CHUYỆN TÌNH CHƯA BIẾT ĐẶT TÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHUYỆN TÌNH CHƯA BIẾT ĐẶT TÊN

Tôi chưa biết đặt tên gì cho câu chuyện tình tôi sắp kể dưới đây, sau khi báo Văn nghệ Quân đội mở mục "Chuyện tình dưới đáy ba lô", bản thân tôi rất thích, tôi yêu tất cả những kỷ niệm vui buồn và cả những chuyện tình "chẳng giống ai" của họ.

QUỲNH VÂN

Chuyện tình lạ nhất mà tôi chứng kiến, xảy ra vào những năm đầu của thập kỷ 80, khi ấy tôi là cô lính tân binh được điều về đơn vị thuộc tỉnh miền Trung. Nơi này lúc ấy còn hoang sơ lắm, ba mặt giáp đồi. Muốn ra đến phố phải đi 40km đường rừng, chỉ có một thị trấn nhỏ, giống như cái chợ con của đồng bằng nằm ngay cạnh đơn vị tôi đóng quân. Thứ quà duy nhất chúng tôi mua được là những quả bưởi và những bơ lạc rang (đây cũng chính là nguyên liệu duy nhất để tổ chức tiệc cưới). Cô bán hàng là một sơn nữ có vẻ mặn mà nhưng thuần khiết. Quán của cô cũng nghèo nàn như quê của cô vậy, mái lá, đèn dầu nhưng rất mến khách. Vào những tối thứ bảy và chủ nhật, khách ngồi cả ra đường mà vẫn chen chật tiếng cười. Đó là những chàng sĩ quan trẻ vì mến cái nết và vì say tiếng cười trong vắt ngọt ngào của chủ quán. Tất nhiên là cô ý thức được khả năng mê hoặc của mình và khéo léo chiều lòng tất cả các vị khách bằng thái độ niềm nở tự tin nhưng không suồng sã, lả lơi. Đã không ít chàng trai và cả những người đứng tuổi tìm đến với cô, dạm hỏi, tỏ tình để rồi đành lẳng lặng ra đi, u uất, khổ đau, tức giận... Cô cứ hồn nhiên, vô tình một cách trong trẻo như thế mãi cho đến khi quán cô xuất hiện một người khách lạ. Rất lạ! Hình như anh chưa đến đây bao giờ. Người lính có gương mặt cương nghị, ăn mặc gọn gàng, tạo được sự tin cậy ban đầu. Chọn một bàn vắng, gọi chai rượu và hai chiếc ly, anh âm thầm rót đầy hai ly, châm hai điếu thuốc cho mình và cho một người vô hình. Nhìn điếu thuốc trên miệng ly vô chủ, cháy đỏ, tỏa khói vu vơ thì dấu hỏi trong lòng cô gái càng trở nên lớn hơn. Đều đặn tuần nào, tháng ấy, người khách lạ vẫn trung thành với những động tác kỳ cục ban đầu, anh đến và ra về lặng lẽ, mắt hút buồn, không bắt chuyện với ai kể cả khi được cô quan tâm thăm hỏi. Nhìn anh chẳng có vẻ gì là bệnh nhân tâm thần cả. Vậy thì anh là ai? Tại sao phải uống rượu và hút thuốc với một người vô hình?

Cuối cùng sự tò mò trong cô đã thắng! Khó khăn, vất vả lắm cô mới điều tra được: anh tên là Long, đơn vị đóng quân ở gần đây, anh có một người bạn rất thân vừa hy sinh trong khi làm nhiệm vụ và bản thân anh thì chưa quen được với sự mất mát ấy. Chính vì lẽ đó mà anh có thói quen cùng chia sẻ với người đã khuất. Ăn gì uống gì anh vẫn đều chia cho bạn và không ngờ vì lẽ đó mà vô tình anh đã khiến trái tim cô chủ quán thổn thức. Cô chú ý chăm sóc anh bằng cả tấm lòng mỗi khi anh đến.

Năm tháng trôi đi vun đầy mối quan hệ của họ trong sự cảm thông, thân thiện...

Khi tôi viết những dòng chữ này thì họ đã là chủ nhân của một toà biệt thự 3 tầng ngay cổng sân bay. Hạnh phúc hơn khi họ cho ra đời cặp song sinh một trai một gái. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là sự thật không đúng với những gì cô chủ quán điều tra được. Anh hoàn toàn chẳng có người bạn nào hy sinh hết. Tất cả những gì anh cố tình dàn dựng là gây sự chú ý với cô gái mà anh rất yêu nhưng nếu chỉ bằng sự tán tỉnh bình thường, anh sẽ phải thất bại thảm hại như các đồng đội của anh thôi. Khi được hỏi tại sao cô lại bị rơi vào tình yêu của cái anh chàng không bình thường này, cô bộc bạch: cô yêu anh vì một người biết trung thành với bạn bè sẽ là người chung thuỷ và có trách nhiệm với gia đình. Hơn nữa, trái tim con gái thường hay đa cảm và dễ xúc động. Cô cười, nụ cười nhân hậu của cô đã nói với tôi nhiều hơn những gì tôi cần biết.

Thế mới hay, tỏ tình cũng cần có nghệ thuật và cho dù họ có đến với nhau bằng cách nào chăng nữa, kể cả cách dùng "khổ nhục kế " như anh chàng kia thì hạnh phúc thật sự bao giờ cũng phải bắt đầu bằng tình yêu chân thành, cháy bỏng, bằng sự chia sẻ cảm thông và cả lòng vị tha nhân hậu nữa, phải không các bạn?

Tháng 5 -1998

dang boi: choivuivt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro