CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đốt hết thứ tình yêu đã chết này đi!

Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, Dương Dương tỉnh giấc, mở mắt ra nằm trên giường khoảng hai phút rồi mới bắt đầu ngồi dậy.

Có điều, hôm nay trong nhà có gì đó không đúng lắm, mới sáng sớm như vậy sao lại có mùi khói chứ?

Dương Dương không kịp đeo kính, mở cửa phòng ra đã thấy một luồng khói bốc lên từ trong phòng bếp, Dương Dương kinh hãi, chạy nhanh đến cửa phòng bếp, sau đó...

"Em đang làm gì thế?" - Dương Dương phải cố gắng giữ phong độ lắm mới không mở miệng chửi thề.

"Anh dậy rồi à?" - Nhiệt Ba đang đốt thứ gì đó ở trong nồi, thấy Dương Dương thì sảng khoái chào hỏi.

"Em đang đốt cái gì trong nồi vậy?" - Dương Dương nhắc lại.

"Một vài tấm hình, vé xe, rồi nhật ký này." Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tấm hình trên tay lên rồi nói, "Đều là hình trước đây em chụp cùng bạn trai cũ."

"Mới sáng sớm sao lại đốt mấy thứ này làm gì?"

"Sáng nay em dậy dọn dẹp đồ đạc thì vừa đúng lúc nhìn thấy những thứ này, lập tức không kiềm chế cơn giận trong lòng được, với lại cũng vì không muốn những thứ này làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của vợ chồng chúng ta sau này, nên em định đốt hết tình yêu đã chết của em đi." Địch Lệ Nhiệt Ba nói cứ như là nghĩa lớn.

"Vậy sao em lại đốt những thứ đó ở trong chảo?" Dương Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

"Em sợ đốt trong phòng sẽ có mùi khói nên mới đến phòng bếp vì có quạt hút khói mà, tìm cả buổi mà chỉ thấy mỗi cái chảo này nên phải tận dụng luôn." Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong lại than phiền, "Có điều, quạt hút khói nhà anh hơi yếu nên vẫn còn khói nhiều quá. Hết thời hạn bảo hành chưa? Nếu chưa thì gọi điện nói người ta đổi lấy cái khác."

"..." Bây giờ trường học cái gì cũng dạy, trong đầu mỗi một cô gái đều là một mớ hỗn độn.

"Anh có cần phải chuẩn bị bữa sáng không? Đợi em đốt xong, rửa một chút là có thể dùng được rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy mình rất khôn ngoan.

"Nếu về sau chúng ta dùng cái nồi này để nấu ăn thì không phải mỗi một món ăn làm ra đều dính tàn hồn của thứ tình yêu đã chết của em sao?" - Dương Dương không nhịn được, suýt nôn ra.

"Cũng đúng, như vậy chắc cũng sẽ có chút xui xẻo, lát vất đi vậy." Nói xong, Địch Lệ Nhiệt Ba lại lắc đầu, "Không được, cái chảo này nhìn rất đắt tiền, vẫn có thể bán lại trên 58*, anh có máy ảnh không? Chụp hình lên sẽ còn bán được nhanh hơn nữa!" (*58 ở đây là trang web mua bán trực tuyến 58.com)

Dương Dương cảm thấy tam quan của mình đang bị chọc giận cho tức chết, không thể nhịn được nữa nên phải đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Dọn dẹp trong bếp xong, Địch Lệ Nhiệt Ba chạy đến phòng khách xem ảnh cưới của mình mới được đưa đến, mặc dù tấm hình này chụp có hơi vội, nhưng nhìn không tệ lắm, hai người trông rất xứng đôi.

Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ ngồi xem cả buổi, đến khi lấy lại tinh thần thì đã thấy Dương Dương dọn trứng rán và thịt xông khói đặt trên bàn.

"Nhà chỉ còn những thứ này thôi, em cứ ăn tạm trước đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhiên đi đến bàn ăn, lại rất tự giác cầm lấy ly sữa Dương Dương đưa cho rồi bắt đầu ăn, đối với người có kỹ năng nấu nướng bằng không như Địch Lệ Nhiệt Ba mà nói, có thể làm được một bữa ăn như thế này đã là rất đỉnh rồi.

"Chồng à, anh lấy em làm vợ đúng là một quyết định đúng đắn."

Dương Dương đang uống sữa, suýt chút nữa thì sặc.

"Anh nói xem, nếu anh không lấy người có kỹ năng nấu nướng bằng không như em làm vợ, vậy thì sao có thể thể hiện được hết hiền huệ và tài giỏi của anh chứ!" Địch Lệ Nhiệt Ba nói đầy danh chính ngôn thuận.

"Thực sự cám ơn em!" Dương Dương bực mình nói.

"Không cần khách sáo đâu!"

Thật sự bây giờ muốn chửi thề thì làm thế nào đây?

Ăn cơm xong, Địch Lệ Nhiệt Ba chủ động đi rửa chén, "Sau này anh nấu cơm, em sẽ rửa chén, không thể để cho một người làm hết mọi việc được, trong sách nói hai người phải cùng nhau gánh vác việc nhà!"

"Cám ơn!" Cái gì cũng để cho cô nói, tôi chỉ có thể nói cám ơn nhiều.

"Không cần khách sáo, anh treo áo cưới của chúng ta lên trên đi, treo lên phía trên ghế salon ấy."

Dương Dương nhìn sang ghế salon, là món quà tân gia do một người bạn gửi đến, một bức tranh sơn dầu có giá trị, ngay đến màu sắc cũng được bạn mua dựa theo cách thiết kế nội thất trong nhà.

Dương Dương nhíu mày, do dự nói: "Treo ở phòng khách có phải là quá đột ngột rồi không, trông có vẻ không ăn nhập lắm."

"Vậy thì không cần treo nữa đâu!" Địch Lệ Nhiệt Ba dễ tính nói, "Ban đầu em muốn treo ở phòng ngủ, nhưng lại sợ anh không đồng ý!"

"Tôi đi treo ngay đây!" Dương Dương nhanh chóng đứng dậy, vẫn nên treo tranh sơn dầu ở trong phòng ngủ, đột ngột gì mà đột ngột, chỉ cần không đưa người vào thì cũng chẳng có gì ghê gớm.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười, hài lòng bưng mâm đi.

Dương Dương treo tranh sơn dầu lên đầu giường rồi nhìn đồng hồ đeo tay, không còn sớm nữa, cũng nên thay quần áo đi thăm mẹ, nhân tiện nói cho mẹ biết về hôn sự của mình. Vừa mới mặc quần áo gọn gàng bước ra phòng khách thì thấy Địch Lệ Nhiệt Ba cũng ăn mặc gọn gàng giống như mình vậy.

"Em ra ngoài à?" Dương Dương hỏi.

"Ừ. Anh đi làm à?"

"Không, tôi đi thăm mẹ." Dương Dương nghĩ một lát rồi nói, "Hôm nay tôi đến thăm bố mẹ trước. nếu thuận lợi thì làm phiền em hai ngày sau đến bệnh viện gặp bố mẹ tôi chút nhé."

"Có phiền gì đâu, bố mẹ anh cũng là bố mẹ em mà, đúng không?"

"Ừ... Tôi đi đây!" Dương Dương trả lời hơi mất tự nhiên.

"Có điều, anh đổi bạn gái nhanh như vậy, bố mẹ anh sẽ không nói gì chứ?" Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng hỏi.

"Không đâu, An An, khụ khụ... Bạn gái cũ của tôi chưa từng gặp mặt bố mẹ." Dương Dương nói.

"Vậy thì tốt rồi, bố mẹ anh thích gì? Để em ra ngoài mua chút quà biếu." Địch Lệ Nhiệt Ba thấy không có vấn đề gì thì cũng sẽ không xoắn xuýt lắm.

Dương Dương ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ không bình thường này còn biết mua quà biếu người lớn, nhất thời thiện cảm đối với Địch Lệ Nhiệt Ba cũng tăng lên đáng kể, cười từ chối nói: "Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ mua về, em cứ cầm đi là được rồi."

"Cũng được, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, anh mua hay em mua thì cũng chẳng khác gì nhau." Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu đồng ý.

"Khụ khụ!" Dù đây không phải là lần đầu tiên Dương Dương thấy được da mặt dày của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng mỗi lần thấy thì lại không thể chấp nhận được, suy nghĩ một lát rồi vội vã đi ra cửa.

"Đợi đã!" Địch Lệ Nhiệt Ba thấy Dương Dương ra ngoài thì vội gọi lại.

"Sao vậy?" Dương Dương hỏi.

"Chồng ơi~!" Địch Lệ Nhiệt Ba gọi bằng chất giọng yêu kiều ngọt ngào, "Chúng ta chỉ có một chiếc chìa khóa nhà, lát nữa về em sẽ không vào nhà được!"

Dương Dương nghe cô gọi một tiếng chồng mà muốn đau dạ dày, lấy chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo cạnh cửa đưa cho cô, nghĩ một lát rồi nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba, em có thể ngừng gọi tôi là chồng có được không, cứ gọi tên tôi là được rồi."

"Sao thế? Khó chịu hả?"

Mặt Dương Dương hơi mất tự nhiên, nhưng biểu cảm trên mặt cũng đã ngầm thừa nhận.

"Được rồi! được rồi!"

Dương Dương nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm.

"Đàn ông kĩ thuật các anh đúng là nhút nhát quá đi!"

"Tôi đi đây!" Dương Dương cấp tốc ra ngoài, có cảm giác như nán lại một chút thôi cũng không thể chịu nổi.

Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nhìn theo Dương Dương nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, tung chiếc chìa khóa đang cầm trong tay lên, vào phòng lấy túi rồi cũng đi ra ngoài.

Cũng vì sáng hôm nay dọn dẹp đồ đạc nên Địch Lệ Nhiệt Ba mới phát hiện một tập tài liệu nhậm chức ở trong đó. Tập tài liệu này gợi lại ký ức đã rất xưa của Địch Lệ Nhiệt Ba.

Kiếp trước Địch Lệ Nhiệt Ba là một nhân viên bán hàng, tuy sau này có địa vị cao, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chuyên ngành thật sự của Địch Lệ Nhiệt Ba lại là DJ người dẫn chương trình của đài phát thanh.

Không những thế, cô còn có rất nhiều thành tích tốt, dưới sự giới thiệu của một thầy giáo nổi tiếng ở Thượng Hải, cô được nhận làm DJ* của đài phát thanh, hai giờ chiều hôm nay chính là lúc cô đến nhận việc.

(*Bản gốc là DJ – viết tắt của thuật ngữ Dishjockey được sử dụng trên radio, không phải là từ DJ – deejay chỉ những người chơi nhạc.)

Năm đó, vì khóc đến nỗi ngất đi trước cửa cục dân chính nên cô đã không thể đến nhậm chức được, sau đó cô cũng không có cơ hội tiếp xúc với nghề này nữa, hôm nay lại tình cờ thấy tập tài liệu đúng vào thời điểm này, Địch Lệ Nhiệt Ba liền nghĩ, bây giờ mình vừa có chồng, có nhà, không giống như cô của quá khứ chỉ mãi dốc sức kiếm tiền nữa.

Trên đường đi đến đài phát thanh, vừa hay lại đi ngang qua một tiệm cắt tóc, Địch Lệ Nhiệt Ba sờ mái tóc dài qua vai của mình rồi bước vào.

"Người đẹp muốn cắt kiểu gì nhỉ?" Thợ cắt tóc hỏi.

"Chiều nay tôi phải đi phỏng vấn, cắt cho tôi đến tầm này, trông già dặn kinh nghiệm một chút là được rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba khua tay múa chân.

"Được rồi, có muốn nhuộm tóc không? như vậy nhìn có hướng Tây hơn đấy."

"Vậy thì cứ nhuộm đi!"

Hai giờ chiều, nhiệt độ ở Thượng Hải là 39 độ, một Địch Lệ Nhiệt Ba với diện mạo sáng sủa hoàn toàn mới tự tin đi vào đài phát thanh Thượng Hải.

Khi gặp người phụ trách, nét mặt Địch Lệ Nhiệt Ba không hề có chút lo lắng nào của một người mới, thái độ bình tĩnh, nhìn bản lĩnh không kém gì người phụ trách.

Không lẽ cô gái này có ô dù che chở ở phía sau?

Người phụ trách thầm nghĩ trong lòng, biểu cảm khá là vui vẻ hòa nhã, xem xong tập tài liệu rồi nói: "Bạn học Tiểu Địch, lúc còn ở trường cô có rất nhiều thành tích tốt, thầy hướng dẫn của cô còn trực tiếp đề cử cô với đài phát thanh, chúng tôi cũng rất hài lòng về cô, có điều, bạn học của cô đa phần đều đến đài truyền hình để làm việc, tôi có thể hỏi tại sao cô lại chọn đài phát thanh thay vì đài truyền hình không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ ngợi một hồi, lúc trước chủ nhiệm nói như thế nào nhỉ?

À, nhớ ra rồi, nguyên văn câu nói của chủ nhiệm là: "Nhìn em thế này thì hay là làm DJ đi, chứ làm dẫn chương trình đài truyền hình thì chưa đạt chuẩn đâu!"

Mẹ nó chứ, chỉ là khi đó chị đây không quan tâm nhiều về cách ăn mặc thôi, chứ chị đâu có xấu. Sau này chị có tiền, tìm nhân viên trang điểm cao cấp, stylist, mua nhiều đồ đẹp, gã đàn ông nào thấy chị mà chả rung động.

Địch Lệ Nhiệt Ba không biết nói như thế nào cho phải: "Con người tôi khá là khiêm tốn, nếu làm việc ở đài truyền hình, ra ngoài bị người khác nhận ra thì rất phiền phức!"

"Ra vậy!" Tác phong tự tin thấy rõ, lời nói khiếm tốn mà lại có nội hàm ẩn ý, nhìn là biết xuất thân từ một gia đình không tầm thường rồi.

"Đối với công việc này, chúng tôi có thể đề xuất cho cô hai sự lựa chọn." Người phụ trách nói xong lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba tỏ ý muốn bên kia tiếp tục.

"Có một chương trình bắt đầu từ khung giờ hoàng kim - tám giờ tối, cùng hợp tác với DJ Phương Hiểu nổi tiếng của chúng tôi để dẫn chương trình "Người tiên phong âm nhạc", có Phương Hiểu dẫn dắt thì cô cũng dễ nhập nghề hơn, lại vừa có thể học hỏi được nhiều. Và một chương trình nữa là chương trình mới vào lúc nửa đêm, chỉ cần một người làm DJ chính."

"Chỉ có một người làm DJ chính? Chắc trong khoảng thời gian này tỷ số người nghe cũng không nhiều, nên các chị mới tìm đại một tiết mục để chèn vào chứ gì." - Địch Lệ Nhiệt Ba nói đúng tim đen.

"Khụ khụ!" Có người nào đó bị lật tẩy nhưng vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh, "Theo tôi thấy thì hay là cô làm chương trình vào lúc tám giờ tối đi!"

"Không cần đâu, tôi sẽ làm chương trình vào lúc nửa đêm."

"Hở?? Tại sao vậy?"

"Tôi không có thói quen hợp tác cùng người khác!" Địch Lệ Nhiệt Ba nói đầy vẻ ngang tàng.

Cuối cùng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng làm giấy tờ xong, sắp xếp thời gian làm việc, nhân tiện giới thiệu cô với những người làm trong văn phòng, sau đó người phụ trách vẫn đang còn ngồi suy nghĩ trong phòng làm việc, một mình làm công việc này suốt bảy tám năm trời, vậy mà lại bị một con nhãi lấn áp, đúng là xuất thân từ một gia đình không hề tầm thường!

Nhiệt Ba nghĩ Dương Dương đến bệnh viện thăm mẹ sẽ không về sớm nên cũng tự mình đi ăn tối ở ngoài, quả nhiên về đến nhà thì đúng là Dương Dương vẫn chưa về thật.

Nhiệt Ba nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, giặt áo quần xong, đang chuẩn bị ra ban công phơi quần áo thì lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Dương Dương xách mấy thứ đồ đi vào.

"Anh về rồi à!"

Dương Dương quay đầu lại nhìn, thấy cô gái với mái tóc ngắn, nhìn trẻ trung và xinh đẹp hơn, trong tay đang cầm, cầm... Dương Dương hơi đỏ mặt, nhìn qua hướng khác rồi nói: "Khụ khụ, em phơi áo quần à?"

Nhiệt Ba bất giác cúi đầu nhìn xuống, thứ mình đang cầm trên tay là chiếc áo lót màu hồng cúp 36B.

_Hết chương 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro