CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Làm nũng rất dễ học

Bên ngoài phòng họp bệnh viện.

"Dương Dương, đề xuất của cậu rất tốt, bệnh viện sẽ xem xét thật cẩn thận." Viện trưởng Thôi gật đầu khen.

"Cám ơn viện trưởng!"

"Hai chuyên gia người Mỹ lúc nãy cũng rất có hứng thú với phương pháp điều trị ung thư của cậu, họ còn nói rất muốn hợp tác cùng chúng ta." Viện trưởng Thôi cảm thấy rất tự hào.

"Viện trưởng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

"Được, đúng là tuổi trẻ tài cao!" Viện trưởng Thôi gật đầu rồi đi.

Lúc này Thiệu Nhất Phàm đang đứng một bên cũng nghe được câu nói sau cùng của viện trưởng: "Tuổi trẻ tài cao, viện trưởng cũng đã khen cậu đến vậy rồi, xem ra bài thuyết trình lần này của cậu rất thuận lợi!"

"Hôm qua cậu đi đâu vậy?" Dương Dương liếc Thiệu Nhất Phàm.

"Hôm qua tôi đi hát karaoke, chỗ đó ồn lắm, lúc sau tôi gọi điện cho cậu thì cậu lại bảo không cần giúp nữa." Thiệu Nhất Phàm nhớ lại ngày hôm qua Dương Dương gọi điện thoại cho mình, gọi không được thì nhắn tin đến bảo anh sang chuẩn bị tài liệu giúp một tay. "Có điều tôi thấy hôm nay cậu cũng đã làm rất thuận lợi rồi."

"Nếu không phải nhờ Nhiệt Ba giúp tôi một tay thì chắc bây giờ tôi vẫn còn đang ngồi chỉnh sửa tài liệu đấy!"

"Có thật không thế?" Thiệu Nhất Phàm nghe là Nhiệt Ba giúp Dương Dương, thực sự rất ngạc nhiên, "Cô ấy biết về y học à?"

"Cô ấy giúp tôi dịch toàn bộ tài liệu luận văn sang tiếng Anh hết đấy." Dương Dương giải thích.

"Giỏi vậy sao? Trong đó có không ít thuật ngữ chuyên ngành đâu." Thiệu Nhất Phàm không thể tưởng tượng nổi.

Dương Dương không buồn để ý đến ta nữa, định đi đến phòng làm việc trước.

"Cậu đi đâu vậy?" Thiệu Nhất Phàm đuổi theo sau, "Tôi nghe thấy ý ban nãy của viện trưởng, có thể cậu sẽ phải sang Mỹ sống một thời gian để học tập trao đổi đấy."

"Cũng không nhất định phải đi, ở bệnh viện này có rất nhiều muốn đến bệnh viện Edward New York, chưa chắc đã đến lượt tôi." Dương Dương lắc đầu.

"Người khác còn phải trông cậy bệnh viện tiến cử, còn cậu đâu giống thế, cậu đã trực tiếp lộ mặt trước những chuyên gia người Mỹ rồi còn gì, không phải lúc nãy viện trưởng còn nói với cậu là họ cảm thấy rất hứng thú với phương pháp trị liệu của cậu sao?" Thiệu Nhất Phàm nói.

"Khi nào đến lúc đó rồi hãy nói." Dương Dương để tập tài liệu đang cầm trên tay đặt xuống bàn, "Tôi đi thăm bệnh đã."

"Hôm qua vừa mới chỉnh sửa tài liệu suốt cả một đêm, vừa nãy còn phải thuyết trình suốt hai tiếng đồng hồ, đừng có nói với tôi là cậu không buồn ngủ đấy nhé?" Nhất Phàm thấy Dương Dương vừa mới thuyết trình xong đã muốn đi thăm bệnh, liền thở dài nói.

"Nhiệt Ba giúp tôi chỉnh sửa tài liệu nên cũng tiết kiệm được kha khá thời gian, tôi ngủ từ sáng tới trưa, bây giờ cũng có tinh thần hơn rồi." Dương Dương nói, "Tình trạng của bệnh nhân nằm giường số năm không được tốt cho lắm, tôi thấy không được yên tâm."

"Này, cậu muốn show ân ái với tôi đấy à!" Thiệu Nhất Phàm khoa trương nói.

"Không được sao?" Dương Dương không để ý tới Thiệu Nhất Phàm nữa, rời khỏi phòng làm việc.

Lúc Nhiệt Ba tỉnh dậy cũng đã là sáu giờ chiều, đồng hồ sinh hoạt không được cố định nên khi thức dậy có hơi đau đầu. Nhiệt Ba ngồi ngẩn người trên giường một hồi rồi mới uể oải rời khỏi giường.

Đang muốn đến tủ lạnh lấy chút nước uống, cuối cùng lại thấy một tờ giấy nhớ được dán lên tủ lạnh.

"Dù đang là mùa hè nhưng uống nước đá cũng không tốt đâu, đặc biệt là đối với con gái, tôi có pha nước mật ong đặt ở trên bàn, tỉnh dậy thì uống cho đỡ khát, cơm chiên trứng để trong bếp, lúc nào ăn thì nhớ cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút nhé. P/s: Cám ơn em đã giúp tôi chỉnh sửa tài liệu! – Dương Dương."

Nhiệt Ba cười, lấy tờ giấy nhớ xuống, đi vào bếp lấy cơm chiên trứng cho vào lò vi sóng, rồi lại đi ra phòng khách uống nước mật ong.

Sau khi ăn no, Nhiệt Ba cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Nhiệt Ba cầm điện thoại lên nhìn, màn hình hiển thị người gọi điện đến là anh trai Địch Vu Tùng.

Nhiệt Ba nhìn điện thoại đang cầm trên tay, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, cô sống ở đây cũng đã hơn một tháng rồi, không hề gọi điện về nhà, không phải là không nhớ, chỉ là cô cảm thấy hơi sợ.

Trước khi Nhiệt Ba sống lại, có lẽ là cũng đã hơn 28 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, gia đình cô cứ liên tục ép cưới, đến cả ông anh chẳng màng quan tâm đến cô cũng bắt đầu hối thúc cô lập gia đình.

Người ta thường nói, kết hôn cũng chỉ là ở chung với một người dưới một mái nhà rồi sống qua ngày, quan hệ giữa cô với người kia cũng giống như mối quan hệ giữa tay phải và tay trái vậy, có yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Nhớ có lần cô về nhà thăm mẹ, đúng lúc anh Tùng mới đi làm về, vừa gặp cô đã nói: "Rốt cuộc thì em muốn thế nào? Em muốn tìm người như thế nào đây? Em nghĩ là em vẫn còn hai mươi đấy à, lúc nào cũng kén cá chọn canh, cứ muốn đứng trên cao hoài vậy cho ai xem? Em nghĩ là nhà này muốn quản em lắm hả? Nếu em không phải là em gái anh thì anh đây cũng còn lâu mới quan tâm, đúng là mệt chết đi được. Em nhìn em xem, càng ngày càng lớn tuổi, tầm tuổi này ai cũng đã kết hôn rồi, giúp em nhanh chóng kết hôn thì có vấn đề sao?"

Rồi mẹ cũng nói theo: "Người đàn ông lần trước cũng không phải là không được, cao 1m66 đúng là có hơi lùn, nhưng con cũng chỉ cao 1m58 thôi mà, còn muốn người khác phải cao đến độ có thể che gió cho con con mới vừa lòng sao? Không nói đến người đó nữa, còn có một người khác dáng dấp cũng không tệ thì con lại chê người ta lương ít, một tháng 3000 tệ không đủ sống, không phải sau này con cũng sẽ kiếm tiền sao, sao có thể chết đói được chứ?"

Cuối cùng đến cả bố cô cũng lên tiếng: "Cứ coi như là bố đang cầu xin con đi, đừng chọn nữa, nhanh chóng kết hôn đi."

Sau đó thì thế nào? Đúng rồi, sau đó cô dù có nhà cũng không dám về, không muốn nghe những lời này, không muốn cãi nhau với người trong nhà, rồi cô bắt đầu ăn tết một mình ở bên ngoài, nhìn cảnh Thượng Hải vốn đông đúc dần dà trở thành một thành phố trống rỗng, trong lúc hàng triệu gia đình đang đoàn tụ bên nhau, một mình cô lại trốn nhà đi rồi tìm một khách sạn nào đó để ngủ, ba mươi tết gọi điện thoại về nhà, vẫn bị chửi...

Những năm đó, nhà là nơi Nhiệt Ba muốn trở về, nhưng lại không về được.

Người thân rất thân, nhưng gặp mặt rồi lại thấy không thoải mái.

Ngày lễ và ngày nghỉ là những ngày khiến Nhiệt Ba cảm thấy sợ nhất.

Thậm chí Nhiệt Ba còn không dám về quê, vì bên trái hay bên phải nhà cô ai cũng biết nhà ông Địch có một cô con gái không ai thèm lấy!

Điện thoại ngừng, lát sau lại tiếp tục vang lên, Nhiệt Ba bình tĩnh nghe máy.

"Sao giờ mới nghe điện thoại!??" Anh cô hét lên, "Gần đây em làm trò gì thế, không phải là đã kết hôn với cậu bạn trai kia của em thật rồi đấy chứ?"

"Không có!"

"Không có? Không có mà em còn kéo va li bỏ nhà ra đi, mẹ cũng tức mà sinh bệnh rồi kia kìa." Anh gào lên rồi hỏi, "Bây giờ em sao rồi, đang làm gì vậy?"

"Làm việc, hẹn hò."

"Tìm được việc rồi à?" Vu Tùng nói, "Không phải là nhà mình không đồng ý với người bạn trai kia của em, nhưng ít nhất cũng nên về thăm hỏi một chút chứ, em còn nhỏ, không thể vội vàng kết hôn như thế được."

"Anh." Nhiệt Ba đột nhiên hỏi, "Nếu như em và bạn trai chia tay nhau, sau đó em cũng không lập gia đình nữa, anh có thể không ghét bỏ em không?"

"Nói nhảm gì vậy? Có phải là tên kia ức hiếp em không, nói cho anh, anh đi tìm hắn!"

"Không có, em chỉ muốn hỏi anh thế thôi."

"Không có thì tốt, bị ức hiếp thì phải nói cho anh, con gái ở ngoài thì nên chú ý an toàn, đợi mẹ bớt giận rồi thì nhớ gọi điện thoại về nhà."

"Anh. Anh và bố mẹ đều phản đối em kết hôn, vậy anh cảm thấy em nên tìm một người bạn trai như thế nào?"

"Hỏi cái này làm gì?" Địch Vu Tùng nói, "Nhà không phản đối em kết hôn, chẳng qua vì mọi người trong nhà đều chưa gặp bạn trai của em bao giờ, lại nghe nói em đi làm kiếm tiền mua đồ cho hắn chứ chưa nghe nói hắn làm gì cho em cả, nhà mình không yên tâm, sợ em bị ức hiếp, phụ nữ nhất định phải tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình, ít nhất là phải xứng với em gái của anh."

"Anh lúc nào cũng nghĩ như vậy sao?"

"Dĩ nhiên rồi." Đột nhiên đầu dây bên kia phát ra một tiếng gì đó, giống như đang có người gọi anh ấy, "Không nói chuyện với em nữa, đợi một thời gian nữa nhớ gọi điện thoại về nhà, nhớ Tết phải đưa bạn trai của em về đấy."

Điện thoại vừa ngắt, nước mắt Nhiệt Ba cũng không hiểu vì lí do gì mà rơi xuống, đã rất lâu rồi anh trai không nói chuyện với cô nhiều như vậy, hóa ra cô cũng đã từng được yêu thương nhiều như thế.

"Em sao thế?" Dương Dương vừa về nhà thì đột nhiên thấy Nhiệt Ba ngồi trên ghế sa lon khóc một mình, không hiểu sao lại cảm thấy nhói lòng.

Nhiệt Ba vội vàng lau nước mắt rồi nói: "Không có gì, lúc nãy vừa gọi điện thoại về nhà, bị mẹ em mắng."

Dương Dương nhớ lại chuyện cô bỏ nhà ra đi, cũng hiểu ra được rồi gật đầu, an ủi: "Không sao đâu, bố mẹ thường sẽ không giận thật đâu, lúc nào trở về sẽ bớt giận thôi."

"Ừm." Nhiệt Ba hỏi, "Buổi thuyết trình hôm nay của anh có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi." Dương Dương cười nói, "Em thực sự đã giúp tôi rất nhiều."

Nhiệt Ba giúp Dương Dương dịch tài liệu suốt một đêm, đương nhiên cũng biết buổi thuyết trình hôm nay anh phát biểu liên quan đến các khối u, cô nói: "Em giúp anh chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu phương án của anh có thể thành công thì đây chính là chuyện đem lại hạnh phúc cho rất nhiều người, cứu được không biết bao nhiêu mạng sống."

"Đấy cũng là nguyện vọng của anh, không biết là có thể thành công không nữa."

"Có thể chứ!" Hơn nữa cũng không lâu lắm, mười năm là đủ rồi.

"Đúng thế! Trước khi Penicillin được phát hiện, ngay cả nhiễm trùng cũng là bệnh nan y mà, nên tôi phải có lòng tin." Dương Dương cười nói.

(*Penicillin là một trong một nhóm kháng sinh thu được từ nấm Penicillium hay được điều chế.)

Nhiệt Ba nghe xong chỉ cười.

Dương Dương thấy Nhiệt Ba vẫn còn mặc đồ ngủ, nhắc: "Em không đi làm à?"

Nhiệt Ba giờ mới kịp phản ứng, nhìn đồng hồ thấy cũng đã 10 giờ rồi, vừa rồi mình ngây người lâu vậy sao?

"Ối?? Không nói nữa, em đi thay áo quần đây."

Nhiệt Ba thay áo quần xong đi ra thì thấy Dương Dương đang đứng đợi ở cửa.

"Anh ra ngoài à?" Nhiệt Ba thắc mắc.

"Tôi đưa em đi làm!"

"Không cần đâu, xe buýt sắp đến rồi." Nhiệt Ba từ chối nói, "Tối qua anh đã thức suốt đêm, lại còn làm việc đến tận bây giờ, mai lại phải trực cả ngày, anh đi nghỉ trước đi."

Nói xong cô liền đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Dương Dương ngây người ra, cuối cùng cũng không đuổi theo cô.

Nhiệt Ba đến đài phát thanh dẫn chương trình "Bóng ma nửa đêm", có lẽ là do tâm trạng của cô nên những bài hát tối hôm nay cũng mang chút cô đơn. Trong máy tính có rất nhiều thính giả gửi tin nhắn đến, nói là nghe những bài hát như thế này vào ban đêm chỉ muốn khóc thôi, nên muốn được Nhiệt Ba đổi sang một bài gì đó vui vẻ một chút.

Nhiệt Ba nghĩ một lát rồi mở bài "Cung hỉ phát tài".

Ngay lập tức ở trong máy tính hiện lên rất nhiều tin mắng Tiểu Địch não tàn.

Nhiệt Ba nhìn sang, tâm trạng có vẻ khá hơn một chút.

...

Dương Dương tắm xong, bỗng nhiên nghe ngoài cửa sổ có tiếng rơi tí ta tí tách, nhìn qua cửa sổ thì thấy bên ngoài trời đang đổ mưa.

Nhiệt Ba ra ngoài có mang ô không nhỉ?

Nhìn đồng hồ đã 12 giờ rưỡi, Dương Dương ngồi cạnh cửa sổ cầm sách lên đọc.

Đột nhiên có tiếng sấm dội, mưa to hơn, Dương Dương nhìn đồng hồ thêm một lát, cuối cùng cũng đặt cuốn sách mới đọc được một nửa trong tay xuống, lấy chìa khóa xe ở trên bàn, thay dép rồi xuống tầng hầm lấy xe.

...

Phát sóng xong, Nhiệt Ba đi ra khỏi tòa cao ốc, bên ngoài trời mưa rả rích khiến cô ngẩn người, sao mới đó mà trời đã mưa rồi?

Ở phía đối diện là trạm xe buýt cũng tầm 200 mét, đội mưa chạy tới luôn vậy.

Nhiệt Ba giơ chiếc túi cầm trong tay lên, đang định đội mưa chạy đến trạm xe buýt, đột nhiên nghe thấy một bóng người quen thuộc đang che ô đội mưa đến.

"Dương Dương?" Nhiệt Ba ngạc nhiên kêu lên.

Dương Dương thấy chiếc túi trên đầu Nhiệt Ba thì giúp cô cầm xuống, cười nói: "Em định cứ như vậy đội mưa chạy đi à?"

"A??" Nhiệt Ba vẫn còn bất ngờ trước sự xuất hiện đường đột của Dương Dương.

"Một cô gái sao có thể như thế này được?" Dương Dương không đồng ý với hành động của Nhiệt Ba.

"Sao... Sao anh lại đến đây?"

"Em không để tôi đưa em đi làm, vậy thì tôi cũng nên đến đón em chứ." Dương Dương nói.

"Không phải em đã nói không cần rồi sao?"

"Phụ nữ không cần phải quá mạnh mẽ, mẹ tôi thường nói phụ nữ biết làm nũng mới được nhiều người thích." Dương Dương đưa cho Nhiệt Ba một chiếc ô khác đang cầm trong tay nói, "Đi thôi, xe ở bên ngoài."

Nhiệt Ba cầm lấy chiếc ô, ngây ngốc đứng đó, đây là lần đầu tiên có người đón cô sau khi tan làm, cũng là người đầu tiên nói với cô rằng là phụ nữ không cần phải quá mạnh mẽ.

"Em không giỏi làm nũng đâu." Nhiệt Ba đột nhiên nói.

Dương Dương sửng sốt, sau đó lại cười nói: "Không sao, cái này học dễ lắm."

Nhiệt Ba nhìn chiếc ô trong tay, rồi lại nhìn Dương Dương đang đứng giữa trời mưa, cuối cùng cô cất ô vào trong túi xách, cứ thế chạy đến dưới ô của Dương Dương, nhân tiện khoác vào cánh tay anh.

"Sao em không cầm ô vậy?" Dương Dương ngạc nhiên hỏi.

"Đâu có ai đi đón con gái giữa trời mưa lại đem hai cái ô đâu chứ, che chung một chiếc mới tình cảm!" Nhiệt Ba kéo tay Dương Dương, dựa gần hơi một chút, không biết là sợ bị mưa tạt vào hay là do hơi ấm trên người đối phương nữa.

Dương Dương cúi đầu, thấy tai Nhiệt Ba có hơi đỏ, cười một tiếng rồi dẫn Nhiệt Ba đi ra ngoài.

Nếu mưa rơi khiến tâm tình của bạn không được tốt, hy vọng rằng sẽ có người luôn tình nguyện che ô cho bạn!

_Hết chương 9_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro