Chương 1: Anh vẫn luôn quan tâm em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó ở trong phòng tập nhảy, không khí như đang dâng lên sự căng thẳng và hồi hộp. Tô Tân Hạo, với sự tập trung tuyệt đối cùng quyết tâm của mình đã miệt mài luyện tập cho đoạn cover bài "GGUM" để đăng tải lên Weibo. Các động tác vũ đạo phức tạp, đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối đã khiến cậu dốc toàn bộ sức lực, sự tỉ mỉ vào từng bước nhảy. Nhưng vì không mang đồ bảo hộ, một cú khụy gối bất ngờ đã làm đầu gối cậu bị bầm tím.

Buổi tập kết thúc, Tô Tân Hạo vừa bước ra ngoài vừa chăm chú xem lại đoạn clip nhảy trên điện thoại chẳng mảy may đến đầu gối của mình. Bị cuốn hút vào màn hình cộng thêm cái tính tự mãn của mình do bản thân nằm lòng từng ngõ ngách đường đi nên cậu chẳng thèm chú ý đến đường đi xung quanh. Thường những tình huống như thế sẽ hay có tai nạn bất thình lình xảy đến, khi mà đầu của Tô Tân Hạo sắp cách vách tường cứng như bê tông tầm 5cm thì đã có một bàn tay đứng chặn phía trước, tránh cho cậu xảy ra va đập.

"Tô Tân Hạo, sao em lại đi mà không nhìn đường? Suýt nữa thì bị u đầu rồi đấy." Giọng nói của Chu Chí Hâm đầy lo lắng, pha vào đấy là chút nghiêm nghị như răng đe một đứa nhỏ đang làm sai.

"Ah!" Tô Tân Hạo lúc này vô cùng bất ngờ, cậu giật mình lùi lại vài bước.

Cùng thời điểm lúc đó, Trương Cực đẩy một chiếc bàn từ trong phòng tập ra ngoài, không may lại va phải Tô Tân Hạo đang thục lùi.

" Tô Tân Hạo, coi chừng phía sau!!!" Trương Cực hoảng hốt cực độ, sự lo lắng hiện rõ trong mắt.

"TÔ TÂN HẠO" Là người chứng kiến toàn bộ sự việc, từ lúc đi đứng của Tân Hạo cho đến cảnh va chạm bàn với Trương Cực, Chu Chí Hâm lo lắng hét toáng lên, không còn nghĩ đến cái gọi là hình tượng của idol nữa.

Rầm.

Một tiếng va chạm chát chúa vang lên, Tô Tân Hạo nhíu chặt đôi lông mày, cơn đau từ đầu gối đã bị bầm tím trước đó bỗng chốc trở nên dữ dội hơn, lan tỏa khắp cơ thể. Khi cậu va vào chiếc bàn, cảm giác như từng sợi dây thần kinh bị kéo căng. Dù không ngã xuống đất, nhưng sự đau đớn dường như tràn ngập toàn thân.

"Cậu có sao không?" Trương Cực nhìn Tân Hạo với vẻ mặt lo lắng không giấu được.

Cậu cố gắng kìm nén mọi biểu hiện của sự khó chịu, nhưng ánh mắt và nụ cười gượng gạo của cậu không thể che đậy sự đau đớn. "Tớ không sao đâu," giọng điệu nhẹ nhàng đến mức có phần gượng ép, "Chỉ là bị va chạm nhẹ thôi mà. Có hơi giật mình một chút, haha."

Đến khi xác nhận mọi thứ vẫn ổn, Trương Cực gật đầu rồi rời đi. Lúc này, Tô Tân Hạo mới nhớ ra sự hiện diện của Chu Chí Hâm, ánh mắt có chút ngạc nhiên hỏi. "Sao anh lại ở đây? Em nhớ anh đã nói sẽ đi tắm và về xem Shin tập mới ra mắt mà. Giờ xuất hiện, đúng lúc thế?"

Chu Chí Hâm từ lâu đã để ý đến chân của Tô Tân Hạo, và ánh mắt của anh không thể rời khỏi dấu hiệu đau đớn hiện rõ trên gương mặt của em. Mặc dù cả hai luôn duy trì vẻ ngoài chuyên nghiệp trước ống kính, nhưng sự quan tâm chân thành của Chu Chí Hâm không thể bị che đậy khi máy quay đã tắt.

"Em sao vậy? Đầu gối của em trông không ổn lắm." Chu Chí Hâm lên tiếng, giọng nói mang theo sự lo lắng chân thành khi anh bước đến gần Tô Tân Hạo.

Tô Tân Hạo mở miệng định phản hồi nhưng chưa kịp nói gì thì Chu Chí Hâm đã ngồi xuống, vạch ống quần của cậu lên để kiểm tra. Tô Tân Hạo không kịp phản ứng, sự đụng chạm bất ngờ của Chu Chí Hâm khiến anh cảm thấy một chút ngượng ngùng.

Khi lớp vải được kéo lên, Chu Chí Hâm thấy rõ ràng vết bầm tím lớn trên đầu gối trái của Tô Tân Hạo. Mặt anh chuyển sang sắc thái lo lắng và xót xa, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm sâu sắc. "Em làm sao thế? Vừa mới luyện tập đã bị bầm tím như thế này. Nếu biết vũ đạo khó khăn như vậy thì sao không mang đồ bảo hộ? Đầu gối em còn bị va vào bàn nữa, sao lại không chịu nói cho anh biết?"

Chu Chí Hâm nhẹ nhàng xoa xoa lên vết bầm, tay anh truyền tải sự an ủi. "Đau nhiều không?"

Tô Tân Hạo cố gắng duy trì nụ cười, cậu lắc đầu rồi cố giấu sự đau đớn. "Chỉ là một cú va chạm nhỏ thôi. Không cần lo lắng đâu, anh à, đừng nói cho họ nghe nhé."

Chu Chí Hâm thậm chí chẳng hài lòng với câu trả lời đó. "Làm sao có thể coi đó là va chạm nhỏ khi vết bầm lớn như vậy? Em nghĩ chỗ bầm to thế này mà giấu được ai sao? Đi về phòng ngay đi, thay quần áo ra để anh giúp em bôi thuốc."

Nói rồi hai người nhanh chóng quay trở lại phòng của Tô Tân Hạo. Chu Chí Hâm còn mang theo một bộ bảo hộ đầu gối và thuốc thoa, sẵn sàng chăm sóc cho cậu một cách tận tình.

Tô Tân Hạo ngồi trên giường, đầu gối bị bầm tím đặt ngay trước mặt Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm quỳ trên sàn, ánh sáng nhẹ nhàng, đôi tay mở hộp thuốc một cách cẩn thận.

Chu Chí Hâm lấy một lượng thuốc vừa đủ, rồi nhẹ nhàng thoa lên vùng da bị bầm tím của Tô Tân Hạo. Đầu ngón tay của anh di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng như thể đang vuốt ve sợ làm đau em. Mỗi lần chạm vào da Tô Tân Hạo, anh đều tỏ ra hết sức cẩn thận.

Khi thuốc được thoa đều, Chu Chí Hâm nhẹ nhàng xoa bóp vùng đầu gối. Những ngón tay của anh di chuyển theo vòng tròn nhỏ, từ từ làm dịu đi cơn đau và giúp thuốc thẩm thấu vào da. Khi anh dừng lại, ánh mắt anh lại nhìn vào gương mặt của Tô Tân Hạo kiểm tra xem liệu có biểu hiện đau đớn nào không.

"Anh đã chuẩn bị đồ bảo hộ cho em rồi. Từ giờ em đừng tập luyện mà không có bảo hộ nữa. Ngày mai em còn phải ra ngoài đúng không? Cho chừa em, lần sau đừng dám mặc quần ngắn ra đường nữa. Đầu gối bầm một mảng to thế này sao em có thể đi bình thường được?" Chí Hâm nhắc nhở, giọng anh lộ rõ sự quan tâm và lo lắng.

Tô Tân Hạo mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ những lời nói của anh. "Em biết rồi, em sẽ cẩn thận hơn. Anh đừng lo cho em quá mức được không, em sẽ hư mất đấy." Cậu chớp chớp mắt, cố tình làm ra vẻ đáng yêu, nhưng bên trong lòng lại dâng trào một cảm xúc khác lạ.

"Nhưng anh không thể làm khác được," Chu Chí Hâm nghiêm túc đáp lại, đôi mắt anh ánh lên có chút dao động "Em là người quan trọng nhất với anh, không thể để em tự mình chịu đựng bất cứ điều gì."

Lòng Tô Tân Hạo bỗng nhiên ấm áp hơn, cậu nhìn sâu vào đôi mắt của Chu Chí Hâm, nhận ra rằng không chỉ là những lời nói, mà đó là cả một tấm lòng đầy yêu thương. "Em sẽ ghi nhớ điều đó, có anh bên cạnh mọi thứ dường như trở nên dễ chịu hơn rất nhiều."

Chu Chí Hâm không thể che giấu sự xao xuyến trong mắt mình. Anh áp tay lên hai bên má của Tô Tân Hạo, giọng nói nhẹ nhàng. "Em biết mà, anh luôn lo lắng cho em. Đừng làm những chuyện ngốc nghếch như thế nữa. Lỡ như bị liên lụy đến khớp xương rồi chạm đến vết thương cũ thì phải làm sao đây, Tô Tân Hạo..."

Tô Tân Hạo nhìn Chu Chí Hâm, cảm nhận sự chân thành và yêu thương không nói thành lời trong ánh mắt anh. "Anh là người tốt nhất với em đó," Tô Tân Hạo thầm thì, đôi mắt anh đầy cảm xúc.

Chu Chí Hâm mỉm cười, nụ cười chứa đựng một cảm xúc không thể giấu nổi. "Chỉ cần là em." Anh đáp, tình cảm tràn đầy trong từng câu chữ.

"Được rồi, không còn sớm nữa, mau chóng đi ngủ thôi." Biết mình sắp bị con thỏ nhỏ trước mặt mê hoặc rồi nên anh phải chuyển chủ đề ngay lập tức. Tuy nhiên, trong lòng Chu Chí Hâm vẫn không khỏi dậy lên một cơn sóng cảm xúc ham muốn mạnh mẽ. Hiện tại cậu còn chưa thành niên, mà bản thân Chu Chí Hâm, khi nhìn vào đôi mắt đầy dụ hoặc cùng với chiếc cổ trắng ngần của Tô Tân Hạo, có chút không nhịn được rồi.

Anh thầm hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân ngay lúc này. "Anh phải về phòng rồi, lỡ đâu lát nữa gặp staff cầm camera quay thấy anh ở bên phòng em thì hơi nguy hiểm." Chu Chí Hâm vội vàng đánh trống lảng, ngại ngùng quay người đi về hướng cửa một mạch mà không quay đầu lại. Cửa vừa khép lại, anh đã dừng lại trước ngưỡng cửa, tự nhủ bản thân phải tỉnh táo. Nhưng trái tim anh vẫn còn loạn nhịp, không nỡ rời xa hình bóng cậu trong căn phòng ấy.

Còn Tô Tân Hạo, lúc này chỉ còn một mình cậu trong trạng thái hơi hụt hẫng, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía cửa. "Ơ..." Cậu định gọi anh lại, nhưng tiếng nói lại mắc kẹt trong cổ họng. Sau khi anh bước ra khỏi phòng, Tô Tân Hạo nằm vật ra giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. "Anh ấy giận mình rồi hả? Rõ ràng khi nãy còn lo lắng cho mình như vậy mà..." vừa thấy anh đi, em cảm giác như đang hối hận việc mình đã làm khiến anh nổi giận như vậy.

Tô Tân Hạo lăn lộn trên đệm, đôi tay vùi vào gối, lòng không khỏi rối bời. "Chẳng lẽ anh ấy không thích mình sao? Hay mình đã làm gì sai rồi?" Cậu suy nghĩ miên man, đầu óc trở nên rối tung khi không biết ngày mai nên tìm cách nào để khiến anh nguôi giận. Đôi mắt cậu dần trĩu nặng, nhưng tâm trí vẫn không chịu yên.

Bỗng nhiên, có tiếng động vang lên từ cửa, khiến Tô Tân Hạo giật mình.

Cạch!

Cánh cửa phòng bật mở, khiến trái tim cậu như ngừng đập. Tô Tân Hạo vội vàng đứng bật dậy, trong khoảnh khắc quên mất rằng chân mình đang bị thương.

"Ah!. Sao anh lại đến đây, anh để quên đồ ở phòng em à" cơn đau ở đầu gối khiến Tô Tân Hạo đứng nghiêng quẹo cong người qua một bên, cậu vừa cảm thấy cơn đau nhói lên, vừa lo lắng nhìn người vừa bước vào phòng mình, không ai khác chính là Chu Chí Hâm.

Chu Chí Hâm thấy cậu loạng choạng, suýt nữa ngã, thì hốt hoảng vội tiến lên trước đỡ cậu, gằn giọng: "Tô Tân Hạo, em không biết bản thân mình đang bị thương hay sao mà cứ nhảy nhót như thỏ thế hả?" Lời quát mắng chứa đựng sự lo lắng rõ ràng, nhưng cũng không kìm nén được nỗi sợ hãi vừa thoáng qua. Vừa lúc nãy anh còn thoa thuốc cho cậu, thế mà giờ cậu đã nhảy xuống giường như thể bản thân đang khỏe mạnh vậy.

Tô Tân Hạo nghe xong liền cảm thấy vừa buồn vừa ấm ức chuyện khi nãy, cậu nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân như muốn khóc. Đôi môi mím chặt, cậu khẽ lẩm bẩm: "Em chỉ là có một chút lo lắng... nên mới chạy ra... Sao anh lại nói em như thế chứ? Em không nghĩ anh sẽ quay lại, nên mới... cố gắng đứng dậy... nhưng giờ thì em đau quá..." Câu nói cuối cùng ngập ngừng, giọng cậu chợt yếu ớt đi khi cảm giác đau nhói từ chân truyền đến.

Chu Chí Hâm nghe vậy, lòng anh chợt thắt lại. Anh không thể chịu đựng khi thấy Tô Tân Hạo đau đớn như thế. Khi nhìn thấy ánh mắt ướt lệ của cậu, anh cảm thấy hối lỗi dâng trào. Anh bước tới gần, cúi người xuống ngang tầm mắt cậu, ôn nhu nói: "Anh xin lỗi, anh không có ý trách em. Anh chỉ thật sự lo lắng cho em thôi. Em phải cẩn thận chứ, nếu không thì làm sao anh có thể yên tâm được?"

Nhìn hốc mắt đỏ hoe của Tô Tân Hạo, trái tim anh như đập loạn nhịp. Anh khẽ đặt tay lên hai bên má của cậu, gương mặt đối diện, giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng hơn: "Anh không có ý nặng lời với em. Anh chỉ muốn nhắc nhở em thôi, con thỏ ngốc. Em đang bị thương, nên phải biết tự chăm sóc bản thân chứ. Nếu lỡ như em bất cẩn té thêm lần nữa thì sao? Anh lo lắng cho em, tim anh vì em mà treo ngược lên cành cây rồi."

Khi nghe những lời trách yêu của anh, Tô Tân Hạo chợt thấy lòng mình dịu lại. Cậu cúi đầu, giọng thì thầm nhỏ nhẹ: "Em xin lỗi, em cũng không muốn làm anh lo lắng"

Nhưng mà suy nghĩ ban đầu vẫn không ngừng quẩn quanh trong đầu cậu. Tô Tân Hạo ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đầy thắc mắc: "Nhưng mà tại sao anh quay lại đây thế, anh để quên đồ ở phòng em à ?" Cậu không thể hiểu được, rõ ràng vừa nãy Chu Chí Hâm đã kiên quyết rời đi và giờ đây anh quay lại với chiếc chăn bông trên tay.

"Anh không có quên đồ," Chu Chí Hâm đáp, ánh mắt anh bộc lộ một chút ngượng ngùng. "Anh muốn qua đây ngủ với em. Máy điều hòa phòng của anh bị hỏng mất rồi." Anh nhanh chóng lấy tay ôm chiếc chăn bông màu vàng phô mai, đặt nó lên giường của Tô Tân Hạo, trong khi sắc thái của cậu dần chuyển từ bất ngờ sang thích thú.

"Ơ, nhưng phòng anh là phòng đôi, xịn nhất cái biệt thự này mà, sao điều hòa lại hỏng được?" Tô Tân Hạo ngơ ngác hỏi, vẫn không thể tin vào lời giải thích của anh.

Sau khi Chu Chí Hâm đặt chiếc chăn bông màu vàng phô mai lên giường, anh nhìn sang Tô Tân Hạo, thấy em vẫn đang đứng đó với ánh mắt ngơ ngác, nửa như tin, nửa như không tin câu chuyện về điều hòa hỏng.

"Thật mà, nó không dùng được," Chu Chí Hâm nói, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Anh không chịu nổi cái không khí lạnh lẽo, nên quyết định qua đây ngủ với em cho ấm áp." Anh cười nhẹ, nhưng Tô Tân Hạo cảm thấy rõ ràng đây chỉ là cái cớ.

Chu Chí Hâm kéo tay cậu ngồi xuống giường, tay dịu dàng vuốt tóc cậu "Em ngồi xuống giường đi, đứng thế không đau à?" Chu Chí Hâm khẽ nhíu mày, trong giọng nói mang chút ân cần mà anh cố che giấu.

Tô Tân Hạo lắc đầu nhẹ, nhưng cũng từ từ quay lại ngồi xuống giường. Ánh mắt em liếc qua anh một chút, rồi nhanh chóng quay đi, vì vẫn còn chút ấm ức với chuyện anh rời đi đột ngột trước đó. Thấy vậy, Chu Chí Hâm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn ra và nằm xuống

Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của cả hai người. Tô Tân Hạo vẫn nhìn lên trần nhà, đầu óc thì chạy qua đủ thứ suy nghĩ. Cậu lo rằng Chu Chí Hâm vẫn đang giận mình, nhưng sự hiện diện của anh ngay đây lại làm em thấy yên tâm hơn một chút.

"Em còn đau à?" Chu Chí Hâm thấy con thỏ nhỏ nào đó đang suy nghĩ không chịu ngủ nên nhịn không được đột nhiên cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

"Em đâu có.... chỉ là..." Tô Tân Hạo ngập ngừng, không biết phải nói sao.

"Chỉ là gì?" Chu Chí Hâm nhướng mày hỏi, nhẹ nhàng quay sang lo lắng nhìn em.

"Chỉ là... khi nãy em tưởng anh giận em." Tô Tân Hạo cuối cùng cũng thốt ra điều làm em băn khoăn nãy giờ. "Anh tự nhiên bỏ đi, không nói gì hết... Em tưởng anh giận em rồi."

Chu Chí Hâm thở dài, rồi từ từ luồng tay sang ôm người Tô Tân Hạo. "Anh đâu có giận em. Chỉ là... anh sợ ở lại lâu hơn thì bản thân anh không kiềm chế được thôi."

Lời nói đó khiến Tô Tân Hạo ngạc nhiên. Cậu quay lại nhìn anh, trong mắt hiện lên chút xúc động, không ngờ sự lo lắng của mình hoàn toàn vô căn cứ.

"Vậy sao anh còn quay lại?" Tô Tân Hạo hỏi nhỏ, trong giọng nói lẫn chút ngờ vực và tò mò. Cậu biết rõ rằng điều hòa trong phòng anh không thể nào hỏng được.

Chu Chí Hâm cười nhẹ, đôi mắt lóe lên chút tinh nghịch. Thay vì trả lời ngay, anh chỉ kéo nhẹ người em lại gần hơn, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn rất nhỏ. "Con thỏ ngốc này, là điều hòa hỏng mà," anh nói, giọng pha chút trêu chọc. Tay anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Tô Tân Hạo, ánh mắt đầy sự quan tâm dịu dàng.

Tô Tân Hạo vẫn còn chút hoài nghi. Ánh mắt em chớp chớp, nhìn anh đầy thắc mắc, nhưng không thể phản đối khi cảm nhận được sự ấm áp từ anh. Trái tim em đập loạn nhịp, nhưng em không nói thêm gì.

"Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung," Chu Chí Hâm thì thầm, bàn tay anh dịu dàng xoa nhẹ lưng em như để dỗ dành. Tô Tân Hạo, dù biết rằng lý do điều hòa hỏng chỉ là cái cớ, cũng không muốn tranh luận nữa. Em tựa nhẹ vào người anh, cảm nhận sự an toàn và yên bình từ hơi thở đều đều của anh bên cạnh.

Trong không gian yên tĩnh, sau khi Chu Chí Hâm dỗ dành Tô Tân Hạo ngủ, Tô Tân Hạo bỗng nhiên mở mắt, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

"Anh..." Cậu khẽ gọi, giọng đầy lưỡng lự.

"Hửm?" Chu Chí Hâm hỏi lại, tay vẫn đang vuốt nhẹ lưng em.

"Nếu mai staff đến quay vlog mà họ thấy chúng ta đang ngủ chung... thì phải làm sao?" Tô Tân Hạo hỏi, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, trong giọng nói lẫn chút lo lắng.

Chu Chí Hâm bật cười khẽ, kéo em sát lại hơn, giọng trầm ấm vang lên đầy trêu chọc: "Con thỏ ngốc này, anh đã khóa trái cửa rồi."

Tô Tân Hạo thở phào, nhưng không thể giấu được một chút ngượng ngùng trên khuôn mặt. Em tựa đầu vào vai anh, cảm giác an tâm trở lại khi biết rằng anh đã nghĩ chu toàn mọi thứ.

"Ngủ đi, không phải lo lắng gì cả," Chu Chí Hâm thì thầm bên tai, ánh mắt vẫn đong đầy sự cưng chiều.

Tô Tân Hạo khẽ mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ anh, và dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Chu Chí Hâm, không còn lo lắng điều gì nữa.

Khi ánh sáng trong phòng dần nhòa đi, bóng tối nhẹ nhàng bắt đầu vây quanh, họ nằm cạnh nhau trên giường, bao bọc bởi sự tĩnh lặng đầy yêu thương. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo toan và mệt mỏi dường như tan biến chừa chỗ cho ấm áp vô giá của tình yêu thầm lặng giữa hai người. Những hơi thở nhè nhẹ hòa quyện cùng một nhịp.

Mặc dù tình cảm của họ vẫn còn phải giữ kín trước ánh mắt công chúng, nhưng họ cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc và vĩnh cửu từ đối phương. Đó là một tình yêu không cần phải công khai, không cần phải giải thích, chỉ cần sự hiện diện của nhau, chỉ cần đôi tay nắm chặt, những cái nhìn trìu mến là đủ để biết rằng sự quan tâm và tình yêu dành cho nhau sẽ mãi mãi không đổi.

────୨ৎ────

Kết thúc chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro