Chương 6-2: Cường giả bất cô hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đào hố chôn năm thi thể quân nhân, cố ý chôn ở bên cạnh rễ cây lớn, còn trơ mắt nhìn rễ cây vươn qua quấn lấy những thi thể kia, cuối cùng mới lấp đất lên.

Mặc dù cây không phải dị vật sẽ không ăn thịt người, nhưng thực vật vốn sinh trưởng nhờ dinh dưỡng từ chất phân hủy, cho nên tôi mới cố ý chôn thi thể dưới cây, chính là hi vọng cây chiếm lấy những thi thể này, đừng để dị vật lôi đi ăn, làm tăng thực lực của dị vật.

Những quân nhân này nếu không chết, liệu có người nào có thể trở thành dị năng giả cường đại hay không?

Đừng nghĩ nữa! Tôi hít sâu một hơi, so với những quân nhân này, tôi tin tưởng trong Cương Vực sẽ xuất hiện dị năng giả cường đại hơn!

Tuyệt đối không thể để cho Thượng Quan gia cướp đi căn cứ của Cương Vực, càng phải tìm mọi cách giảm thiểu thương vong, chỉ cần có địa điểm tuyệt hảo dễ thủ khó công như căn cứ Trạm Cương này, rồi từ từ tiến công Lan Đô, giết dị vật lấy kết tinh, mở rộng bản đồ căn cứ, Cương Vực nhất định có thể trở thành cái nôi của cường giả!

"Tiểu Dong, giúp ta cột chặt những khẩu súng này."

Tôi gom hết súng của năm tên lính kia, cũng hên là bên trong có hai khẩu AK47, mặc dù không có súng M4 Carbine, nhưng so với vận khí trước đây, có thể có hai khẩu AK47, đã đủ làm tôi thỏa mãn rồi.

Vác Tiểu Dong trong lốt dây thừng, tôi như thoi đưa cấp tốc vụt qua vụt lại trong rừng rậm, chạy một quãng dài mới dừng chân, giơ tay phải để sát bên miệng, phát ra tiếng kêu động vật kỳ quái, Tiểu Sát nói với tôi, đây là tiếng kêu của cú, rất thường nghe thấy ở trong rừng.

Tám bóng người lặng lẽ đứng lên khỏi bụi cỏ, tôi thong thả gỡ dây thừng hiệu Tiểu Dong ra, sau đó ném toàn bộ súng qua, còn đưa hai khẩu AK47 cho cùng một người, đội trưởng tiểu đội Băng Thương, Ôn Gia Nặc.

Ôn Gia Nặc lúc này mới hồi thần, nhìn số lượng những khẩu súng kia, khen ngợi hỏi: "Năm tên lính?"

Tôi gật đầu, nói: "Các anh giữ hai khẩu súng, còn lại thì phái người mang về căn cứ."

"Chúng tôi phụ trách làm người khuân vác à?" Trần Ngạn Thanh lẩm bẩm: "Tiểu Vũ cậu dù có lợi hại, cũng phải cho người khác cơ hội biểu hiện chứ!"

"Bây giờ vẫn chưa đến lượt các anh lên sân." Tôi lắc đầu nói: "Dị năng của các anh chưa được, mặc dù thiện trường dùng súng, nhưng một khi tiếng súng vang lên, thu hút chú ý của đại bộ đội, chúng ta chỉ có thể bỏ chạy thôi, trừ phi các anh không dùng súng đánh lén đã có thể tiêu diệt đối phương, đồng thời khiến cho bọn họ ngay cả cơ hội nổ súng và kêu cứu cũng không có."

Ôn Gia Nặc nhíu mày nói: "Nếu như mục đích chỉ là tiêu diệt, tám người chúng tôi đánh lén năm tên lính tuần tra thì còn được, nhưng muốn hoàn toàn không để đối phương nổ súng hoặc la hét, vậy thì không dám đảm bảo rồi, đối phương cũng là lính, thân thủ sẽ không tệ đến đâu."

Tôi cũng cho rằng như vậy, cho nên chỉ có thể tự mình làm, có phụ trợ của dị năng băng, nhắm chuẩn thời cơ, là có thể tiêu diệt trong im lặng một cách hoàn mỹ!

"Hết thảy tiến hành theo kế hoạch, các anh chỉ cần lo mai phục ở đây, một mình tôi đi giết những đội tuần tra kia trước, cho đến khi đối phương phát giác bất thường, hoặc là tôi lỡ tay để người phát ra động tĩnh, đến lúc đó tôi sẽ dẫn tốp người cuối cùng qua, các anh từ xa bắn quét một đợt xong thì chạy, mặc kệ tôi, cũng đừng ham chiến!"

Nghe vậy, ánh mắt của Ôn Gia Nặc có chút phức tạp.

Bên cạnh, Tiết Hỉ xen miệng nói: "Nếu thật sự mặc kệ cậu, chúng tôi cho dù thành công chạy về căn cứ, cũng sẽ bị đoàn trưởng làm thịt mất!"

Chân trượt một cái, tôi giống như dịch chuyển tức thời mà đến bên cạnh Tiết Hỉ, ghé vào tai anh ta nói: "Thi chạy nhường anh một phút cũng không tính là tôi lỗ, đến lúc đó người về căn cứ trước thế nhưng chưa chắc là anh."

Tiết Hỉ suýt nữa nhỏ mồ hôi, nhưng thời tiết lạnh, bên cạnh lại là băng dị năng giả, mồ hôi chưa nhỏ xuống đã đóng băng ở bên hông mặt, đây khiến anh ta gật đầu như điên, cuối cùng còn trốn sau lưng Tiết Hoan, tỏ ra dáng vẻ đáng thương không dám hó hé một câu, cũng không biết là diễn hay tính cách vốn đã tưng tửng như vậy.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Hoan, tôi cảm thấy chín mươi chín phần trăm là tưng tửng!

Trần Ngạn Thanh không nhịn được nói: "Nếu như cậu có nguy hiểm, chúng tôi thật sự không thể xem xét tình huống để quay lại giúp cậu sao?"

Nghe thấy lời này, tôi liếc Ôn Gia Nặc một cái, đối phương nhíu mày, hình như cũng có câu hỏi tương tự, đây khiến trong lòng ấm áp hơn không ít, nhóm lính này thật sự không muốn mặc kệ tôi.

Trước khi rời khỏi căn cứ, kỳ thực tôi vẫn còn có rất nhiều băn khoăn đối với đám quân nhân Ôn Gia Nặc, bọn họ là quân nhân, mà đám Thượng Quan gia cũng là lính, ai biết Ôn Gia Nặc liệu có cảm thấy Thượng Quan gia có tiền đồ hơn, có thể để anh ta quản nhiều người hơn hay không?

Từ trước khi xuất phát, tôi đã đưa ra nghi vấn với mọi người, tránh cho đang đánh dở chừng thì có người phản bội, đó thế nhưng sẽ là đả kích trí mạng đối với Cương Vực!

Khi đó, câu trả lời của Ôn Gia Nặc, xác thực khiến tôi quyết định tin anh ta một lần...

◊◊◊◊

Thái Văn chỉ mang một mình Trương Tĩnh qua tập trung, Ôn Gia Nặc thì dẫn toàn bộ thành viên tiểu đội Băng Thương đến.

Vừa nhìn thấy tôi, Ôn Gia Nặc bất đắc dĩ nói: "Cậu cuối cùng cũng về rồi, nếu còn không trở về, mặt của Cain cũng sắp từ người da trắng biến thành người da đen mất."

Trần Ngạn Thanh sáp tới nói: "Chẳng qua anh ta nói cậu chính là như vậy, nếu hôm nào chịu ngoan ngoãn ở nhà, chắc chắn là bị xuyên việt rồi!"

"..." Chẳng phải đã xuyên việt rồi sao?

Tôi liếc Cain một cái, để anh ta mau chóng đi vào vấn đề chính, không còn thời gian để lãng phí nữa.

"Chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."

Cain nói ra hết đầu đuôi sự tình, ngay cả tình hình vũ trang của quân đội Thượng Quan gia cũng không che giấu, không hề có ý định lừa người ta lên chiến trường.

Trong lúc này, tôi cẩn thận quan sát Thái Văn và Ôn Gia Nặc, đến tận bây giờ, biểu hiện của bọn họ vẫn xem như đáng tin cậy, nếu là dưới tình huống bình thường, bên tôi sẽ chọn cách làm quen dần dần, bất luận là sự tin cậy hay độ ăn ý, đều cần thời gian để tích lũy.

Một khi những người này ở lâu trong Cương Vực, trở thành nhân vật cấp nguyên lão, tỷ lệ phản bội sẽ giảm xuống rất nhiều, dù sao nếu như bọn họ đến nơi khác gia nhập giữa chừng, thì sẽ phải tích lũy độ tín nhiệm lại từ đầu, căn bản sẽ không tốt bằng đãi ngộ khi ở lại Cương Vực.

Nhưng giờ đây đã không còn thời gian nữa!

Sắc mặt của Thái Văn rất không dễ coi, nhíu mày suy nghĩ, nhất thời không có trả lời, Trương Tĩnh mang vẻ mặt thấp thỏm, nhưng cậu ta thỉnh thoảng nhìn sắc mặt của Thái Văn, hiển nhiên là đối phương làm gì cậu ta sẽ theo đó.

"Trận này không thắng được." Ôn Gia Nặc thì bình tĩnh nói: "Thực lực quá chênh lệch, có lẽ chúng ta nên nhường chỗ này, tìm nơi khác xây dựng căn cứ."

"Không thể nhường!" Cain hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhường một lần sẽ nhường lần thứ hai, Thượng Quan gia chiếm xong căn cứ chúng ta, sẽ hòng chiếm cả Lan Đô, nếu chúng ta nhường hết lần này đến lần khác, thì đừng ở đại đô thị nữa, tìm cái thôn làm trưởng thôn cho rồi!"

Ôn Gia Nặc gãi đầu nói: "Có thể không nhường, tôi cũng không muốn nhường, vị trí của căn cứ rất tốt, dễ thủ khó công, nơi này rất hiếm, nhưng trận này thật sự thắng không nổi."

Tiểu Sát lắc đầu nói: "Không cần đánh thắng, kéo dài tới khi đoàn trưởng trở về là được, chỉ cần kéo ba ngày."

Ôn Gia Nặc gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng vẻ mặt rất vi diệu, anh ta hình như cảm thấy không thể, nhưng vừa lại không muốn lần nữa lên tiếng phủ định dập tắt uy phong nhà mình.

Cain nhìn nhóm người kia, Thái Văn và Trương Tĩnh.

Thái Văn thản nhiên nói: "Chỉ cần có khả năng thủ được, chúng tôi sẽ giúp, bên chúng tôi đều là người bình thường, Thượng Quan gia có nhiều quân nhân chuyên nghiệp như vậy, sẽ không quá coi trọng chúng tôi, đối với chúng tôi mà nói, ở lại Cương Vực tốt hơn so với bên đó nhiều."

Nói đến đây, anh ta đổi giọng, nghiêm khắc nói: "Nhưng nếu giống như Ôn đội trưởng nói, căn bản thủ không dược, hi vọng các anh đừng cố chống đối, chúng tôi đã dốc hết tâm hết sức, dọc dường hi sinh rất nhiều người, cuối cùng mới chạy ra khỏi Lan Đô, không muốn chết ở trong chiến dịch mà chắc chắn sẽ thua!"

Cain sờ mũi, mặc dù biết không thể thua, nhưng hình như cũng không biết phải làm thế nào để thắng, thậm chí còn dùng đuôi mắt liếc tôi một cái.

Tôi gật đầu với anh ta, anh ta thầm hiểu, không còn chỉ là liếc nữa, mà nhìn chòng chọc vào tôi.

Hành động này khiến người khác chú ý, tới tấp nhìn theo qua, nhưng vẻ mặt đầy khó hiểu, không rõ vì sao Cain nhìn vào tôi.

"Sẽ không thua!" Tôi bình tĩnh nói: "Tối nay, tôi sẽ đi trước một bước để kéo dài thời gian, nhưng trước khi ra khỏi căn cứ, tôi muốn xác định các anh có sẵn sàng sóng vai tác chiến với Cương Vực hay không!"

Thái Văn ngẩn ra, hồ nghi nói: "Cậu ra ngoài kéo dài? Cậu thì lại có thể làm chuyện gì để kéo dài thời gian?"

Tôi bình tĩnh nhìn Thái Văn và Trương Tĩnh, chậm rãi đi về phía hai người, một bước hai bước ba bước, trong quá trình này tôi dần dần ngưng tụ năng lượng trong cơ thể, vẻ mặt của Thái Văn biến sắc thấy rõ, Trương Tĩnh thì có chút hoảng hốt bất an, nhưng phản ứng lại không rõ như Thái Văn.

Tôi đoán quả nhiên không sai, dị năng của Thái Văn mạnh hơn Trương Tĩnh, cho nên anh ta có thể cảm thấy năng lượng tôi tụ tập, Trương Tĩnh lại chỉ là cảm thấy bất an.

Nhớ lúc đầu, Quan Vi Quân nhường hết kết tinh cho gã này, dị năng của Thái Văn chắc hẳn không phải là một dị năng vô dụng đi? Nói không chừng sẽ là một trợ lực lớn ngoài dự liệu!

Hàn khí dâng trào, nhiệt độ xung quanh giảm xuống dưới điểm đóng băng, cả mặt Thái Văn trắng bệch, Trương Tĩnh thì toàn thân phát run, hai người muốn chạy nhưng lại bị băng năng chấn áp cho không dám động đậy.

Thấy đe dọa cũng đủ rồi, tôi đi bước cuối cùng, hơi lạnh bộc phát ra, đem cả căn nhà chính đóng thành cung điện băng, mặt đất, tường thậm chí là cửa sổ thủy tinh cũng bị băng tinh bao phủ, ngay cả tường bên ngoài cũng phủ đây gai nhọn, nếu như hàng rào thật sự bị công phá, bản thân nhà chính cũng là một tòa lâu đài có thể phòng ngự.

Chiêu này khiến tôi tiêu hao sạch năng lượng trong cơ thể, nhưng không cần lo, trong túi có rất nhiều kết tinh, đến từ đại ca và Cận Phượng.

Thái Văn và Trương Tĩnh căn bản không dám động đậy, mặt đất chỗ bọn họ mọc ra rất nhiều gai băng, bao vây hoàn toàn hai người, vô số gai nhọn chỉa vào hai người bọn họ, cử động mạnh một chút cũng có khả năng bị đâm thủng rất nhiều lỗ.

Hai người dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn vào tôi.

Đám người Ôn Gia Nặc sớm đã kiến thức được màn đóng băng này, nhưng sắc mặt bọn họ vẫn hơi tái, ánh mắt nhìn tôi mang vẻ kính sợ, thậm chí còn thận trọng hơn trước kia, có lẽ là nhờ ăn chút kết tinh, có thể phát giác được độ mạnh yếu năng lượng của tôi hơn trước kia.

Cain giơ tay nhóm lên một ngọn lửa, là nơi ấm áp duy nhất trong phòng, Vân Thiến rất thức thời mà kéo tôi với Quân Quân đến gần ngọn lửa kia, trên cái bàn dài đằng xa, nơi chú thím đang bận rộn vẽ thiết kế cũng có ngọn lửa xung quanh, cái gã Cain này trông thì hời hợt, nhưng khi làm việc thì lại khá tỉ mỉ.

Tôi vung tay một cái, triệt tiêu gai băng ở giữa tôi với Thái Văn, bước lên một bước đối mặt với anh ta.

"Bây giờ có thể nói cho tôi, dị năng của anh là cái gì chưa?"

Thái Văn trừng vào tôi, ánh mắt đầy vẻ khó tin, miệng há ra nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Ha, hắn bị cậu dọa cho không dám nói chuyện rồi!" Cain nhe hàm răng trắng, giơ ngón cái nói: "Nhìn thấy rồi chứ, Thư Vũ thế nhưng là đệ nhất cao thủ của Cương Vực chúng tôi! Đoàn trưởng cũng chưa từng đánh thắng em trai nhà mình!"

Trương Tĩnh thốt lên: "Làm sao có thể? Là 'đoàn trưởng kia" đấy, anh ta thật sự đánh không thắng?"

Đã đánh bao giờ đâu! Thắng thế nào?

Tôi hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, bảo trì phong phạm cao thủ, sau này có đánh thắng được đại ca hay không thì không biết, bây giờ thì phải xem như mình đã thắng rồi!

Thái Văn thở ra một hơi dài, nói: "Thật khó tưởng tượng thì ra cậu mới là đầu não của Cương Vực."

Hơ, này anh bạn Thái Văn, có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không? Cương Vực đúng là đoàn lính đánh thuê của đại ca nhà tôi, đừng nói là đầu não, ở trước tận thế, tôi ngay cả thành viên cũng không được tính, chỉ là gia thuộc mà thôi!

Vẻ mặt của Cain, Vân Thiến và Trịnh Hành đều hơi quái dị, nhưng bọn họ không có mở miệng phản bác, tôi đành tự mình lên tiếng làm sáng tỏ: "Đại ca tôi mới là đoàn trưởng lính đánh thuê."

Thái Văn mỉm cười, nói: "Đoàn trưởng và đầu não cũng không xung đột."

Tôi co giật khóe miệng, chẳng buồn ngó ngàng đến cái gã không biết đang tưởng tượng drama gì trong đầu này.

"Rốt cuộc có nói dị năng là cái gì hay không?"

Thái Văn gật đầu, thành thật khai báo: "Dị năng của tôi là..."

Tôi nghe xong mắt trợn tròn, thật đúng là buồn ngủ có người đưa gối, dị năng này — quá tuyệt!

Ai nói vận khí Cương gia kém! Nhất định không phải tôi!

Nghe xong dị năng của Thái Văn, tôi thật sự có mấy phần nắm chắc thủ được căn cứ Trạm Cương, như thế, cái gã này trái lại dễ giải quyết, tôi nghiêng mắt nhìn Ôn Gia Nặc, quăng qua một câu "Bây giờ, anh đánh hay là không đánh".

Ôn Gia Nặc vậy mà trực tiếp đứng nghiêm chào.

"Đội trưởng tiểu đội Băng Thương Ôn Gia Nặc tối nay sẽ theo phó đội trưởng xuất chinh!"

Tôi ngẩn ra.

Trần Ngạn Thanh vội vàng bổ sung: "Tôi cũng đi!"

Thành viên khác của tiểu đội vậy mà cũng nói: "Đi đi đi!"

Mắt của Dương Hi cũng tỏa sáng mà nói: "Nhất định phải đi kiến thức uy phong của phó đội trưởng!"

Tiết Hỉ thậm chí còn la lên: "Đi theo phó đội trưởng đại sát tứ phương!"

Cô em gái Tiết Hoan không đáng yêu của anh ta dùng một loại ánh mắt quan tâm người thiểu năng trí tuệ để nhìn anh trai sinh đôi của mình.

Tôi phảng phất cảm thấy, đội viên tiểu đội Băng Thương của mình nói không chừng là đội lính nhà trời siêu cấp trong đoàn lính nhà trời Cương Vực.

◊◊◊◊

Hồi thần lại, tiểu đội Băng Thương trước mắt nhìn không giống như là đội lính nhà trời chút nào, trái lại mỗi một người đều là quân nhân chuyên nghiệp hừng hực khí thế, trong vẻ mặt kiên định còn mang theo một phần lo lắng dành cho tôi, thật là khiến người không thể hài lòng hơn.

"Trừ phi tôi thoạt nhìn sắp tiêu rồi, bằng không các anh đừng quản tôi, chạy cho nhanh là được."

Tôi không dám nói quá cứng, nếu như mình đến lúc đó thật sự cần giúp đỡ thì sao?

Có lẽ bắn mấy phát đạn là có thể khiến tôi thoát được một kiếp, nhưng bọn họ nếu bởi vì mệnh lệnh mà không dám quay lại giúp, vậy tôi chẳng phải chết uổng rồi sao — xí xí xí! Nói xui xẻo cái gì vậy chứ, kiếp này tôi thế nhưng là phải làm Băng Hoàng!

Nói xong, không biết có phải là ảo giác hay không, nụ cười của Ôn Gia Nặc thoạt nhìn càng thuận mắt rồi.

"Yên tâm đi." Ôn Gia Nặc cam đoan: "Chúng tôi sẽ không gây trở ngại cho cậu, thật sự đến thời khắc mấu chốt cũng sẽ không bỏ mặc cậu, hãy tin vào phán đoán của tôi!"

Tôi gật đầu, trái lại là tin thật, chỉ nhìn nhóm người này dưới tình huống số người và vũ trang chênh lệch lớn như vậy, còn chịu đi theo làm cuộc tập kích đêm, đã biết bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi.

Nhất là Ôn Gia Nặc mỗi lần nhìn tôi, luôn thoáng có vẻ áy náy không đành lòng, vẻ mặt đó giống như nhìn thấy lao động trẻ em bị bức làm việc ngày đêm một cách vô nhân đạo vậy!

Sau khi vượt qua nguy cơ lần này, tôi thật sự phải tìm hiểu thật kỹ người trong tiểu đội nhà mình, vừa có năng lực vừa có lòng trung thành, loại tiểu đội này không giữ cho chặt, vậy tôi chắc chắn sẽ từ lính nhà trời thăng cấp thành tướng nhà trời mất!

Ôn Gia Nặc vừa chọn súng, vừa giải thích: "Súng lần này đều giữ lại, chờ sau khi cậu lấy thêm mấy lần nữa, rồi để A Thanh đem về một lần, cậu ta có không gian, cộng thêm sức lực chúng tôi bây giờ đều mạnh, một mình cậu ta đã có thể mang tất cả súng trở về, như vậy có thể ở lại bảy người, vẫn còn đủ hỏa lực để làm đợt công kích cuối cùng."

Trước khi ra ngoài, Ôn Gia Nặc sau khi nghe xong kế hoạch của tôi, mặc dù thần sắc phức tạp, vẻ mặt "nhìn thấy lao động trẻ em" lại xuất hiện, nhưng anh ta vẫn làm tốt chuẩn bị, ngay cả súng lớn cũng không yêu cầu mang theo, chỉ để đội viên bổ sung đạn, mang theo mấy khẩu súng lục đáng thương rồi liền ra ngoài.

Theo như anh ta nói, súng thì cướp của người khác là được!

Tôi gật đầu, nắm chắc thời gian, lập tức rời khỏi để đi săn lần nữa, cho dù số lượng mà một người có thể giết có hạn, nhưng nếu đội tuần tra liên tiếp biến mất, điều này sẽ có thể khiến bọn họ e ngại đối với khu rừng này, kéo chậm tốc độ hành quân, thậm chí hi vọng có thể gây hoang mang lòng người.

Tiếp đến, tôi liên tiếp ra ngoài ba chuyến, chuyến thứ nhất và thứ hai đều gặp tiểu đội tuần tra năm người, gần như dùng thủ pháp giống vừa rồi để tiêu diệt chôn xác và lấy đi vũ khí của bọn họ.

Tiếp theo, hai lần liên tục đều là đội ngũ sáu người, lần thứ nhất bởi vì không chắc nên không có động thủ, hi vọng có thể gặp được đội năm người.

Khi tái ngộ lần thứ hai, tôi hiểu mình không có đường lựa chọn, quyết định ra tay.

Tôi dựa cả người lên cây, chỉ có thi thể đầy mặt đất bầu bạn, ồ không, còn có Tiểu Dong, nó bị gãy mất một cành chính, đối chiếu với chi thể người, thì tương đương với tay phải đi, nó vô cùng đáng thương mà ôm lấy cọ cọ tay phải bị đứt.

Ha! Tôi cười cười, quăng qua mấy viên kết tinh, cái cây nhỏ này tức thì bỏ luôn tay phải, nhảy lên chụp kết tinh, cấp tốc ném vào trong cái lỗ ở giữa thân cây, giống như dùng miệng ăn kết tinh vậy.

Cái cây nhỏ này càng lớn càng giống người, đầy đủ tứ chi, giữa thân cây thậm chí có ba cái lỗ, giống hệt đôi mắt và miệng của con người.

Nhớ hồi đó, Tiểu Dong tiến hóa sai hướng, cả thân cây mọc cao như nhà cao tầng, chờ đến khi dị vật ở tiểu trấn bị ăn sạch hoặc chạy hết, nó thì lại di chuyển không được vì quá lớn, chỉ có thể chết héo cả cây, để hóa ra một cái mầm nhỏ cầu mong sống sót.

Bây giờ có lẽ là thấy hình thái của tôi không tệ, nên mô phỏng hình người để trưởng thành đi?

Như vậy cũng hay, ít nhất khả năng hành động tốt hơn rất nhiều, về sau có khi sẽ xuất hiện một chủng tộc người cây cũng không chừng?

Tiểu Dong sinh ra một đống Tiểu Tiểu Dong, khắp mặt đất đều là những cái cây tròn tròn nho nhỏ, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui vui.

Về phần tộc người cây liệu có gây uy hiếp đến loài người hay không, hơ hơ, khắp thế giới toàn là chủng tộc mới, thêm một cái thì nhằm nhò gì?

Trong lúc miên man suy nghĩ, thời gian cũng gần đến rồi.

Vừa rồi sau khi đánh xong đội sáu người, tôi ăn một ít kết tinh, ngồi xuống để tiêu hóa những kết tinh kia bổ sung thể lực và dị năng, phần nhiều là dị năng, hiệu quả của kết tinh đối với thể lực cũng không tốt bao nhiêu.

Tính toán một chút, sắp đến thời gian Ôn Gia Nặc dự đoán rồi.

Một lát sau, đại bộ đội sẽ phát hiện đến lúc rồi mà có đội tuần tra vẫn chưa trở về phục mệnh, căn cứ vào hiểu biết của Ôn Gia Nặc đối với quân đội, anh ta cho rằng số người của đối phương không đủ nhiều, sau khi đội tuần tra mất tích hẳn là sẽ không án binh bất động, trái lại sẽ phái ra nhiều người hơn để tìm kiếm kiểu trải thảm, tránh cho gần doanh trại có nguy hiểm, nhưng số người sẽ không tới một trăm, có khả năng là rơi vào khoảng bốn, năm mươi người, với số lượng người và vũ trang như vậy có thể ứng phó với phần lớn dị vật.

Năm mươi người thì vừa vặn, nhiều hơn một chút, tôi muốn bỏ trốn thì quá khó, ít hơn một chút, cho dù xử lý hết cũng chẳng giúp ích được gì cho trận chiến thủ vệ căn cứ.

Trước đó đã xử lý xong hai mươi mấy tên lính, tiếp đến nếu có thể làm một hơi giải quyết hết năm mươi người kia, số người này đối với đội ngũ bốn trăm mà nói cũng giống như bị xẻo một miếng thịt lớn, chẳng những đau mà còn có thể đả kích sĩ khí của đối phương.

Tôi chôn cất sáu cái xác, trong lòng thoáng có chút không thoải mái, chuyện giết người này, hình như vĩnh viễn cũng không thể làm quen.

Cộng thêm mình lại mang thân phận xuyên việt sống lại, rất sợ lỡ tay bóp chết cường giả tương lai ở thời kỳ đầu tận thế, khiến hoàn cảnh của loài người càng đáng lo ngại.

Tôi mím môi, sau vụ này, việc đầu tiên phải là chính là kiến thiết căn cứ, để người khác nhìn vào sẽ không dám dễ dàng tấn công, tránh cho lại bị bức không thể không giết người tự vệ, khiến trong lòng mình không dễ chịu.

"Tiểu Dong, ngươi mang súng về, sau đó đi theo Trần Ngạn Thanh đưa súng về căn cứ, không cần quay lại nữa."

Đưa mắt nhìn Tiểu Dong kéo theo một đống súng đi về hướng chính xác — kỳ thực càng giống như là một đống súng tự mình mọc chân chạy, tôi lúc này mới xoay người tiến về mục tiêu, đại bản doanh của phe địch.

Mặc dù, đối tượng cần xử lý theo như kế hoạch chỉ là năm mươi người được phái ra tìm kiếm, nhưng đây không thể cản tôi lẻn đến gần doanh địa thăm dò xem xem có cơ hội làm thịt cái tên nào đó hay không — Ngô Diệu Cẩm!

Tôi chạy rất nhanh, kỳ thực cách doanh địa không bao xa nữa, bây giờ đã không còn sợ bộc lộ hành tung, chỉ mất mấy phút đã đến được nơi Thượng Quan gia trú đóng, trốn vào vị trí ẩn nấp mà lần trước Tiểu Sát chọn, lặng lẽ quan sát tình hình doanh địa.

Những cái lều dày đặc thoạt nhìn đều tương tự nhau, cộng thêm cự ly lại quá gần, lẻn vào thật sự rất khó, tôi nhíu mày, mặc dù vừa rồi không phải không nghĩ đến lợi dụng đồng phục kẻ địch để lẻn vào, nhưng lập tức nhớ tới khuôn mặt của mình, quá trẻ vừa lại quá đẹp, trông quá lạc quẻ, đây có thể lừa được ai chứ!

Xem ra chỉ có thể trở về tay không, mặc dù việc báo thù cho Băng Hoàng rất quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là bảo vệ căn cứ, bảo vệ tất cả mọi người trong Cương gia, tin rằng Băng Hoàng cũng sẽ đồng ý với lựa chọn của tôi.

Khi đang định xoay người rời khỏi, đuôi mắt lại liếc thấy một bóng áo khoác trắng từ trong cái lều nào đó đi ra, tôi lập tức đứng lại không đi nữa, từ sau lưng rút súng ra nhắm thẳng vào cái gã kia.

Lúc này, lại có một người khác đi ra khỏi lều, hắn mặc áo tay dài cổ đứng màu xanh lam, quần áo rất cứng nhắc, tôn lên thân hình đĩnh đạc, nhưng chất liệu kia lại mỏng đến mức tuyệt đối không thích hợp mặc trong thời tiết lạnh giá, trên ngực trái còn có biểu tượng của Sở Nghiên Cứu Phân Tử, hơn nữa trên mặt hắn vậy mà còn mang một cái mặt nạ!

Cái mặt nạ kia nhìn có chút quen mắt, vậy mà có mấy phần tương tự với cái tôi đang đeo, chỉ là mặt nạ của hắn tuy cũng ánh ra màu lam, nhưng mang cảm giác kim loại, không phải làm từ băng.

Vừa nhìn thấy người áo cổ đứng xanh lam, trong mắt tôi hoàn toàn không còn Ngô Diệu Cẩm nữa, cả thế giới trở nên xám xịt nhạt nhòa, chỉ có màu xanh lam của người kia chói mắt làm sao.

Người đó, rất nguy hiểm!

Dường như để nghiệm chứng suy nghĩ của tôi, người áo cổ đứng xanh lam quay đầu qua, đối mặt vào đúng hướng của tôi, tôi hoàn toàn không dám có tâm lý ăn may, người kia chính là phát giác có người nấp ở đây rồi, tuyệt đối không phải trùng hợp!

Từ huyệt thái dương cảm thấy từng cơn đau nhói, cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập tới, tôi muốn chạy, nhưng dưới tình huống không biết đối phương có dị năng gì, đưa lưng vào cái người đó không phải là một hành động sáng suốt.

Hắn nhìn tôi, nhếch khóe miệng, sau đó lại quay đầu mập mờ nói với Ngô Diệu Cẩm: "Nên đi thôi, giao dịch đã kết thúc, chuyện ở đây không liên quan với chúng ta."

Mặc dù đối tượng hắn nói chuyện là Ngô Diệu Cẩm, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương là nói cho tôi nghe.

Lời này trái lại vẫn còn tính là đáng tin, đời trước, Sở Nghiên Cứu Phân Tử chỉ bán đồ, chưa từng can thiệp vào trong phân tranh giữa các đại thế lực.

Thì ra, Sở Nghiên Cứu Phân Tử đã bắt đầu buôn bán vật phẩm từ sớm như vậy rồi sao?

Quả thật giống như Băng Hoàng nói, bọn họ rất bất thường, mới nửa năm tận thế, thế giới hỗn loạn vô trật tự, hệ thống truyền thông gần như đều mất hiệu lực từ sau màn sương đen, ngay cả bộ máy quốc gia cũng không thể không đình chỉ, trái lại Sở Nghiên Cứu Phân Tử chẳng những làm ra phòng thí nghiệm nghiên cứu dị vật, còn ở trong vòng nửa năm đã bắt đầu kinh doanh rồi?

Mãi cho đến mười năm tận thế, tôi cũng không nghe nói Sở Nghiên Cứu Phân Tử đã làm chuyện gì ngoài buôn bán, rõ ràng ngay từ đầu tận thế đã nghiên cứu dị vật rồi, bọn họ thật sự có khả năng không làm chuyện gì hết?

Đừng nói đại dị biến mười năm sau chính là do bọn họ làm ra — khoan đã, đại dị biến?

Tôi nhíu mày, đột nhiên không hiểu vì sao lại bốc ra cái từ này.

Mình là bị Hạ Chấn Cốc đẩy vào đống dị vật mà chết, lúc đó, thủy triều dị vật đến tập kích là chuyện thường xảy ra, không thể nói là đại dị biến, chỉ là quy mô lần đó đặc biệt lớn, còn có tạp âm vang dội chưa từng có, như muốn chấn thủng màng nhĩ, giống như cả thế giới đều đang vang lên tiếng còi cảnh báo không kích.

Cả một bầy dị vật hình con sâu chưa từng thấy, phủ khắp đất trời, mọi người đều chạy trốn, không ai nghĩ đến phản kháng... nhưng đây là vì sao? Mọi người khi đó hẳn là đã quen với việc tác chiến với dị vật, không đến nỗi không một ai dám liều mình chiến một trận, chẳng lẽ là bởi vì số lượng quá kinh người?

Đột nhiên có một đợt sóng năng lượng gần trong gang tấc, tôi giật mình nhảy bật ra, may mà bám lấy một cành cây mới không rớt xuống.

Tôi lập tức nhìn về phía cái người áo cổ đứng xanh lam, hắn nhếch khóe miệng, xoay người đi với Ngô Diệu Cẩm.

Thấy hắn không có ý công kích lần nữa, tôi lúc này mới thở phào, nhìn chỗ năng lượng dao động vừa rồi, giữa thân cây có một cái lỗ, thoạt nhìn vậy mà có loại cổ quái khó diễn tả.

Tôi không nhịn được đến gần nhìn, đó là cái lỗ hình cầu hoàn hảo, giống như ở giữa cây vốn bị kẹt một quả cầu, mà sau khi quả cầu này biến mất, để lại một cái lỗ hình cầu ở giữa cây.

Nhưng đây làm sao có thể? Năng lực thế nào mới có thể tạo ra lỗ hình cầu như vậy? Căn bản không thể phá hoại từ bên ngoài...

Vươn tay sờ cái lỗ hình cầu kia, cảm giác được năng lượng còn sót lại của đối phương, cơn đau ở huyệt thái dương càng mãnh liệt, người đó xác thực mạnh hơn tôi.

Chỉ có thể lấy làm mừng vì vừa rồi chưa kịp nổ súng với Ngô Diệu Cẩm, nếu không bất luận hắn có chết hay không, thì tôi cũng chết chắc.

Mặc dù Sở Nghiên Cứu Phân Tử không tham dự đấu tranh thế lực, nhưng nếu có người dám cướp đồ của bọn họ hoặc giết người của bọn họ, vậy tất cả sẽ chết một cách vô cùng khó coi.

Nếu như Sở Nghiên Cứu Phân Tử không có thực lực bễ nghễ mọi người, chỉ là làm ra vũ khí có thể vận dụng năng lượng kết tinh, bọn họ sợ rằng sẽ bị người khác nuốt chửng, tôi vậy mà cho rằng sống lại sẽ có ưu thế hơn người ta, có thể thừa dịp bọn họ còn chưa hùng mạnh để tiêu diệt, quả thật là quá ngây thơ!

Sau khi hiểu rõ chuyện bất khả thi, tôi chỉ có thể rời khỏi, điên cuồng trượt đến vị trí của đội tuần tra ban đầu, năng lượng toàn thân dao động kịch liệt không thể khống chế, cây cối dọc dường co rụt cành cây, có vẻ rất sợ tôi, nếu không phải không đủ mạnh, vẫn chưa thể nhổ rễ bỏ chạy, sợ rằng ở đây sẽ biến thành một khoảng đất trống mà không phải rừng cây.

Thấy vậy, tôi cố gắng đè nén tâm tình dập tắt dao động, bằng không lấy dao động năng lượng mãnh liệt như vậy, ngay cả người bình thường cũng sẽ cảm thấy bất an, chứ đừng nói đến quân nhân nhạy bén.

Sau khi bình phục tâm trạng, tôi trốn vào chỗ có lá dày đặc nhất trên cây, đội tuần tra gần như là đồng thời xuất hiện ở chỗ không xa, số người không ít, cho dù không được năm mươi cũng tới bốn mươi, dự đoán của Ôn Gia Nặc khá chính xác.

Vốn định lặng lẽ chờ bọn họ đi qua, từ phía sau tập kích giết mấy người trước, nhưng lòng cảnh giác của bọn họ rất cao, mấy người bọc hậu gần như là đang đi giật lùi, như vậy đánh lén từ trước mặt hay phía sau đều không có bao nhiêu khác biệt, nếu đã như vậy, tôi đương nhiên là nổ mấy súng từ xa, sau đó cấp tốc bỏ trốn cho bọn họ đuổi theo.

Tỷ lệ giết chết người của mấy phát súng đầu rất cao, tôi không chọn quân nhân ở hàng đầu, mà là nhắm vào mấy người ở giữa, nếu như đoán không sai, trong số bọn họ chắc chắn có một người là người dẫn dắt đội ngũ.

Đạn bay vút ra, hai người dính đạn ngã xuống, một người ngã xuống liền tắt thở, người kia bị bắn trúng vai, ngồi phịch xuống sau đó được đồng đội kéo ra sau.

Sau khi nhắm bắn xong mấy phát súng này, tôi bắt đầu bất chấp tất cả mà bắn vào hàng đầu tiên, bắn sạch cả hộp đạn sau đó xoay người bỏ chạy.

Lúc này, đối phương đã phản ứng bắt đầu bắn quét điên cuồng, vừa rồi chỉ là bởi vì còn chưa tìm được phương hướng chính xác của kẻ địch nên chưa nhắm chuẩn, nhờ đó tôi mới có cơ hội dùng sạch hộp đạn bắn ngã hàng đầu của bọn họ, nhưng bọn họ không lâu sau đã phát hiện tôi ở đâu, dồn toàn bộ đạn bắn tới.

Quăng khẩu súng hết đạn, tôi xoay người trượt nhanh như bay bỏ chạy, nhưng tốc độ trượt dù nhanh cũng không nhanh bằng đạn, chỉ có thể hóa ra lá chắn băng ở phía sau để đỡ, lá chắn hình vòng cung, khiến đạn dễ dàng trượt ra, như vậy, lá chắn băng mới không dễ dàng bị đánh vỡ.

Có được tri thức hữu dụng này vẫn là nhờ công lao của chú, vốn chỉ là nhờ chú và thím thiết kế một bộ áo giáp thực dụng một chút, tiện cho tôi có lực phòng ngự đồng thời sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động, không ngờ toàn bộ kiến nghị đưa ra đều rất hữu dụng, tri thức quả thật là sức mạnh!

Nhưng lấy năng lực lúc này của tôi, lá chắn băng lâm thời hóa ra dù có tri thức cũng không chặn được hỏa lực bắn quét, may mà vỡ một cái lá chắn thì vẫn còn có ngàn vạn cái khác, tôi tổng cộng trùm ba lớp lá chắn ở phía sau, chỉ cần vỡ một cái là sẽ bổ sung ngay lập tức, năng lượng cứ như nước hắt ra, nhưng cuối cùng sẽ không bị bắn thành tổ ong.

Chỉ cần kéo giãn khoảng cách, tôi lập tức xoay người lại bắn ra băng đao, một lần chỉ có thể bắn một nắm, bởi vì đây là băng đao đã được nén, cực kỳ mỏng và còn vô cùng sắc bén, dù là áo giáp bộ đội cũng khó có thể chặn được, chỉ cần cắm vào cơ thể thì sẽ gây ra đóng băng, nếu như bắn trúng đầu hoặc ngực, gần như chỉ có chết, dù gì cũng không ai có thể sống dưới tình huống não hoặc tim bị đóng băng.

Đối phương không ai có thể ngăn chặn băng đao, bất luận bắn trúng bộ phận nào cũng có thể khiến bọn họ mất đi năng lực hành động, hiển nhiên Thượng Quan gia chưa có phát triển dị năng, năng lượng đều cực thấp, xem ra bọn họ xác thực không dính dáng sâu với Sở Nghiên Cứu Phân Tử, nếu không sẽ không phải ngay cả dị năng cũng không có.

Lần nữa quay đầu lại bắn ra băng đao, một tên lính ngã xuống, người sau lưng hắn xuất hiện, tay cầm một khẩu súng kim loại màu bạc to lớn, tạo hình rất khác súng đạn bình thường, hệt như một khẩu súng tương lai trong phim khoa học viễn tưởng, không có hộp đạn cũng không có cần gạt, thay vào đó là ống năng lượng kim loại và mấy ống nạp.

Tôi trợn lớn mắt, lập tức cúi người, một đạo năng lượng bắn tới, ba lớp lá chắn vỡ thành vụn băng, nếu không né ra chắc chắn bị trọng thương, sau đó bị một đống lính bao vây, đạn bắn tới sẽ nhiều đến mức có thể bắn tôi thành thứ mà ngay cả Thư Quân cũng nhận không ra!

Súng tinh năng của Sở Nghiên Cứu Phân Tử!

Mẹ nó chứ, Sở Nghiên Cứu Phân Tử khẳng định có người biết tận thế sẽ đến!

Tận thế mới nửa năm, ngay cả dân thổ hào sau lưng có quân đội và chính phủ như Thượng Quan gia cũng còn chưa dùng kết tinh để luyện ra dị năng cường đại, Sở Nghiên Cứu Phân Tử vậy mà ngay cả súng tinh năng đã làm ra rồi?

Nếu bọn họ không biết gì hết, tôi sẽ nuốt chửng cái khẩu súng tinh năng kia!

Chật vật đứng thẳng dậy, tôi không dám ỷ y nữa, nghiêm túc bỏ chạy, dùng toàn lực phòng ngự, phóng tận năm lớp lá chắn, nhưng đối phương hình như biết tôi e sợ khẩu súng kia nên không ngừng xạ kích.

Đáng tiếc, uy lực của loại súng năng lượng này mạnh thì mạnh, tốc độ xạ kích lại hoàn toàn không bằng đạn, cộng thêm tôi có thể cảm giác được năng lượng ập tới, trái lại không dễ bị bắn trúng, chỉ là bất cẩn bị đánh trúng một lần sẽ hủy diệt năm lớp lá chắn, nếu không kịp bổ sung, đạn lại bay tới — may mà trên người còn một lớp giáp băng!

Thỉnh thoảng bị đạn sượt qua chỗ không có phòng hộ, nhưng đều chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, sẽ không ảnh hưởng đến hành động của tôi, một lần nữa cảm tạ sức mạnh tri thức của chú!

Lúc này, tôi lại đột nhiên cảm giác được hai sóng năng lượng đồng thời tập kích, tức thì sắc mặt thay đổi, đây chẳng lẽ là khẩu súng tinh năng thứ hai?

Chuyện đến nước này, tôi không thể không lánh vào trong rừng cây, vốn vì để cho lực bắn quét của nhóm Ôn Gia Nặc đạt được hiệu ích lớn nhất, tôi đặc biệt đi ở trên đường cái không có cây, để truy binh phía sau cũng phải đi trên đường cái giống như tôi, bởi thế không có vật che chắn để tôi ẩn nấp, chỉ có thể đựa vào né tránh, lá chắn cộng thêm giáp băng cầm cự.

Bây giờ xuất hiện khẩu tinh năng thứ hai, thực sự cầm cự không nổi nữa, tôi chỉ có thể lánh vào rừng rậm sớm hơn, uổng công bố trí cả một đêm, hiệu ích bắn quét cuối cùng sợ rằng chỉ còn lại một nửa.

Cả đời này tôi nhất định không đội trời chung với Sở Nghiên Cứu Phân Tử!

Có cây cối che chắn, áp lực của tôi giảm đi rất nhiều, nhưng mà đối phương lại bởi vì không ngừng dùng súng tinh năng nổ trúng cây, cuối cùng đã chọc giận khu rừng rậm này.

Đạn bắn trúng cây, cây vẫn có thể nể mặt đối phương người nhiều thế đông mà nhẫn nhịn, dù sao có thêm mấy cái lỗ trên người cũng không hề gì, chỉ cần đừng có bắn quét điên cuồng, cây cũng có thể nhịn!

Nhưng mà dùng súng tinh năng xạ kích thì không thể nhịn, nổ một cái là nát, lúc này mà còn nhịn sẽ biến thành gỗ mục mất!

Bọn họ bị cây cối công kích, không thể không phân tâm phòng ngự, may mà có trợ giúp của súng tinh năng, nên vẫn còn khá thảnh thơi, bằng không nếu những tên lính này rút lui, vậy bố trí cả một đêm của tôi sẽ thật sự uổng phí.

Mắt thấy sắp đến địa điểm ước định với Ôn Gia Nặc, một đạo năng lượng ập tới, tôi xoay người dùng băng đao bắn.

Một tên lính ngã xuống, đạo năng lượng này trong chớp mắt đánh vỡ năm lớp lá chắn, mấy viên đạn lợi dụng khe hở sượt qua chân tôi, quần lập tức bị máu nhuộm đỏ một mảng.

Tôi lê cái chân bị thương bất lực dựa vào cây, hóa ra lá chắn băng để chặn, lần nữa bị đánh vỡ, sau đó không ngừng lặp lại cái quá trình này...

Bọn họ dần dần bao vây áp sát, bạt mạng oanh tạc, cứ như thể coi tôi là quái vật khủng bố — nói không chừng bọn họ thật sự cảm thấy tôi là dị vật, căn bản không phải người, có người nào bị nhiều súng bắn quét như vậy mà còn chưa chết không?

Tôi quỳ một gối xuống đất, hết lần này đến lần khác hóa ra lá chắn băng để chống đỡ nguồn đạn không dứt, đối phương càng ngày càng tới gần, trước sau không dám khinh suất, đạn không có một giây phút nào ngừng nghỉ.

Cuối cùng, những quân nhân kia cách tôi không đến mười mét, dẫu đầu là hai khẩu súng tinh năng, khoảng cách chỉ còn lại một chút xíu, nói không chừng thật sự có thể xuyên qua năm lớp băng, trực tiếp nổ tung tôi ở phía sau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro