Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồn cảnh sát, 5 giờ sáng, cảnh sát nhân dân Trần Vũ nhoài người lên bàn trực ban mơ màng sắp ngủ thì bị một tiếng động bất ngờ làm bừng tỉnh.

Cậu ta ngẩng đầu, vừa vặn thấy bóng dáng vốn cuộn người nằm trên ghế dài kia ngã xuống, đụng thật mạnh lên nền gạch men sứ trên mặt đất, vầng thái dương trắng nõn lập tức sưng đỏ.

...Hỏng bét, cậu tỉnh rồi.

Trần Vũ không biết sao lại như gặp phải kẻ địch, vội vàng đứng thẳng.

Dường như người té bị thương kia căn bản không biết đau, kinh hoàng nhìn xung quanh, trong đại sảnh chỉ có một chiếc đèn khẩn cấp chiếu sáng, vừa trống trải vừa tối tăm.

Mới đầu cậu còn rất ngoan, không rên một tiếng dịch đến gần chiếc ghế, ôm lấy hai chân, cố gắng ép gọn bản thân lại, ngoan ngoãn chờ đợi người nào đó tới đón cậu. Qua mười mấy giây, cậu mới chậm nửa nhịp mà ý thức được, chẳng có ai cả.

Chỉ còn lại một mình cậu.

Bầu không khí trở nên áp lực một cách khó hiểu, loại cảm giác da đầu tê rần của Trần Vũ lại ập đến, cậu ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy người này ngây thơ và ngoan ngoãn cả một đêm, cái cảm giác khủng hoảng ấy rốt cuộc là đến từ đâu?

"Ây, cậu..."

Trần Vũ đưa tay muốn kéo cậu, không ngờ lại bắt được một khoảng không.

Mặc dù cún con đang ở bệnh viện truyền đường glucose, nhưng đối với thân thể yếu ớt mà nói thì như muối bỏ biển. Cậu khó khăn chống người dậy, thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa lớn. Chỗ thủng trên ống quần to hơn so với trước đây, đầu gối lộ ra bên ngoài rướm máu tươi li ti.

Trần Vũ túm lấy cánh tay cậu, muốn ngăn lại, trong lúc vô tình đối diện với vẻ mặt của cậu, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Đây tuyệt đối không phải là cún con lang thang ngoan ngoãn ở trước mặt Tiêu Chiến kia...

Thay vào đó có một loại tàn nhẫn bản năng từ trong sâu bên trong lộ ra, lại bởi vì bị cản trở, hoặc là bởi vì bị đụng phải, cậu liếc mắt nhìn qua, có thể khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như mà cậu có ý thức, vậy có lẽ Trần Vũ sẽ không có gì ngạc nhiên.

Vấn đề ở đây là... Không phải là cún con này giả ngốc, cậu quả thực hoàn toàn không có nhận thức với bản thân. Cái loại đáng sợ này không phải là cậu cố ý phô bày, lại là thứ vốn đã được ăn sâu bén rễ, khắc sâu vào trong máu cậu.

Thiện ác của con người không phải hoàn toàn gắn liền với tâm trí, có một vài đứa trẻ từ khi sinh ra đã là những đứa trẻ ma quỷ hung ác, huống chi là một người trưởng thành.

Cún con này rất nguy hiểm!

"Cậu ta muốn chạy! Mau lại đây giúp tôi!"

Trần Vũ không suy nghĩ quá nhiều, lớn tiếng gọi đồng nghiệp.

Cún con run lên, trong đôi mắt hiện ra màu đỏ tươi ướt át, giọng cậu rất khàn, không nói rõ chữ nào, trong cái miệng nhỏ nứt nẻ tràn ra sự nghẹn ngào đứt quãng.

Muốn...

Muốn tìm anh...

Cún con phát điên, Trần Vũ và đồng nghiệp cũng không kiểm soát được, lo lắng trường hợp mất khống chế, đồng nghiệp bất đắc dĩ xách gậy tới, muốn đánh khuỵu chân cậu.

Một gậy này nếu không cẩn thận thì sẽ bị thương, Trần Vũ vẫn là không đành lòng, đột nhiên một sáng kiến lóe lên, cậu ta quát lên với cún con: "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến nói...nói sáng sẽ đến thăm cậu! Cậu có biết Tiêu Chiến không? Chính là anh trai vô cùng đẹp tối hôm qua đã đưa cậu tới đây đấy!"

Một cái tên giống như câu thần chú.

Cún con ngơ ngác sửng sốt, gậy của đồng nghiệp không kịp thu lại toàn bộ, vẫn đánh phải cậu.

Theo lý thuyết thì là ai cũng sẽ đau đến kêu lên, nhưng sắc mặt cún con chỉ trắng bệch, đứng vô cùng ngoan ngoãn, dùng sức gật đầu với Trần Vũ, trong hốc mắt dần ngấn nước.

Trần Vũ lúc này thật sự kinh ngạc đến ngây người

Không phải cậu biết Tiêu Chiến thật đấy chứ!? Tình cảm đến độ này không giống như mới quen biết hôm qua.

Nhưng Trần Vũ nhớ lại toàn bộ quá trình ngày hôm qua, Tiêu Chiến quả thật không biết cậu là ai.

Trần Vũ thử nói: "Cậu đừng lộn xộn, tôi sẽ để cậu gặp Tiêu Chiến, được không?"

Vừa nói vừa làm động tác ra dấu để cún con hiểu, cún con mong mỏi cúi đầu, mái tóc rối bù trên trán che đi đôi mắt, không nhúc nhích mà cuộn người lại, ngoan ngoãn chờ đợi.

Ban nãy còn là phần tử nguy hiểm hung bạo đến nỗi có thể phá nhà, bây giờ chỉ còn lại một nắm nhỏ xám xịt.

Vừa đến 8 giờ, trạm cứu trợ bên kia bắt đầu làm việc. Đầu tiên Trần Vũ liên hệ xong, sau đó tiếp tục lừa gạt cún con: "Đi thôi, dẫn cậu đi tìm Tiêu Chiến."

Trạm cứu trợ cách đây khá xa, lộ trình đi xe hơn nửa tiếng, Trần Vũ dẫn cún con vào trong, lặng lẽ dặn dò người phụ trách: "Cậu ta khá đặc biệt, phải tìm người trông coi, nếu như cậu ta quậy quá thì nhắc đến Tiêu Chiến. Không trấn áp được thì nhốt lại."

Bệnh nhân tâm thần, người phụ trách đã gặp qua nhiều rồi, cũng không quá coi trọng nó, gật đầu qua loa, tiện miệng nói với cún con: "Tiêu Chiến bận, bây giờ không rảnh quan tâm cậu, cậu cứ chờ đi ha."

Môi trường của trạm cứu trợ cũng đơn giản, cún con cũng không đi đâu, cứ ngồi chồm hổm trong góc tường ở cổng, ngóng trông nhìn ra bên ngoài.

Cậu rất đói bụng, vừa nãy được phát một phần sữa bò và lạp xưởng nhỏ, nhưng cậu không nỡ ăn, bản năng muốn giấu đưa cho anh.

Cậu quá đẹp, thu hút ánh mắt của tất cả người ra ra vào vào, có mấy người lang thang thông đồng ra hiệu với nhau, thừa dịp quản lý không có mặt, đi lên đá cậu, đưa tay cướp hộp sữa bò kia.

Cún con không cho, trong lúc lôi kéo, chiếc áo sơ mi trên người cậu bị kéo rộng bung cả cổ áo, một sợi dây chuyền lộ ra.

Ánh mắt của tên lang thang híp lại: "Ể, đáng giá nha."

Nói xong thì trực tiếp giơ tay ra nắm lấy, nhìn kĩ, sợi dây chuyền nặng trịch, chỉ có điều phía dưới có treo một cái gì đó. Vậy mà lại là một cái đầu cún con bằng nhựa, còn bị phai màu.

Tên lang thang càng tin đây là một tên ngốc, không kiêng nể gì mà kéo xuống, ngoài miệng thì thô tục.

"Có phải mày là tên ngốc không, còn chờ người ta đến đón? Thứ tới nơi này đều là rác rưởi không ai muốn đấy!"

"Tao nghe nói mày còn chờ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không phải là tên của minh tinh sao? Đừng nói mày quen biết người nổi tiếng đấy chứ!"

Âm thanh còn chưa hạ xuống thì gã ta đã phun ra một búng máu.

Một tay cún con gắt gao nắm chặt mặt dây chuyền của mình, một tay đấm lên miệng của gã, đáy mắt hiện ra màu máu đỏ rực điên cuồng.

Trong tiếng la hét của nhân viên công tác ở phía xa xa, cún con đánh những người bao vây cậu bị thương. Cậu lê thân thể chồng chất đầy vết thương xông ra khỏi trạm cứu trợ, lẻ loi lẫn vào trong dòng xe cộ khắp đường.

Sau khi Tiêu Chiến thức dậy thì cũng không nhàn rỗi, trước tiên anh lượn một vòng trên tài khoản phụ [Vương thiếu là chó], sau đó lại xếp cho mình một đống chương trình học tập.

Buổi chiều nghe Xoài kêu "Ư ử" hồi lâu, anh mới nhớ ra đồ ăn cho chó tích trữ trong nhà đã hết sạch, buổi tối Xoài phải nhịn đói.

Anh hỏi tiệm thú cưng mình thường tới, biết được hôm nay có đợt khuyến mãi lớn nhất trong năm, thương hiệu mà Xoài thích ăn đấy mua hai tặng một, đến buổi tối thì hết thời gian khuyến mãi.

Có chuyện tốt như này, Tiêu Chiến không thể nào bỏ qua. Anh trang bị đầy đủ, lập tức ra ngoài.

Dịch vụ đặt xe trực tuyến đến sớm hơn, Tiêu Chiến đi nhanh hơn ra cổng tiểu khu, không chú ý tới bồn hoa bên cạnh có một ống kính lặng lẽ nhô ra, chụp anh với số nhà trên cổng.

Người chụp gửi tấm hình đi, còn bổ sung một câu: "Tiêu Chiến ở số nhà này, anh ta mới ra ngoài rồi, tôi chỉ phụ trách xác định vị trí nhà của anh ta, phần sau cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi nha."

Ngày cuối mùa thu chưa cười đã tối, Tiêu Chiến xách ba bao lớn thức ăn cho chó từ trong tiệm thú cưng đi ra, trời đã tối hẳn rồi.

Lúc xe taxi đi qua đồn cảnh sát gần nhà, môi anh giật giật, thiếu chút nữa đã buột miệng bảo tài xế ngừng lại. Nhớ tới lời Trần Vũ đã nói, sáng nay sẽ đưa cún con qua trạm cứu trợ, bây giờ cậu không có ở đây nữa, sau này cũng sẽ không gặp lại.

Tiêu Chiến nở nụ cười tự giễu, sợ là tinh thần anh thất thường rồi.

Nước đọng ở tiểu khu đã được xử lý sạch sẽ, Tiêu Chiến bảo tài xế chạy thẳng vào cửa đơn vị, trước khi đi tài xế còn lẩm bẩm một câu: "Đèn của toà này hỏng rồi à? Sao lại tối như vậy?"

Tiêu Chiến bấm vào số điện thoại của Trần Vũ trên di động, không nghe rõ lắm lời của tài xế. Sau khi xuống xe anh mới chú ý tới, đèn cảm biến âm thanh ở ngoài cửa đơn vị không sáng lên, ánh sáng xung quanh cũng không tốt, tối om.

Anh vốn định gọi một cuộc điện thoại, hỏi một câu đơn giản về tình hình sau đó của cún con.

... Chỉ hỏi một câu thôi.

Nhưng không biết cửa hàng nào gần đây đang tổ chức hoạt động gì, đột nhiên pháo hoa nổ lên trên không, tiếng vang đinh tai nhức óc, cũng ngăn chặn động tĩnh rất nhỏ từ nơi cái thùng quyên góp truyền tới.

Tiêu Chiến không thích ồn ào, lần mò kéo cửa đơn vị ra, ngay sau đó một tiếng "Ầm" vang lên, cánh cửa ở sau lưng anh tự động đóng lại.

Anh đi tới phía trước được vài bước, dần cảm thấy không bình thường.

Tiếng động lớn như vậy, đèn ở tầng một tầng hai vẫn đen thui, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ tầng ba chiếu xuống, lờ mờ chiếu ra mấy bóng người cao lớn cường tráng đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang. Ai nấy đều mang mũ và khẩu trang, ánh mắt dơ bẩn.

Tiêu Chiến thoáng sửng sốt, mơ hồ ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, trái tim đập mãnh liệt.

Anh lập tức xoay người đi mở cửa, nhưng có một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối, hung hăng giữ chặt lấy bả vai của anh.

"Chạy cái gì, đây không phải là nhà của mày sao?" Giọng nam ồm ồm mang theo mùi rượu, cười ha ha ở bên tai anh: "Bộ dạng đê tiện như vậy, còn giả bộ ngây thơ cái gì. Ở tầng mấy, mau dẫn chúng tao lên, dám nói một câu vô nghĩa, tao để mày chết ở đây!"

Nửa khuôn mặt của Tiêu Chiến bị bàn tay thô ráp che lại, da đầu run rẩy đến nổ tung, anh liều mạng ném cái bao thức ăn cho chó từ phía sau, đối phương bị đau, càng dùng lực kéo tóc anh thô bạo, cố gắng muốn kéo anh vào trong.

Sự tuyệt vọng sắp chết trong nháy mắt bao phủ Tiêu Chiến, anh hiểu ra trong tức khắc.

Khương Viện... Là Khương Viện, anh đã đắc tội Khương Viện, đối phương liền dùng cái cách đê tiện ghê tởm nhất này để giải quyết anh!? Xác định chỗ ở của anh, phá hư đèn, thậm chí có lẽ ngay cả hàng xóm dưới lầu cũng đã bị giải quyết trước, đặc biệt chờ anh trở về!

Tiêu Chiến không thể chống lại sức lực của đối phương, trơ mắt nhìn cánh cửa sắp đóng lại trước mặt anh. Dưới ánh sáng chiếu rọi của pháo hoa ở bên ngoài, anh lại nhìn thấy như có ảo giác. Có một bóng dáng chạy cũng không chạy xong không màng tất cả bổ nhào đến, không muốn sống mà đâm đầu vào mấy người đàn ông trong hành lang.

Dưới sức mạnh chấn động, Tiêu Chiến bị đẩy ra ngoài cửa.

Anh kinh ngạc đứng đó, không thể tin được mà nhìn qua. Người rất cao nhưng gầy gò kia, phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy được khuôn mặt của cậu.

Cậu lại có thêm vết thương mới so với ngày hôm qua, rõ ràng hẳn là đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng lại ngốc nghếch xông vào trong đám người, dùng thân thể làm thành bức tường chắn bảo vệ cho anh.

Cún con...

Sao cậu có thể xuất hiện ở đây?!

Cổ tay Tiêu Chiến run run, dùng tốc độ nhanh nhất mở khóa điện thoại, màn hình vẫn đang dừng ở trang liên hệ Trần Vũ, anh lập tức gọi qua, khàn giọng quát: "Tôi là Tiêu Chiến! Tôi đang..."

Trần Vũ nhanh chóng cắt ngang: "Tôi đang lo không tìm thấy anh! Tôi nói cho anh biết, cún con tối hôm qua kia có khuynh hướng bạo lực! Sáng nay làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát một trận, đưa tới trạm cứu trợ lại đánh mấy người xong thì chạy trốn rồi! Trước khi chúng tôi bắt được cậu ta, anh chú ý an toàn nhé!"

Trong đầu Tiêu Chiến ù ù, lớn tiếng giành lời: "Trước tiên đừng nói nữa! Tôi báo án!"

Pháo hoa trên đỉnh đầu vẫn nổ tung từng đoá từng đoá, trong tiếng nổ đùng đoàng, cún con giống như một người máy nhỏ không hề có cảm giác đau đớn, gắt gao chặn những người đó lại. Trên hành lang cách đó không xa, bảo vệ của tiểu khu nhận được điện thoại cầu cứu của Tiêu Chiến giơ đèn pin chạy nhanh lại đây.

Tiếng còi cảnh sát ngoài tiểu khu từ xa đến gần, Tiêu Chiến biết Trần Vũ bọn họ cũng sắp đến rồi.

Trần Vũ không những sẽ bắt mấy tên lưu manh này, mà cũng sẽ bắt cún con đi...

Tiêu Chiến bất giác xông về phía cún con, trong khoảnh khắc bảo vệ chạy đến, vội vã đẩy mạnh cậu vào hành lang, giấu vào trong một chỗ trống nhỏ bí mật phía sau cầu thang.

"Đừng nhúc nhích."

Cún con há to miệng thở hổn hển, dung nhan đẹp đẽ trên mặt trắng bệch, cậu lại có thêm vết thương mới, trong đôi đồng tử màu ngọc lưu ly tràn đầy ngấn nước có bóng dáng anh lay động.

Tiêu Chiến đứng dậy muốn đi ra ngoài, cún con hoảng loạn nắm lấy góc áo của anh, ngón tay không ngừng run rẩy.

Anh giãy ra, khẽ nói: "Không được phát ra tiếng."

Trần Vũ dẫn toàn bộ mấy tên lưu manh đi, Tiêu Chiến cũng đi theo làm biên bản. Trần Vũ châm chước việc anh bị sợ hãi, không tốn bao nhiêu thời gian đã đưa anh về nhà nghỉ ngơi trước.

Trước khi tạm biệt, Trần Vũ lại nhắc nhở anh lần nữa: "Tên lang thang kia rất nguy hiểm, cậu ta mất tích chỗ cách đây khá xa, hai ngày này hẳn là sẽ không xuất hiện ở gần đây được. Nhưng mà sau này cậu ta có quấy rầy đến anh, anh nhất định phải báo cho chúng tôi biết."

Mười giờ tối.

Tiêu Chiến đứng ở trước cửa đơn vị, tất cả đèn đã được sửa chữa, cổng còn có thêm một cái camera mới, cùng với bảo vệ đi tuần tra ca đêm.

Tốc độ của anh rất chậm, cảm xúc hỗn loạn sôi trào cả một buổi tối qua đi, điều khiến anh nghĩ không thông nhất chính là, đến bản thân mình là ai cún con cũng không biết, sao có thể chạy ra khỏi trạm cứu trợ cách đây ba bốn km. Mang theo cơ thể đầy vết thương, chập chững, từng bước một trở về trước cửa nhà anh.

Có lẽ trước khi gặp chuyện không may, cậu vẫn yếu đuối bất lực cuộn tròn ngồi bên cạnh cái thùng quyên góp kia, ngoan ngoãn chờ có thể được anh nhìn thấy mình, phải không?

Tiêu Chiến chậm rãi bước vào cửa, anh đứng cách một khoảng, nhìn về không gian ở phía sau cầu thang kia.

Qua hơn một tiếng đồng hồ rồi... Cún con hẳn là đã đi rồi nhỉ?

Một con người sống sờ sờ, không thể nào ngơ ngác canh giữ ở đó. Anh chỉ tùy tiện nói một câu, trong tiềm thức không muốn cậu bị Trần Vũ bắt mà thôi, hẳn là...cậu sẽ không ngốc nghếch đến mức vẫn luôn chờ đâu, đúng không.

Tiêu Chiến nhíu mày, tới gần cái cửa nhỏ cũ nát kia, nhẹ nhàng kéo ra.

Đèn ở hành lang mới đổi nên rất sáng, chiếu rọi đầu tóc bù xù và đôi mắt trong sáng long lanh của cún con.

Trên mặt cậu có vết xước, khóe miệng có một vài vết máu đã khô. Do không gian quá nhỏ nên cậu chỉ có thể cuộn chặt người lại, còn thật sự nghiêm túc ôm một cái túi to trên đầu gối, trong túi...

Là ba gói thức ăn cho chó anh đã ném xuống, được cậu nhặt về coi như bảo bối.

Cún con không có sức, thuận theo mà nâng mặt nhìn anh, bên gò má tái nhợt dần nổi lên một màu đỏ ửng thẹn thùng.

Cậu sợ hãi móc móc từ trong túi, dùng đôi tay đã bị phá hủy đưa cho anh hai món quà.

Nhăn nhúm, bẩn thỉu, nhưng lại quý trọng.

Một cây lạp xưởng nhỏ xíu và một hộp sữa bò được làm nóng bằng nhiệt độ cơ thể.

Vỏ giấy hộp sữa bò có ba cạnh bị lõm vào, không phải do cún con trên đường từ trạm cứu trợ tới tìm anh làm rơi, thì cũng là do lúc đánh nhau đụng trúng.

Hiển nhiên cún con cũng vừa phát hiện ra đồ mình tặng cho anh đã bị hỏng, trong đôi mắt hơi có chút hơi nước tụ lại, gò má còn đỏ hơn ban nãy, buồn bã cúi đầu, nắm tay rút về.

Động tác của Tiêu Chiến còn nhanh hơn so với não bộ, lập tức nắm lấy cổ tay cún con, nhận lấy món quà của cậu.

Lời nói nghiêm túc của Trần Vũ vọng lại bên tai anh: "Anh đừng để vẻ bề ngoài cậu ta lừa, tôi nghi ngờ cậu ta có máu làm phần tử phạm tội, người thì ngốc mà khả năng đánh nhau lại mạnh như vậy, vì một hộp sữa bò mà dùng bạo lực đánh úp người khác, đáng ra nên bắt về để giám sát."

Sau đó hộp sữa bò được cún con mong đợi và ngượng ngùng nâng lên, giờ đã thuộc về anh.

Ngón tay Tiêu Chiến siết chặt, có lẽ Trần Vũ nói đúng, nhưng tự anh có mắt có tim, sẽ không dựa vào kết luận của người khác mà phán đoán một người. Ít nhất anh hiểu cún con, thuần khiết dễ bảo, đối xử với anh toàn tâm toàn ý, đánh cược cả tính mạng để cứu anh.

Anh không thể coi cậu thành một người râu ria xa lạ được.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ một cái, từ danh sách thông tin tìm được dãy số trưởng khoa thần kinh bệnh viện trung ương, sau ba tiếng vang lên đã kết nối được: "Chiến Chiến, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại cho dì, con không khỏe sao?"

"Dì Từ, ở chỗ con có một người bệnh rất nặng." Tiêu Chiến nhìn qua cún con toàn thân đầy vết thương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt cậu, cho dù đã khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn, nhưng chỉ vì sự gần gũi của anh, mà con ngươi ảm đạm rung động lộ ra tia sáng.

Anh quyết đoán nói: "Vết thương ngoài rất nhiều, tâm trí không ổn cho lắm, hiện tại con muốn dẫn đến nhờ dì khám một chút."

Chủ nhiệm Từ thoải mái đồng ý: "Vừa lúc dì ở bệnh viện làm thêm giờ, bọn con đến đây đi."

Sau khi Tiêu Chiến cúp điện thoại, anh đắn đo đưa tay ra, đẩy trán cún con một cái, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc, tránh hình thành cho cậu ỷ lại mình nhiều hơn: "Đi ra."

Cún con nói gì nghe nấy, men theo hơi ấm trên ngón tay anh, từ lỗ hổng nhỏ bò ra ngoài, cố hết sức dựa sát tường đứng ngay ngắn.

Tiêu Chiến kéo cậu ngồi xuống bậc thang, khom người dặn dò: "Tôi lên lầu cho chó ăn trước, chờ xe đến sẽ xuống ngay, tôi dẫn cậu đi bệnh viện."

Nói qua nói lại ba lần, cảm thấy cậu đã hiểu, anh mới đứng dậy đi lên trên, đi được hai bước lại nghe thấy thanh âm khác lạ. Anh quay đầu nhìn lại, mắt cún con hốt hoảng, chóp mũi cũng đỏ, nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau anh giống như làm sai việc gì.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ không thể làm gì khác đành dẫn theo cậu. Đến cửa phòng ở tầng ba, cậu tựa như biết mình không được chào đón, không dám tiến lên, đàng hoàng ngồi ôm đầu gối ở bên ngoài, nghiêng đầu nhìn anh.

Dễ...dễ thương!!!

Hai bên thái dương Tiêu Chiến không ngừng giật giật, quyết định không đóng cửa, vừa đi vào Xoài đã bổ nhào tới, anh ôm lấy thằng nhóc này, nhẹ giọng dỗ nó hai câu, lấy thức ăn cho chó đổ vào chậu đồ ăn, cho nó ăn.

Cún con nằm trong chỗ mờ tối, nhìn trừng trừng vào bên trong nhà, lông mi run rẩy, môi khô khốc mím chặt, nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Tiêu Chiến mở tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác oversize lớn nhất, tiện tay cầm lấy khăn ướt, đúng lúc xe của Bạch Hiểu đã tới dưới lầu, anh lấy áo khoác trùm lên trên người cún con: "Đi thôi, đi gặp bác sĩ."

Bạch Hiểu thề với trời, trước buổi tối hôm nay, miệng anh ta chưa bao giờ há to đến như vậy.

"Đây là ai? Cậu vội vàng hơn nửa đêm gọi tôi đi bệnh viện, sao còn dẫn theo một người nữa?"

Tiêu Chiến tranh thủ nhìn Bạch Hiểu một cái, tạm thời không giải thích sự bất ngờ tối nay, lạnh lùng nói: "Cún con lang thang, không phải anh đề nghị em nhặt về à?"

Nhịp tim Bạch Hiểu lên thẳng đến hai trăm tám, lái xe chạy như điên, trên đường đến bệnh viện, anh ta vểnh tai nghe động tĩnh ghế sau, mỗi một phút đều cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

"Khăn ướt đây, cậu tự lau mặt một chút, khóe miệng cũng rách rồi."

"..."

Nội tâm Bạch Hiểu không ngừng chửi bậy: Sao miệng lại rách, cắn, cắn à? Chẳng nhẽ do hôn môi quá mãnh liệt? Sao Tiêu Chiến có thể hung ác như vậy!

"Không hiểu? Hay là không còn sức nữa rồi?"

"..."

Con ngươi Bạch Hiểu chấn động: Đến cả sức cũng không còn! Giữa đêm khuya, một người đàn ông lâm vào tình trạng như này thì còn có thể là vì gì chứ, không phải là trên... trên giường dùng sức nhiều quá sao!

Một lát sau, giọng anh nhẹ chậc một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Được, tôi lau cho cậu, nhưng mà tôi không biết nặng nhẹ, cậu đau cũng đừng khóc, mở áo sơ mi ra chút đi, cổ còn dính máu."

Gương mặt của Bạch Hiểu vàng tái đi, rung động đến mức hoài nghi nhân sinh, anh ta quen Tiêu Chiến mấy năm, giờ mới biết được anh còn có sở thích SM đấy?

Trăng thanh gió mát, minh tinh phong tình cắn nát môi thiếu niên tuấn tú nhà người ta, phiên vân vũ khúc, đến mức không còn sức để lau mặt, ngay cả cổ trắng thon dài như vậy cũng phải đổ máu?

Khó trách phải đến bệnh viện ngay trong đêm.

Nào còn nhân tính, cặn bã đến cùng cực.

Ở ghế ngồi phía sau, Tiêu Chiến bật đèn, rút ra khăn ướt khử khuẩn từng chút một mà lau khóe miệng cho cún con, tiếp đó lau đến mi mắt, gò má, lúc chạm phải vết thương cậu vô cùng đau đớn, cắn răng chịu đựng, sán đến gần hơn một chút, dùng vầng trán đã chùi sạch sẽ len lén chạm anh.

Bạch Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu thấy được, nội tâm như động đất cấp tám.

Thiếu niên tuấn tú bị chơi hỏng còn lấy lòng anh, quả thực quá thê thảm, cậu ta muốn khóc thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro