Chương 10: Phù du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thừa đến đóng phim của Lương Gia Dự.

Nghi thức khai máy không hề gióng trống khua chiêng, hai diễn viên nam chính, nữ chính cũng không được tuyên truyền rầm rộ, mọi thứ đều vô cùng giản dị, cứ như vậy Lương Gia Dự khởi quay bộ phim thứ 3 trong sự nghiệp đạo diễn của mình.

Chu Tâm Viễn nhìn qua kịch bản, tên bộ phim là "Phù Du", nội dung kể về cậu thanh niên ở một thị trấn nhỏ thi đỗ đại học, lẻ loi một mình lên thành phố dốc sức làm ăn kiếm sống. Kịch bản quá bình thường, nhưng khi được Lương Gia Dự quay, chắc chắn không chỉ có vậy.

Phim của hắn đều mang đậm phong cách cá nhân, nghe nói, cảnh phim của Lương Gia Dự một là tự tay hắn cắt, hoặc là trong quá trình xét duyệt cắt bỏ có sự tham dự của hắn.

Chu Tâm Viễn không thể thay đổi quyết định của Lương Gia Dự.

Mà cũng không thể nói vậy được...

Bởi gần như mỗi khi hai người vừa thấy mặt, mẹ nó lúc nào cũng ở trong trạng thái tình mê ý loạn, giống như tận dụng hết thời gian bên nhau để yêu đương vụng trộm.

Tiết diễn xuất, Từ Thừa không đến, những người còn lại vẻ mặt đều có chút chán nản, dường như đều không có tinh thần.

Đỗ Phương nhìn một vòng, hắng giọng, không hề khách khí lên tiếng quở trách: "Thế này là thế nào hả? Biến thành heo bệnh hết với nhau hay sao."

Không ai dám ho he.

Khoa diễn xuất dáng dấp ai cũng rất ưa nhìn, nữ sinh thì xinh đẹp , nam sinh thì tuấn tú, dù bị coi là heo bệnh cũng là một bầy heo khiến người ta đẹp mắt đẹp lòng.

Đỗ Phương hơn hai mươi năm trước cũng từng ở nơi này đọc sách, sau đó đi diễn mấy bộ phim truyền hình, nhưng không có cơ may nổi tiếng, thay vào đó lui về sau hậu trường. Về sau, trường học tìm tới, muốn y trở về nơi này dạy học.

Đỗ Phương đồng ý.

Dù sao y cũng sẽ không nổi tiếng được như đám bạn học cũ.

"Đâu có..." Ti Khải Nhạc cố gắng khuấy động không khí tiết học, nhưng cũng bất lực.

Đỗ Phương dứt khoát không giảng bài, cười hỏi: "Vì Từ Thừa sao?"

Mọi người không nói lời nào.

Đỗ Phương tìm cách thay đổi suy nghĩ của đám học trò: "Từ Thừa so với các cô cậu nổi tiếng nhanh hơn một chút, nhưng cũng chỉ thế thôi. Các cô cậu nếu học tập cẩn thận, sau khi tốt nghiệp tiến vào giới tự khắc sẽ có cơ hội."

"...Vâng."

"Lên lớp." Đỗ phương gật gật đầu, nói.

Tuy Đỗ Phương nói vậy, nhưng ai cũng không có lòng tin.

Biết nói thế nào đây, loại chuyện này tồn tại khoảng cách, không thể bù đắp được. Từ Thừa diễn xong « Phù Du », khả năng nổi tiếng là rất lớn, nổi tiếng rồi, các loại kịch bản sẽ tự động tìm tới cửa, cậu ta chẳng cần bận tâm nhiều.

Mà những người khác, có lẽ cố gắng mười năm cũng không chắc có thể với tới đỉnh cao như Từ Thừa.

Trong lòng mỗi người đều hiểu.

Nhưng chỉ có Chu Tâm Viễn nhìn sai trọng điểm - cậu không hâm mộ vì Từ Thừa sắp phát đạt, mà bởi vì, phim cậu ta diễn chính là phim của Lương Gia Dự.

Có thể cùng Lương Gia Dự sớm chiều mỗi ngày ở chung, Chu Tâm Viễn nghĩ đến cậu đã bỏ lỡ cơ hội này, liền có chút đau khổ.

Hết giờ học, Chu Tâm Viễn chậm rãi dọn đồ, vừa định ra ngoài, Đỗ Phương ở phía sau gọi cậu, hỏi: "Chu Tâm Viễn này, trước đó thử vai trò không đi sao?"

"Dạ?"

"Phim của Lương Gia Dự ấy."

Chu Tâm Viễn kịp thời phản ứng, trả lời: "Dạ có."

"Phát huy không tốt?" Đỗ Phương cười hỏi.

Chu Tâm Viễn: "..."

Phát huy có hơi quá, nào cũng theo Lương Gia Dự vào tận khách sạn.

Chu Tâm Viễn sờ sờ mũi, nói: "Em cũng không biết..."

Đỗ Phương đi tới, vỗ vỗ bờ vai của cậu, có phần tiếc nuối động viên: "Kỳ thật trò là người có duyên với nghề này nhất trong ban, nếu như... Mà thôi, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình."

"Dạ." Chu Tâm Viễn không hiểu y muốn nói gì.

Cậu trở về ký túc xá, trông thấy Ti Khải Nhạc đang chơi game.

"Về rồi à." Ti Khải Nhạc nhìn cậu cười cười.

"Ừm." Chu Tâm Viễn ném cặp trên mặt bàn, yên tĩnh một hồi, bỗng nhiên lên tiếng, "Tôi thích đàn ông."

"Cái... gì?" Ti Khải Nhạc kinh ngạc.

Cậu đang đánh hăng, mắt thấy chỉ thêm một đao lập tức có thể chém chết kẻ thù đối diện kia rồi, kết quả Chu Tâm Viễn bất thình lình thốt ra một câu như vậy, Ti Khải Nhạc ngược lại bị giết chết.

"ĐM." Tiêu Khải Vụ ngưng cười, "Không chơi nữa không chơi nữa. Cậu vừa nói cái gì... ? Cậu là gay a?"

Chu Tâm Viễn: "Đúng thế."

"Ây da." Tiêu Khải Vụ cười xấu xa, "Cậu thích ai? Đừng nói là thích anh đây nhé?"

"Không phải..."

"Vậy được."

"Cậu chấp nhận nhanh như vậy?" Chu Tâm Viễn có chút kinh ngạc.

Ti Khải Nhạc đáp: "Tôi còn tưởng chuyện gì chứ, cậu ra ngoài đi một vòng, trong trường không ít gay đâu."

Chu Tâm Viễn nói tiếp: "Nhưng tôi còn chưa theo đuổi được người tôi thích."

Ti Khải Nhạc lấy chuối trên bàn cho vào miệng, cười cười: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trước tiên cứ để hắn quen mặt cậu đã, tôi nói cho cậu biết, lâu ngày sinh tình, hiểu không?"

"Ừm..." Chu Tâm Viễn có chút phiền muộn.

Cậu ngủ một giấc, tỉnh dậy vẫn cảm thấy không ổn, cậu không thể cứ thế ngồi chờ chết được.

Ngày đó sau khi chào tạm biệt Lương Gia Dự, Chu Tâm Viễn mặt dày mày dạn gửi cho Lương Gia Dự tin nhắn đầu tiên.

"Tôi đã về đến kí túc xá, cảm ơn anh đã đưa tôi về, Lương Gia Dự."

"Anh chừng nào thì bắt đầu quay phim?"

"Có hơi nhớ anh, có muốn đi uống chút không?"

Đều là mấy lời nói ngu xuẩn... Chu Tâm Viễn không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Lương Gia Dự chỉ trả lời mấy tin nhắn đầu, còn lại thì bó tay, hắn nói: "Cậu từng tốt nghiệp Trung học phổ thông Dục Anh? Khó trách tôi cảm thấy áo thun của cậu khá quen."

Chu Tâm Viễn: "..."

Không muốn nhớ lại, thật mệt mỏi.

Hai người trừ những lúc tán tỉnh nhau, thái độ Lương Gia Dự ngay lập tức sẽ trở nên lãnh đạm. Chẳng thể mong đợi gì cả, chính là sau khi hắn phát tiết xong, cũng chưa từng ôm Chu Tâm Viễn cùng cậu trò chuyện.

Ngày thứ hai, Chu Tâm Viễn đưa ra quyết định, cậu nhất định phải đi tìm Lương Gia Dự.

Lương Gia Dự không quay ngoại cảnh, các cảnh đầu đều quay tại Ảnh Thị Thành.

Chu Tâm Viễn nhận ra một người, là một nhân viên thực tập trong đoàn làm phim, tên Tần Trăn. Anh ta nói đang mình quay Thanh Cung, sát vách chính là đoàn làm phim của Lương Gia Dự, bọn họ vừa tới mấy ngày trước, còn chưa quay gì cả.

"Trăn Quả, mau giúp em một việc với." Chu Tâm Viễn nói qua điện thoại.

Tần Trăn nói: "Mau mau cút, cái gì trăn quả ngà voi, gọi là anh."

"Anh Quả ."

"Anh đây khinh."

"Anh anh anh..." Chu Tâm Viễn rốt cục cũng bị lật tẩy, "Giúp em một việc, cho em vào thăm quan đoàn phim đi."

Tần Trăn do dự: "Không dễ đâu, gần đây Ảnh Thị Thành canh phòng nghiêm ngặt, nghe nói bên trong bị mất trộm, bảo vệ ở cửa ra vào ngày nào cũng nhìn người chằm chằm, cậu không có thẻ chứng minh công tác khẳng định không vào được."

"Vậy anh cho em mượn một cái." Chu Tâm Viễn thản nhiên.

Tần Trăn nói: "Con mẹ nó chứ tôi chỉ là nhân viên thực tập, sao có thể chuẩn bị thẻ cho cậu."

Chu Tâm Viễn năn nỉ: "Em mặc kệ, anh đưa em vào đi, em muốn theo đuổi lão công của em."

Tần Trăn: "..."

Tần Trăn: "Nhưng cậu có dám hi sinh vì tình yêu không?."

"Em dám." Chu Tâm Viễn nói không chút suy nghĩ.

Về sau cậu mới biết được ý Tần Trăn là gì, Tần Trăn định để cậu leo tường mà vào.

"Nhanh lên đi." Tần Trăn ở bên kia giục, "Chỉ có nơi này là góc chết, đợi chút nữa người tới sẽ không hay đâu."

Chu Tâm Viễn trèo thử một chút, nói: "Em không thể..."

"Em ơi là em..."

"A, bên kia hình như có cái lỗ, em có thể chui qua không?"

"Kia là chuồng chó..."

"Vậy thì càng tốt!" Mắt Chu Tâm Viễn sáng lên.

Tần Trăn bái phục: "Vậy cậu chui đi."

Chu Tâm Viễn cả đời này chưa từng làm việc gì thế này, nhưng may mắn thay cậu tương đối gầy, không ngờ thật sự chui lọt, Tần Trăn ở bên kia kéo cậu một cái, nhìn cậu đầy bụi đất, trên đầu còn dính không ít cỏ.

"Cậu mau thay bộ này vào." Tần Trăn vội vàng nói.

"Cái này cái gì..." Chu Tâm Viễn còn chưa kịp thở một hơi, liền bị Tần Trăn trùm đồ hóa trang lên.

"Diễn viên quần chúng, mặc vào mặc vào."

"Này..."

Chu Tâm Viễn sau khi mặc tử tế mới nhận ra có gì đó không đúng lắm, Tần Trăn lại đội cho cậu một cái mũ, cười nói: "Hoàn mỹ."

"Sao em có cảm giác giống như thái giám."

"Đúng là thái giám."

"...Được rồi."

Chu Tâm Viễn thành công trà trộn đi vào, dọc đường vô cùng hiếu kỳ, Tần Trăn nhắc nhở cậu: "Ầy, bên kia chính là đoàn làm phim của Lương Gia Dự."

"Em đi đây." Chu Tâm Viễn sửa sang lại quần áo một chút, nâng cái mũ của mình lên.

Đang là giờ nghỉ trưa, hai đoàn làm phim đều biết mặt nhau, cho nên không ai quản Chu Tâm Viễn. Chu Tâm Viễn tìm kiếm bên trong hồi lâu, mãi mới thấy Lương Gia Dự đang cúi đầu ngồi trong phòng trang điểm, vừa ăn cơm hộp vừa đọc kịch bản.

Chu Tâm Viễn nhìn quanh, thấy không ai chú ý tới mình, lúc này mới nhanh chóng chạy vội vào, sau đó đóng chặt cửa.

"Ai?" Lương Gia Dự bị dọa suýt thì rơi đũa.

Chu Tâm Viễn ngẩng đầu, cười với hắn: "Tôi."

Lương Gia Dự sửng sốt, nét mặt vô cùng đặc sắc, lát sau mới nở nụ cười: "Tiểu thái giám da mịn thịt mềm từ đâu tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro