Chap 4 : Lõa Thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừng hực như ngọn lửa hồng lan ra cánh đồng lúa sắp trổ, gà gáy ò ó o o chỉ vừa mới ba giờ sáng, Na Mẫn bật tỉnh, hơi ấm của người con gái miệt Sài Thành vẫn còn bu lấy cô không buông bỏ, khiến cô cảm thấy tiếc nuối khi phải buộc mình ngồi dậy.

Tiếng gỗ tre va chạm vào nhau kẽo kẹt lúc thân thể Na Mẫn khẽ động, Hiểu Hân theo quán tính khe khẽ mở mắt, nhìn theo bóng dáng cô gái thướt tha trong mơ hồ, mỉm cười vươn tay kéo lại.

"Đi đâu vậy ? Ngủ chút nữa đi."

Na Mẫn trầm ngâm lắng nghe tiếng đêm bịnh rịnh du dương, lắng nghe giọng nói ai trong như đục, đục như trong, thầm nghĩ, người ta đã đẹp gái, giọng người ta còn hay ho hơn hết thảy, người ta có thể đem ví như cô tiên năm 1900, đẹp sao nói thành lời.

Ngậm ngùi thở hắt một cái, nại tay Hiểu Hân ra khỏi tay mình, Na Mẫn theo bóng tối đi lệch xệch xuống sau nhà, chụm củi nấu nước, vẫn không quên nhà mình vừa mới có con gái đẹp bước vào, đêm qua người ta chưa tắm, nên nấu luôn một nồi nước lớn. Đâu vào đó, canh chừng trời tờ mờ sáng, mò ra kêu Hiểu Hân dậy.

"Hân...dậy đi sáng rồi."

"Ưm, còn sớm mà."

"Mình nấu nước ấm, Hân dậy tắm đi, dậy trễ tắm là bị người ta đi ruộng dòm đó."

Hiểu Hân bật người ngồi dậy, chớp chớp mắt ngây dại nhìn Na Mẫn : "Cái gì ?"

Na Mẫn lại cũng không nói gì, trên môi vẽ ý cười đặc hiệu, nắm lấy bàn tay đang vươn ra chờ người kéo cỉa Hiểu Hân, kéo nàng từ trên bộ dán xuống đất, áp vào chân là đôi bata đầy bùn.

"Chết rồi, giày dơ hết rồi, sao giờ."

"Chờ Mẫn chút."

Bỏ Hiểu Hân lại, đi vào nhà rút ra đôi guốc đế gỗ, quai ngang màu đen, là đôi dép bà Năm lấy tiền của ông Mỹ mua cho Na Mẫn, để khi mặc đồ cưới còn có dép đẹp mà mang. Đem ra cho Hiểu Hân, cúi người mang vào chân cho Hiểu Hân, mà chính mình lại đi chân trần, đứng dậy vỗ tay phẹp phẹp.

"Xong, đi tắm một cái."

Hiểu Hân đứng xuống, gót chân cứng nhắc có chút tê tê, từ nhỏ mang dép là có lót đệm, nàng chưa hề biết người nghèo khổ chính là phải chịu cực như vầy, hóa ra cô vẫn chưa từng biết , cũng chưa từng trải nghiệm qua. Hèn gì mà chân Na Mẫn đen đúa chai sạn, tèn bẹt hết năm ngón chân, không móng nào là không có đất cát.

Bước đi siêu vẹo , Na Mẫn cũng đi lên đỡ lấy bã vai.

"Ủa sao vậy ? Đi không quen hả ?"

"Ừm, hơi đau đau."

"Thôi cởi ra đi, đi chân đất như tui cho khỏe nà."

Nhìn xuống bàn chân dính bùn của Na Mẫn, Hiểu Hân nửa muốn khóc nửa muốn cười.

"Thôi thôi Mẫn, đi chút là quen hà."

Na Mẫn dường như hiểu ra, có chút ngại cúi đầu khép năm ngón chân khít lại, dẫn Hiểu Hân ra một vùng đất, có một cái sào giống như cái lều, bốn gậy tầm dông dựng thẳng đứng mà lieu xiêu, bao bọc ba phía là vải bạc màu xanh, trên vải bạc còn xuất hiện vài ba lổ mục mà lủng lổ. Phía còn lại là một cái màn vải màu đen, nhìn kết cấu có lẽ là che xuống thì sẽ trở thành một cái nhà tắm.

Miệng Hiểu Hân lắp bắp nhìn Na Mẫn : "Cái...cái...đó là nhà tắm ?"

"Ừm, nó đó, Hân vô đi, tui đi xách nước cho Hân."

Hiểu Hân lại e dè : "Được không đó ?"

"Được chứ, đi vô trong cởi đồ đi, tui vô liền giờ á, tắm cái cho mát."

"Thôi...thôi Hân đi với Mẫn."

Na Mẫn biết rõ Hiểu Hân sợ hãi, cười cười dắt Hiểu Hân theo mình, một mình Na Mẫn hai tay áo xắn ống lên. Hai cánh tay Na Mẫn thoạt nhìn gầy yếu , nhưng khi tay áo được xăn lên , hiện ra những lằn gân xanh màu ngọc.

Nhớ lúc nhỏ khi phải vạch áo lên cho bác sĩ tiêm ngừa , bác sĩ cũng phải cật lực vỗ tay nàng đến mức đỏ hoe mới hiện ra những lằn gân xanh cho mũi kim chui vào. Mà hiện tại thầm nghĩ, đem Na Mẫn đi chích, chắc không cần vỗ cũng đã hiện sẵn gân xanh.

"Hân...Hân..."

Na Mẫn kêu lên kéo Hiểu Hân từ tron tưởng tượng phong phú trở lại, nàng dời mắt khỏi cổ tay của Na Mẫn, đôi mắt còn chút mơ hồ cười cười.

"Nhìn gì vậy ? Nước nóng lắm, tránh coi chừng phỏng."

"Ừm, nhìn Na Mẫn, Mẫn ốm quá trời ốm."

"Nguyên năm có ngày nào ăn thịt đâu mà có thịt, còn xương là hên rồi."

"..."

"Thôi đi theo tui."

Hồi hộp bước vào bên trong cái khung gọi nôm na là nhà tắm, nhìn tay chân Na Mẫn thành thục đổ nước vào lu, khuấy đều cho đến khi cảm thấy ấm áp, không hiểu sao nàng có chút hồi hộp, lúng túng trong khi Na Mẫn thì thản nhiên vô cùng.

"Xong rồi, Hân tắm nha, tui đi vô bắt nồi cơm xuống cái."

Na Mẫn bước ra, che xuống màn đen đồng thời bao trùm tối tăm lên Hiểu Hân, nàng ôm lại hai tay khi nhìn ra lỗ thủng của vải bạc xanh, luôn luôn lo được lo mất, sợ lỡ khi sẽ có người nhìn thấy mình lõa thể, như vậy thì xấu hổ chết luôn.

Cho nên Na Mẫn chỉ đi được vài bước, Hiểu Hân đã la lên thất thanh.

"Na...Na Mẫn...đừng đi...Mẫn ơi..."

Người đang đi thoáng quay đầu lại, chợt nhìn một thân hình lúng túng của Hiểu Hân trong bạc chui ra, giật mình bước lại cầm chắc bã vai Hiểu Hân, lo lắng hỏi vài lượt.

"Sao đó ? Có rắn hả ? Hay có gián ?"

"..."

"Hân..hay là có rích ?"

"Còn có mấy con đó hả ? Thôi ghê quá, Hân không tắm đâu."

"Coi người Hân kìa, dơ quá trời rồi. Không phải con gái Sài Thành ở sạch lắm hả ?"

"..."

"Mà thôi, Hân không tắm thì thôi, đi vô."

"Hân...Hân tắm."

"Cái con nhỏ này rối quá trời á. Thì vô tắm đi, đừng la lối nữa."

"Nhưng mà...Mẫn canh cho Hân đi."

Na Mẫn chợt cười mà thở dài.

"Rồi rồi vô đi, tui canh cho."

Lúc này Hiểu Hân mới vào trong, sau vài hồi còn vén ti hí màn coi Na Mẫn còn đứng đó hay không, phát hiện con mắt trong trẻo của Na Mẫn bắt gặp mình, xòa cười mới an tâm cởi đồ ra từng thứ một, cho tới khi không còn mảnh vải.

Tiếng cối xối nước rào rào vào ban sáng nghe dễ chịu vô cùng, Na Mẫn dự vào canh nhà tắm bắt chéo chân đứng chờ, vừa nghĩ nếu Hiểu Hân sống ở đây một thời gian dài, chắc cực khổ không chịu được.

"Á, Mẫn ơi...á....có con rích...nó bò tới Hân...Mẫn ơi...oa oa oa..."

Na Mẫn nhướn mắt khẩn trương lập tức vén màn bước vào bên trong, định hình thấy con rích nhiều chân đang bò với tốc độ nhanh nhảu, cô cũng lẹ mắt cúi người lượm cục gạch đỏ, nệnh vào đầu con rích, dần dần đai nghiến nó cho tới lúc chỉ còn lại vài cái chân siêu nhỏ loe ngoe, thân mình thì đã nát bấy.

"Hình như dưới này có cái ổ rích, để ngày mơi kêu con Ní đào lên đốt ổ."

"..."

"Ủa, sao Hân không nói...c...a...."

Vừa lúc quăn viên gạch xuống, nhìn lên đã thấy một thân Hiểu Hân không còn mảnh vải, ngực đẩy đà nảy nở của một thiếu nữ , eo mảnh khảnh gọn gàng, mà cả người đều thịt , không có xương sườn lộ ra như cô, ngược lại nhìn thấy khối thân thể này, còn vô tình khiến tuyến nước bọt của cô hoạt động, nhưng thị giác đồng thời lại ngừng lung lay, chết trân ở một chỗ.

Hai người mơ hồ nhìn tới nhìn lui, Na Mẫn không có khỏa thân, mà bản thân cô lại là người nhạy cảm nhất, lúng túng co người bỏ chạy ra bên ngoài, chắn lại tấm màn, lắp bắp nói.

"Hân...Hân tắm đi, tui chờ."

Bên trong cũng thật lâu mới vang lại tiếng nước xối, không bao lâu sau Hiểu Hân tóc ướt, khăn vắt cổ, chân mang guốc bước ra ngoài, cười nhìn Na Mẫn, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Vô thôi, nước ấm ghê á."

Không nói gì, Na Mẫn bẽn lẽn đi vào trước, mới hay nồi cơm cháy khét hết một mảng đít nồi, vội vàng bắt xuống, cũng để qua một bên, vét mớ gạo cuối cùng, vo nước để lên đón củi lụi tàn, nhón lên đóm lửa mới.

"Hân vô nhà đi, lau cho khô tóc."

"Ừm."

Một buổi sáng an lành như vậy trôi qua, cũng là thời điểm Na Mẫn phải cùng Hiểu Hân về lại Sài Gòn, làm hồ sơ nhập học. Bà Năm cứ cặm cụi đi tới đi lui, vét hết thứ này đến thứ khác bỏ vào giỏ đệm cho Na Mẫn, trong nhà chỉ còn quý giá nhất là nải chuối sứ, bà cũng gôm vào trong quải. Trước đó, còn qua nhà chú Tủn mượn hai con gà mái dầu, cột chân vào góc giường.

"Muối, lát hòi mày đi, mày đem theo hai con gà, lên trển mần thịt ăn từ từ, để không lên trển ăn cơm với muối nữa, bạn mày nó cười lên đầu mày, mà nó ỉa lên đầu tao, nói tao lo không tốt cho mày."

"Ủa đâu ra hai con gà vậy má ?"

"Qua tự nhiên trước nhà có hai mẹ gà, ai biết của ai, má bắt vô buộc....khụ...khụ..."

"Má...mấy rài hết thuốc mà má không nhắc con, con lên chùa xin về. Giờ sao đi kịp giờ ?"

"Mày nhiều chuyện quá, hết thuốc kệ cha tao đi. Mày lo đi học cho giỏi, sau này không cho má cái nhà đẹp, ít nhất cũng cho má cái hòm đẹp là được rồi á Muối."

"Má nói bậy là tui không đi nữa đó."

Bà Năm khà khà cười mà còn khù khụ ho khan, khiến Na Mẫn trong tâm có nhiều rối loạn, ý nghĩ phân vân những ngày qua trồi về trong đầu, loạn càng thêm loạn.

Hành lí đã được dọn xong, mặt trời đứng bóng ngay mười hai giờ trưa, nắng gắt.

Trước nhà có một con bé đen nhẻm, mồ hôi chảy đầy đầu nheo mắt dưới ánh dương, ngơ ngác nhìn vào trong nhà, mà những con nắng đó, vạch trần long lanh trên gương mặt từng hạt rơi. Hiểu Hân khều Na Mẫn.

"Mẫn, ai hình như...đang khóc."

Na Mẫn nhìn ra, thấy người bạn thân thuở nhỏ, mà nó hiện tại không như những ngày thường đeo bám cô, nó đứng một chổ nhìn cô, rồi khóc. Lập tức co cẳng chạy ra ngoài. Con Ní thấy Na Mẫn, bắt đầu run run ôm Na Mẫn, mùi hôi nắng của con Ní xông vào mũi Na Mẫn, tuy khó chịu, nhưng mười tám năm ngửi quen, nên thân thuộc thành hương.

"Ní, qua giờ mày đi đâu mà không qua tao ? Ní, tao phải đi lâu lắm."

"Tao tưởng mày có bạn mới rồi quên tao luôn. Muối, bạn mày đẹp gái, bạn mày thơm tho, mày hết muốn chơi với tao rồi hả Muối. Hôm qua, tao còn thấy mày với nó ngủ chung bộ dán của tao với mày, tao tưởng...mày quên tao mất tiêu luôn."

"Điên, Ní, mày là bạn thân tao mà. Tao đi nhanh lắm, bốn năm là tao về. Mày chờ tao về rồi hai đứa mình đi bắt ốc, đi thả diều, đi dầm đất cho ông Thửa, đi cuốc đất cho ông Ba Đời, đi hái mướn cho bà Tám Cúc."

Càng nói con Ní càng khóc nhiều hơn, Na Mẫn không biết làm sao, cuối cùng cũng khóc theo. Hai đứa vừa khóc vừa xách đồ ra tới đầu làng. Bà Năm cũng là kịch bản cũ, lần này cũng dúi vào tay Na Mẫn một cục giấy, cũng là lấy khăn rằng lau nước mắt.

"Muối, đừng lo cho má."

"Má..."

"Thôi mày đi đi, nhà này chờ mày thành tài mới cho mày vô lại. Không thì mày đi luôn đi."

"Má..."

Xe cũng vừa tới nơi, Hiểu Hân với Sơ Tâm cất hết đồ lên xe xong đâu vào đó, quay qua nắm nhẹ vai Na Mẫn.

"Mẫn, đi thôi."

Bà Năm nắm tay Hiểu Hân, niềm tin bà đều gói trọn trong đó.

"Con Hân, mày coi nó dùm má, nó mà hư mày cứ méc cô giáo, cho bã quánh nó bầm đít nó mới chịu học."

Hiểu Hân mỉm cười : "Má Năm yên tâm đi, phần đời còn lại của con Muối, cứ để cho con Hân."

Câu nói vừa xuất ra làm Na Mẫn điếng người nhìn Hiểu Hân đang mỉm cười tỏa nắng, chính cô lại không biết, câu nói chơi này có linh nghiệm bao nhiêu, sau này có thể là phần đời mà cô dựa dẫm.

Đẩy Na Mẫn lên xe, cả hai còn lại cũng lên theo, xe tùn tùn lăn bánh, xa càng xa, xa má, xa con Ní, xa bà Tám Cúc tốt bụng, xa thằng Mộc mất dạy, xa lúa trổ, xa đồng quê, xa rơm rạ, xa luôn mấy con trâu con bò.

Mọi thứ thân quen, dần mất hút.

Một giấc say nắng trưa , đem giấc ngủ miên man tỉnh lại, dừng chân ngay Sài Thành to lớn, lẫm chẫm bước chân theo Hiểu Hân, vai quải balo, tay quải giỏ đệm, ngáo ngơ đi tới.

"Giờ đi đâu vậy Hân ?"

"Ngày mai nhập học rồi, kí túc xá cũng đăng kí xong, Mẫn tới trường theo phòng kí túc xá Hân đặt mà ở đó. Sách vở gì thì trường cung ứng sau."

"Vậy Hân ở đâu ?"

"Đương nhiên cũng là Kí túc xá."

Tuần trước khi về quê Na Mẫn, Hiểu Hân cố ý sắp đặt tất cả mọi thứ, từ bà Sáu giúp việc nhà, đến đăng kí kí túc xá cho Na Mẫn, cũng sắp đặt luôn chuyện mình sẽ ở Kí túc xá cùng với Na Mẫn, chỉ là có chút trục trặc.

"Ba, Hân muốn hòa đồng với bạn bè mà ba."

"Ba nói không là không."

"Ba, không lẽ ba muốn người ta biết Hân là con ba, rồi người ta nịnh nọt con, không ai khiến Hân cảm thấy chân thành hết."

"Nhưng Hân phải ở nhà, Hân ở nhà ba mới chăm sóc cho Hân được, Hân tối ngủ còn đợi ba đắp mền cho, thì đòi ở riêng sao được. Với lại, kí túc xá, là nơi phức tạp, Hân biết ba lo cho Hân mà."

"Thì Hân biết ba lo, nhưng ba phải cho Hân trải nghiệm chứ...ba...ba cho Hân đi mà ba."

"Rồi rồi, thua con rồi. Nhưng Hân chỉ được sống một mình ở một phòng kí túc xá. Như vậy mới không bị người khác ức hiếp."

"Còn với Na Mẫn ?"

"Không."

"Dạ dạ, Hân ở một mình, thương ba quá à."

"Xạo sự."

Cứ như vậy mà thuận lợi, hiện tại Hiểu Hân là dấu diếm thân phận của mình, hiện tại nàng cũng chỉ là sinh viên chân nước chân ráo mà thôi.

Cùng nhau tới trường, Na Mẫn hoàn tất thủ tục, được sinh viên năm hai dẫn dắt lên kí túc xá, mà nam sinh viên đó mắt không thể nào rời khỏi Hiểu Hân, trong khi Hiểu Hân chỉ lo nhìn ngắm sự thô kệch trong bước đi của Na Mẫn mà mỉm cười.

Tới một gian phòng , trong đó có đầy đủ hết mọi mặt nhân vật, còn một giường trống chắc là dành cho Na Mẫn. Trong số bọn họ có người dũa móng tay, có người coi quần áo đẹp, lại có người tô son, có người đánh phấn. Hiểu Hân nhìn có chút không yên, rõ ràng nàng chọn cho Na Mẫn là phòng kí túc cao cấp nhất rồi, không lẽ, cao cấp không phải là học sinh giỏi mà là con nhà giàu sao ? Như vậy thì chết rồi.

Na Mẫn nhấp nhấp chân bước vào, ai nấy cũng khó chịu lấy tay che mũi, biểu hiện sự ghẻ lạnh, chê Na Mẫn hôi thúi bốc mùi, lập tức làm vẻ mặt Na Mẫn sợ sệt hẳn ra, thụt lùi người trở lại. Chỉ là khi thụt lùi, vai bị người đụng lấy, quay mặt là gương mặt Hiểu Hân hiền hòa, cô phút chốc ước nguyện, nếu ai cũng như Hiểu Hân thì hay biết mấy.

"Mẫn sao vậy ? Giường của Mẫn ở bên kia kìa."

"Ở đây làm gì có giường của nó, nó là con nào hôi thúi vào đây ? Ra sở rác ngủ đi má." Con nhỏ đang dũa móng tay vỗ cây dũa xuống đùi, tỏ vẻ bực dọc.

Mà Hiểu Hân cũng cường ngạnh, càng nắm chắc nấm tay, đẩy Na Mẫn rụt rè về phía trước.

"Không sao đâu, Mẫn vào đi."

"Hân...Hân có ở chung với tui hông ?"

"Hân...được phân ở phòng khác. Nhưng mà Mẫn đừng có lo, Hân thường xuyên qua thăm Mẫn, chịu không ?"

Na Mẫn gật gật đầu vững chân bước vào bên trong, bất ngờ vấp chân của người nào đó chăn đường, ngã nhào về phía trước, Hiểu Hân cũng hết hồn, ôm ngang ngực Na Mẫn kéo về, mặt nhăn nhó tức tối không chịu được.

"Tụi bây muốn gì ?"

Một trong số nhảy xuống giường, khoanh tay trước ngực to tướng, vểnh mặt khiêu chiến.

"Muốn gì là muốn gì. Muốn vô phòng của chế phải có đủ đẳng cấp. Phòng chế chứa người, không chứa rác."

"Tụi bây đâu có bị đui, này là con người, phòng này có một giường của người này. Hay tụi bây tự nói bản thân là rác ? Tụi bây hôi nách lắm rồi, đi tắm đi."

Thêm hai ba đứa nhảy xuống đứng chung một chỗ, Hiểu Hăn căng thẳng kéo Na Mẫn ra sau lưng mình, hai chân dạng ra , hai tay thủ thế trướng võ hướng bốn đứa trước mặt, đầy địch ý.

"Ê cái con kia, muốn đánh lộn phải không ?"

"Tụi mày đụng một cọng lông của Na Mẫn, thử coi tao làm được gì."

Không gian chìm trong sự hừng hực của Hiểu Hân, còn cả sự run rẩy của Na Mẫn. Nếu không có gì sai, thì không bao lâu nữa sẽ bùng nổ ra một trận chiến.


Có những từ ngữ không ở trong văn chương, nhưng là từ ngữ thực tế ngoài đời, mong mọi người cũng thực tế giống mình và ủng hộ mình hé hihi^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro