Chương 21: Cha Dựa Hơi Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cậu xuất viện về biệt thự của hắn tại Mĩ. Thôi Gia Nhĩ không quấy rầy trở về Hong Kong.

Cậu luôn bám sát hắn, không để cho hắn có cơ hội đến gần người phụ nữ nào.

Hôm nay hắn đi gặp đối tác, là nữ nhân. Hắn ôm cậu nằm trên giường vuốt ve, cậu ngước mặt lên nhìn hắn mắt long lanh.

- Anh cho em theo với.

Cậu chớp chớp mắt long lanh như sắp khóc, hắn đau lòng vỗ nhẹ lưng cậu, hắn hôn xuống cổ cậu.

- Được rồi. Nhưng em không được làm loạn đâu.

- Anh là tốt nhất.

Cậu vòng tay qua người ôm hắn. Hắn như có luồng điện chạy qua, liền cứng rắn...

- Vợ à. Em có thể...

Cậu liền hiểu ý, sợ hãi chui vào chăn. Chẳng phải lúc nảy vừa làm xong sao, bây giờ lại muốn nữa, người này, đúng là không ra ngoài chơi gái tùm lum thì về nhà liền thả hết phiền muộn lên người cậu...

Hắn vạch chăn kéo cậu ra bắt đầu hôn ngấu nghiến. Cậu khó thở đẩy hắn ra, hắn hôn đến cổ, ngực, hắn ngậm lấy nụ hoa của cậu hôn mút, thỉnh thoảng lại cắn một cái làm cậu khóc thét lên.

- Lâm Tể Phạm!

- Ấy. Vợ à, em đừng như vậy, chẳng phải em rất muốn sinh con sao, bây giờ anh đang giúp em.

- Em có chuyện muốn nói với anh !

Hắn đang ở trên cậu thoải mái ra vào. Nghe thấy cậu nói hắn liền ngừng lại.

- Vợ ơi. Em nói việc của em. Anh làm việc của anh. Chúng ta không trễ nãi nhau. Ok ? (vãi cả ok)

- Cũng được.

Hắn tiếp tục công việc của mình. Cậu cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ nói với hắn.

- Thật ra sau tai nạn lần trước em rất sợ sinh con, sợ đứa bé sẽ rời bỏ em một lần nữa.

Hắn đang làm nhưng nghe câu nói của cậu lòng chùn xuống. Hắn hôn lên môi cậu nhẹ nhàng sau đó cười ấm áp nhìn cậu.

- Lần trước là do anh sai. Nhưng lần này sẽ không như vậy nữa. Em mong đợi đứa con, anh cũng vậy.

- Em sợ...

- Em sợ thì không cần sinh. Dù sao sinh con cũng rất khổ sở, anh không đành lòng để em chịu khổ, nếu em sinh con thì chẳng phải sẽ không để ý đến anh nữa hay sao ? Lúc đó sẽ xảy ra chuyện 'cha dựa hơi con' để được em sủng. Vợ à, tất cả đều theo ý em, em vui là được.

- Em muốn suy nghĩ về việc này.

- Vậy bây giờ anh làm tiếp !

Hắn tiếp tục công việc của mình. Hắn làm có hơi mạnh bạo hơn lúc nảy khiến cậu không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Hắn lưu luyến rời khỏi người cậu. Lúc này cậu đã mệt mỏi lắm rồi.

- Em mệt thì ngủ một chút đi. Anh đi gặp khách hàng, sẽ cố gắng về sớm với em.

- Tạm biệt.

- Ngoan. Gọi anh 'ông xã'.

- Tạm biệt anh, ông xã.

Hắn vui vẻ hôn lên trán cậu, hắn không ngờ rằng bây giờ có thể sống hạnh phúc với cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro