Tối Tăm - Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Phiên ngoại 1

Edit: Shion

Tháng bảy thành Lương Châu nắng như đổ lửa, thành bang tọa lạc trên sa mạc vàng óng dưới ánh mặt trời. Từ xa nhìn lại, tòa thành trì như dát vàng tồn tại giữa hoang mạc mênh mông vẽ lên một thế giới rực rỡ. Chợ phiên ồn ào náo nhiệt, dê bò ngựa gào rống bên tai không dứt. Nam tử hắc sam thân hình cao ráo dắt một con ngựa gầy ốm xuyên qua đám người rộn ràng. Đôi mắt hắn đen nháy, cái trán trơn bóng, góc nghiêng như đao tước khắc họa đường nét tuấn lãng nhưng vừa nhìn liền biết người này không phải nhân sĩ Đột Quyết. Thiếu nữ người Hồ vốn đang trông coi cạnh lan can tửu quán nhìn thấy hắn lập tức nghênh đón, đôi mắt nâu lấp lánh trên khuôn mặt tươi cười rám nắng, hướng về phía hắn nở nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ.

"Bùi đại ca, lâu lắm không thấy huynh!"

Hắn cũng cười, nhưng khóe môi chỉ hơi cong lên tựa như gợn sóng nổi trên mặt hồ tĩnh lặng như gương, chút nhu tình nhỏ bé khéo léo hòa tan tướng mạo lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn.

"A Linh, ta đến mua rượu."

"Bùi đại ca, huynh vào đi!"

A Linh nhiệt tình giúp hắn dắt ngựa, dẫn hắn vào tửu quán. Mùi rượu cay gay mũi ập vào mặt, nồng nàn, thơm ngọt hơn Kim Lăng Xuân của Trường An, rượu thành Lương Châu xứng đáng với hai từ "Hào sảng"

"Cha mẹ cô không ở sao?"

"Bọn họ đi chợ mua sắm, chỉ có mình ta coi tiệm."

A Linh cười đùa với khách quen tại quầy, trộm quan sát vị khách ngoại bang này. Nàng thích giọng nói của Bùi Văn Đức, trầm thấp ôn hòa, không bừa bãi, phóng khoáng như người Hồ, nhưng đặc biệt thú vị là tướng mạo, khí phách của người Hán này hoàn toàn bất đồng với nhân sĩ Tây Lương nàng quen thuộc.

Đáng tiếc, Bùi Văn Đức tính cách lạnh lùng, thích yên tĩnh, nhà lại cách thành bang khá xa, ngoại trừ mùng một hàng tháng, mười lăm họp chợ, A Linh cơ bản không gặp hắn được mấy lần.

"Bùi đại ca, huynh thử chút rượu cha ta mới cất xem, tên là Hoa Viễn Thanh, ông ấy chỉ làm vài hũ, vẫn chưa chịu bán đâu." A Linh khoe khoang mở nắp bình. Trong nháy mắt, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, trong hơi rượu nồng nguyên chất phảng phất hương đào, hoa lê khiến mọi người xung quanh tấm tắc lấy làm lạ, hận không thể nếm một ngụm.

"Tránh ra tránh ra! Đây là rượu ta đặc biệt để cho Bùi đại ca, không có phần của các ngươi!" A Linh bận rộn đẩy người, vung đuôi tóc tiếp tục nở nụ cười nhiệt tình hào phóng với Bùi Văn Đức.

Nào biết Bùi Văn Đức hoàn toàn không cảm kích, chỉ vào tủ rượu sau lưng nàng nói: "Cứ lấy loại lần trước đi!"

"Rượu đó rất mạnh, Bùi đại ca, uống nhiều hại thân!" A Linh khuyên hắn: "Huynh thật sự không muốn thử loại rượu mới này sao?"

Trên mặt Bùi Văn Đức nở một nụ cười khổ: "Rượu này không phải ta uống, y chỉ thích loại đó."

Trong đầu chợt lóe sáng, A Linh vỗ tay nói: "Ý huynh là "Cao Tang Lạc"?! Sao hắn không đi cùng huynh?"

Bùi Văn Đức nghe tiếng Đột Quyết, đầu tiên là ngẩn người sau đó bật cười thành tiếng.

"Y có việc... Rượu ta mang đi, giúp ta gửi lời hỏi thăm tới cha mẹ cô."

Giao tiền, Bùi Văn Đức xách theo bầu rượu ra khỏi cửa. A Linh ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn, nghĩ không biết phải bao lâu nữa mới có thể gặp lại, trái tim thiếu nữ khó tránh khỏi mất mát. Lại nói, mặc dù bình thường Bùi Văn Đức phong thần tuấn lãng nhưng không sánh bằng người nọ trong miệng hắn. Mấy tháng trước, lúc A Linh giúp cha mẹ đưa rượu đã gặp qua y. Người nọ tóc bạc sáng trong, diễm lệ, yêu dã, trời sinh đôi mắt tuyệt mỹ, khi chăm chú nhìn người lại lạnh lẽo, âm u như muốn ăn tươi nuốt sống họ. A Linh chưa từng gặp ai đẹp mắt đến vậy, nhưng đáy lòng cũng sợ y-- Nói qua nói lại Bùi đại ca vẫn là tốt nhất.

Nhưng mà đến nay nàng chưa từng rõ người nọ rốt cuộc có quan hệ thế nào với Bùi đại ca. Mẹ nói hai người bọn họ tới nơi này đã sáu năm rồi, vẫn luôn sống cùng nhau, nói không chừng là huynh đệ, nhưng ngoại hình hai huynh đệ này không tránh khỏi quá khác biệt.

A Linh bụng đầy nghi hoặc, ghé bên quầy hàng rơi vào trầm tư.

.

Bùi Văn Đức lên chợ phiên mua xong rượu cùng nhu yếu phẩm hàng ngày, dắt ngựa chậm rãi hướng về nhà.

Trên đường về nhà, hắn phải đi qua một rừng hồ dương. Lúc này, trời xanh gió mát, lá cây bị gió nhẹ thổi vang lên âm thanh xào xạc. Ánh mặt trời rải rác qua những kẽ lá màu vàng sẫm. Cả cánh rừng như khoác lên mình cánh áo màu vàng óng, ấm áp và yên tĩnh.

Trong gió mang đến hơi thở cằn cỗi của sa mạc cùng tiếng sáo từ phương xa truyền tới, như có như không.

Bọn họ đến Lương Châu đã sáu năm, đã trải qua bao vui buồn cay đắng, chuyện bình thường cũng như chuyện phi thường, cuộc sống chung quy vẫn phải trở về bản thân nó, mặn nhạt chua ngọt cùng ngươi cộng thưởng.

Bùi Văn Đức mở cửa trúc trước sân, buộc ngựa bên rào chắn, đưa mắt nhìn bốn phía. Trong sân yên tĩnh như không có bất kỳ ai.

Cây đào đang đến mùa kết quả, lá xanh sum xuê phủ bóng mát.

Bùi Văn Đức đứng dưới tàng cây, khoanh tay quát nhẹ một tiếng: "Trốn đi đâu rồi, mau ra đây."

Đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, Bùi Văn Đức phản ứng thần tốc, lui về sau một bước, trong tay bóp chặt quả đào còn chưa chín từ trên cây rớt xuống.

Hắn cân nhắc quả đào trên tay, lắc đầu nói: "Con ma men nhà ngươi ban ngày ban mặt chưa gì đã say sỉn."

Trên cây cười một trận, tiếp đến là một giọng nói trong trẻo.

"Đỡ lấy ta!"

Bùi Văn Đức nhanh chóng vứt trái cây trong tay, một bóng người từ trên trời giáng xuống ngã bịch vào lòng hắn. Kẻ đó cười đắc ý, bám chặt trên người hắn như con rắn, còn muốn dùng cái miệng sặc mùi rượu hôn mình.

"Cút!"

Bùi Văn Đức hất y ra, Dạ Tôn loạng chà loạng choạng vịn lấy cây đào, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ, cười híp mắt liếc hắn: "Bùi đại nhân nóng tính thật nha!"

Hắn quả thực bó tay với tên này. Lúc Dạ Tôn say khướt ghé vào hắn lần thứ hai, Bùi Văn Đức đành phải vòng tay qua eo y, hôn nhẹ một cái lên gương mặt trắng nõn của y nói: "Về sau ban ngày không được phép uống rượu."

Dạ Tôn cười vô lại, chớp mắt đã đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, quay đầu uống một ngụm, lớn tiếng khen ngợi: "Ngon!"

Bùi Văn Đức hạn hán lời, đang yên đang lành một quỷ vương từ khi biến thành người lại bắt đầu nghiện rượu như mạng. Dùng lời của Dạ Tôn mà nói, lúc làm quỷ uống thế nào cũng say không ngã, nhưng ai ngờ thì ra cảnh giới say rượu tuyệt vời như vậy. Nếu sớm biết làm người thú vị thế này y đã chẳng muốn làm quỷ vương nhàm chán.

"Ngươi ấy, làm sâu rượu đi thôi." Bùi Văn Đức không muốn để ý đến y, xoay người vào phòng. Dạ Tôn ôm eo hắn từ phía sau, dán chặt lồng ngực mình, cười khanh khách nói: "Làm sao, trách ta lạnh nhạt với ngươi? Vậy ta đây cùng ngươi làm chút chuyện vui vẻ?"

Bùi Văn Đức quay đầu lại, nhìn khuôn mặt sắc như xuân hoa kia, thở dài: "Nếu bị A Linh nhìn thấy bộ dạng này của người đoán chừng sẽ gọi ngươi là 'Cao Tang Lạc'."

Dạ Tôn nghe vậy sửng sốt, sau đó nụ cười càng thêm càn rỡ, tiếng cười giòn giã, chỉ là sắp làm Bùi Văn Đức điếc tai.

"Ai, vậy ngươi thấy sao?"

Bùi Văn Đức cười nhạt, lợi dụng lúc y không kịp chuẩn bị trở tay đoạt lại rượu!

"Bùi Văn Đức!" Người nào đó tức đến mức giậm chân.

Hắn nắm lấy mái tóc đen như mun của người nọ, ghé bên tai nói khẽ: "Ngươi nha, lúc im lặng là đẹp nhất!"

Dạ Tôn nghiêng đầu chớp mắt với hắn, tự mình làm tư thế ngậm miệng.

"Cao Tang Lạc" -- Mỹ nhân trong tiếng Đột Quyết.

.

Sao trời lấp lánh, gió hè mát mẻ. Trạch viện thư thái, tĩnh mạch tọa lạc ở phía Tây ngoại ô thành Lương Châu. Trong sân, cây đào cành lá sum suê che khuất bầu trời. Dưới gốc cây đặt một cái giường trúc, người đàn ông mặc y phục trắng, bím tóc buông dài, sợi tóc trải khắp giường như đổ mực, ôn nhu, lưu luyến.

Dạ Tôn dựa vào sập trúc hóng gió, lười biếng mười phần. Y vừa mới tiếp xúc với thú vị làm người đã bị Bùi Văn Đức cướp mất, trong lòng hiển nhiên có chút khó chịu. Thế nhưng, mắt nhìn người nọ luyện kiếm dưới ánh trăng, phong tư hiên ngang, chút buồn bực cỏn con lập tức bị quét sạch.

Sơn vi cốt, thủy vi hồn, dáng người cao gầy như du long bay lượn, chính khí lẫm liệt giữa ánh kiếm lấp lóa.

Một giọt mồ hôi sau gáy chảy vào trong áo vô cớ chọc người ta mơ màng.

Bùi Văn Đức bị ánh mắt của y nhìn chòng chọc đến mức sau lưng nổi một tầng da gà, vội vã luyện xong kiếm pháp, đặt "Huyền Tẫn" một bên, đi đến cạnh y nói: "Làm người nào có ai lười như ngươi, mau dậy."

"Không muốn." Dạ Tôn cự tuyệt, kéo cổ tay lôi hắn lên sập trúc, tình ý miên man nói: "Cùng ngươi ngắm sao, được không?"

Bùi Văn Đức luôn cảm thấy câu nói đó phát ra từ miệng y quả thực khiến người ta khiếp sợ, dù sao vết xe đổ quá nhiều -- Người này đâu có muốn ngắm sao, rõ ràng muốn làm trò bậy bạ giữa màn trời chiếu đất.

"Người ta toàn mồ hôi, đi tắm trước đã." Tìm cớ chạy trốn, da mặt hắn không dày đến trình độ đó.

Dạ Tôn buồn chán ngáp một cái, nằm dài hưởng thụ gió hè oi nóng. Nói thật, sao trời quả thực chẳng có gì đẹp. Ngàn vạn năm qua chỉ có một hình dáng, bốn mùa luân chuyển giống nhau không có gì mới mẻ, ngược lại sẽ làm cho thể xác của người phàm lúc lạnh lúc nóng, có chút khó chịu. Nhưng bên tai y chậm rãi chuyền đến tiếng nước nhỏ giọt sau nhà, tưởng tượng dòng nước trong vắt làm ướt nhẹp mái tóc dài đen nhánh của Bùi Văn Đức, đột nhiên y cảm thấy ngay cả tiếng đàn cầm văng vẳng trong gió của người Hồ cũng trở nên dễ nghe.

Phàm là thứ Bùi Văn Đức thích, y cũng thử thích, dường như cũng không quá khó khăn.

Thí dụ như xuân hoa thu nguyệt của nhân gian, cổ điệu thanh phong bên biên ải, đắm mình như say trong một vò rượu ngon trái lại cũng thích ý.

Lúc Bùi Văn Đức trở lại tiền viện phát hiện Dạ Tôn hình như đã ngủ. Hắn lau mái tóc ướt của mình, rón rén leo lên giường trúc, dựa bên cạnh thân thể ấm áp của đối phương, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của y.

Chuyện trải qua mấy tháng trước tựa như cơn ác mộng. Cho tới tận bây giờ hắn vẫn lo lắng trước mắt chỉ là ảo giác, chỉ cần hơi sơ suất Dạ Tôn sẽ biến mất, tản như mây trôi, giống như khi đó hắn liều mạng cũng không bắt được quỷ vương đang tan vào hư không.

Thật may xúc cảm thực tế, ấm áp. Bùi Văn Đức nhịn không được nhẹ nhàng xoa lồng ngực y. Dưới da thịt, trái tim bừng bừng, mạnh mẽ đập. Đây là trái tim của quỷ vương, chứng minh vì mình mà tồn tại.

"Lại lén lút sờ ta. Người như ngươi gọi là trong ngoài bất nhất, mặt người dạ thú sao?"

Dạ Tôn đột nhiên ôm hắn trở mình. Bùi Văn Đức bị y áp dưới thân, tóc ướt tản mạn, từ bên mép sập trúc nhỏ xuống những giọt nước trong veo.

"Xằng bậy." Bùi Văn Đức lấy tay đỡ vai y nói: "Về phòng thôi, sẽ cảm lạnh."

Dạ Tôn cười, cong đôi mắt hoa đào: "Cảm lạnh? Đó là cảm giác gì? Vừa khéo ta chưa từng thử qua."

Bùi Văn Đức giễu cợt: "Đến lúc đó đừng hi vọng ta chăm sóc ngươi."

"Ta không trông cậy ngươi còn có thể trông cậy vào ai?" Dạ Tôn cười giảo hoạt, lời nói ra khỏi miệng càng thêm giả dối: "Ta chỉ có mình chàng, Bùi đại nhân."

Bùi Văn Đức rũ mắt, lông mi tựa như cánh bướm run khẽ hai cái. Hắn vươn tay vòng qua eo y, ôm y vào lòng.

"Ừm." Hắn không giỏi nói lời ân ái, nhưng vẫn kiên định đáp: "Ta sẽ không bỏ rơi ngươi."

Dạ Tôn nằm trên ngực hắn, ngón tay hờ hững vén đai lưng của hắn hỏi: "Vậy chàng sẵn lòng làm tất cả vì ta chứ?"

Bùi Văn Đức im lặng nhìn trời, mãi sau mới nhả ra hai từ: "Mơ đi."

"Ta phát hiện ngươi thực sự rất vô lý." Dạ Tôn ngẩng đầu, giữ cằm hắn, hung ác đe dọa: "Có phải ta không có linh lực không khi dễ được ngươi?"

"Dĩ nhiên." Bùi Văn Đức cười nhạt dời tay y ra, vuốt mái tóc đen của y như vỗ về nói: "Ngươi không thể đứng đắn một chút cũng không nghĩ xem bây giờ do ai định đoạt?"

"Đương nhiên là..." Dạ Tôn xoay đầu, liếc mắt đưa tình với hắn, bóp giọng, nói: "Chàng định đoạt, chàng muốn thế nào cũng được, phu quân của ta."

Bùi Văn Đức không chịu nổi nhất là dáng vẻ kệch cỡm này của y. Nếu là hình dáng nữ tử trước đây còn xứng với ngây thơ đáng yêu, nhưng bây giờ ngoại hình dù xinh đẹp chăng nữa cũng là một nam tử, tính cách cứ làm bộ làm tịch có thể khiến người ta ngấy nổi da gà.

"Ngươi đàng hoàng một chút, đi xuống cho ta!" Hắn muốn đẩy Dạ Tôn ra lại bị sức mạnh kéo theo lăn lên thân thể người nọ. Sập trúc bị hai người họ đùn đẩy vang lên âm thanh kèn kẹt. Bùi Văn Đức sợ món đồ này không chịu được thể trọng của bọn họ, không dám manh động, quỷ củ dựa vào ngực y.

Gió mát hiu hiu thổi, bóng cây lay động, vầng trăng sáng tỏ, ánh trăng rơi qua kẽ lá. Bùi Văn Đức khó tránh khỏi có chút buồn ngủ, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng cả người dường như đều trở nên thanh tĩnh.

Không chỉ người lặng, gió lặng, ngay cả thời gian cũng như đang ngừng lại, lưu giữ trong sự yên bình của khoảnh khắc này, bao quanh là thiên địa sơn hà, điểm xuyết bằng nhật nguyệt tinh huy, vỗ về bằng ánh đèn dầu yếu ớt trong nhà.

Thế mà có kẻ trong lúc tỉnh táo rất khó yên tĩnh. Dạ Tôn ôm chiếc eo nhỏ mềm mại của hắn nói: "Người phàm các ngươi không phải thường nói cảnh đẹp chớ hoang phí sao. Chúng ta cũng nên làm chút gì đó?"

"Bây giờ ngươi cũng là phàm nhân." Bùi Văn Đức kéo tóc y. "Chúng ta chỉ nói cảnh đẹp thích hợp tâm sự mà thôi."

"Vậy tâm sự lòng ngươi..." Tay trái dọc theo nội y mò vào lồng ngực bóng loáng, nhéo một cái trước thù du non mềm. "Hay là tâm sự lòng ta?"

Bùi Văn Đức khẽ kêu một tiếng, đè lại bàn tay đang làm loạn của y, hơi đỏ mặt nói: "... Về phòng đi!"

"Ta lười di chuyển." Có kẻ xấu vòng vo, lông mi dài chớp chớp: "Không bằng ngươi bế ta về phòng?"

"Ta bế được ngươi sao?" Cũng không nghĩ xem mình nặng bao nhiêu cân.

"Vậy ở đây đi. Cũng mát mẻ hơn." Tiện thể trượt tay xuống bụng dưới, ở phần bụng rắn chắc, bằng phẳng trêu chọc một hồi.

"Không phải ngươi lười di chuyển sao?" Hết lần này tới lần khác, động tác trên tay còn rất nhanh!

Dạ Tôn cười đùa, sáp khuôn mặt dễ nhìn kia lại gần: "Vô duyên vô cớ phải di chuyển thì rất lười, nhưng di chuyển trên thân thể ngươi thì có thể..."

"Ngươi..." Đấu võ mồm Bùi Văn Đức luôn yếu thế, nguyên nhân đơn giản là da mặt hắn không dày như tên yêu quái này, điều gì cũng có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói ra khỏi miệng. Cổ áo hắn bị người ta kéo xuống một nửa, lồng ngực sáng bóng lõa lồ trước mắt, phơi bày dưới trăng thanh gió mát cảm giác xấu hổ còn nhiều hơn lúc trước. Bùi Văn Đức nghiêng đầu sang một bên không dám nhìn đôi mắt trần trụi sắc dục của y.

Dạ Tôn xoay đầu hắn lại, nặng nề hôn lên cánh môi đỏ tươi, cắn đôi môi căng mọng khiến nó trở nên dầm dề ướt át. Y câu lấy đầu lưỡi mềm mại của Bùi Văn Đức ép hắn trao đổi mùi rượu nồng nặc.

Bùi Văn Đức không kịp tránh né, bị y hôn đến hứng khởi. Dù bình thường làm chuyện này không ít, nhưng hai người đàn ông làm tình vốn dĩ đã cảm thấy thẹn, còn muốn ở trong sân, giữa màn trời chiếu đất cho người ta bỡn cợt khó tránh khỏi xấu hổ không thôi.

"Ngươi cắn ta?"

Hắn nhất thời nóng lòng cắn đứt đôi môi mỏng của đối phương. Dạ Tôn bày ra bộ dáng uất ức sinh động, ghé sát vào hắn nói: "Bây giờ ta thực sự rất sợ đau, Tiểu Bùi..."

Bùi Văn Đức không biết nên đối lại thế nào, vừa thẹn vừa giận lườm y một cái: "Có mỗi vết thương nhỏ ngươi cũng kêu, còn là đàn ông không?"

"Ta có phải là đàn ông hay không ngươi còn rõ ràng hơn ta." Dạ Tôn cười trộm hai tiếng, bỗng nhiên lại bị hắn gợi lên đề tài, sau đó hỏi: "Nhắc tới khi đó ngươi thật sự chưa từng muốn cùng ta động phòng?"

Bùi Văn Đức đương nhiên biết y đang nói đến lúc nào. Người này còn có mặt mũi nhắc lại? Lúc đó hóa thành nữ giới quấn quít bên mình, suốt ngày giả bộ dịu dàng, đừng nói đến thể diện đoán chừng ngay cả liêm sỉ cũng rớt sạch rồi.

Hắn thân là nam nhân, loại chuyện này tất nhiên không muốn nhượng bộ, lạnh lùng trả lời: "Đêm thành thân hôm đó ai là người nói mình đau bụng, e rằng trúng tim đen!"

"Không phải ta chột dạ, chỉ sợ dọa đến ngươi." Dạ Tôn khó xử thở dài, bỗng nhiên kéo cổ tay hắn xuống dưới sờ soạng nói: "Sợ buổi tối ngươi tắt đèn, mò thấy thứ này dọa phu quân của ta tam hồn không thấy bảy phách."

Bùi Văn Đức chấn động. Cách xiêm y, cây dương cụ to lớn nóng bỏng, đứng thẳng trong lòng bàn tay. Hắn nhất thời hô hấp dồn dập, ngay cả lời nói cũng không được rõ ràng: "Ngươi... Ngươi vô liêm sỉ!"

"Ai vô liêm sỉ? Ngươi đang nghĩ gì, không ngại nói ra một chút xem?"

Đương nhiên Bùi Văn Đức sẽ không nói, ý nghĩ khác thường lướt qua trong nháy mắt khiến hắn toàn thân khô nóng. Nếu đêm đó động phòng, dưới chăn gấm đỏ hồng, nương tử hàng ngày mảnh mai, động lòng người bỗng biến thành đàn ông, trong bóng tối hung hăng cầm dương vật sờ hắn, e rằng cả đời này sẽ lưu lại cho hắn vết thương lòng to bằng cái bát.

Đối với hai từ "Liêm sỉ", dù ngược dù xuôi Dạ Tôn đều không viết được, cho nên y có thể yên tâm thoải mái trêu chọc nói: "Lẽ nào ngươi còn không rõ ta muốn ngươi bao nhiêu sao? Nhớ lúc đó ngươi mặc quan phục của Tập Yêu Tư, ngoài mặt luôn đường hoàng chính trực, ta chỉ muốn tụt quần ngươi, đè ngươi xuống đất, từ phía sau..."

"Câm miệng!" Bùi Văn Đức hoảng hốt bịt miệng y, lại bị y dùng đầu lưỡi liếm láp quanh lòng bàn tay. Cảm giác ngứa ngáy tê dại trỗi dậy vọt thẳng xuống bụng, dương căn cũng vì thế mà dựng đứng không thể kháng cự, quần lót mỏng manh nhô lên nhìn không sót một cái gì.

"Bùi đại nhân thật xấu xa..." Dạ Tôn ẩn ý đưa tay đè xuống hông hắn, chậm rãi xoa nắn dương cụ, ngẩng đầu dùng đôi mắt liễm diễm sinh tình dụ dỗ hắn: "Thật sự không muốn?"

"Ngươi..." Bùi Văn Đức nghẹn ngào than một tiếng, kéo cổ y, hôn lên đôi môi mỏng hồng nhạt, thử thương lượng với y: "Nếu như bị ai đó thấy..."

"Sẽ không có ai."

Dạ Tôn mút đôi môi mềm mại của hắn, trong lúc hôn cởi đồ lót của hắn xuống. "Cùng lắm trên có thần linh... Dưới có địa phủ..." Quần đã bị lột xuống dưới để lộ ra đôi chân thon dài khỏe mạnh: "Giữa... chỉ có ta ở trong ngươi, chẳng lẽ không được sao?"

Bùi Văn Đức cảm xúc dâng trào, quả thực không lay chuyển được y, nửa gạt nửa cưỡng ép cho cởi hết xiêm y. Gió đêm se lạnh, thân thể lõa lồ giữa trời đất làm hắn thẹn thùng không thôi. Hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng đối phương, cố gắng ẩn mình trên giường trúc.

Tên lưu manh cuối cùng cũng được như ý vui vẻ thưởng thức sắc thái này của hắn. Thân thể dẻo dai đã tắm rửa mát mẻ làm người ta yêu thích không muốn buông tay. Dạ Tôn bóp eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn liêm láp hai viên thịt. Đầu vú nhanh chóng cứng rắn, rung động dưới đầu lưỡi đảo quanh. Thân thể đã quen với tình dục cũng trở nên run rẩy, dương cụ cương cứng cọ xát eo bụng rắn chắc của người nọ.

"A... Đừng liếm..." Bùi Văn Đức nắm lấy mái tóc đen mềm mại của y, không cam lòng chỉ có mình mình xích lõa như cá nằm trên thớt, hai tay cầm lấy cổ áo Dạ Tôn, cố gắng lột ngoại y của y xuống.

Ai ngờ bả vai Dạ Tôn vừa mới lộ ra, trong áo truyền đến tiếng chuông reo nhỏ bé.

"Cái gì vậy?" Bùi Văn Đức cảm thấy nguy hiểm mười phần mà nhìn y chằm chằm.

Dạ Tôn cười híp mắt cởi ngoại y của mình xuống, để lộ ngực bụng căng đầy, mạnh mẽ, đường nét thanh thoát... Người này xưa nay nhìn qua có vẻ gầy, cởi hết lại rắn chắc hơn mình rất nhiều... Bùi Văn Đức kiềm chế ý dâm, thấy y móc ra một chiếc chuông vàng từ bên hông, lắc lắc khoe khoang với mình.

"Ngươi còn nhớ đoàn xe lạc đà lần trước từ Sa Ngõa Đế đến Lương Châu tá túc không? Lúc đó ta nhịn không ăn bọn họ, trong đó có người tặng ta món đồ chơi này, nghe đâu tên là miễn linh. Gần đây ta vất vả lắm mới hiểu rõ cách sử dụng, không bằng chúng ta thử xem?"

Vỏ chuông bọc lá vàng, to bằng quả trứng chim, hình cầu rỗng ruột. Bên trong dường như còn bỏ thứ gì, hai đầu buộc dây thừng đỏ, vừa nhìn liền biết không phải thứ gì đứng đắn. Từ trước đến nay Bùi Văn Đức tu thân dưỡng tính, dĩ nhiên không biết vật này dùng để làm gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình hài hước trên mặt đối phương hắn đã biết không ổn, hoảng sợ vội vàng cự tuyệt nói: "Không được! Ta không cần!"

"Ngươi biết nó dùng như thế nào rồi?" Dạ Tôn nhíu mày, cúi người tàn sát đôi môi đầy đặn của hắn một trận, một tay cởi quần, đặt dương vật cương cứng của mình và Bùi Văn Đức lại với nhau, gậy thịt cọ xát vào nhau ướt át cho đến khi bức người nọ toàn thân ửng đỏ.

Từ lúc phá giới trong mộng sáu năm trước tới nay, có thể nói Dạ Tôn hiểu rõ hắn. Bùi Văn Đức nhìn qua cấm dục cao ngạo, kỳ thực từ trên xuống dưới không có chỗ nào không mẫn cảm, đặc biệt thích được hôn môi, chỉ dùng đầu lưỡi cũng có thể khiến hắn thần hồn điên đảo, dang hai chân cho người ta làm xằng làm bậy.

Y thấy Bùi Văn Đức đã ý loạn thần mê ôm lấy thắt lưng mình, đôi môi hồng nhuận dầm dề ánh nước liền dụ dỗ hắn nâng chân lên. Chiếc chuông lặng lẽ trượt qua nơi riêng tư của hắn, nhẹ nhàng đẩy vào cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở.

Xúc cảm lạnh băng khiến người ta giật mình, Bùi Văn Đức chợt thanh tỉnh, lông mi hoảng sợ chớp chớp, giơ tay lên muốn đánh y --

"Không cho ngươi-- Ưm a..."

Dạ Tôn nở nụ cười tà ác, chuông đã đẩy vào trong thân thể hắn. Đường ruột ngập ngừng co vào trong, ngay cả ngón tay của y cũng cùng chuông hút vào sâu trong hậu huyệt.

"Ai da, ta không cẩn thận..." Tên lưu manh vô cùng đắc ý còn nói mát. Trong cơn đau nhỏ bé, Bùi Văn Đức không biết làm thế nào, lại bị y dùng ngón tay quấn lấy sợi dây đỏ kéo chuông lộ ra một chút. Lớp vỏ trơn bóng ma sát với cốc đạo, vừa đau vừa ngứa. "Không sao, Tiểu Bùi. Ta giúp ngươi rút ra." Chuông lôi ra được nửa gốc, hắn tận lực hô hấp, hậu huyệt liên tục co bóp, nhưng đúng lúc căng thẳng chuông lại bị người ta nhét vào một lần nữa, bức yết hầu hắn phát ra tiếng.

"Đừng trách ta... Thì ra phía dưới ngươi muốn ăn như vậy..."

Bùi Văn Đức giận cực kỳ. Người này không khỏi quá vô liêm sỉ. Vừa định cho y một bạt tai, chuông vàng trong đường ruột lại leng keng lắc lư, chất dầu nhầy nhụa tiết ra từ trong khối cầu chạm rỗng, tra hậu huyệt hắn nóng không gì sánh được.

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi dùng cái gì..."

Dạ Tôn kéo cao cánh tay Bùi Văn Đức, hôn anh đào trước ngực hắn. Nhũ hoa bị cắn đến sưng tấy, màu sắc quầng vú càng đậm hơn bình thường. Cơn ngứa tê dại từ tứ chi bách hài truyền đến đại não, Bùi Văn Đức khó kiềm chế mà nâng thắt lưng, mài dương cụ lên bụng dưới của đối phương, hậu huyệt ngứa như bị hàng vạn con kiến cắn.

"Ta nghe người ta nói, trong miễn linh ẩn giấu chút bí phương Tây Vực, không những có thể thỏa mãn bản thân còn có công dụng kích tình, là vật phụ nữ thường dùng để bớt nhàm chán..."

Hắn vậy mà bị người ta coi thành phụ nữ nhét vào người món đồ thủ dâm! Bùi Văn Đức không ngừng giãy dụa, oán hận nhìn y chằm chằm. Nhưng miễn linh tựa như vật sống nhảy lên liên tục, rất nhanh đã khơi dậy toàn bộ thất tình lục dục của hắn. Hậu huyệt không ngừng thắt chặt rồi lại thả lỏng càng đẩy chuông vào sâu bên trong. Dầu trơn nhơ nhớp chảy ra, tan trong hành lang nóng rực. Tiếng nước làm người ta thấy thẹn dưới động tác của ngón tay đối phương vang lên không dứt. Hắn nghẹn ngào rên rỉ, ưỡn eo dùng dương cụ cọ xát dương căn cứng rắn, nóng rực của đối phương. Nhưng Dạ Tôn vẫn không có động tĩnh, ngược lại rút ngón tay đang lấp đầy tiểu huyệt ra ngoài, chỉ để lại miễn linh giày vò rung chuyển dương tâm của hắn, cảm giác trống rỗng khô nóng càng nhiều hơn trước.

Hắn bị người ta đặt trên giường trúc không còn sức động đậy, lại không được thỏa mãn, buồn bực đến mức nắm lấy món đồ dưới thân đối phương!

Dạ Tôn kêu đau một tiếng, cau mày nói: "Ngươi có thể nhẹ nhàng chút được không? Thứ này bị ngươi bóp hỏng thì làm sao bây giờ?"

Chỉ thấy hai má Bùi Văn Đức đỏ ửng, nghiến răng cười nói: "Sau khi bóp hỏng đến lượt ta địt ngươi, nương tử."

Sáu năm qua hắn đã sớm ném bốn chữ thanh tâm quả dục ra sau ót. Đối phó với kẻ không biết xấu hổ chỉ có thể mặt dày hơn y. Dạ Tôn vội vàng lấy tay hắn ra, ghé xuống nhẹ nhàng cắn dái tai hắn: "Tướng công thật là hư, vậy mà lại có loại suy nghĩ này với người ta."

"Ngươi thật buồn nôn!" Bùi Văn Đức hung hăng cắn y một cái. Dạ Tôn chẳng hề để ý mà cười khanh khách, hai tay dùng sức xoa nắn cặp mông đầy đặn của hắn, từ huyệt khẩu đang nhỏ giọt móc một sợi chỉ bạc quệt lên môi hắn nói: "Sao chàng có thể ghét bỏ nương tử chứ?"

Bùi Văn Đức nhíu mày liếc xuống. Nếu nương tử nhà ai trời sinh có một cây nam căn cường tráng thế này e rằng phải ba quỳ chín lạy mời hắn đến trừ tà. "Mau lên... Không chịu nổi nữa..." Hắn không muốn tiếp tục đôi co, hậu huyệt trống rỗng đã ướt nhẹp, hận không thể khiến y mau chóng nhét dương cụ vào trong chấm dứt cơn ngứa ngáy khoa trương này.

Dạ Tôn cũng coi như đã đùa giỡn đủ vốn, nắm đôi chân thon dài của hắn tách rộng sang hai bên, dương cụ đẩy vào huyệt khẩu mềm mại hôm qua mới bị khai thác xong, cái miệng nhỏ mềm yếu sưng đỏ không ngừng thu nạp, chẳng cần giãi bày lập tức muốn cắm vào.

"Khoan đã!" Bùi Văn Đức thất kinh kéo tay y: "Ngươi... Ngươi chưa lấy vật kia ra..."

"Lấy vật gì, như vậy mới thích." Người nọ cong môi cười cực mị, nhục đầu sung mãn đâm thẳng vào lỗ đít nhỏ hẹp, đụng phải miễn linh nằm sâu bên trong đến thẳng dương tâm, căng kín dâm huyệt của hắn. Trong cơ thể, tiếng chuông nặng nề, dạy hư người ta hổ thẹn sống không bằng chết.

"A, a!" Bùi Văn Đức bình thường rên rất nhỏ, nhưng lúc này không biết là bị tiếng chuông kích thích hay vì đang ở trong đình viện trống trải không người, hai chân kẹp chặt thắt lưng mạnh mẽ, săn chắc của người nọ, ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ yếu đuối lại sảng khoái.

Trong hành lang là dâm thủy đặc sệt, huyệt nhục nóng bừng tỉ mỉ nhấm nháp dương căn. Dạ Tôn chậm rãi thẳng lưng kéo ra đút vào hai cái. Bùi Văn Đức đã hoàn toàn mất trí mà cào xước lưng y, trong miệng nức nở kêu la bảo y mau lui ra ngoài.

Nụ cười của y càng thêm càn rỡ, than thở nói: "Ngươi hút ta quá chặt, làm ta tiến thoái lưỡng nan, Tiểu Bùi."

Tiếng chuông tầng tầng lớp lớp như muốn nghiền nát triệt để sĩ diện của hắn, Bùi Văn Đức hất mái tóc dài còn ẩm ướt, bàn tay đặt lên lồng ngực y nói: "Ta không muốn... Không muốn cái đó..."

"Ngươi không muốn sao?" Dạ Tôn nói xong lui ra ngoài. Dương cụ thô to rút ra chỉ để lại nhục đầu ướt đẫm bị khóa chặt ở hậu môn hắn. Nhuyễn huyệt đã ăn quen thứ đó của nam nhân không nỡ để y rời đi, e lệ lẫn sợ hãi mà thắt chặt cửa miệng nhỏ hẹp đang ngậm lấy quy đầu. Người dưới thân khó chịu không thôi, níu chặt mái tóc dài của y nói: "Không phải cái này! Ngươi vô liêm sỉ! -- A A!"

Miễn linh lại chui vào sâu bên trong, nằm ở huyệt tâm liên tục chấn động. Khoái cảm quá sức mãnh liệt bức Bùi Văn Đức chảy nước mắt, hai tay chỉ có thể gắng gượng bám lấy sập trúc mặc cho tên khốn làm nhiều việc ác đâm hắn lắc lư không ngừng.

Rút ra đút vào mấy trăm cái, cảm giác hổ thẹn đánh nát hắn. Tiếng nước rõ ràng hòa lẫn với âm thanh va chạm của thân thể. Dương vật to lớn mở ra nhục huyệt mẫn cảm, càng đụ càng ác. Đáy lòng biết rõ thứ kia dài bao nhiêu mạnh bao nhiêu, nếu bị y đâm lút cán, miễn linh e rằng sẽ chui vào tận trong nội tạng.

"Đừng mà... Quá mức..." Bùi Văn Đức bị y đụ đến mức không thể khép chân, toàn thân phát nhiệt, trước mắt mơ hồ ngưng tụ hơi nước, hai tay đè xuống giường trúc muốn chạy trốn: "Lấy ra... Ư..."

Dạ Tôn liếm môi, vô cùng hứng thú mà bàn điều kiện với hắn: "Như vậy đi, Tiểu Bùi, muốn ta lấy ra cũng được nhưng ngươi phải gọi ta một tiếng phu quân."

"Không gọi!" Hắn bị bắt trở về, cú va chạm mạnh đến mức mắt nổ đom đóm, dương cụ liên tục đưa đẩy, hắn vẫn ra sức lắc đầu: "Ta không gọi!"

"Có qua có lại không phải là phép tắc của phàm nhân các ngươi sao? Tại sao ta gọi được, còn ngươi hết lần này tới lần khác không gọi được?"

"Rõ ràng là ngươi thích gọi!" Sở thích của mình còn muốn áp đặt lên người ta, chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như y!

Dạ Tôn cúi đầu, cạy răng hắn, trắng trợn liếm một vòng quanh miệng hắn nói: "Xem ta thích ngươi biết bao nhiêu, gọi một tiếng là được."

Bùi Văn Đức giận dữ nhìn y chằm chằm, nhưng trong lòng lại nghĩ đời này xem như bị y nắm thóp.

Hắn cụp mắt, đè xuống cảm giác hổ thẹn, gọi một tiếng cực khẽ: "Phu quân..."

Dương cụ khổ hình rút khỏi cơ thể, chuông vàng trơn truột ướt đẫm dâm thủy cũng theo đó mà trượt ra. Bùi Văn Đức hít một hơi thật sâu, kéo đầu đối phương muốn cùng y hôn môi, mười ngón tay triền miên mân mê mái tóc đen, cùng y gắn bó, giao hợp, đầu lưỡi thân mật quấn quýt lấy nhau.

"A Dạ." Hắn nhẹ nhàng vỗ xuống gáy Dạ Tôn, ra lệnh: "Lần tới không được phép chơi như vậy nữa."

"Hừ." Có kẻ bĩu môi, bất đắc dĩ trả lời, bỗng nhiên lại cười giảo hoạt, kéo cao chân trái của hắn nói: "Lần tới chúng ta chơi thế này đi!"

Bùi Văn Đức bị y lật sang ngang, lại lần nữa cắm vào. Bụng dưới thắt chặt, hậu huyệt tràn đầy, cảm giác căng trướng một hồi. Trước còn không cảm thấy kỳ quái, chờ đến khi tiếng chuông tiếp tục vang lên mới giật mình phát hiện bị y móc sợi dây đỏ của miễn linh lên mắt cá chân, nâng cao bên đầu vai hắn, chạm một cái liền vang lên, giữa khung cảnh yên bình vắng vẻ như một loại nhạc khí tục tĩu.

Trên chuông còn sót lại chút nhựa thơm dinh dính trượt xuống bắp chân hắn. Bùi Văn Đức mắc cỡ muốn tránh thoát lại bị cả cây cự vật đâm sâu vào bên trong. Dương cụ nóng rực đánh lên vách thịt non mềm như sắp chọc thủng bụng hắn, vừa nặng nề nừa tàn nhẫn mà xâm phạm.

"A! Chậm, chậm một chút..." Hắn không chịu nổi trận đòn như mưa giông bão táp, run rẩy bắn ra. Tinh dịch đánh lên giường trúc, từ giữ khe hở chảy xuống dưới. Nhưng người đàn ông phía trên không chút lưu tình, cầm lấy mắt cá chân của hắn, nhiều lần cắm dương căn thô mãnh của mình tới sâu nhất. Vào thời khắc nhạy cảm như vậy quất một trận điên cuồng. Bùi Văn Đức liên tục co giật, không ngăn được chính mình kêu rên loạn xạ, ngay cả trong nhuyễn huyệt cũng tiết ra dịch thể ướt át, nóng hổi tưới lên dương vật to lớn, khơi dậy thú tính của đối phương.

Dưới cây đào, bóng người trần trụi quấn quýt. Tiếng rên rỉ mê người từ trong miệng dè dặt truyền ra. Con ngươi sáng trong nhuốm hồng sương, tăng thêm vài phần kiều diễm, tình sắc.

"Văn Đức... Bên trong thật ướt, món đồ chơi của người Hồ vẫn rất có ích, không phải sao?"

Hắn bị cách gọi này kiềm hãm, ngoại trừ phụ mẫu hiếm có ai gọi hắn là "Văn Đức", còn là tên quỷ vương vô pháp vô thiên xông vào cuộc đời hắn, bổ khuyết một phần thiếu sót của hắn, nửa đời sau ở nơi xa lạ trở thành người nhà của hắn.

"A Dạ..." Hắn duỗi cánh tay dài kéo Dạ Tôn vào lòng, đong đưa thắt lưng phối hợp với hành động của y, chân thành nói: "Ta muốn ngươi."

"Không phải ta đang ở đây sao?" Dạ Tôn cười với hắn. Ánh trăng rơi trên mái tóc dài của y không còn trắng đến chói mắt, ngược lại đen đến tĩnh mỹ. "Văn Đức, thứ ngươi muốn ta đều cho ngươi."

Bùi Văn Đức gật đầu, vùi đầu vào hõm vai y. Cho dù trong lòng hắn có hàng vạn kiêu hãnh đều nguyện vì y mà hóa thành nhiễu chỉ nhu tình.

Dạ Tôn làm đến lâm li tẫn trí, ôm lấy vòng eo dẻo dai mướt mồ hôi của Bùi Văn Đức, đặt hắn ngồi lên người mình. Dưới tán cây, bóng người đong đưa. Thân thể sạch sẽ của Bùi Văn Đức nhấp nhô kèm theo tiếng chuông trong trẻo và tiếng hít thở nặng nề vẩn đục đều như lộ ra sắc dục.

Bọn họ làm đến hứng khởi. Giường trúc nhẹ nhàng ken két loạn hưởng. Bùi Văn Đức xấu hổ nói không nên lời, con ngươi đen ướt át chăm chú nhìn người dưới thân nói: "Ngươi... Ngươi mau tới đây... Có được không?"

"Không quá được." Y nặng nề nhổm dậy, nhìn người nọ xộc xệch, bất kham hất mái tóc đen hỏi: "Ngươi không tính nói gì sao, Tiểu Bùi?"

Bùi Văn Đức thực sự không chịu nổi cái tính dây dưa của y, thắt lưng cũng sắp mỏi nhừ, đành phải chống một tay xuống giường, tay kia chậm rãi sờ vào chỗ hai người giao hợp, chật vật cầm gốc dương căn, hậu huyệt co rút dùng sức nút chặt y: "A Dạ... Ngươi mau... Mau bắn vào..."

Dạ Tôn khẽ rên, bị bên trong ướt mềm của hắn ngậm như muốn nuốt chửng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười xấu xa không đổi: "Ngươi gọi một lần nữa đi, Văn Đức."

"Không phải đã nói chỉ gọi một lần-- Ư a a!" Côn thịt nặng nề ma sát đường ruột, chạm đến từng ngóc ngách liều mạng nghiền ép. Bùi Văn Đức sụp đổ ngã xuống, dán sát vào cơ ngực rắn chắc của y, bất đắc dĩ ghé bên tai y mệt mỏi, nỉ non nói: "Làm phiền ngươi, phu quân..."

Tiên nhạc nhân gian cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Dạ Tôn đã làm đủ chuyện xấu, ôm eo hắn gấp rút di chuyển. Bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp nóng rực kèm theo cơn co giật mãnh liệt trong cơ thể hắn, bạch trọc theo bắp đùi ào ạt nhỏ xuống.

Bùi Văn Đức nằm sấp trên người y thở hổn hển, nghiệt căn giày vò rốt cuộc cũng rời khỏi hắn. Xúc cảm trơn trượt kỳ lạ ở hậu huyệt làm hắn kẹp chặt chân. Dạ Tôn kéo hắn ôm vào lòng. Trong gió đêm lành lạnh, hai người họ cũng lười mặc quần áo, tứ chi trần trụi quấn quít dưới bóng cây mặc cho ánh trăng thanh lương rơi đầy trên thân.

"Ngươi không sợ bị muỗi cắn sao." Bùi Văn Đức mệt lả, chỉ có thể vỗ nhẹ lên cánh tay y.

Dạ Tôn cười nói: "Thật ngại quá, hình như muỗi chưa bao giờ cắn ta, chỉ nhắm về phía ngươi."

Vừa nói xong trên cánh tay đã bị đốt một cái, Bùi Văn Đức ngọ ngoạy muốn về phòng. Cánh tay phải đang ôm hắn của Dạ Tôn cố tình trượt xuống mông hắn, xấu xa nói: "Cắn chỗ nào rồi, chỗ này sao? Cho ta xem."

"Ngươi chán sống rồi!" Bùi Văn Đức túm mái tóc dài của y kéo qua, lạnh lùng ra lệnh: "Nghe lời, ôm ta vào."

"Ta luôn nghe lời mà, Văn Đức." Dạ Tôn cười khoái chí chụt một cái lên môi Bùi Văn Đức, đứng dậy đỡ eo hắn bế lên. May mắn thân thể phàm trần không thua kém sức lực trước đây của y, nếu không.... dù Bùi Văn Đức gầy y cũng không khỏi tốn sức.

"Y phục..." Bùi Văn Đức chỉ quần áo vứt tán loạn trên mặt đất nói.

Dạ Tôn chỉ đơn giản đáp lại một chữ: "Lười."

Bùi Văn Đức cạn lời, chỉ có thể để cho tên vô liêm sỉ lõa thể bế hắn vào phòng. Không những nghiện rượu còn thích làm biếng, Bùi Văn Đức trầm tư suy nghĩ nhất định phải tìm cho y chút chuyện để làm, tránh y không có cách giải tỏa tinh lực suốt ngày nghĩ cách thu phục mình.

Ánh nến lụi tắt. Bóng tối bao trùm căn phòng tĩnh mịch. Tiếng gió vi vu cũng ngừng thổi. Vầng trăng ngoài cửa sổ xinh đẹp dịu dàng. Bùi Văn Đức nằm bên trong, cơ thể trần truồng áp vào người hắn, cánh tay rắn chắc vững vàng ôm hắn trong lòng.

"A Dạ..." Hắn không thể không thở dài: "Thực sự rất nóng..."

"Ngươi nói các ngươi làm người đúng là phiền phức. Vừa sợ nóng vừa sợ muỗi cắn, biên ải không phải vốn như thế sao?"

"Vậy không bằng chúng ta trở về?"

"Trở về đâu?"

Trong màn đêm tối đen như mực, Bùi Văn Đức ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cười khẽ nói: "Về Trung Nguyên đi."

"Ặc..." Dạ Tôn dường như hơi do dự, Bùi Văn Đức biết trong lòng y đang tính toán điều gì.

"Qua hết Trung Nguyên chúng ta lại đi, trong khoảng thời gian đó ngươi muốn uống bao nhiêu rượu ta cũng không ngăn cản."

"Một lời đã định!" Dạ Tôn vui vẻ, ngược lại lẩm bẩm: "Nhưng rượu Trung Nguyên quả thực khó uống..."

Hắn chậm rãi túm mái tóc đen nhánh nói: "Ngươi không nghĩ hiện nay biến thành bộ dáng này sẽ khiến người khác sợ hãi sao... Trở về Trường An rồi còn biết bao náo nhiệt, cũng không đến nỗi khiến ngươi lười như hủi."

"Làm như cả ngày ta ăn không ngồi rồi lắm." Dạ Tôn nói không biết ngượng mồm. Nhưng nếu về Trường An ngược lại trong lòng y, biên ải bần hàn, cát vàng mênh mông nào so được với thành Trường An phồn hoa, tấp nập.

"Ngươi nhớ nhà sao?!" Hắn nắm cổ tay Bùi Văn Đức hỏi.

"Đồ ngốc." Bùi Văn Đức cười khẽ, đan ngón tay vào trong bàn tay y: "Đã nhiều năm như vậy ngươi còn không hiểu sao, nơi nào có ngươi mới là nhà của ta."

Dạ Tôn nắm chặt tay hắn, chậm rãi dán lên khóe môi hắn nói: "Vậy sau này bất kể ngươi đi chỗ nào ta đều đi cùng ngươi."

Tương cứu trong lúc hoạn nạn, truyền cho nhau hơi ấm, đây cũng là ân ái thường tình của nhân gian.

.

Một ngày mặt trời rực rỡ, bọn họ khép cửa viện, dắt ngựa, ung dung tự tại rời khỏi Lương Châu.

Gió Bắc dịu dàng thổi, hất lên vạt áo một đen một trắng vô cùng tương xứng, ở trong gió quấn quýt bên nhau.

"Ngươi về Trường An không còn muốn làm thủ lĩnh Tập Yêu Tư khô khan nhàm chán đi?!"

"Tập Yêu Tư đã sớm bị ngươi phá hủy, ngươi còn không biết xấu hổ? Bất quá vì sinh kế, về làm nghề cũ cũng không tệ."

"Ai... Bùi đại nhân lần này hồi Kinh tội cho đồng nghiệp của ta lại phải kinh hồn táng đảm."

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi mật báo hay sao?" Bùi Văn Đức dùng chuôi kiếm chọc vào hông y nói: "Đàng hoàng trợ thủ cho ta, bằng không đừng nói uống rượu ngay cả cơm cũng không cho ngươi ăn!"

Dạ Tôn đỡ thắt lưng, chớp mắt giả bộ uất ức: "Phu quân cả ngày lẫn đêm ức hiếp ta, xem ra ta chỉ có thể tức nước vỡ bờ, đại nghĩa diệt thân."

Bùi Văn Đức xẻo y nói: "Ngươi kết hôn với ai? Đừng quên bây giờ ngươi đã là người, không được phép dây dưa với yêu ma quỷ quái."

"Kết hôn với ngươi." Có kẻ vô lại xông tới, dính miệng lên khóe môi hắn, quấy rối một hồi: "Ngươi thích hôn thế này hay là hôn thế này?"

Ban ngày ban mặt không tuân quy củ, Bùi Văn Đức nhẫn nhịn cười lạnh, siết chặt mái tóc dài của y: "Chờ chúng ta trở về ngươi sẽ biết thế nào là hôn, nương tử."

Dạ Tôn giật mình, vội vàng rút lui. Cái gọi là băng dày ba thước, không chỉ do một ngày lạnh, ngày nào đó Bùi Văn Đức thật sự bùng nổ, e rằng y sẽ phải uống rượu phạt.

Cánh tay y vòng qua eo đối phương lấy lòng, thanh tuyến nhỏ nhẹ hóa thành một khúc nhạc du dương trong gió.

"Chàng không thể dịu dàng với ta một chút sao, Bùi đại nhân..."

Đình viện sau lưng dần dần lẫn trong hoang mạc, quả đào đỏ rực trên cây đã đến mùa kết trái.

Bọn họ tiêu sái rời đi, quên hái quả non vừa chín, quên không từ biệt người quen, vậy thì đã sao?

Nhà ở Lương Châu, nhà ở Tây Hồ, nhà ở Trường An.

Nhà ở trời nam đất bắc.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro