Chương 17: Kí Ức Ùa Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn hai giờ nữa là hắn lên máy bay, cậu phải đi xem mắt. Hắn đứng bên ngoài cửa kính nhà hàng nhìn cậu nói cười cùng người đàn ông khác. Nhân viên phục vụ bước ra, vô tình làm rớt ly vào đầu cậu, ly không vỡ, nhưng đầu cậu rất đau. (Số thằng nhỏ xui thật, đi ăn mà cũng bị rớt ly vô đầu)

Hắn xót ruột định bước vào xem cậu, nhưng người kia đã nhanh chóng bế cậu mang đến bệnh viện, cậu ngất đi, hắn đau lòng rời khỏi nơi đó đến sân bay, lúc cậu tỉnh lại đã là một giờ sau đó, cậu nhớ lại hết tất cả, cậu nhớ rõ cậu là ai, cậu yêu ai, cậu đang chờ mong cái gì.

- Thôi thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao ?

- Anh là ...?

- Tôi là Vũ Phi Toàn...

- À. Cảm ơn anh, tôi còn có chuyện gấp.

Cậu nhanh chóng tháo hết dây sợi trên người chạy đến Lâm Thị tìm hắn, cậu phải hỏi rõ chuyện ngày hôm đó, hỏi về đứa con của cậu và hắn...

- Thôi thiếu, tổng giám đốc đã đi về nhà từ lúc nảy...

Cậu im lặng đi ra khỏi Lâm Thị, lên taxi đến nhà họ Lâm.

Người làm nhìn thấy cậu liền vui mừng, mong cậu sẽ níu kéo hắn ở lại.

- Thiếu gia. Từ ngày thiếu gia đi Lâm tổng ban đêm luôn ôm gối của thiếu gia lẩm bẩm gì đó không ngủ. Lâm tổng cũng ít ăn uống...

- Tôi hiểu rồi.

Cậu bước lên căn phòng của cậu và hắn. Mở tủ quần áo ra, đồ của cậu vẫn không có người lấy đi, cậu mở tủ cạnh giường nằm, hơn một trăm bức thư hắn viết được sắp xếp ngay ngắn...

Cậu đọc từng lá thư, nội dung trong đó đều là những lời ân hận của hắn.

Nước mắt cậu rơi đầy mặt khi đọc tới lá thứ thứ hai mươi ba, cậu chạy xung quanh nhà tìm hắn nhưng không thấy hắn.

- Thiếu gia, Lâm tổng đang ở sân bay chuẩn bị đi Mĩ, mong thiếu gia níu kéo Lâm tổng ở lại...

- Cái gì ?

Cậu trừng mắt với người giúp việc sau đó chạy vội đến sân bay, hắn chuẩn bị lên máy bay, cậu vừa chạy đến cửa thì hắn đã vào cổng bay mất rồi.

Cậu nhìn bóng hắn đi vào bên trong tuyệt vọng xoay người lại.

'Lâm Tể Phạm, anh không biết tôi hận anh như thế nào, cũng không biết tôi yêu anh như thế nào, tôi hận không thể từ bỏ anh... Tôi nhất định tìm ra anh, cho dù anh có chạy đằng trời tôi cũng tìm ra anh.'

Cậu chạy về Thôi gia tìm Thôi Gia Nhĩ.

- Anh. Tại sao anh lại bắt anh ấy ly hôn với em ?

- Em đã nhớ lại?

- Em sẽ đi Mĩ tìm anh ấy.

- Anh không cho phép.

- Anh không có tư cách. Cuộc sống của em tự em quyết định!

Nói xong bước vào phòng mang vali ra, không quên mang theo thẻ ngân hàng...

Cậu bước lên xe, gầm lên với tài xế.

- Đúng hai tiếng nữa nhất định tôi phải lên máy bay đi Mĩ !

- Vâng, thưa thiếu gia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro