Chương 6 Không buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Bạch thật khờ, Bảo Bình chính là con hồ ly nhỏ gian xảo, làm sao có thể để cho chiếc xe hơi kia thật sự đụng trúng.

Chân tôi bó bột như đòn bánh tét trông thật khoa trương, tôi nhảy cò cò lên vai của anh....

Hiểu rõ chuyện có được phải có mất. Chỉ một chút xíu đau đớn ở chân, tôi có thể chịu đựng được.

Bạch Bạch cõng tôi về nhà trên bả vai cứng rắn....

"Anh trai, anh thật cao ráo nha..." Tôi nũng nịu ôm sát anh, thuận thế đem bộ ngực mềm mại của mình cố ý cọ sát vào phía lưng cứng rắn của anh.

Đã mười sáu tuổi, tôi cao không đến một mét sáu, khung xương rất nhỏ bé, tôi thấp hơn một cái đầu, so với anh. Nhưng dáng người phát dục tương đối tốt .

Vai anh càng cứng thêm, tôi vùi đầu là có thể nhìn thấy anh yết hầu anh lên xuống, chân lông toát mồ hôi lạnh...

Bạch Bạch có phản ứng đối với tôi. Tôi âm thầm cười trộm, đem đầu mình ngọt ngào chôn trong cần cổ anh...

Hạnh phúc, thật hạnh phúc, nếu có thể như vậy mãi thì thật tốt...

.................

Bạch Bạch đem tôi đặt trên giường, hỏi. "Muốn ăn cái gì, anh đi mua."

A, thì ra quá mức hạnh phúc, có thể làm cho con người ta quên mất thời gian. Đã chín giờ, cho dù tôi không đói thì anh cũng đói...

Nhưng mà, tôi là Bảo Bình bốc đồng nha.

"Anh trai, em muốn ăn mì, anh tự tay nấu mì đi." Tôi mỉm cười ngọt ngào, giống như hít được một mùi thơm.

Bạch Bạch sửng sốt. "Bảo Bình, anh không có biết nấu, anh chưa từng có học qua nấu ăn..."

"Anh biết không? Bảo Bình thích nhất người đàn ông nấu ăn ngon. Bảo Bình hy vọng tương lai sau này, người mình yêu có thể cam tâm tình nguyện vì YY mà mặc tạp dề....Anh trai à, anh cũng nhất định phải trở thành một người đàn ông hoàn mỹ nha." Tôi cười hì hì nói

Anh! Em đang thổ lộ cùng anh, anh nghe có hiểu hay không? ((&_&))

Quả nhiên, Bạch Bạch nghe không hiểu, anh cười khổ. "Anh đi ra ngoài mua mì cho em ăn, không cho phép ồn ào."

Tôi xụ mặt xuống, tay mân mê miệng. "Không ăn, để cho em què rồi chết đói luôn đi."

Bạch Bạch có chút bất mãn, cho là tôi cố tình gây sự, nhưng anh lại không muốn biểu hiện ra ngoài.......

"Anh đi ra ngoài mua, sẽ nhanh chóng trở lại." Bạch Bạch đứng lên, không quan tâm vẻ mặt không được tự nhiên của tôi.

"Anh trai! Có phải bởi vì Bảo Bình là em nuôi, cho nên anh không muốn xuống bếp nấu mì cho Bảo Bình ăn phải không?" Tôi lặp lại lời anh nói với tôi, vẻ mặt trông thật tội nghiệp....

Bạch Bạch cứng người một chút, quay đầu lại, vẻ mặt áy náy. "Được! Anh đi nấu, coi như đây là lời giải thích tốt nhất đi."

"Vâng." Sắc mặt tôi thay đổi nhanh chóng giống như thời tiết .

Hai mươi phút sau, Bạch Bạch bưng hai tô mì lên, vẻ mặt thật bất đắc dĩ

trôi, nôn không được.

Cuối cùng, tôi đổi phương thức hỏi mới. "Anh trai, tại sao vậy?"

Đôi đũa đập mạnh xuống bàn, lần thứ hai tôi thấy anh tức giận như vậy....Tôi kinh ngạc, lại có chút sợ hãi...

"Liên tục hỏi thăm những chuyện người khác không muốn nói, em vui thích lắm sao? Nếu vậy anh nói cho em biết, anh chán ghét cặp mắt của những con cá đó, mỗi một đôi mắt, dường như đều châm chọc anh, đều làm anh đau đớn ....Như vậy em vừa lòng rồi chưa??"

Lần đầu tiên, tôi bắt gặp sự tức giận bao bọc anh, âm lượng giọng nói không cao, tôi nghe rõ ràng, không có rít gào, đây đã là cách anh cố gắng đối xử tử tế với

Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua tia đen tối như vậy trong đôi mắt anh. Chính điều này làm cho tôi nhịn không được ngơ ngác, run run một chút.

Ý thức được mình dọa đến tôi, Bạch Bạch không buồn mở miệng, một lần nữa cầm đôi đũa tiếp tục ăn tô mì không chút hương vị. Hàng lông mi xinh đẹp trên tô mì của Bạch Bạch phủ một lớp sương mù. Loại tư thái yếu ớt rung động, như con chim nhỏ bị bẽ gãy cánh ...

Trái tim tôi bắt đầu co rút.....

Tôi vẫn ôm thật chặt...

"Buông ra!"...Bạch Bạch có chút tức giận

"Không! Bảo Bình không buông!" Tiếng của tôi cũng rất thấp, gằn từng chữ rõ rang. "Trừ khi trái tim Bảo Bình ngừng đập, nếu không, cả đời Bảo Bình cũng không buông tay anh ra!"

Giằng co một hồi lâu.....

Bàn tay lạnh như băng của Bạch Bạch vẫn cứng như cũ......lại bắt đầu dần dần ấm lên.

Bạch Bạch thản nhiên cười, giống như thuyết phục tôi "buông ra".

"Không buông." Tôi nhắm mắt, quyết không khuất phục....

"Bảo Bình, em thật sự quật cường." Ánh mắt thâm trầm không phù hợp với độ tuổi của anh. "Quật cường như vậy, không tốt!"

Môi dưới của tôi bị hàm răng trên cắn trở nên trắng bệch, tay của tôi nắm chặt những ngón tay thon dài của anh đến mức cũng trở nên trắng....

Đột nhiên, Bạch Bạch ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi nói. "Bảo Bình, anh sẽ không tra tấn bản thân nữa." Anh cười nhẹ nhàng. "Bởi vì, cuối cùng anh đã hiểu được, anh tra tấn bản thân anh, đồng thời cũng chính là tra tấn em."

Ngạc nhiên, tay của tôi từ từ buông ra....

"Em nói thật đúng, anh không nên lấy lỗi lầm của người khác trừng phạt chính bản thân mình." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp "Bảo Bình, anh sẽ tìm bác sĩ tâm lý, anh sẽ không cho người đàn bà kia đánh bại anh, hủy diệt anh.

Yên tâm đi Bảo Bình, anh sẽ từng bước từng bước tìm lại chính mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro