanh chóng kéo ra xa chỗ Hyeonjoon.

Thấy vậy, Hyeonjoon liền thoát khỏi nỗi sợ hãi vô tận vừa rồi, xem ra chị gái của Jeong Jihoon có thể kìm hãm được hắn.

Thực ra Jeong Jihoon là con trai út trong gia đình nhưng điều mà Jeong Jihoon thường làm mỗi ngày chính là lợi dụng sức ảnh hưởng và danh tiếng của gia đình mình để ra ngoài ức hiếp cả nam lẫn nữ, ăn chơi đàng điếm làm phung phí tiền của gia tộc, còn Jeong Jiwon cũng là một alpha và là con gái lớn của gia đình, từ lâu y đã nắm trong tay hầu hết cổ phần của công ty, hiện tại đang lên kế hoạch thừa kế vị trí của ba mình.

Đối với Jeong Jiwon mà nói, việc kiểm soát Jeong Jihoon dễ như ăn bánh. Tay chân Hyeonjoon như bị tê liệt vì quá sợ hãi lúc này mới chịu nghe lời cậu, lập tức xoay người lại rồi chạy một mạch lên máy bay.

Sau khi lên máy bay rồi mà Hyeonjoon vẫn còn rất sốc, hai chân cậu run rẩy không kiểm soát được khiến nhiều người sung quanh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu nắm chặt góc áo cúi đầu tìm chỗ ngồi.

Ghế của Hyeonjoon nằm ngay bên cạnh cửa sổ, cậu đến giờ phút này vẫn không thể tin mình đã thật sự thoát khỏi Jeong Jihoon, thoát khỏi con quỷ độc ác và tàn bạo đó.

Thẳng đến khi máy bay sắp cất cánh, nhìn người ngồi bên cạnh Hyeonjoon là một cô gái nhỏ nhắn thì cơ thể căng thẳng của cậu mới được thả lỏng xuống một chút. Lúc này Hyeonjoon như một chú chim đang đậu trên cành cong chỉ cần gió thối cảnh cây lay động một chút thôi cũng khiến cậu sợ hãi.

Vừa ngồi xuống, cô gái kia đã nhiệt tình chào hỏi, Hyeonjoon đã lâu không giao tiếp với người lạ đặc biệt lại là con gái. Cậu sửng sốt một lúc rồi mới lắp bắp trả lời. – "Xin .. xin chào."

Cô gái khịt mũi, cảm thấy rất buồn cười trước phản ứng của cậu, Hyeonjoon xấu hổ đến đỏ mặt rồi ngượng ngùng gãi đầu, sau khi sờ rồi mới phát hiện tóc cậu đã dài đến ngang vai rồi nhưng lại được alpha tỉa lại rất gọn gàng. Điều này khiến Hyeonjoon sinh ra một loại cảm giác khó chịu, đột nhiên cậu cảm thấy mình thật bẩn thỉu, bản thân cậu đã làm nhiều chuyện dâm ô không thể tưởng tượng nổi ở nơi đó.

"Kiểu tóc của anh thật đặc biệt, anh thích tóc dài à?" – Cô gái nghiêng đầu hỏi có chút tò mò.

Hyeonjoon vội vàng xua tay. – "Không có, chỉ là tôi không có thời gian đi cắt..."

Đã bao lâu rồi chưa cắt, sao lại để nó dài đến như vậy nhỉ?

Cô gái gật đầu ồ lên một tiếng rồi hưng phấn nói. – "Anh cũng đi thành phố B du lịch à?"

"Không, tôi không đi du lịch mà dự kiến đến đó sống."

"Sao vậy, nơi đó đâu có hiện đại bằng ở đây?"

"À ,,, bởi vì một số lý do cá nhân thôi." – Hyeonjoon không biết trả lời lại như thế nào, chẳng lẽ nói mình đang chạy trốn.

"à ... xin lỗi tôi đã hỏi nhiều chuyện riêng tư của anh tồi. Chuyến bay cũng mất mấy tiếng mới mới hạ cánh, anh có muốn ngủ không?" – Cô gái nói rồi đưa cho cậu một cái bịt mắt hình hổ trắng.

Hyeonjoon thấy hơi buồn cười liền nhận lấy nó rồi nói. – "Được, cảm ơn."

Cậu đặt chiếc bịt mắt hổ trắng lên mắt, sau nhiều ngày căng thẳng cậu cứ thế chìm vào giấc ngủ mê man.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro