Chương 10: Phó Diễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy Nghiêm?" Nghiêm Tự nhấc Kha Tây Ninh lên, một tay xoa mặt cậu, "Từ khi nào em lại gọi anh như vậy, hửm?"

Kha Tây Ninh cười hì hì ôm cổ Nghiêm Tự, nhảy lên, dùng hai chân kẹp lấy eo hắn, cả người treo trên người Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự cười vỗ mông Kha Tây Ninh, nói: "Anh sắp bị em kẹp chết rồi này." Vỗ xong, Nghiêm Tự cảm thấy không tệ, liền để nguyên bàn tay không lấy xuống, giống như đang nhào bột mà xoa nắn mông Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh vốn đã rất mẫn cảm, sau khi uống say toàn thân nóng như lửa, bị Nghiêm Tự xoa nắn như vậy, cậu há miệng thở dốc, đáy mắt dâng lên tầng hơi nước nhàn nhạt. Nghiêm Tự nhìn thấy ngứa ngáy khó nhịn, ôm Kha Tây Ninh rồi hôn xuống.

Sau khi hôn xong, Kha Tây Ninh tách mình khỏi khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Tự: "Anh cảm thấy tiểu bạch kiểm kia được không?"

"Tiểu bạch kiểm?" Kha Tây Ninh vẫn treo trên người Nghiêm Tự, Nghiêm Tự nhẹ nhàng ôm cậu đi vào phòng khách, ném cậu lên sô pha, dùng đùi ép lại chân Kha Tây Ninh, ánh mắt gắt gao nhìn cậu, "Em sao?"

Kha Tây Ninh bị nhìn thì quay đầu đi chỗ khác, không biết là do cồn còn chưa tan, hay do cậu đỏ mặt: "Em không nhỏ chút nào, em đã ba mươi tuổi rồi."

Cả người Nghiêm Tự đều nằm trên người Kha Tây Ninh, cổ tay Kha Tây Ninh bị Nghiêm Tự nắm chặt. Chờ hai người giằng co một lúc, Nghiêm Tự bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp, hắn đứng dậy cởi áo vest, cởi cúc áo sơmi trên cùng, lại dùng một bàn tay rút lỏng caravat màu tím sọc.

"Tây Ninh." Nghiêm Tự dịu dàng nhìn chăm chú Kha Tây Ninh, vuốt ve hai má cậu, "Anh chỉ biết một mình em."

Kha Tây Ninh trừng hắn: "Anh nói bậy. Cái tên bạch kia ..."

Lời còn chưa dứt, Kha Tây Ninh đã phát hiện hai tay mình bị Nghiêm Tự đè xuống, rồi dùng caravat trói vào. Chỉ cần cậu động một chút, Nghiêm Tự sẽ ngăn cản, không cho cậu động. Kha Tây Ninh ở chung với Nghiêm Tự đã nhiều năm, số lần lên giường có thể nói là hơn hàng trăm lần, thậm chí Kha Tây Ninh có thể nhớ rõ vật kia của Nghiêm Tự khi ở trong cơ thể mình có kích cỡ và cả nhiệt độ nóng bỏng thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị Nghiêm Tự trói chặt tay chân, không nhúc nhích được.

"Nghiêm Tự..." Kha Tây Ninh lẩm bẩm nói.

Nghiêm Tự mắt điếc tai ngơ, hắn cúi người xuống hôn Kha Tây Ninh triền miên: "Tây Ninh, anh sắp nghẹn chết rồi, em giúp anh được không?"

Ở trên xe hắn bị Kha Tây Ninh dụ dỗ không chịu nổi, thân sau thân trước dính vào một chỗ cũng tới 15 phút, Nghiêm Tự không giải phóng thì sẽ chết mất.

Kha Tây Ninh cũng là đàn ông, cậu hiểu Nghiêm Tự nghẹn rất khó chịu, cả người cậu mềm nhũn, thấp giọng nói: "Anh trói em như vậy, làm sao em giúp anh được?"

Nghiêm Tự cười nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai Kha Tây Ninh một câu.

Kha Tây Ninh đỏ mặt. Cậu nằm, Nghiêm Tự quỳ hai đầu gối, thứ kia đánh vào trên mặt Kha Tây Ninh. Chuyện này không phải lần đầu tiên cậu làm, nhưng xa Nghiêm Tự mấy tháng trời, khiến cậu cảm thấy mới lạ khi làm chuyện này, răng nanh đụng vào, ngây ngô thẹn thùng giống như bảy năm trước.

Nghiêm Tự rút mấy miếng khăn ướt trên bàn trà, ôm rồi xoa mặt Kha Tây Ninh, vẻ mặt chuyên chú, lau sạch sẽ mặt cậu.

Đầu Kha Tây Ninh năm trong ngực Nghiêm Tự, cậu nhỏ giọng nói: "Nghiêm Tự..."

Cậu nói như vậy, sao Nghiêm Tự lại không hiểu ý của ngài Kha, hắn đang muốn kìm nén thân dưới, muốn giúp Kha Tây Ninh giải quyết. Kha Tây Ninh lại lắc đầu, dùng chân cọ đầu gối Nghiêm Tự: "Anh... Cởi trước cho em đã."

Nghiêm Tự giúp Kha Tây Ninh cởi caravat trên hai tay cậu, hôm nay không nóng, nhưng Kha Tây Ninh ra rất nhiều mồ hôi, caravat bị làm ướt. Kha Tây Ninh được tự do, cậu xoay người ằm trên sô pha, lưng hướng về hắn, thẹn thùng bụm mặt.

Cảnh sắc hương diễm khiến Nghiêm Tự đỏ cả hai mắt. Hắn đỡ eo Kha Tây Ninh, đêm dài dằng dẳng, liều chết triền miên.

Nửa đêm, Kha Tây Ninh tỉnh rượu, cậu không phải là người uống rượu xong thì quên hết mọi chuyện, từng màn đêm qua rõ ràng ở phát trước mắt cậu, thế mà cậu không biết xấu hổ chủ động mời gọi Nghiêm Tự, vừa nghĩ đến chuyện này, cậu liền muốn chui luôn xuống đất, không bao giờ gặp lại Nghiêm Tự nữa.

Nhưng Nghiêm Tự liền ôm lấy Kha Tây Ninh để cậu nằm trong lòng hắn, đó là chồng của cậu, cậu không có khả năng không gặp lại hắn được.

Rất nhiều đêm, nửa đêm Kha Tây Ninh bỗng bừng tỉnh, bên gối không có Nghiêm Tự, trong lòng liền dâng lên cảm giác mất mát. Mà lúc này Nghiêm Tự đang nằm bền cậu, ôm cậu, Kha Tây Ninh liền cảm thấy rất rất thỏa mãn, rất có cảm giác an toàn.

Cậu thừa dịp Nghiêm Tự ngủ say, dùng ngón tay vẽ phác họa khuôn mặt đàn ông thành thục lại đẹp trai này, cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn lên môi Nghiêm Tự, rồi nằm xuống, mạnh mẽ ôm hắn, nằm mơ một giấc mơ thật đẹp.

Sáng sớm hôm sau, lúc Kha Tây Ninh tỉnh lại đã hơn chín giờ, giường ngủ bên người vẫn còn ấm, nhưng Nghiêm Tự lại không ở đây. Chuyện này rất bình thường, công việc Nghiêm Tự bận rộn, buổi sáng chín giờ chắc chắn đã đi làm, sẽ không giống một người rảnh rỗi như cậu, còn ở trên giường.

Kha Tây Ninh lười biếng duỗi eo, cậu mang dép lê đi rửa mặt, đi đến trước bàn ăn phát hiện có một bữa sáng đầy ắp, có sữa đậu nành và bánh quẩy kiểu Trung Quốc(*), cũng có sandwich và sữa kiểu Âu(**). Cậu đến gần một chút, phát hiện trên bàn có một tờ giấy.

(*) Sữa đậu nành và bánh quẩy kiểu Trung Quốc

(**) Sandwich và sữa kiểu Âu

Tây Ninh, anh đi làm, nhớ ăn buổi sáng đấy.

Kha Tây Ninh miết góc tờ giấy, nghĩ những năm gần đây đều để lại lời nhắn tren Wechat, nào giống Nghiêm Tự, còn viết thư giấy... Phương thức cổ hủ. Nhưng cậu rất hưởng thụ, ăn hết bữa sáng, toàn bộ quá trình, khóe miệng cậu không hề hạ xuống.

Trong lúc nghỉ trưa, Lục Viễn Đông gọi một cuộc điện thoại đến, nói Kha Tây Ninh tới công ty xem điều khoản bồi thường. Trong tay Kha Tây Ninh có <Cung đình>, cũng không sợ Lục Viễn Đông uy hiếp, cậu rất nhẹ nhàng đáp ứng yêu cầu Lục Viễn Đông, ngồi xe đi tới công ty một chuyến.

Công ty mười chín tầng, Kha Tây Ninh ký hợp đồng bảy năm, rốt cuộc cũng nhìn thấy giám đốc mới Phó Diễm. Trong lời đồn, đây thái tử gia Hàng Không, tuổi trẻ, bộ dạng cũng đẹp mắt, năng lực chưa rõ lắm, như trong công ty có rất nhiều nhân viên lớn, thì dây là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.

Kha Tây Ninh nhìn thấy Phó Diễm, thầm nghĩ tin đồn quả nhiên không lừa cậu, diện mạo thái tử gia này, hoàn toàn có thể tiến vào showbiz, người cao dáng người đẹp, tùy tiện đứng cũng giống như người mẫu nam, có điều còn trẻ, nhìn hơi ngây thơ.

Lục Viễn Đông giống như tổng quản thời cổ đại ỷ thế hiếp người, ở trước mặt Phó Diễm, liền tùy tiện ức hiếp người.

Hắn ta tự đắc giới thiệu Phó Diễm với Kha Tây Ninh : "Đây là sếp Phó, cậu làm trái điều khoảng hợp đồng thì chính là qua mặt sếp Phó."

Kha Tây Ninh không hiểu Lục Viễn Đông đắc ý chuyện gì, Phó Diễm không thích loại người nịnh nọt như Lục Viễn Đông, ánh mắt nhìn thấy Lục Viễn Đông, nhíu mày, không che dấu.

"Chào ngài." Kha Tây Ninh bắt tay với Phó Diễm, "Tôi là Kha Tây Ninh."

Phó Diễm thản nhiên cười, ý cười không đặt ở đáy mắt: "Tôi biết anh, em họ nhà tôi rất thích phim hoạt hình mà anh diễn. Nhưng mà... Kha Tây Ninh, anh phải biết, một diễn viên có chí không chỉ dừng lại ở đây, công ty cũng không nuôi một người rảnh rỗi vô dụng, anh lại nản lòng đi xuống, đừng trách công ty không giữ anh."

"Đó cũng là do công ty đơn phương trái điều khoảng." Kha Tây Ninh không sợ nói, "Ngài quyết định muốn đá tôi đi, tôi không ý kiến, nhưng tiền vi phạm hợp đồng này không nên để tôi phải trả."

Thái độ của Kha Tây Ninh, Phó Diễm cũng không giận, hắn mỉm cười xoay cây bút, lấy ra hộ đồng ban đầu đưa cho Kha Tây Ninh, hắn mở trang thứ 3, chỉ vào một hàng nói: "Anh xem cho rõ, nơi này viết chỉ cần nghệ sĩ không theo sắp xếp của công ty, tự tiện bỏ diễn, công ty có quyền lợi đơn phương hủy bỏ hợp đồng với người đó, nghệ sĩ còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty."

Lúc trước ký hợp đồng, quả thực có điều mục này, Kha Tây Ninh không còn lời nào để nói.

Cậu im lặng một lát, nói: "Được, vậy xin hỏi ba ngàn vạn có thể trả từ từ không? Tôi cần diễn một bộ phim nữa, lấy tiền cát xê rồi nói tiếp."

Bình thường nghệ sĩ đã hết thời sẽ không có ba ngàn vạn tiền tiết kiệm, Phó Diễm cũng không nghĩ Kha Tây Ninh có thể ngay lập tức bỏ ra một khoản lớn, mà Lục Viễn Đông trợn trắng mắt, hắn ta châm chọc khiêu khích nói: "Kha Tây Ninh, loại người như cậu, công ty không tìm cho cậu tài nguyên, cậu còn tự tìm được ư? Coi như tìm được, sao lại nhận được tiền cát xê ba ngàn vạn được, cậu đừng khoác lác, cẩn thận trời phạt."

Kha Tây Ninh nhún vai nói: "Tin hay không tùy anh."

Nói xong, cậu muốn đi, Phó Diễm lại gọi cậu lại, híp mắt hỏi Kha Tây Ninh: "Có thể nói chuyện với tôi một lát không, anh mới nhận kịch bản gì?"

"Tên phim phải bảo mật." Kha Tây Ninh tỏ vẻ không thể trả lời.

Lục Viễn Đông vừa nghe Kha Tây Ninh không dám nói tên phim, càng chắc chắn cậu khoác lác kéo dài thời gian. Phó Diễm lại nhẫn nại nói: "Theo tôi được biết, gần đây có thể thanh toán cho diễn viên 3 tuyến cao như thế, chỉ có một bộ <Cung Đình> của nhà sản Từ, nam chính đã định... Rất đáng tiếc, không phải cậu."

Lục Viễn Đông vừa nghe Phó Diễm nói như vậy, càng khẩn trương lên, sợ Kha Tây Ninh dùng đường ngang ngõ tắt để được nam chính <Cung Đình>.

"Là ảnh đế Nghiêm Tự." Ý cười Phó Diễm nhàn nhạt, hắn nói, "Kha Tây Ninh, nói dối cũng phải có giới hạn, cậu gạt được người thường, lại không lừa được tôi."

"Quả thật không sai." Kha Tây Ninh nói, "Nhưng ngài chưa biết, bộ kịch này còn có nam chính thứ hai."

Phó Diễm nghe vậy nhíu mày, hắn biết đề tài <Cung Đình> là đồng tính, nhưng những người biết chuyện này không nhiều, làm sao Kha Tây Ninh biết được?

"Thật không may." Kha Tây Ninh nói, "Nhân vật mà tôi diễn nam chính thứ hai mà ngài không biết."

"..." Phó Diễm cạn lời không trả lời được.

Lục Viễn Đông chỉ vào chóp mũi Kha Tây Ninh nói: "Cậu nói bậy."

Kha Tây Ninh cũng không sợ, cậu đóng cửa lại, nói: "Nếu mấy người nghi ngờ tôi, có thể hỏi Nghiêm Tự hoặc Từ Kiều, nếu có câu nào tôi nói dối..."

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro