CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Mẹ ơi, lại đây xem con rể của mẹ này!

Nhiệt Ba mơ mơ màng màng tỉnh lại thì không hiểu vì sao mà gối đầu hôm nay lại cứng như vậy nữa, cô đang muốn xoay người lại để đổi thành một tư thế khác, ai ngờ đột nhiên lại đâm vào một lồng ngực rắn chắc và ấm áp.

Trong nháy mắt, Nhiệt Ba lập tức tỉnh táo lại ngay, cô nhìn từ khuỷu tay lên thì thấy được ánh mắt dịu dàng của Dương Dương.

"Dậy rồi?" Dương Dương cúi đầu khẽ hôn vào trán Nhiệt Ba một cái.

Nhiệt Ba chớp chớp mắt, cô đã nhớ lại những ký ức của tối hôm qua nên dưới ánh mắt dịu dàng của Dương Dương thì mặt cô đã từ từ đỏ lên.

"A..." Thấy vẻ thẹn thùng của Nhiệt Ba thì Dương Dương nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì chứ?" Nhiệt Ba không được tự nhiên tránh đi cái ôm của Dương Dương, cô đang định ngồi dậy thì chiếc chăn liền rớt xuống, lộ ra cảnh xuân trước ngực, Nhiệt Ba thấy vậy thì thét một tiếng đầy kinh hãi rồi lập tức nằm lại chỗ cũ ngay.

Dương Dương cực kì vừa lòng với người đang nằm trong ngực mình này nên ôm Nhiệt Ba cười càng vui vẻ hơn.

Nhiệt Ba cảm thấy rất buồn bực với dáng vẻ mất mặt của mình vào sáng nay, cô chỉ có thể cắn một cái ngay ngực của Dương Dương để bày tỏ tâm trạng bất mãn và buồn bực của mình mà thôi.

"Được rồi, đừng đùa nữa, dậy ăn cơm thôi, ăn cơm xong thì chúng ta khởi hành là vừa rồi đó." Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết nên Dương Dương và Nhiệt Ba đã lên kế hoạch sẽ lái xe về quê của Nhiệt Ba vào hôm nay.

"Vậy anh đứng lên trước đi." Nhiệt Ba chớp mắt to rồi mềm mại nói.

Vẻ đáng yêu này của Nhiệt Ba làm Dương Dương xém chút nữa là không nhịn được, hắn ôm Nhiệt Ba rồi xoay người, dùng tư thế này mà tặng cho Nhiệt Ba một nụ hôn sâu, sau đó mới gian nan đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt trước.

Nhiệt Ba lấy tay che lại trái tim đang nhảy lên một cách kinh khủng, cô nhìn một đống quần áo hỗn độn trên đất thì thừa dịp trong phòng không có ai liền nhanh chóng lấy một cái hơi lớn khoác vào rồi chạy trốn về phòng ngủ của mình.

Lúc Dương Dương ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn chiếc giường lớn trống rỗng thì bỗng nhiên cảm giác không quen lắm. Hắn lấy khăn lông xoa xoa mái tóc ướt nhẹp rồi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Nhiệt Ba.

Khoảng nửa tiếng sau thì Nhiệt Ba mới ăn mặc một cách chỉnh tề ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Dương Dương đang đặt bữa sáng lên bàn thì có vẻ đã thua cuộc vì mặt cô đã đỏ hồng.

"Lại đây ăn cơm đi." Dương Dương ngẩng đầu lên thì thấy Nhiệt Ba đứng yên nên hô một tiếng.

"À..." Nhiệt Ba hơi cứng đơ người bước qua.

Bây giờ là sáng sớm nên Nhiệt Ba không có cảm giác muốn ăn cho lắm, cô ăn hai trái trứng luộc xong thì cầm ly sữa bò uống từ từ. Dương Dương thấy trên miệng cô đều là màu trắng của sữa thì nhịn không được duỗi tay qua chùi giúp cô.

Nhiệt Ba không muốn tránh đi, nhưng ánh mắt lập tức thẹn thùng rồi nhìn lung tung xung quanh.

"Trước đây anh chưa bao giờ phát hiện ra em dễ xấu hổ như vậy đó." Dương Dương nhịn không được nói.

"Làm gì có chứ?" Là một cô gái ế có tiền đã trọng sinh thì Nhiệt Ba sẽ không bao giờ thừa nhận là cô chỉ là một người có lý thuyết mà không có chút kinh nghiệm thực tiễn nào trong chuyện tối hôm qua đâu.

Dương Dương giữ cái môi nhỏ của Nhiệt Ba lại rồi tiếp tục cắn vào... Ừm, có vị của sữa bò.

"Anh..."

"Đừng quyến rũ anh nữa, nếu không chúng ta sẽ không thể tới kịp nhà mẹ vợ anh để ăn cơm chiều đâu đó." Dương Dương ngồi thẳng lại rồi tiếp tục ăn sáng.

Nhiệt Ba cảm thấy cô đã thua, thua thảm hại bởi độ dày da mặt của người đàn ông đối diện này, chỉ có điều, khụ... Cô thích da mặt dày của anh ấy rồi, làm sao giờ?

@@@

Quê của Nhiệt Ba nằm ở trung tâm của Giang Tây nên nếu đi bằng xe lửa sẽ mất 10 tiếng đồng hồ, nhưng bởi vì thôn mà nhà Nhiệt Ba ở lại không có phương tiện giao thông công cộng nên xuống xe lửa xong thì còn phải đi thêm mấy chuyến khác bằng xe buýt hoặc xe taxi nữa.

Bởi vậy Nhiệt Ba đề nghị hai người lái xe về nhà, vì thời gian đi bằng đường cao tốc cũng không chênh lệch mấy, hơn nữa cũng dễ mang quà về nhà hơn. Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây chính là nếu bị mẹ Địch đuổi ra khỏi nhà thì Dương Dương vẫn còn một chiếc xe để chạy vào thành phố tìm một khách sạn ở tạm.

"Em chắc chắn mẹ em sẽ không thích anh đến vậy à?" Dương Dương vừa lái xe vừa hỏi.

"Chuyện bây giờ rất khó nói." Nhiệt Ba nghĩ, nếu bây giờ là mười năm sau, hoặc chỉ cần 5 năm sau thôi thì nếu mẹ em thấy anh, chắc chắn bà ấy sẽ vui vẻ đến mức khua chiêng gõ trống và đốt pháo nữa đó.

"Em yên tâm đi, cho dù ba mẹ vợ có làm gì thì anh cũng sẽ không bỏ em lại đâu." Dương Dương nói.

"Anh dám sao!" Ngủ xong mà còn muốn chạy, đừng có tưởng bở.

"Không dám!" Dương Dương nhịn không được cười nói, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên ngón tay của Nhiệt Ba thì trong mắt đều là sự ấm áp.

@@

Nhà họ Địch, bảy giờ tối, từ lúc sáu giờ tối thì cứ cách mười phút mẹ Địch và ba Địch sẽ hỏi Địch Vu Tùng "Nhiệt Ba về đến đâu rồi" một lần.

Mỗi lần như vậy thì rất đáng thương cho Địch Vu Tùng vì lần nào hắn cũng phải gọi điện hỏi Nhiệt Ba đang ở đâu. Trong lòng Vu Tùng thì không ngừng buồn bực, rõ ràng mọi người đều biết Nhiệt Ba vẫn còn phải chạy một tiếng mới về đến nhà nhưng lại bắt hắn mười phút hỏi một lần, rốt cuộc là muốn làm gì chứ.

"Mẹ, đồ ăn đã hơi nguội rồi. Nếu không thì mẹ đi hâm nóng lại đi, không thôi lát nữa Nhiệt Ba về nhà cũng không ăn được." Vu Tùng nhìn mẹ mình đang đứng ngồi không yên thì nhịn không được mà đề nghị.

"Ăn cái gì mà ăn hả, nó bỏ nhà ra đi, bây giờ trở về còn muốn tôi lo lắng sao." Mẹ Địch cả giận nói.

"Vâng vâng vâng." Trong lòng Vu Tùng đang không ngừng trợn mắt tỏ vẻ không phục. Vậy nửa năm nay cứ mỗi tuần ai là người luôn hỏi con tình hình của Nhiệt Ba thế, ai vừa nghe con bé nói muốn mang bạn trai về nhà liền mang quần áo mới đã cất hai năm trong tủ ra mặc vậy.

Dù Mẹ Địch lải nhải những điều đó nhưng vẫn mang đồ ăn đi hâm lại một lần.

"Bạn trai của Nhiệt Ba hả? Nó có nói gì với con không?" Ba Địch thấy mẹ Địch đang trong phòng bếp thì mới nhỏ giọng hỏi thăm con trai mình.

"Ba à, chuyện này con cũng không rõ lắm, ba nghĩ thử xem con là anh hai, sao có thể chú ý chuyện tình cảm của em gái mình quá mức chứ." Vu Tùng trả lời.

"Vậy con còn có thể làm gì?" Ba Địch ghét bỏ Vu Tùng nên lại lên ghế ngồi.

Địch Vu Tùng cảm thấy hắn không làm gì cũng bị liên lụy, chuyện này đâu có liên quan gì đến hắn chứ!!

Lúc này một luồng ánh sáng chiếu vào sân nhà họ Địch, ba người nhà họ Địch lập tức chạy ra ngoài cửa, Vu Tùng vừa thấy biển số xe thì vui vẻ hô lên: "Đến, đến rồi, là biển số xe của Thượng Hải."

Đầu tiên ba mẹ Địch rất vui vẻ, nhưng sau đó hai người từng người ra vẻ bình tĩnh, nên trở về phòng khách thì về phòng khách, nên trở về phòng bếp thì về phòng bếp.

Vu Tùng không biết nói gì nên hơi cong khóe miệng, giả vờ cái gì chứ, lúc nãy ai là người chạy còn vội vàng hơn con thế.

Xe rất nhanh dừng lại, Nhiệt Ba xuống xe đầu tiên, cô thấy được người anh trai vẫn đang trẻ trung, vẫn chưa bị khoản tiền nợ khi vay để mua nhà và gia đình làm cho suy sụp thì nhịn không được lao qua mà ôm lấy hắn.

"Sao vậy? Anh ta ăn hiếp em sao?" Vu Tùng đang tò mò đánh giá em rể tương lai thì bỗng nhiên thấy em gái mình vừa mới xuống xe liền đỏ hốc mắt mà lao vào ôm mình thì lập tức nổi giận ngay.

Ba Địch đang ở trong phòng giả vờ không có chuyện gì, ai ngờ lại nghe được giọng nói của con trai nên lập tức vớ đại một cái ghế dựa rồi chạy ra, cái tư thế hung dữ như vậy làm cho Dương Dương thấy được cũng phải lùi lại một bước.

Nhiệt Ba cũng phát hiện ra mình hơi mất bình tĩnh nên lắc lắc đầu, cô buông anh trai mình ra rồi hơi ngượng ngùng nói: "Chỉ là đã lâu không thấy nên em nhớ anh hai."

Đã lâu em không thấy anh hai cười với em rồi.

"Làm anh sợ chết khiếp!" Địch Vu Tùng tức giận gõ đầu em gái một cái rồi sau đó lại tiếp tục bắt đầu đánh giá Dương Dương.

"Ba!" Trước khi trọng sinh, người bắt cô kết hôn ít nhất là ba cô, ông luôn mang mái tóc trắng, hút thuốc rồi dùng ánh mắt ưu sầu mà nhìn cô. Mỗi lần Nhiệt Ba thấy bóng dáng lọm khọm của ông thì sẽ cảm thấy cô không kết hôn là một tội ác cực lớn.

Ba Địch thấy đây là một hiểu lầm thì đành khụ một tiếng rồi bình tĩnh buông chiếc ghế dựa xuống, trực tiếp ngồi trong sân.

Nhiệt Ba quay đầu lại rồi vẫy vẫy tay, Dương Dương rất thông minh bước qua.

"Ba, đây là bạn trai của con, Dương Dương." Nhiệt Ba cười giới thiệu.

"Chào bác, con là Dương Dương." Dương Dương cười thăm hỏi.

Ba Địch đánh giá Dương Dương từ trên xuống dưới vài lần rồi mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng nhưng vẫn không phát biểu ý kiến gì.

Như thế này là thích vẫn là không thích chứ, bác sĩ Dương lúc bình thường khi làm phẫu thuật đều không run một chút nhưng giờ phút này trong nội tâm của hắn lại thấp thỏm không thôi.

"Mẹ đâu rồi?" Nhiệt Ba lại hỏi anh hai mình.

"Mẹ đang ở trong phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho em đó." Địch Vu Tùng chỉ chỉ vào phòng bếp.

Nhiệt Ba hơi do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn tiến vào phòng bếp. Tuy trước khi cô trọng sinh thì mối quan hệ của mẹ con cô đã biến thành mỗi lần gặp mặt sẽ cãi nhau, nhưng Nhiệt Ba vẫn luôn hoài niệm những ngày hai người không cãi nhau và tình cảm yêu thương của mẹ dành cho cô.

"Chát chát." Một thanh âm vang lên làm ba người đàn ông đang ở trong sân đối diện nhau không nói gì lập tức hoảng sợ.

"Cô còn có mặt mũi trở về sao, sao cô không chết ở bên ngoài luôn đi, xem xem tôi có đánh chết cô không."

"Mẹ, mẹ, con sai rồi, mẹ đừng đánh nữa mà."

Giọng nói to rõ của mẹ Địch và tiếng Nhiệt Ba kêu rên vang vọng khắp cả nhà.

Địch Vu Tùng và ba Địch đối diện nhau, không có phản ứng gì.

Dương Dương nghe thấy tiếng kêu rên thê thảm của Nhiệt Ba thì nhịn không được bước qua, đúng lúc thấy Nhiệt Ba chạy ra khỏi phòng bếp, đằng sau là mẹ Địch đang cầm một cây roi mây đuổi theo đánh.

Dương Dương cũng không dám cản mẹ Địch nên chỉ ôm Nhiệt Ba vào lồng ngực rồi dùng thân mình đỡ đòn cho Nhiệt Ba.

Mẹ Địch đánh hai roi xong thì liền phát hiện ra đã đánh sai người. Chỉ có điều bà hơi chớp mắt một cái rồi tiếp tục hung hăng đánh thêm mấy cái nữa mới dừng tay.

"Em không sao chứ!" Việc đầu tiên Dương Dương làm là quan tâm Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba lắc lắc đầu, mùa đông mặc áo rất dày mà mẹ Địch đa phần đều đánh vào người nên cô cũng không đau lắm, cô chỉ lớn tiếng kêu la như vậy thôi.

Lúc này Dương Dương mới yên tâm, hắn xoay người lại thấy một bác gái trông hơi giống Nhiệt Ba thì lập tức tỏ vẻ tôn trọng cúi đầu chào một cái: "Chào bác, con là Dương Dương, bạn trai của Nhiệt Ba."

Mẹ Địch vốn đang đánh giá cao Dương Dương vì hắn biết xông đến bảo vệ Nhiệt Ba trong lúc nguy cấp thì khi nghe Dương Dương tự giới thiệu liền không bình tĩnh lại được: "Dương Dương? Bạn trai của con không phải tên là Phương Hoa hả?"

"À, ừ... Đã chia tay từ lâu rồi." Nhiệt Ba nhỏ giọng nói.

"Con... Đứa bé chết tiệt này!" Mẹ Địch đang cảm thấy đã đánh đủ rồi nghe vậy thì lập tức giơ roi mây lên.

Dương Dương thấy vậy thì lập tức ôm Nhiệt Ba vào ngực mình lần nữa.

Địch Vu Tùng và ba Địch ở bên cạnh nhau xem náo nhiệt, Vu Tùng bình luận: "Xem ra cậu ta thích em gái ngốc của con thật đó, chỉ là hai người quá dính nhau rồi."

Ba Địch tỏ vẻ cực kì đồng ý với ý kiến này, ông thấy mẹ Địch đã dạy dỗ đủ rồi thì nói một câu: "Được rồi, đừng đánh nữa, ăn cơm đi."

Mẹ Địch đã đánh đến mệt mỏi, nghe vậy thì ném cái roi mây đi rồi trở về phòng bếp, trước khi đi bà còn nhìn con gái mình một cái: "Lại đây bưng thức ăn lên bàn."

Nhiệt Ba ngoan ngoãn đi theo.

Dương Dương có vẻ không yên tâm nên nhìn thoáng qua Nhiệt Ba, nhưng hắn cũng biết lúc này không phải là lúc có thể đi theo. Lúc hắn hoàn hồn lại thì ba vợ và anh vợ đã đi về phòng khách, cái sân trống rỗng chỉ còn một mình hắn đứng đó thôi.

Dương Dương sờ sờ mũi mình, quay lại chỗ để xe rồi lấy quà tặng đã chuẩn bị trước mang vào.

Dương Dương lấy thuốc lá và rượu cầm riêng ra rồi nói với ba Vu với vẻ lấy lòng: "Đây là quà con và Nhiệt Ba mua tặng cho bác."

"Ừ, thuốc lá này không tệ, là hàng Mỹ phải không!" Vu Tùng nhìn thoáng nhãn hiệu của thuốc lá rồi nói.

Ánh mắt của ba Địch chợt lóe, ông rụt rè "ừ" một cái. Vu Tùng biết biểu hiện này tỏ vẻ ba Địch cũng khá vừa lòng với món quà này.

Từ lúc bước vào nhà họ Vu thì người duy nhất không có cảm xúc mâu thuẫn với hắn là vị anh vợ này, bời vậy Dương Dương thừa dịp liền lấy chiếc đồng hồ đã chuẩn bị từ sớm rồi đưa cho Vu Tùng: "Nhiệt Ba nói anh thích đồng hồ."

"Trời ạ... Longines*." Hai mắt Vu Tùng tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.

(*Longines: nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ)

"Ừm hừ!" Ba Địch trừng mắt nhìn đứa con trai không biết cố gắng này một cái.

"Đáng tiếc anh không thích nhãn hiệu này cho lắm!" Vu Tùng cũng phát hiện ra biểu tình của mình lúc này không ổn lắm, có vẻ như hắn quá tham tiền vậy. Vì vậy Vu Tùng đành yên lặng để chiếc đồng hồ lên bàn.

Cho dù thích đến mức nào thì cũng không thể làm mất mặt em gái được.

Dương Dương mới vừa thả lỏng được một nửa thì lại căng thẳng trở lại, hắn đứng trong phòng khách nhưng lại có cảm giác đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong, mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng mồ hôi cũng chảy ra.

_Hết chương 40_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro