Chương 7: Gọi tôi là Gia Dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu lá gan cậu không lớn, sẽ không có gì xảy ra.

Nếu lá gan cậu không lớn, kiếp sau cũng không đuổi kịp Lương Gia Dự.

Kỳ thực lá gan Chu Tâm Viễn rất nhỏ, nhưng vì gặp gỡ Lương Gia Dự, cậu biến điều không thể thành có thể.

Càng là việc khiến bản thân lo sợ, lại càng phải làm.

Chu Tâm Viễn nghĩ Lương Gia Dự sẽ hôn cậu, nhưng Lương Gia Dự không làm. Bọn họ hai người ngồi chung trong một không gian nhỏ hẹp, lại dựa vào nhau gần như vậy, gần đến mức Chu Tâm Viễn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Lương Gia Dự.

Hóa ra là thế, trông hắn như vậy có chút buồn cười.

Còn nữa... lông mi của Lương Gia Dự... thật là dài.

"Lại suy nghĩ cái gì vậy?" Lương Gia Dự buông lỏng cơ thể cậu, quay đầu đi, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Nhưng mà hắn không biểu lộ toàn bộ biểu hiện đó ra.

Chu Tâm Viễn luôn có một loại ảo giác, Lương Gia Dự hình như rất bao dung với cậu, cậu liên tục thách thức khả năng chịu đựng của hắn, mỗi lần Chu Tâm Viễn nghĩ mình đã vượt qua giới hạn rồi, đến cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì.

Cứ như vậy, cậu lại càng làm càn.

Chu Tâm Viễn nói: "Tôi nhớ anh."

"Cậu không mời mà đến, trèo lên xe của tôi, lại còn nói nhớ tôi."

Lương Gia Dự cúi đầu, sờ sờ túi áo, tìm bật lửa. Hắn tìm một lúc, túi áo đều bị lục tung lên, nhưng vẫn không tìm được. Lương Gia Dự chợt nhớ tới cái gì, sờ đến ghế lái phụ, đúng lúc chạm trúng mông Chu Tâm Viễn.

"Phiền ngài nhấc lên một chút được không?" Lương Gia Dự hỏi.

Chu Tâm Viễn lúc này mới cảm thấy dưới mông có gì đó cứng cứng, hóa ra là bật lửa của Lương Gia Dự.

"Mông không thấy khó chịu sao?

Chu Tâm Viễn đáp: "Không để ý lắm..."

Lương Gia Dự hút thuốc, nheo mắt lại, khói tỏa trước mặt hắn. Chu Tâm Viễn không thích người hút thuốc, nhưng Lương Gia Dự đương nhiên là trường hợp ngoại lệ, lúc hắn hút thuốc, Chu Tâm Viễn cảm thấy hắn rất tuấn tú.

"Muốn sao?" Lương Gia Dự phát hiện cậu đang nhìn hắn, thuận miệng hỏi.

Chu Tâm Viễn lắc đầu.

Lương Gia Dự tiếp tục: "Nói đi, có ý gì?"

Chu Tâm Viễn: "Cái gì có ý gì?"

"Chạy vào xe tôi làm gì?" Lương Gia Dự đổi giọng.

"Tôi..."

Tôi chỉ thực sự thích anh.

Cậu có thể nói vậy không?

Rõ ràng là không thể.

Vì vậy, Chu Tâm Viễn hỏi: "Nam chính của anh đã được quyết định rồi sao? Là Từ Thừa."

Không ngoài suy đoán, Lương Gia Dự gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Thật sự... là cậu ta?" Chu Tâm Viễn chưa từ bỏ ý định.

Lương Gia Dự có chút khó hiểu nhìn cậu, như thể muốn tìm được biểu hiện khác lạ trên mặt Chu Tâm Viễn. Nhưng hắn thất bại, trên mặt Chu Tâm Viễn cái gì cũng không có, cậu chỉ là tò mò.

"Là cậu ta." Lương Gia Dự nói, "Vì sao không phải cậu ta được chứ? Nếu không phải cậu ta, cậu hi vọng là ai? Cậu sao?"

Chu Tâm Viễn thấy hắn rất xấu tính. Rõ ràng cậu đã nói rồi, ngày đó ở khách sạn, bản thân bị lột sạch, đúng lúc trên người không một mảnh vải cậu đã nói qua – cậu muốn, làm nam chính của hắn.

Lương Gia Dự thật sự không nghe sao?

"Đúng vậy." Chu Tâm Viễn xác nhận, "Tôi hi vọng là mình."

Lương Gia Dự bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Cậu ngoài việc dùng chút thủ đoạn đùa giỡn với tôi, còn có thể làm gì? Hửm?"

Chu Tâm Viễn đáp: "Tôi sẽ đóng phim, học viện điện ảnh cũng là do tôi dùng thực lực của mình thi vào, không đi cửa sau..."

"Ồ." Lương Gia Dự rít một hơi thuốc lá, cười như không cười mà nói: "Tôi còn tưởng cậu có cha nuôi rất lợi hại nữa chứ."

Chu Tâm Viễn cúi đầu: "Không có, tôi chỉ chăm chỉ đọc sách."

Lương Gia Dự không quan tâm chuyện này, hắn hút thuốc xong, ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nói với Chu Tâm Viễn: "Xuống xe, tôi phải đi."

Chu Tâm Viễn không muốn đi.

Cậu vẫn muốn đi theo Lương Gia Dự, muốn về nhà cùng hắn, muốn hôn môi cùng hắn, muốn làm tình cùng hắn.

"Tôi đếm đến ba." Lương Gia Dự giọng điệu như nói đùa.

"Một."

Lương Gia Dự là tên cực kỳ ngốc.

"Hai."

Chu Tâm Viễn vẫn đang ngồi tại chỗ.

"Ba."

Vò đã mẻ lại sứt(*), cậu bất chợt lên tiếng: "Tôi thích anh cmnr."

(*) Thành ngữ chỉ thái độ bất cần, hành động tùy tiện.

Lời này vừa phát ra, trong xe tức khắc im lặng, im lặng đến mức Chu Tâm Viễn không nghe thấy gì nữa. Toàn thân run rẩy... Cậu rốt cuộc vừa nói bậy bạ gì vậy.

"Không phải chứ." Lương Gia Dự thay đổi nét mặt, hắn vươn tay, khoác lên ghế lái phụ, "Cậu nhìn tôi này... Cậu tỏ tình thì tỏ tình, làm sao lại như mắng chửi người ta vậy?"

Chu Tâm Viễn câm như hến.

Lương Gia Dự rất tự nhiên lấy tay nhéo... má Chu Tâm Viễn một cái, hắn bảo cậu: "Nói gì đi."

"Tôi đi đây." Chu Tâm Viễn suy đi nghĩ lại, lầm bầm trong miệng.

Nhưng Chu Tâm Viễn không đi được.

"Cạch" một tiếng, Lương Gia Dự đã khóa toàn bộ cửa xe.

"Cậu quay lại đây, ngẩng đầu." Lương Gia Dự ra lệnh.

Chu Tâm Viễn: "..."

Lương Gia Dự thở dài, dùng sức đè hai vai cậu lại, dùng sức ép cậu đối mặt với hắn.

"Thế này là sao vậy?" Lương Gia Dự cười cười, "Mới vừa nãy không phải là một bộ dạng không sợ trời không sợ đất hay sao? Hửm?"

"Không phải..."

"Cái gì không phải?"

"Thì, không phải." Chu Tâm Viễn nói năng lộn xộn.

Lương Gia Dự nhìn Chu Tâm Viễn, trong lòng có một loại cảm giác rất kì lạ. Có lẽ vì hắn đã ba mươi tuổi, tiếp xúc đủ loại người, cả nam lẫn nữ cùng tình ái thế gian, cũng thành thói quen. Đột nhiên có một Chu Tâm Viễn từ trên trời rơi xuống, mặc dù có chút không đáng tin cậy, có chút khó hiểu, nhưng tóm lại, vẫn rất... đáng yêu.

Hắn hơn Chu Tâm Viễn mười tuổi, có thể bao dung cậu rất nhiều.

Lương Gia Dự ngẫm nghĩ, đưa tay xoa đầu Chu Tâm Viễn, hắn vốn muốn an ủi cậu một chút, nào ngờ vừa mới chạm nhẹ, không những không vuốt được lông, ngược lại còn khiến Chu Tâm Viễn xù lông.

"Đừng động vào... đầu của tôi." Chu Tâm Viễn nói, còn giấu giấu giếm giếm mà đè đám tóc đang vểnh lên sau gáy.

Lương Gia Dự hơi sửng sốt, cong cong khóe miệng.

Hắn hiểu rồi, thì ra là vậy.

Chu Tâm Viễn chắc không biết bản thân trong mắt Lương Gia Dự là bộ dạng gì.

Có lẽ cậu ta thực sự thích mình... Lương Gia Dự đột nhiên có thể lí giải.

"Được rồi." Lương Gia Dự nhấc tay, nói, "Tôi không động nữa."

"Ừm..."

Lương Gia Dự vẫn còn buồn cười, đành phải nhoài người về phía tay lái, nghiêng mặt nhìn Chu Tâm Viễn.

Chu Tâm Viễn kêu hắn: "Anh... mở cửa ra đi, tôi muốn xuống xe."

"Ừm." Lương Gia Dự lười biếng lên tiếng.

"Tôi... tôi muốn xuống xe!" Chu Tâm Viễn thấy hắn ngồi yên, liền nhắc lại lần nữa.

"Cậu thật sự muốn xuống xe sao?" Lương Gia Dự hỏi cậu.

Ánh mắt Chu Tâm Viễn lập tức lộ ra vẻ hoài nghi: "Vừa nãy chính là anh bảo tôi xuống xe mà."

Lương Gia Dự chớp chớp mắt, hắn nhìn Chu Tâm Viễn, không tự chủ nhớ tới ngày đó ở khách sạn, ánh mắt xinh đẹp của nam hài tràn ngập hơi nước cùng dục vọng, đầu lưỡi mềm mại, còn có hai chân... Cậu vừa dứt khoát, lại nồng nhiệt, tựa như một bông hồng hoang dã.

Nhưng hôm nay... cậu tuy không trưng diện đẹp đẽ, đầu tóc lộn xộn, còn mặc một cái áo phông rất buồn cười... Dù vậy, cũng không thể che giấu toàn bộ sức hấp dẫn trên người Chu Tâm Viễn, mỗi một mảnh da lộ ra ngoài đều tuôn chảy hormone, mỗi một động tác đều lén lút tra tấn Lương Gia Dự.

Lương Gia Dự mặt không đổi sắc nói: "Phải, nhưng tôi đổi ý rồi."

Hắn đột nhiên ngả ghế lái phụ, Chu Tâm Viễn theo đó ngã xuống, Lương Gia Dự cúi người, ôm lấy eo cậu.

Eo Chu Tâm Viễn đặc biệt nhỏ... Áo phông trắng mặc trên người cậu ngược lại có cảm giác trống rỗng.

Chu Tâm Viễn nín thở, ấp úng kêu: "Lương, Lương đạo diễn..."

Lương Gia Dự kề sát cơ thể cậu, chọp mũi cọ cọ Chu Tâm Viễn, đem hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.

Hắn nói: "Cậu có thể gọi tôi là Gia Dự."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro