Chương 3-5: Những con số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hai, hai người có phải là điên rồi  không? Rốt cuộc đang nói cái gì?”

Đen nói cũng lắp ba lắp bắp, ánh mắt nhìn Cương Tiểu Thiên cứ như là nhìn thấy quái vật.

Tôi cảm thấy rất khó chịu đối với ánh mắt của anh ta, lạnh lùng nói: “Dù sao thì cả thế giới này đều điên rồi, không thừa hai người chúng tôi, đi thôi, coi như các anh may mắn, tôi chẳng những sẽ không rút tay bỏ mặc, còn sẽ đối đầu với lão đại của thể thí nghiệm, các anh chỉ cần phụ trách giải quyết thủ hạ của hắn, may mắn chứ!”

Vẻ mặt của Đen trông lên vô cùng không may. Tôi nghĩ cũng phải, đụng phải cường giả đỉnh cấp dị vật tương lai, với mức độ không may này, kỳ thực đội quân này toàn thể đều là họ Cương đi?

Khi tiếp tục đi qua hành lang, tôi lấy dao găm làm nền, nén vài lớp băng ở bên ngoài, mặc dù lớp băng rất mỏng, nhưng dao găm của Cận Phượng cho tôi so với cái tiện tay mua ở tiệm vũ khí lúc trước tốt hơn rất nhiều, độ kiên cố chắc cũng tạm ổn, dù sao thì dao găm vốn không phải vũ khí dùng để lấy cứng chọi cứng, sức lực của tôi cũng không bằng dị vật, chủ yếu vẫn là công kích vào điểm yếu.

Cương Tiểu Thiên thì cấp tốc xem lướt qua tất cả màn hình phía trên ống thủy tinh.

“Để anh xem hắn có những thủ hạ nào cũng là từ chỗ này đi ra… có rồi, “Tu La”, chiến tướng mà Mười Ba tin cậy nhất, thì ra đã đi theo hắn từ đây, hừ! Lần này, để cho Mười Ba nếm thử cảm giác người của mình bị làm thành thú cưng!”

Đại ca, em không có hứng với việc thu dị vật làm thú cưng, đến lúc đó anh tự mà nuôi đấy!

May thay, đi hết hành lang phòng thí nghiệm, Cương Tiểu Thiên không có nói ra cái tên nào khác nữa.

“Chỉ có Tu La sao?” Cương Thư Thiên suy tư, đột nhiên nói: “Nguy rồi, tiếng khóc em bé ban đầu nghe thấy tám phần là “Mẫu Ma Anh”, bọn chúng quả nhiên đã khống chế cả cái sở nghiên cứu này, chỉ là muốn dẫn người xuống để giết.”

“Đặc điểm của ba dị vật này là gì?” Tôi bình tĩnh hỏi, sau đó nhận được ánh mắt tán thưởng của Cương Tiểu Thiên đưa tới, tức thì tự tin dâng trào, ngực cũng ưỡn thành A-cup rồi.

“Tu La là một tên chiến tướng thuần túy, vũ khí là song kiếm, toàn thân hắn đều có thể mọc ra kiếm.”

Đây căn bản là con nhím đi, hoàn toàn không phải chiến tướng thuần túy gì hết!

“Mười Ba cũng có thể đánh, nghe nói hắn không có vũ khí, chỉ dùng móng vuốt và đuôi, hơn nữa còn có lửa địa ngục và năng lực hệ tinh thần, nhưng cụ thể thì không rõ, anh chưa từng đối mặt chính diện với hắn.”

Thật không hổ là cường giả đỉnh cấp, dị năng cũng có thể lấn hệ, không phạm quy thật à!

“Về phần Mẫu Ma Anh…” Cương Tiểu Thiên nhíu mày nói: “Anh không có nghe nói đến năng lực của tên đó là cái gì, chỉ biết ả có một lần nổi điên lên bất chấp địch ta, ra tay hủy cả tòa thành… Thư Vũ.”

“Hả?” Tôi đang chăm chú nghe, thình lình bị gọi một tiếng, vẫn có chút không theo kịp.

Cương Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: “Đi túm cái người đằng sau cái bàn kia ra.”

Anh ấy chỉ vào một cái bàn trong phòng thí nghiệm, có mấy thi hài nằm trên đó, xương cốt trải khắp bàn, xem ra cái bàn kia tám phần là bàn ăn đã được khách dùng qua.

Nếu Tiểu Thiên đã nói đằng sau có người thì chắc chắc là có! Tôi đang định vòng qua đi bắt người, tên kia đã tự mình đứng lên, trên người hắn đầy máu thịt, nhưng động tác nhanh lẹ, trái lại không giống bị thương nặng, xem ra hẳn là máu của người khác, hắn lấy để ngụy trang, nên mới có thể sống sót.

Hắn giơ cao hai tay đầu hàng, nói: “Các, các người làm sao biết 013 và 042? Mẫu Ma Anh hẳn là chỉ 005 đi? Đó là một nhóm dị vật, sau khi thai phụ mang thai bảy tháng chết đi, mẹ con đều hóa thành quái vật, tình huống giống như song sinh dính liền, vô cùng đặc biệt.”

Nhớ rõ số quá nhỉ!

Có lẽ là sắc mặt của tôi tiết lộ tiếng lòng, người đàn ông kia ngượng ngùng giải thích: “005 và 042 rất đặc biệt, là đối tượng nghiên cứu quan trọng, mỗi một người trong sở đều biết.”

“013 thì không đặc biệt?” Tôi cảm thấy không cho là đúng, phải biết rằng, Mười Ba mới là kẻ đáng sợ nhất.

Người đàn ông kiên nhẫn giải thích: “Hắn không có gì đặc thù, ít nhất ở trước khi hắn nổi dậy, thì cả người vô cùng an tĩnh, thay đổi cũng chỉ có thân thể cường hóa, mọc ra vẩy và đuôi, ở trong phòng thí nghiệm, thể thí nghiệm thuộc loại hình này rất nhiều, ít nhất những năng lực lửa địa ngục và tinh thần gì kia mà cậu mới nói, hắn hoàn toàn không có những đặc điểm đó.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cười khổ nói: “Ít nhất, không có biểu lộ ra ngoài.”

Ba người chúng tôi nhìn hắn, đối phương giới thiệu mà nói: “Tôi là Ngô Diệu Cẩm, các, các người là viện quân đến cứu chúng tôi sao?”

“Anh chắc không phải chính là Ngô giáo sư đấy chứ?” Đen nhíu mày đánh giá đối phương, chán ghét ra mặt, “Cấp trên nói nhất định phải cứu Ngô giáo sư ra, nhưng anh thoạt nhìn cũng quá trẻ rồi, thật sự là người đó sao?”

Anh nói như thế, hắn khẳng định sẽ nói mình chính là Ngô giáo sư mất!

“Đó là anh trai tôi, nhưng anh ấy hẳn là người đầu tiên bị 013 giết chết, anh ấy vẫn luôn cảm thấy thể thí nghiệm này có gì không đúng, nhưng không có ai chú ý, cho nên anh ấy đã chuyển thể thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm của mình, các anh vừa rồi hẳn có đi ngang qua, cái gian mà có thiết bị hoàn thiện nhất ấy.”

Ngô Diệu Cẩm chán nản nói: “Mặc dù phòng thí nghiệm không xa, nhưng tôi, tôi không dám đi qua, các anh có nhìn thấy anh trai tôi không?”

Được thôi, là tôi lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử. Tôi đỡ trán, rốt cuộc là mình nghĩ con người ta quá xấu xa, hay là những nhà khoa học này vùi đầu nghiên cứu đến mức không hiểu nhân tình thế thái?

Căn bản còn cảm thấy nhà khoa học của căn sở nghiên cứu này đều là những tên máu lạnh tàn bạo, nhưng bây giờ thấy đối phương xem ra còn có chút ngốc nghếch! Cũng không biết là sợ hãi quá độ vẫn chưa hồi thần, hay thật sự là ngốc như thế.

“Chỉ nhìn thấy một đống thi thể.” Đen lạnh lùng nói, hiển nhiên anh ta không hề có chút lòng đồng tình nào đối với giáo sư của phòng thí nghiệm này.

Sắc mặt của Ngô Diệu Cẩm xám tro, khi tôi đang có chút lòng đồng tình đối với hắn, hắn lại thở dài nói: “Có rất nhiều nghiên cứu quan trọng trên tay anh tôi sắp có kết quả rồi, không ngờ cứ như thế không còn nữa.”

Những nhà khoa học này tám phần không có bao nhiêu tình thân…

“Xin lỗi, tôi lại đã nói cái gì kỳ quái sao?” Ngô Diệu Cẩm nhìn thấy sắc mặt của chúng tôi không đúng, giải thích: “Tôi có chứng Asperger, đối với rất nhiều chuyện đều không phải dùng tư duy của người bình thường để lý giải, xin bỏ quá cho.”

Da mặt tôi giật một cái, nguy rồi, chứng gì vậy, không hiểu lắm…

Cương Tiểu Thiên không kiên nhẫn hỏi: “Ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ngô Diệu Cẩm lắc đầu nói: “Tôi căn bản không biết, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét, tiếp đến chuông báo động vang lên, đèn thì lại bỗng nhiên tắt, khoảng mấy phút mới sáng lên lại, sau đó, trong cả sở đều điên rồi, tôi vừa nhìn thấy tình huống không ổn liền ngồi xuống đằng sau cái bàn, không dám phát ra lấy nửa tiếng động, trợ thủ của tôi bị chia thành mấy mảnh và bị ném qua, tôi lấy máu và thịt của anh ta bôi lên người, sau đó nằm xuống đất, còn nắm con dao phẫu thuật ở trong tay, nếu như những thể thí nghiệm kia muốn ăn tôi, tôi sẽ lập tức đâm dao vào tim.”

Hắn cười khổ nói: “Đây chính là chuyện đã xảy ra, tôi căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì, vẫn là nghe các người nói mới biết là chuyện tốt do 005, 013 và 042 làm, kỳ thực tôi cảm thấy các người nói không chừng đã nhầm rồi, 013 căn bản không có đáng sợ như thế, nếu như các người từng thấy hắn thì sẽ hiểu, 013 thật sự vô cùng an tĩnh, không giống những thể thí nghiệm khác.”

“Phần lớn là vì để làm giảm bớt lòng cảnh giác của các người.” Cương Tiểu Thiên lại không tin, hỏi ngược lại: “Dị vật giống như trẻ con, trừ phi là hệ thực vật, nếu không sẽ không có chuyện an tĩnh, sự an tĩnh của Mười Ba mới thực sự là điều bất thường.”

Thân thể cường hóa, năng lực hệ hỏa và hệ tinh thần, trí thông minh ở giai đoạn đầu tận thế đã cao như thế, giai đoạn giữa đồ sát cả khối châu lục, chiếm đóng ở thành thị đại bản doanh dị vật, giai đoạn sau trở thành cường giả đỉnh cấp, đây nghe làm sao cũng cảm thấy Mười Ba căn bản là nhân vật chính đi! Diễn viên phụ như chúng tôi thật sự phải đi khiêu chiến nhân vật chính được mặc định là bất tử sao?

“Dị vật?” Ngô Diệu Cẩm không hiểu mà hỏi.

Mặc dù không phải tôi nói ra, nhưng Cương Tiểu Thiên căn bản không muốn trả lời hắn, tôi đành mở miệng giải thích: “Chính là cách gọi khác của những quái vật kia.”

Ngô Diệu Cẩm gật đầu, nói với vẻ ai thương: “Các người có thể cùng tôi đi qua phòng thí nghiệm của anh trai tôi được không, tôi có mật mã máy tính của anh ấy, chỉ cần máy tính không bị hỏng, chúng ta sẽ có thể tìm được tư liệu hoàn chỉnh của 005, 013 và 042, ba bọn chúng thực sự rất đặc thù, mất đi những tư liệu đó thì quá đáng tiếc.”

Cương Tiểu Thiên nheo mắt đầy nguy hiểm, tôi thực sự không chắc anh ấy là muốn trở lại xem thử, hay là muốn ngay tại đây băm vằm cái gã đã làm ra nhân vật nguy hiểm như “Mười Ba” rồi đem cho dị vật ăn.

Cuối cùng, anh ấy chỉ nói một chữ: “Đi.”

Tôi vốn định nói nếu còn tiếp tục trì hoãn, những quân nhân kia có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ngẫm lại, không giải quyết ba thể thí nghiệm được đánh số kia, mọi người vẫn sẽ gặp nguy hiểm như cũ, tốt hơn là đi làm rõ bọn chúng có năng lực gì trước, sẽ có trợ giúp rất lớn cho chiến đấu về sau.

Chúng tôi trở lại căn phòng thí nghiệm lớn kia lần nữa, Ngô Diệu Cẩm nhìn xung quanh, hình như không có nhìn thấy anh trai hắn, hoặc là không thể khẳng định đống nào là anh trai hắn, thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt và khó chịu, chung quy vẫn còn có chút tình thân, không bởi vì cái chứng gì kia mà không mảy may để ý.

“Mau lấy tư liệu ra!” Cương Tiểu Thiên mất kiên nhẫn nói, thái độ của anh ấy giống như Đen, hai người một lớn một nhỏ trừng vào Ngô Diệu Cẩm, mỗi tội không cầm súng uy hiếp thôi.

Ngô Diệu Cẩm nhìn Cương Tiểu Thiên, tò mò hỏi: “Tiềm năng được kích phát ra của cậu là trí lực sao?”

Tiềm năng được kích phát ra? Tôi ngẩn người, chẳng lẽ là chỉ dị năng sao?

Cương Tiểu Thiên nheo mắt, nói: “Đúng, anh thì sao?”

Ngô Diệu Cẩm cười cười vẫy tay một cái, không có động chạm bất cứ vật gì, nhưng những vật nhỏ linh tinh trên bàn lại bị quét xuống dưới, sau đó xòe hai tay, nói: “Chỉ có thể làm được như vậy, kỷ lục cao nhất chỉ có thể di chuyển vật nặng một ký, hơn nữa còn phải tập trung tinh thần mới xê dịch được, dịch chuyển xong còn mệt hơn chạy năm ngàn mét, so với những thể thí nghiệm kia, năng lực này của tôi chẳng đáng là gì.”

Tôi do dự một chút, vẫn là không hỏi hắn có biết chuyện kết tinh hay không, cảm giác đối phương xuất hiện ở đây, vẫn là có chút kỳ quái, phản ứng cũng quá bình tĩnh, tốt hơn là quan sát tiếp thử xem.

Ngô Diệu Cẩm bắt đầu thao tác với máy tính, còn thật sự lấy ra tư liệu của ba thể thí nghiệm, trình bày một cách trần trụi trước mắt chúng tôi.

005, cũng chính là Mẫu Ma Anh mà Cương Tiểu Thiên nói, cảnh tượng đó rất tệ, cho dù tôi đã sống mười năm tận thế, nhìn vào vẫn cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Cả khuôn mặt cô ta là một màu u ám, khóe mắt và khóe miệng đều rũ xuống một cách khoa trương, vẻ mặt này giống như khoảnh khắc người mẹ mất đi đứa con, chỉ là vĩnh viễn ngưng đọng ở khoảnh khắc ấy.

Cái bụng kia lớn đến kinh người, càng làm cho tứ chi trông gầy như que củi, giống hệt viên thịt cắm bốn que tăm, nhưng đáng sợ nhất là giữa viên thịt này có khe hở dạng răng cưa, nhìn vào giống như có thể mở ra, bên cạnh còn đính kèm một tấm ảnh quét, trong bụng vậy mà là tay chân trẻ sơ sinh xoắn xít thành một cục, nhưng bởi vì chưa từng mở ra, cho nên không biết là hoạt động thế nào.

042, Tu La, trông lên là một người đàn ông cao cao gầy gầy, nhưng vừa nhìn thông tin chiều cao bên cạnh, được thôi, chiều cao hai trăm chín mươi cm, hắn căn bản không gầy, toàn thân được bao phủ bởi một lớp cơ bắp, chỉ là bị chiều cao kéo lên, nhìn sơ giống như là người giấy, nhưng đây là “chỉ gạt người” mà! (Người giấy: “chỉ phiến nhân” [紙片人],chỉ gạt người: “chích phiến nhân” [只騙人])

013, Mười Ba, so với hai kẻ trước, hắn quá là bình thường, nam giới khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo còn rất hiền lành nho nhã, chỉ là sắc mặt tái nhợt, chân mày mang đậm nét mệt mỏi, giống như nhân viên văn phòng tăng ca quá độ, chỉ có ngón tay bắt đầu trở thành dạng móng vuốt, sau lưng có đuôi, cộng với trên người có một ít vẩy mà thôi, chẳng trách Ngô Diệu Cẩm nói hắn rất bình thường, không phải đối tượng nghiên cứu quan trọng.

Đây chính là kẻ tương lai sẽ tàn phá toàn Á châu… a không, đời này đã là Mai châu rồi, cái tên nhân viên văn phòng thức đêm làm việc này chính là cường giả đỉnh cấp dị vật tương lai sẽ tàn phá Mai châu, đồ sát loài người?

Cho dù con người ta không thể xem tướng mạo, cũng không cần biểu hiện một cách chí cực như thế chứ!

Chỉ nhìn những tư liệu này thì chẳng ích gì, tôi nhíu mày nói: “Lấy ra năng lực của bọn chúng, nhất là năng lực dùng để chiến đấu.”

Ngô Diệu Cẩm lại nói: “Chỉ có Tu La có năng lực ở phương diện này, năng lực của hắn giống như đứa trẻ này vừa mới nói, toàn thân của hắn đều có thể mọc ra gai nhọn, cũng chính là “kiếm” mà các người nói, Mẫu Ma Anh ấu trĩ như con nít, ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu, thỉnh thoảng còn sẽ phát cuồng, căn bản không thể bảo nó làm những mệnh lệnh cao cấp như “chiến đấu”.

“Mà Mười Ba vốn không phải ở sở nghiên cứu chúng tôi, nhưng một thành thị khác đã hoàn toàn bị chiếm cứ rồi, sở nghiên cứu bên đó bị bỏ hoang, cho nên hắn mới bị di chuyển qua đây.”

“Di chuyển làm sao?” Tôi cảm thấy có chút khó tin, những sở nghiên cứu này một khi di chuyển khẳng định đều là mang theo cả một đại đội, không thể trốn trốn tránh tránh như khi quân nhân hành động, rốt cuộc là bao nhiêu nhân thủ mới có biện pháp tiến hành di chuyển?

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến chuyện những quân nhân kia từng nói chỉ cần lái xe của sở nghiên cứu cung cấp, dị vật sẽ không tới gần, tôi vội vàng hỏi: “Các người rốt cuộc là làm sao khiến dị vật sẽ không đến gần?”

“Là Mẫu Ma Anh, tuyệt đại đa số thể thí nghiệm đều không muốn đến gần nó, thậm chí ngay cả mùi nó tiết ra cũng có thể có hiệu quả này trong thời gian ngắn, trước khi đội xe vào thành thị, chúng tôi sẽ để Mẫu Ma Anh ngồi lên xe một ngày, sau đó để quân đội lái chiếc xe ra ngoài.”

“Những nghiên cứu này là bắt đầu từ lúc nào?” Cương Tiểu Thiên bất chợt hỏi.

Ngô Diệu Cẩm ngờ vực mà nói: “Đương nhiên là chuyện sau ngày hai mươi mốt tháng sáu, trước lúc đó làm gì có những thể thí nghiệm này.”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ những ống thủy tinh này ban đầu là dùng để chứa dưa muối sao?”

“Ban đầu cũng là đang tiến hành thí nghiệm cơ thể người, nhưng đó là…” Ngô Diệu Cẩm tạm dừng một lát, có chút ngượng ngùng nói: “Là thí nghiệm phục chế người bất hợp pháp, có điều mãi mà không thành công, về sau nổi lên sương đen, mấy cái sở nghiên cứu đều bị hủy, cấp trên tốn mấy tháng để cứu hộ và chỉnh lý, gần đây mới bắt đầu nghiên cứu trở lại, dự án cũng từ phục chế người đổi thành thể thí nghiệm dị biến, những thể thí nghiệm này rất nhiều đều là nhân viên của sở nghiên cứu.”

Tôi lập tức phản bác: “Nói bậy, bên ngoài có rất nhiều người mất tích ở lúc đi vào doanh khu, không phải chuyện tốt của mấy người làm, thì còn ai vào đây?”

Ngô Diệu Cẩm nhíu mày nói: “Phải không? Tôi thật sự không biết chuyện này.”

“Anh đương nhiên biết.” Cương Tiểu Thiên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ những nhân viên nghiên cứu thông minh như các người chưa từng nghĩ tới, sở nghiên cứu nhiều thể thí nghiệm như thế đều ăn cái gì sao?”

Tôi chấn động, lúc này mới hiểu, bọn họ từ bên ngoài bắt người, chưa chắc là vì thí nghiệm, lại là vì để cho ăn!

Dị vật chỉ có ăn máu thịt không có dị biến mới có thể gia tăng tiến hóa, sở nghiên cứu vì để cho bọn chúng biến hóa, khẳng định phải cho ăn, nhưng so với động thực vật càng ngày càng nguy hiểm hiện giờ, đoàn “người” bên ngoài mới là đồ ăn dễ lấy được nhất.

Lần này, Ngô Diệu Cẩm không có phủ nhận nữa.

Đen xông lên túm lấy cổ áo của Ngô Diệu Cẩm, gầm lên giận dữ: “Đã chết nhiều người như thế rồi, các người vậy mà còn bắt người cho quái vật ăn, điên rồi sao?”

Ngô Diệu Cẩm thở dài nói: “Không làm như thế thì phải làm thế nào để hiểu rõ hơn những thể thí nghiệm này? Chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao người lại biết thành quái vật à? Hoặc là những người biến thành quái vật trong trận sương đen kia, chẳng lẽ không có khả năng được đánh thức ý thức sao? Đến lúc đó, tận thế này chẳng phải sẽ được giải quyết?”

Đen ngẩn ra, mà tôi cũng ngạc nhiên như vậy, những dị vật ăn thịt người kia có khả năng được đánh thức ý thức của con người?

“Chúng tôi đã có tiến triển rồi, rất nhiều trong số chúng đều dần dần có trí thông minh, có một số thậm chí vẫn còn ký ức của quá khứ, nếu như tiếp tục nghiên cứu, nói không chừng bọn chúng có thể khôi phục lý trí!”

Đen mấp máy miệng, nhưng không nói ra lời nào, mặt đầy do dự bất quyết, mà tôi hoàn toàn có thể lý giải, về mặt tình cảm có lẽ cảm thấy lấy người cho dị vật ăn là rất tàn khốc, nhưng lý trí lại biết nếu muốn giải quyết tận thế này, vốn đã không thể nào dùng phương pháp chính quy gì.

“Bọn chúng không phải người ban đầu!” Cương Tiểu Thiên đột nhiên nổi giận rống lên: “Tuyệt đối không phải! Ký ức mà anh nói chỉ là tàn niệm tồn tại trong đầu, có một số dị vật xác thực sẽ có loại hiện tượng đó, nhưng bọn chúng không phải người ban đầu! Người chết rồi mới trở thành dị vật, cũng đã chết rồi, làm sao có thể còn là cái người ban đầu!”

Ngô Diệu Cẩm khó hiểu hỏi ngược lại: “Nếu đã có ký ức, vì sao không phải là cái người ban đầu? Cá thể vốn là được cấu thành bởi những chuyện đã trải qua.”

Gã này quả nhiên có cái chứng A gì đó đi, anh còn đang bị người ta túm cổ áo kìa, còn dám nói tiếp sao?

Gã này có gì đó bất thường, Cương Tiểu Thiên cũng bất thường, anh ấy kích động quá mức rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ kia nhăn nhó vì giận dữ, khiến người cũng không nỡ nhìn, hai nắm tay nhỏ siết tới trắng bệch, giống như đối phương còn tiếp tục khăng khăng dị vật có thể khôi phục thành người, anh ấy sẽ để đối phương tự mình biến thành dị vật, để xem có thể biến trở lại thành người hay không.

“Tiềm năng cậu hiển thị ra không giống trí lực.” Ngô Diệu Cẩm nhìn Cương Tiểu Thiên, vẻ mặt còn rất hứng thú, vẫn tiếp tục để ý sai trọng điểm

Tôi bế Cương Tiểu Thiên lên, thân thể nhỏ bé này vậy mà cứng như tảng đá.

“Đừng nói nữa, lấy xong tư liệu chưa?” Tôi thúc dục: “Đen, bỏ gã này ra, chúng ta nên đi thôi, nếu không thật chỉ có thể đi giúp đồng nghiệp của anh nhặt xác.”

Đen lập tức buông tay.

Ngô Diệu Cẩm thở phào, vội vàng thao tác máy tính, rút ra một cái USB, sau đó nói: “Được rồi.”

“Đi.” Tôi ôm Cương Tiểu Thiên ở trước ngực, xoay người ra khỏi phòng thí nghiệm, bước chân lần này nhanh hơn nhiều, cũng mặc kệ hai người phía sau rốt cuộc có theo kịp hay không, tôi chính là muốn kéo giãn một chút khoảng cách.

Tôi thấp giọng nói: “Đại ca, đừng tin lời hắn nói, dị vật có thể khôi phục ý thức cái con khỉ!”

Thân thể nhỏ bé trong lòng cuối cùng cũng mềm hơn một chút, anh ấy lại bất an lẩm bẩm: “Nhưng xác thực có một số dị vật nhớ được phần ký ức khi còn là người.”

“Có ký ức thì thế nào? Bọn chúng dùng não và thân thể của người, giống như bọn cướp xâm nhập vào nhà người khác, có thể tả được bố trí trong nhà, không đại biểu căn nhà là của hắn!”

Nói đến đây, tôi dừng chân.

Đúng vậy, cho dù mơ lại được tất cả ký ức, nhưng tôi có thật là Cương Thư Vũ không?

Không, mình không thể hoang mang lần nữa! Nhưng…

“Thư Vũ?” Cương Tiểu Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn tôi, hỏi: “Sao vậy?”

Tôi cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có gì, anh biết em mất trí nhớ, lại còn dùng góc nhìn của người khác trải qua mười năm tận thế, chung quy cũng có chút hỗn loạn.”

Cương Tiểu Thiên nhìn tôi không nói, khiến tôi đầu tiên là khó hiểu, sau đó lại là hoảng hốt, nhớ anh ấy thường thường nhắc tới tôi không giống Thư Vũ…

Cuối cùng, anh ấy vỗ vỗ vai của tôi, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện quan trọng nhất bây giờ là triệt để giải quyết Mười Ba, thả anh xuống đi, tránh cho có tình huống bất ngờ, em không kịp phản ứng.”

Tôi vội vàng đáp “được”, sau đó thả anh ấy xuống đất.

Hai người phía sau đã đuổi kịp, thở hổn hển, Đen còn sốt ruột nói: “Cậu không phải muốn cắt đuôi chúng tôi chứ?”

Tôi bực mình nói: “Nếu tôi muốn cắt đuôi các anh, bảo đảm anh bây giờ tuyệt đối không có cơ hội nói chuyện với tôi.”

Nghe vậy, Đen có chút ngượng ngùng.

Con đường tiếp đến, tâm tình của mọi người đều không tốt lắm, thế là tiến lên trong im lặng, càng đến gần phòng điều khiển, thi thể trên mặt đất càng nhiều.

Ngoại trừ lính tư nhân của sở nghiên cứu, Đen nhận ra một số người của bọn họ, mặc dù thi thể bị ăn không còn nguyên vẹn, nhưng anh ta vẫn nhìn ra nhờ vào quần áo và phụ kiện, cả đôi mắt đều đỏ ngầu, sớm đã không còn để ý tôi và Cương Tiểu Thiên là điên hay là làm sao, dù gì thì anh ta cũng gần sắp điên rồi.

Đen khẽ “a” một tiếng, thì thầm bằng giọng nghẹn ngào: “Béo, làm sao ngay cả cậu cũng…”

Tôi quay đầu nhìn, một cỗ thi thể dựa ở bên tường, là quân nhân béo mập hay cười, bảo tôi gọi anh ta là anh Béo, mặc dù gã đó bị ăn đến chỉ còn lại một đống hài cốt, sớm đã không mập nữa, nhưng vẫn còn chừa lại nửa khuôn mặt, có thể nhận ra dễ dàng.

Mà đối với thi thể tàn khuyết của đồng nghiệp, Đen bật khóc, không phải òa khóc, chỉ là vài tiếng kiềm nén, nhưng cũng bởi thế càng khiến người xót xa, khiến tôi có chút không biết làm gì, có nên mở miệng an ủi không?

Lúc này, giọng trẻ con của Cương Tiểu Thiên vang lên: “Đi mau, anh còn có nhiều đồng đội hơn đang chờ được cứu, a Nặc, lão Hoằng và a Thanh, bọn họ còn đang chờ chúng ta, không có thời gian ở đây khóc.”

Đen vuốt mặt một cái, không còn nước mắt nữa, nhưng mắt lại càng đỏ. “Nói phải đấy, chúng ta đi.”

So với an ủi, không bằng cho anh ta mục tiêu quan trọng hơn sao? Tôi sùng bái mà nhìn Cương Tiểu Thiên, không hổ là trưởng đoàn lính đánh thuê, mình vẫn còn phải học nhiều, chẳng qua một chút cũng không lo lắng, có hai đại ca ở đây, còn sợ học không được sao?

Trí nhớ của Đen cũng tính là rất tốt, chỉ vài lần liếc mắt vừa rồi, anh ta vững vàng dẫn chúng tôi đi qua phòng điều khiển, không hề băn khoăn về lộ tuyến, thật là một nhân tài, đáng tiếc hình như rất tín phục trung tá, có khả năng không dễ mang đi… thật là, tôi làm sao trở thành mẹ mìn thấy người là muốn bắt cóc rồi?

Lắc lắc đầu, tôi vừa đi đường vừa chú ý xung quanh, sau đó tiếp tục nén băng lên dao găm băng, sau khi bước vào cấp hai thì không cảm thấy được sự thay đổi, nhưng việc nén băng tinh thực sự trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác thân thể cũng nhanh nhẹn rắn chắc hơn.

Trong ấn tượng, Quan Vi Quân tăng lên cấp hai, cũng không có đặc biệt vui sướng, lúc đó căn bản vẫn chưa có cách nói cái gì mà cấp với không cấp, chỉ cảm thấy thị lực và thể năng của mình đều tốt hơn một chút, mừng vì có thể từ xa nhìn thấy dị vật để bỏ chạy.

Nghĩ đến sự hèn nhát của đời trước, cho dù thực lực tăng cường cũng chỉ muốn bỏ trốn nhanh hơn, đây kỳ thực cũng chỉ mới là chuyện của năm tháng trước, tôi giờ đây hẳn là đã thay đổi rất nhiều rồi đi?

Ngẫm lại hình như thật sự đã thay đổi rất nhiều, trong thời gian ngắn ngủi, từ con mồi trở thành người đi săn, thay đổi lớn như thế, thật sự không có vấn đề sao? Đây rốt cuộc là cái chết khiến tôi triệt để giác ngộ, hay là bị tàn niệm trong đầu của Cương Thư Vũ ảnh hưởng?

Tùy theo ký ức mơ lại được càng ngày càng nhiều, tôi càng ngày càng không rõ mình là ai, mặc dù vô cùng hi vọng mình chính là Cương Thư Vũ, nhưng trở lại năm đầu tận thế, từng hồi ức của đời trước tái hiện, tôi mới phát hiện Quan Vi Quân hèn nhát luôn muốn bỏ trốn kia thì ra cũng từng làm nhiều chuyện như vậy, sau lưng có nhiều người như thế —- ngay cả đám tiểu tam của bạn trai cũng đứng phía sau tôi, đây tuyệt đối là một loại thành tựu đi!

“Dao găm băng của em sắp trở thành cái chày băng rồi, vẫn chưa nén thành băng kim cương sao?”

Đột ngột hồi thần, phát hiện Cương Tiểu Thiên đang nhíu mày nhìn tay của tôi, cúi đầu nhìn, nói là chày băng vẫn còn khách khí, thuần túy là một khối băng đóng ở trên tay… chờ đã, Tiểu Thiên vừa rồi là nói “băng kim cương”?

Thì ra tên gọi của băng nén vẫn đúng là băng kim cương sao! Được thôi, Hạ Chấn Cốc thỉnh thoảng cũng rất chuẩn, có lẽ đây là ngôn ngữ chung của đàn ông mà tôi không hiểu? Vốn còn tưởng phụ nữ mới thích kim cương, thì ra đàn ông cũng không kém cạnh!

Tôi vừa nén băng tinh, gạt đi vụn băng thừa, vừa lắng nghe lớp học chế tác vũ khí của Cương Tiểu Thiên.

“Em nén vẫn chưa đủ rắn chắc, ít nhất phải nén thêm ba lần, nếu như có thể, nén năm lần càng tốt.”

Nghe xong nước mắt cũng muốn tuôn trào, vậy muốn làm ra một thanh vũ khí, vẫn thật phải làm đến mười năm tận thế rồi, đại ca thanh trường đao kia của anh rốt cuộc là làm bao lâu? Kỳ thực cái lần em nhìn thấy là vừa mới làm xong lấy ra dùng liền đúng không!

“Sau này phải làm ra thần khí thuần túy là băng kim cương, không thể cầm vũ khí bình thường để kết đông, đây chỉ sẽ khiến vũ khí không chịu nổi một kích.”

Còn không phải sao? Một con chim cũng có thể đánh nát nó. Tôi có chút chán nản nói: “Em biết, muốn làm trường thương và dao găm, ban đầu đã làm ra vũ khí băng do gậy và dao găm làm nền, muốn dùng tạm một vài năm trước, dần dần làm ra vũ khí sau, nhưng hai thanh đó đều bị hủy ở lúc đối chiến với hoa thi điểu lần trước rồi.”

“Trường thương và dao găm sao?” Cương Tiểu Thiên gật đầu, nói: “Chọn tốt lắm, thân thủ của em nhanh nhẹn linh hoạt, đây đúng là vũ khí rất thích hợp.”

“Các người…” Đen do dự một chút, thử hỏi: “Dị năng? Gọi như vậy đúng chứ?”

“Đúng, dị năng của anh là cái gì?” Tôi vẫn cảm thấy hỏi một chút thì tốt hơn, mặc dù đối phương không có luyện tập cũng không ăn kết tinh, dị năng phần lớn vô dụng, nhưng có khi là dị năng đặc thù thì sao?

Đen do dự một chút, nói: “Nếu tôi tập trung nhìn, có thể nhìn xuyên một số vật nào đó, ơ, kỳ thực cũng không tính là “nhìn xuyên”, chỉ là trong đầu sẽ hiện lên thứ bên trong là gì, rất hữu dụng cho việc tìm đường và sửa chữa máy móc, không cần tháo ra đã có thể nhìn thấy bên nào có vấn đề, chỉ là không thể dùng liên tục, cùng lắm là mười giây đi.”

Đóng gói mang đi!

Tôi vô cùng kích động, chẳng trách vừa rồi ở đại sảnh, anh ta nhanh như thế đã xử xong máy tính, bây giờ lại còn quen thuộc lộ tuyến như vậy, loại năng lực này nếu rèn luyện, biết đâu có thể bao phủ cả sở nghiên cứu, rồi phối hợp với năng lực thăm dò sinh vật sống của thím, ôi mẹ ơi, công kiên hay gì đó đều là cái rắm, dứt khoát nghênh ngang đi vào rồi tỉnh bơ đi ra, hoàn toàn không cần lo đụng phải kẻ địch!

Cương Tiểu Thiên cũng liếc Đen mấy cái, nhìn cho đến lông toàn thân đối phương dựng đứng.

“Tôi hiểu rồi.” Ngô Diệu Cẩm đột nhiên mở miệng nói: “Đứa trẻ này biết chuyện tương lai sẽ xảy ra, đúng không? Đây cũng là một loại dị năng sao? Thì ra cũng có loại năng lực này, đây thật là hữu dụng hơn của tôi nhiều.”

Hơ, chúng tôi có phải đã quá tùy hứng rồi không? Cứ như thế nói không ngừng ở trước mặt hai người, vừa rồi còn nghĩ không nên hỏi chuyện kết tinh, tránh cho bộc lộ quá nhiều chuyện, bây giờ thì ngay cả vũ khí cũng tiết lộ cho đối phương biết rồi.

Tôi nhìn Cương Tiểu Thiên, đối phương trái lại tỏ ra không hề gì, đường đường là Băng Hoàng quả nhiên không để ý những nhân vật nhỏ này, lúc này, Cương Tiểu Thiên liếc về phía Ngô Diệu Cẩm, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt càng lạnh lùng, hoàn toàn không định đáp lời đối phương.

Hơ, anh ấy hẳn là sẽ không định một tên diệt khẩu một tên mang đi chứ? Chủ ý này không khỏi quá tốt đẹp, tôi cũng động lòng rồi!

Ngô Diệu Cẩm lại không để ý vẻ lạnh nhạt của Cương Tiểu Thiên, hắn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, giống như đó là thể thí nghiệm thượng hạng.

Loại ánh mắt này khiến tôi thấy vậy rất không vui, cái gã không coi người là người này vẫn là diệt khẩu đi, huống hồ, những nhà khoa học bọn họ làm ra tên cường giả đỉnh cấp dị vật như Mười Ba, gián tiếp làm chết mười vạn người, cho dù nghiền chết bọn họ một ngàn lần cũng không đủ tạ tội với toàn nhân loại.

Tôi xoa xoa đầu của Cương Tiểu Thiên để nhắc nhở, muốn diệt khẩu thì đừng biểu lộ rõ như thế! Đại ca anh thật sự tác oai tác quái quá lâu, Băng Hoàng nếu muốn xử lý ai, đối phương tám phần đã tự sát trước rồi, dù sao thì không tự sát cũng có một đống người giành nhau giết giùm, nào cần phải Băng Hoàng đại nhân ra tay, cho nên không biết giấu diếm cũng là chuyện bình thường.

“Hm…”

Đột nhiên có tiếng động từ trong góc, tôi lập tức giơ súng và dao găm, nhưng mà Đen lại trực tiếp xông qua, từ trong đống máu thịt nát vụn đỡ một người dậy, trông vậy mà vẫn còn hoàn chỉnh.

“A Thanh!” Đen kinh hô: “Cậu tỉnh lại đi, a Thanh!”

Tôi tập trung nhìn, cái gã đầm đìa máu kia đúng thật là Trần Ngạn Thanh, vội vàng thu vũ khí lại tiến lên kiểm tra thương thế của đối phương, sau đó kinh ngạc, bị thương không nặng mà, đương nhiên khó tránh trầy xước bầm tím khắp người, cũng không biết có gãy xương hay không, nhưng so với đống thịt nát bên cạnh, vận may của tên này đúng là cao đến khó tin, thật ngưỡng mộ!

Anh ta ngã ở dưới tường, toàn thân đầy máu thịt nát vụn, có lẽ là bị đánh văng vào tường sau đó ngất đi, tiếp đó là máu thịt của đồng nghiệp che phủ lên gã này, cũng không khác mấy cách mà Ngô Diệu Cẩm sống sót, chỉ khác là một người chủ động làm như thế, một người lại là được trời cao phù hộ.

Trần Ngạn Thanh ngẩng đầu lên, tôi đang định hỏi xem anh ta có bị đau chỗ nào không, ánh mắt của anh ta đột nhiên chuyển sang hung ác, phát ra tiếng gầm rống khiến người rét run, hệt như dã thú sắp chết dùng tất cả sức lực để rống.

“AAA—-“

Anh ta giơ súng lên, nòng súng đen kịt nhằm thẳng vào giữa trán tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro