Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng khám khoa thần kinh bệnh viện đèn sáng suốt đêm, chủ nhiệm Từ ngồi trong phòng làm việc, cố hết sức đè sự ngạc nhiên xuống, sắc mặt như thường trước bệnh tình không nhẹ của cún con.

Tiêu Chiến là con trai duy nhất của bạn thân bà. Kể từ năm ngoái, sau khi những người yêu thương lần lượt qua đời, Tiêu Chiến mất đi cha mẹ, tính tình càng ngày càng lạnh nhạt, người có thể khiến anh giữa đêm khuya mang tới nhất định có quan hệ đặc biệt, chỉ là...

Chủ nhiệm Từ dặn dò trước: "Con phải chuẩn bị tinh thần một chút, vết thương ngoài da là chuyện nhỏ, trí óc của cậu ấy mới là chuyện lớn."

Bởi vì Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh, cảm xúc cún con vẫn luôn ổn định, ngốc nghếch nghe Từ chủ nhiệm nói, cậu mơ hồ cảm giác mình là thứ phiền toái khiến người khác chán ghét, bả vai cậu căng cứng lên, ngón tay nắm lấy mép ghế dựa, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Tiêu Chiến, sợ anh xoay người rời đi.

Tiêu Chiến bị ánh mắt này quấy nhiễu đến mức tâm trí không yên, dứt khoát giờ tay che đôi mắt cậu lại: "Đừng nhìn tôi."

Vừa lúc Bạch Hiểu đóng tiền trở về, thấy tình cảnh này, mũi đau xót, ăn xong liền bỏ, còn đối xử với người ta hung dữ như vậy, vô cùng cặn bã!

Kế tiếp là liên hệ với các bác sĩ khác để tiến hành hệ thống kiểm tra toàn diện, cún con bị mang đi, không yên tâm mà giãy giụa chống cự, nhưng Tiêu Chiến lại đang ở đây, cậu không thể tàn bạo được, chỉ ho khan nhìn anh chăm chú, nước mắt lã chã ướt át.

Tiêu Chiến không có cách nào, đau đầu đi theo sau, không phải do anh muốn mặc kệ, chủ yếu bởi vì... cún con phải cởi quần áo.

Các bác sĩ đều bó tay không có cách nào, nếu tiếp tục cởi nữa cún con sẽ bị thương, ai nấy đều không thể ra tay, chỉ có thể để Tiêu Chiến cởi.

Dưới sự quan sát của một đám người, Tiêu Chiến mặt lạnh mở nút áo cún con, ánh đèn chiếu lên khiến cho da cậu trắng như băng, ở dưới ánh sáng rõ ràng có chút trong suốt, vết thương lớn nhỏ khắc ở trên bắp thịt, trông vô cùng đáng sợ.

Cún con ngoan ngoãn, cúi thấp đầu dán vào Tiêu Chiến, có chút thẹn thùng, lỗ tai ngày càng đỏ.

Tiêu Chiến chịu đựng không nhìn xuống dưới, ánh mắt bị dây chuyền trên cổ cậu thu hút.

Dây chuyền giá không rẻ, nhưng mặt dây đeo lại là đồ chơi nhỏ bằng nhựa rẻ tiền. Từ trước tới nay anh chưa từng có cảm giác quen thuộc giống như vậy, anh nghĩ lại, khi còn bé hình như loại này rất phổ biến, mua rất nhiều cái, có khi đã vứt ở đâu không biết.

Sao cún con lại đeo một đồ vật như vậy.

Tiêu Chiến dừng việc đoán mò, hít sâu một cái, nắm tay từ từ đi xuống, để vào mép quần dài của cậu, hàm răng ngứa ngáy.

Anh gằn từng chữ một: "Tự cậu cởi đi."

Mắt cún con trong sáng không tạp niệm, cũng không động đậy.

Tiêu Chiến tăng giọng lên: "Nhắc lại lần nữa, tự cởi!"

Bị anh quát, mắt cún con nhanh chóng đỏ lên, ẩm ướt mỹ lệ.

Tiêu Chiến giật mình, không tự chủ được hạ âm lượng xuống, dùng giọng điệu như dỗ Xoài: "Ngoan, nghe lời, tự mình cởi quần."

Lúc này cún con mới phối hợp, cậu phát hiện tay Tiêu Chiến vẫn đặt ở ngang hông mình, cậu dè dặt trùm tay lên, cùng anh kéo xuống.

Bịch.

Quần rớt.

Mặt Tiêu Chiến không chút biểu cảm, lạnh lùng hờ hững giống ngày thường, trấn tĩnh xoay người nói: "Xong rồi, mọi người kiểm tra đi."

Sau đó anh đi về phía trước hai bước, lặng lẽ vịn tường, che đi khuôn mặt đang nóng bừng do máu dồn lên.

... Bà nội nó.

Gần hai giờ sau, đã có kết quả kiểm tra toàn bộ, để trên bàn làm việc chủ nhiệm Từ. Trừ vết thương ngoài, máu, các cơ quan nội tạng, còn bao gồm các kiểm tra khảo sát chẩn đoán trí óc.

Chủ nhiệm Từ than thở: "Tất cả đều là vết thương ngoài da, đa phần đã xử lý sơ qua ở bệnh viện rồi, không có chuyện gì. Nội tạng cũng không có vấn đề, không điếc không câm, có thể nói chuyện bình thường, nguyên nhân cậu ấy một mực không nói chuyện..."

Vẻ mặt bà có chút thương hại: "Là do cậu ấy không biết nói."

Tiêu Chiến cau mày.

"Chúng ta không biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, trước mắt xem ra không phải là do bẩm sinh, xác suất lớn là sau này bị thuốc hay gì đó ảnh hưởng, dẫn đến trí óc cậu ấy chỉ dừng ở trình độ trẻ con. Trừ bản năng, gần như không có năng lực làm việc khác."

"Không có người dạy cậu ấy nói chuyện, viết chữ, thế giới này với cậu ấy là trống rỗng. So với một đứa trẻ thật sự, cậu ấy còn khó khăn hơn, dù sau này có người chăm sóc, dạy cậu ấy thật kiên nhẫn thì cậu ấy cũng không có khả năng trở lại làm một người bình thường."

"Cậu ấy là bệnh nhân, là loại bệnh không cách nào chữa khỏi, con hiểu không?" Chủ nhiệm Từ lo âu nhìn Tiêu Chiến chăm chú, ý vị sâu xa hỏi: "Chiến Chiến, không phải con...định chăm sóc cậu ấy chứ?"

Cún con đứng ở một bên, cậu không nghe hiểu được lời nói quá phức tạp, nhưng mà cậu sẽ nhìn biểu cảm, sẽ nghe âm điệu.

Cậu biết cái gì là ghét bỏ, cái gì là lạnh lùng.

Tất cả sự sợ hãi trong cơ thể vào giây phút này như bị quét qua, xé nát cậu.

Bầu không khí ngưng đọng.

Sau khi im lặng một lát, cuối cùng Tiêu Chiến lên tiếng, trịnh trọng nói: "Trước kia con không quen biết cún con này, cho nên còn có một việc con không hiểu. Tại sao cún con lại mất trí như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không nhớ, làm sao có thể cố chấp đến thế, từ khi gặp mặt đã ngốc nghếch đi theo con mà không đi theo ai khác?"

Biểu cảm chủ nhiệm Từ có chút phức tạp.

"...Con từng nghe qua in vết chứ?"

Tiêu Chiến khẽ run, ngay sau đó hai mắt trừng lớn.

In vết, không phải là mấy câu chuyện trong truyện cổ tích hay đọc lúc nhỏ sao. Vịt con mới sinh ra sau khi phá vỏ, nhìn thấy bất kể thứ gì đầu tiên, cũng sẽ đi theo phía sau mông vô điều kiện?

Không khí cứng lại đến kỳ dị.

Mặt cún con đầy luống cuống.

Tiêu Chiến không tưởng tượng được mà nhìn cậu một lúc thật lâu, từ từ mở miệng.

"Cho nên...con đây là trong lúc vô tình, trở thành cha rồi?"

Vốn dĩ trong lòng chủ nhiệm Từ nặng trĩu, nhưng nghe Tiêu Chiến nói như vậy thì không khỏi bật cười, bà lắc đầu: "Nói con làm cha thì có chút nói quá, không đến mức như thế đâu, vả lại chúng ta cũng không thể loại trừ những khả năng khác có thể xảy ra được, hành vi in vết chỉ là lời giải thích hợp lý nhất vào lúc này mà thôi."

Tầm mắt bà dừng trên người cún con đang siết chặt cơ thể của mình, nỗi lo lắng trong lòng bà ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Theo nghề y nhiều năm như vậy, số bệnh nhân trưởng thành mắc chứng mất trí nhớ bà từng gặp là vô số kể, người nào mà chẳng phải là gánh nặng, là phiền phức trong gia đình chứ. Hai phương diện kinh tế và tình cảm tra tấn dày vò họ, tuy rằng bà đồng cảm với những cảnh ngộ đó, nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận để Tiêu Chiến gần gũi với một người như thế.

Nhưng mà bệnh nhân này lại một mực ngoan ngoãn nghe theo lời của Tiêu Chiến, đến nỗi cậu còn tin tưởng và ỷ lại một cách hoàn toàn triệt để, bề ngoài lại quá mức gây chú ý.

Bà rất sợ Tiêu Chiến nhất thời xúc động mà nhận phải một củ khoai nóng bỏng tay.

Chủ nhiệm Từ định khuyên nhủ Tiêu Chiến, nhưng lại bị Tiêu Chiến nhanh hơn một bước, anh hỏi: "Nếu thật sự là hành vi in vết, vậy có phải trong một thời gian ngắn, cậu ta nhất định sẽ không chịu tiếp nhận những người khác nữa đúng không ạ?"

Cún con chống cự người khác kịch liệt như vậy, nếu tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài, chỉ sợ mỗi ngày đều lành ít dữ nhiều. Càng đừng nói đến việc giao cho đồn cảnh sát và trạm cứu trợ, từng giây từng phút bị bắt nhốt như một tội phạm nguy hiểm.

"... Có thể nói như vậy."

Tiêu Chiến lại hỏi: "Vậy chờ thêm 1-2 tháng, sau khi trạng thái cậu ta ổn định lại, chắc là có thể dần chuyển biến tốt đẹp chứ ạ?"

"Theo lý thuyết thì có thể." Chủ nhiệm Từ trả lời: "Khi bệnh nhân từng bước làm quen với cuộc sống xã hội, tình tiết chim non phai nhạt dần, khi đó cậu ta có thể tiếp nhận người khác ngoài con."

Tiêu Chiến gật đầu, đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú không chớp của cún con.

Anh đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần, ướt át và xinh đẹp. Nhưng không lần nào giống như bây giờ, sợ hãi cầu xin, lại bất lực mà nhẫn nại, lo sợ bản thân làm sai một việc gì đó rồi bị anh ghét bỏ.

Cún con không dám động đậy, giống như một viên đá nhỏ, toàn thân che kín bởi những vết nứt, anh chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cậu ra, cậu sẽ bất lực vỡ tan thành bột phấn dưới chân anh.

"Chiến Chiến, rốt cuộc con tính thế nào?" Chủ nhiệm Từ không nhịn được mà hỏi đến cùng.

Tiêu Chiến đứng lên, bình tĩnh nói: "Dì Từ, con biết dì lo lắng cái gì, nhưng nếu không có cậu ấy, đêm nay con không biết đã xảy ra chuyện lớn đến thế nào. Ít nhất trước khi cậu ấy có thể tiếp nhận người khác, con phải chăm sóc cậu ấy ạ."

Bác sĩ Từ muốn nói lại thôi, buồn rầu thở dài một tiếng.

Nếu chỉ riêng bệnh mất trí nhớ thì không sao, bà chỉ sợ rằng bệnh nhân này còn có thêm những triệu chứng kỳ lạ hơn vẫn chưa biểu hiện ra ngoài...

Nhưng với tính cách của Tiêu Chiến, một khi đã quyết định cái gì thì không ai có thể thay đổi được.

Chi bằng chờ triệu chứng thật sự biểu lộ ra ngoài, khiến cho bản thân Tiêu Chiến một lần nữa từ bỏ quyết định của mình.

Bạch Hiểu ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lúc ban đầu, anh ta không hiểu vì sao phải đi xem bệnh, còn phải làm kiểm tra toàn thân mấy vấn đề riêng tư. Về sau lại lờ mờ cảm thấy có điều gì không đúng lắm liền đi nghe trộm một chút, sau đó thì hoàn toàn bối rối.

Chờ tới lúc Tiêu Chiến dắt cậu trai trẻ đi ra, anh ta mới nhảy dựng lên: "Rốt cuộc tình hình thế nào?"

Anh ta chỉ vào cún con và buột miệng nói ra: "Cậu hành người ta lăn giường lăn đến mức bị thương, giờ lại còn phát ngốc luôn đấy à?!"

Ngay cả việc phủ nhận Tiêu Chiến cũng lười làm, anh lạnh lùng "Ừ" một tiếng: "Đúng rồi, cho nên chúng ta phải chịu trách nhiệm với cậu ấy."

Đúng là vậy đấy.

Lúc thì là người cha vui vẻ khi gặp con trai.

Lúc thì là minh tinh với dục vọng quá độ và tiểu tình nhân ốm yếu bị anh điên cuồng ép khô.

Tiêu Chiến đưa tay chống cằm: "Trong nhà anh có quần áo mới hay không, hôm nay muộn quá em không kịp mua."

Bạch Hiểu quá hoảng sợ, đầu óc ngưng trệ, máy móc nói: "Có."

"Đi thôi."

Lúc này Bạch Hiểu mới nhìn ra mấu chốt, vội vàng túm lấy Tiêu Chiến: "Cậu làm thật đó à? Thật sự muốn đem cậu ta về nhà nuôi? Tương lai của chính mình còn chưa rõ ràng, điều kiện kinh tế cũng không tốt lắm, với cả căn phòng chỉ lớn có bấy nhiều, cậu nuôi kiểu gì đây hả?! Nếu thật sự là tình huống nguy cấp, không bằng cậu để cậu ta ở nhà tôi trước hai ngày đi, sau đó lại giải quyết chuyện này sau cũng được mà!"

Tiêu Chiến đứng lại, đột nhiên buông tay ra, sau đó đẩy cún con đến trước mặt Bạch Hiểu: "Anh có thể thử xem, xem có đủ năng lực mang cậu ấy đi hay không."

Anh vốn tưởng rằng cún con sẽ lập tức cự tuyệt, trở về bên người anh.

Nhưng không nghĩ tới, phản ứng của cún con vậy mà cứng đờ, một chút huyết sắc vừa mới xuất hiện trên mặt trong chốc lát liền biến mất, cậu ngơ ngác nhìn anh, một hàng nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt lăn xuống.

Tưởng chừng như một sợi dây bị kéo căng đến tận cùng, vất vả lắm mới chống đỡ được, nhưng cuối cùng lại đứt phăng chỉ vì một câu nói đùa vừa rồi.

Trái tim Tiêu Chiến khẽ nhói.

Anh vội vàng kéo cún con trở về, lau vết nước mắt trên mặt cậu đi, nhẹ nhàng an ủi: "Không phải tôi đuổi cậu đi thật, nếu tôi đã hứa sẽ chăm sóc cậu, nhất định sẽ không nuốt lời."

Bạch Hiểu khó có thể đồng ý với việc này: "Tiêu Chiến, tôi kêu cậu nhặt một con chó nhỏ chứ không phải kiểu thân cao chân dài thế này đến chiếm chỗ. Cho phép cậu yêu đương nhưng không phải loại yêu đương dưỡng dục kiểu này, mau tỉnh táo lại đi, tôi..."

Tiêu Chiến cắt ngang lời nói của anh ta: "Trước khi phản đối, đầu tiên anh cần phải nghe xem, buổi tối ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Nửa giờ sau, Bạch Hiểu lấy thân phận người đại diện gọi điện lần thứ ba cho cảnh sát nhân dân Trần Vũ, tức giận đến mức đạp một cái thật mạnh lên lốp xe, anh ta chửi ầm lên suốt ba mươi phút đồng hồ, toàn bộ quá trình không có một chữ nào lặp lại.

Tiêu Chiến thuần thục che tai cún con: "Đừng có dạy hư con nít, mắng đủ rồi thì mau nói chuyện chính đi."

Sắc mặt Bạch Hiểu đỏ bừng: "Tôi hận không thể quật mã ba đời tổ tông tên Khương Viện kia! Cậu đoán không sai, bọn họ đã biết được vị trí trong lúc cậu đã khỏi nhà vào buổi chiều, tiếp đó nhân lúc siêu thị bên ngoài tiểu khu tổ chức giảm giá mà đến gõ cửa từng nhà để các ông cụ, bà cụ trong tầng của cậu đến đó xếp hàng. Chờ lúc thấy cậu trở về thì lập tức cho siêu thị đốt pháo hoa bao trùm mọi động tĩnh, cho dù cậu có hét đến vỡ cổ họng ở bên trong hành lang cũng sẽ không có ai nghe thấy!"

Nếu không có cún con...

Bạch Hiểu đổ mồ hôi lạnh.

Tuy rằng hung thủ đã bị bắt, nhưng tin tức sớm đã truyền ra ngoài. Khương Viện rút lui đúng lúc nên việc lần theo dấu vết của cảnh sát bị kẹt lại một chỗ, không có tiến triển gì thêm, cũng không thể dựa vào những điều đó mà dây mơ rễ má gì với Khương Viện.

Cho dù trong lòng biết rõ hắn ta chính là người khởi xướng, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có biện pháp nào.

Bạch Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Chiến, cậu có thiên phú như vậy, rõ ràng nên đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Hiện tại bị một đứa rác rưởi dựa vào kim chủ ức hiếp đến tận cửa nhà, mạng thiếu chút nữa không còn! Thế mà cậu vẫn còn chán chường muốn rút khỏi giới sao?"

Tiêu Chiến không nói gì, đột nhiên anh cảm thấy hai lòng bàn tay mình có chút ngứa.

Anh lấy lại tinh thần, nhớ đến hai tay vẫn còn đang bịt tai cún con, cậu giống như quên mất vừa rồi bản thân suýt chút nữa bị vứt bỏ, ngoan ngoãn ở giữa hai bàn tay anh, cẩn thận trở mình thật nhẹ, dùng đôi tai lạnh lạnh khẽ dụi lên da anh.

Bị anh phát hiện rồi...

Cún con căng thẳng mím môi, lại không nhịn được mà ngáp một cái, lông mi ươn ướt.

Tiêu Chiến bất giác mỉm cười, ở trên đầu cậu xoa nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Anh bình tĩnh nói: "Bạch Hiểu, anh đã làm cho em quá nhiều thứ rồi, dựa vào lễ trao giải lần này, vất vả lắm mới ổn định được công việc của anh, em không hy vọng anh tiếp tục vì em mà bị công ty làm khó dễ."

"Em có kế hoạch cho con đường phía trước của mình, anh đừng quan tâm, trước tiên cứ đưa bọn em trở về đi."

Anh nhíu mày nhìn về phía cún con: "Đứa nhỏ nhà em buồn ngủ rồi."

Một bụng chữ của Bạch Hiểu bị tắc ngang ở cổ họng, anh ta hiểu được bây giờ tranh luận cái gì cũng là thừa thãi.

Cún con có ơn cứu mạng, anh ta cũng không thể tiếp tục ngăn cản không cho anh chăm sóc cún con.

Bạch Hiểu tới chỗ ở của mình trước, thu xếp một đống quần áo mới đưa cho Tiêu Chiến, sau đó đưa hai người trở về nhà, đảm bảo cả hai an toàn rồi mới rời đi.

Cún con ôm trong ngực một túi đồ lớn, lần thứ hai đứng trước cửa nhà Tiêu Chiến, ngón chân giấu bên trong đôi giày bẩn thỉu chật chội khẽ co quắp.

Tiêu Chiến đẩy cửa ra, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Mặc kệ cậu có thể nghe hiểu hay không, tôi cũng phải nói. Nhà của tôi không lớn, hoàn cảnh cũng không tốt lắm, không thể cho cậu cuộc sống chất lượng tốt gì được, cậu có thể suy nghĩ cho kỹ."

Anh quay đầu lại, cong môi: "Cậu chắc chắn muốn ở lại sao?"

Khe cửa càng lúc càng mở lớn, nhiệt độ ấm áp đập thẳng vào mặt. Đó là nhà, ngôi nhà có anh, cậu không cần tiếp tục trốn dưới mái hiên, mỗi khi trời mưa lại phải tìm một mái ngói cũ nát nương thân.

Trong cổ họng cún con phát ra âm thanh khàn khàn, vội vã chen chân bước vào, kết quả cậu bị một bóng dáng nhỏ màu trắng mềm mại chắn ngang đường đi.

Lông trên lưng Xoài đều dựng đứng hết lên, nó sủa to với cún con, muốn đuổi cậu đi ra.

Cún con đã bị thương rất nhiều, cộng thêm vài ngày không ăn cái gì như thế, lúc này cậu vô cùng yếu ớt, suýt nữa bị nó đẩy ngã.

Tiêu Chiến đóng cửa lại, nghiêm túc quát lớn: "Xoài im lặng! Không được sủa!"

Xoài tủi thân gần chết, kêu ư ử không ngừng, Tiêu Chiến ngồi xổm người xuống kéo nó đến ôm vào lòng, xoa xoa lông nó, nhẹ giọng nói: "Nghe lời, từ hôm nay trở đi cậu ấy cũng là người trong nhà, tuổi tâm lý của cậu ấy còn nhỏ hơn so với em, em đừng hung dữ."

Anh nói xong thì cúi đầu, thân thiết hôn lên đầu Xoài.

Xoài nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng, lông mi màu trắng ngước lên vừa phòng bị vừa khiêu khích trừng mắt nhìn kẻ xâm phạm.

Cún con lui về sau một chút, phần lưng phía sau dán lên cánh cửa, ngây ngốc nhìn bộ dạng Tiêu Chiến hôn nó.

Trước giờ cậu chưa từng nhận được những điều ấy, không thể tưởng tượng được khi được hai tay ôm, được môi đụng chạm là cảm giác như thế nào. Cậu dùng hết sức bình sinh mà ghen tị, cuối cùng chỉ còn lại một suy nghĩ nhỏ nhoi trong đầu.

Nếu cậu cũng làm anh thích giống như nó, có phải sẽ không bị đuổi đi không.

Tiêu Chiến chơi đùa với Xoài xong, bước vào phòng ngủ tìm một bộ chăn gối không dùng đến đặt lên sô pha trong phòng khách.

"Muộn quá rồi, nếu để cậu tắm rửa kỹ càng các thứ nữa, nói không chừng phải đến lúc trời sáng luôn mất. Tốt nhất cậu vẫn nên đi ngủ trước đi, có chuyện gì chờ ngày mai rồi nói sau."

Anh dặn dò đơn giản xong mọi thứ, xác định cún con đã hiểu hết ý của anh mới sức cùng lực kiệt trở về phòng mình.

Anh có thể chống đỡ đến tận bây giờ, thật sự đã xem là một kỳ tích.

Phòng khách chỉ còn sót lại ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn tường.

Cún con đứng bên cạnh sô pha, cùng lúc đó ngồi đối diện với Xoài đang ngồi chồm hổm.

Xoài hung dữ trừng mắt nhìn cậu, lạnh lùng, đi đến chuồng chó bên tường rồi nằm xuống.

Cún con cúi đầu nhìn bản thân, trên người đều là những vết rách, cực kỳ bẩn. Cậu dùng đầu ngón tay sạch sẽ nhất sờ sờ đệm chăn Tiêu Chiến cho cậu, vừa ấm vừa mềm.

Cậu rút tay về, siết chặt các khớp ngón tay, muốn giữ lại một chút ấm áp kia.

Cậu đi đến bên bức tường, chọn một nơi kín đáo nhất, im lặng nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cuộn mình lại thành một quả bóng nhỏ.

Trong bóng tối u ám, cún con đối diện với bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, lông mi khẽ rung, khóe miệng cong lên một cách khó hiểu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Cậu không phải là kẻ không ai cần tới nữa rồi.

Trong bóng đêm yên tĩnh, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt nhanh chóng biến thành sự khó chịu.

Cún con co chặt người lại, hai tay đè mạnh lên dạ dày trống rỗng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc ướt đẫm.

Cậu đói bụng quá.

Ánh mắt hơi phân tán của cún con vô tình rơi vào cửa ngăn tủ, phía trên kia bày...

Cậu nhặt mấy cái túi to từ trên hành lang về.

Là thức ăn cho chó mà Tiêu Chiến mua, sau khi anh cho Xoài ăn xong thì vội vã đi ra ngoài, quên đóng cửa chỗ đó lại.

Từng khớp xương của cún con đều đang đau nhức, nhọc nhằn ngồi dậy giống như một con rối gỗ nhỏ, trông mong nhìn nơi đó.

Cậu biết đồ kia có thể ăn được...

Cậu cũng chỉ ăn một ngụm nhỏ, một cách lén lút.

Cún con xê dịch thân thể nghiêng tới, tay luồn vào cái túi to, cực kỳ xấu hổ mà bấu một nắm.

Nhiều...nhiều quá rồi!

Yết hầu cậu giật giật, không chống đỡ được khát khao với đồ ăn, đặt thức ăn cho chó tới bên miệng, muốn nhét một ít vào trong rồi trả phần còn lại vào trong cái túi to.

Nhưng tay vừa mới kề sát đến trên môi thì cửa phòng đóng chặt của Tiêu Chiến đột nhiên khẽ chuyển động.

Tiếng vang bất ngờ, cún con luống cuống xoay người, tay run lên, ầm một phát bỏ hết thức ăn cho chó vào trong miệng.

Tiêu Chiến khiếp sợ nhìn cậu.

Hai má cún con bị nhét đến nỗi phình lên, hốc mắt đỏ lên, nỗi sợ hãi vì ăn vụng mà bị đuổi ra khỏi nhà gần như muốn mạng của cậu.

Nôn ra! Ăn vụng thì sẽ không có nhà nữa!

Sau đó.

Ừng ực một tiếng.

Cậu không ngờ là, cậu lỡ nuốt sạch sẽ luôn.

Trước đó, Tiêu Chiến bước nhanh về phía phòng ngủ đóng cửa lại, ngoại trừ cơ thể mệt mỏi còn là vì anh nhất thời không biết, sống trong cùng một không gian với cún con sẽ phải làm thế nào.

Sau khi cha mẹ qua đời, anh không thể khống chế được mà ngày càng trở nên lạnh lùng độc lập, không thích náo nhiệt, không thích nơi đông người. Khóc, cười là cảm xúc tự nhiên của mỗi người, nhưng đối với anh, đây là thứ cảm xúc vô cùng xa lạ.

Ngoại trừ Bạch Hiểu và Xoài, anh gần như không tiếp xúc với mọi người xung quanh chứ đừng nói đến làm quen, sống chung với người nào đó, huống chi lại là cún con ngây thơ.

Dáng người cậu cao gầy đứng ở chỗ đó, gương mặt cậu giống như thiên sứ nhỏ mang đến cảm giác vô cùng trong sáng.

Tiêu Chiến thừa nhận, tối nay anh muốn chạy trốn để điều chỉnh tốt lại tâm trạng, đối mặt với cậu.

Nhưng khi nằm trên giường, anh lại trằn trọc không ngủ được. Anh vừa nhắm mắt, buổi tối định mệnh kia lại hiện lên trong đầu, cảm giác bị bịt miệng nắm đầu lôi đi một lần nữa hiện về. Nhất thời anh cảm thấy không thể thở nổi, trong lúc tuyệt vọng nhất, hình ảnh cún con bước về phía anh hiện lên.

Không được.

Anh xoay người ngồi dậy.

Cún con là một con người bằng da bằng thịt, hiện tại lại một thân một mình, cậu chỉ có thể dựa vào anh. Người là do anh mang về, làm sao chỉ có thể để ý đến tâm trạng của bản thân mình mà để mặc cậu ở ngoài kia được.

Tốt xấu gì cũng phải đi xác định xem cậu có ngủ được hay không.

Tiêu Chiến xuống giường, bước chân nhè nhẹ ra mở cửa phòng. Khi bước ra, anh không ngờ mình sẽ gặp cảnh tượng cún con đang ăn thức ăn cho chó. Tay chân cậu luống cuống, miệng đầy đồ ăn nghẹn đến mức mặt đỏ hết lên.

Rõ ràng là rất khó chịu, đến mức phải dùng sức hít thở. Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu không phải là cầu cứu, mà ngược lại có chút xấu hổ, chật vật?

Trái tim Tiêu Chiến như muốn nhảy lên cổ họng, anh chạy nhanh đến phòng bếp rót một cốc nước ấm nhét vào tay cún con, nghiêm khắc nói: "Uống nước cho trôi đi! Nuốt xuống thật chậm! Sao cậu lại ăn thức ăn cho chó chứ!"

Cún con uống nước, vô cùng khó khăn mà nuốt xuống, trước mắt nổ đom đóm, toàn thân run rẩy đến mức làm rơi cả cốc nước trong tay. Nhiệt độ trên người nhanh chóng hạ xuống, dưới tình thế cấp bách cậu duỗi tay với qua, cầu khẩn nắm lấy đầu ngón tay anh.

Anh đang tức giận?

Cậu sẽ không ăn vụng nữa, đừng đuổi cậu đi.

Lúc này, Tiêu Chiến cuối cùng cũng phản ứng lại, lông mày nhíu chặt.

Thức ăn cho chó không thơm ngon gì, dưới tình huống bình thường không ai lại đi ăn nó. Anh hỏi cún con về việc này cũng cảm thấy rất buồn cười. Còn có thể là vì sao? Còn không phải do cậu quá đói sao?

Đúng là do anh quá qua loa rồi, căn bản không suy nghĩ cẩn thận đến tình cảnh của cún con. Cậu lưu lạc ở bên ngoài, nào có được ăn uống tử tế. Có lẽ sữa bò và mấy miếng lạp xưởng nhỏ, là những thứ duy nhất mà cậu được ăn mấy ngày qua. Cậu còn chạy đến tặng cho anh, vậy mà bản thân mình lại không thèm động vào.

Trong ngực Tiêu Chiến có chút chua xót xa lạ nổi lên, khiến cho trái tim anh hơi rung động.

Anh nhìn về phía ghế sô pha. Cái giường mà anh chuẩn bị cho cậu vẫn nguyên vẹn như vậy, nhưng góc tường có một vết khô của bụi bẩn.

Cún con cũng chú ý tới, đôi mắt hồng hồng bỗng trừng lớn.

Chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, cậu đã chạy như bay đến chỗ đó, dùng ống tay áo lau sạch bụi bẩn, cổ họng phát ra những âm thanh khe khẽ đáng thương, rồi khoa tay múa chân chỉ chỉ trên mặt đất, xoay đầu bất an nhìn Tiêu Chiến.

Đuôi mắt cậu hẹp dài rũ xuống, thấy anh không nói gì thì không ngừng thu nhỏ miếng đất kia lại. Thu nhỏ, thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại một vòng nhỏ chỉ đủ để ngồi xổm.

Không cần cậu nói ra, Tiêu Chiến đã hoàn toàn hiểu ý của cậu.

Em chỉ cần một góc như vậy là được rồi, sẽ không chiếm nhiều diện tích.

Em đảm bảo sẽ không ăn vụng cái gì nữa.

Giữ em lại được không?

Cầu xin anh.

Tiêu Chiến nghĩ, Bạch Hiểu nói rất đúng. Dù nghĩ theo cách nào đi chăng nữa thì anh đúng là quá tồi tệ.

Sao có thể để cún con sống một cách tồi tàn như vậy chứ.

Anh nói: "Cậu chờ tôi ở đây."

Tiêu Chiến không biết nấu ăn, bình thường cũng chỉ sống cho qua ngày, trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng đồ ăn vặt lại không thiếu. Nhưng mà cún con nhịn đói đã lâu, dạ dày đang rất yếu, không thích hợp ăn đồ ăn vặt. Vì vậy anh dùng hai hộp gạo nếp nấu cháo, đổ ra nồi nhỏ đun lên.

Hương thơm từ bếp vừa bay ra, anh đã thấy cún con từ cửa tiến vào nhìn Xoài một cách thèm thuồng, khe khẽ nuốt nước miếng.

Cậu nghĩ đó là của Xoài.

Tiêu Chiến không để ý đến nồi cháo vẫn còn đang nóng mà bê tới cho cậu, lúc này anh mới nhìn thấy vết thương cũ trên người cậu, thấp giọng nói: "Há miệng..."

Cún con ngoan ngoãn mở miệng, ngay sau đó một muỗng cháo mềm mịn thơm phức được đút vào.

Đôi mắt ảm đạm ngay lập tức ánh lên tia sáng, chớp mắt một cái, cả người cậu như bừng sáng, trong đôi mắt là hình ảnh phản chiếu của anh.

Miệng cún con ngậm cháo luyến tiếc không muốn nuốt, nhưng lại sợ ăn chậm khiến anh không vui. Cậu vui mừng nâng bát nhỏ lên, miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống một ngụm lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, thấy anh không tỏ ra tức giận lại không chút phòng vệ mà nở nụ cười.

Tiêu Chiến lại bị khuôn mặt tuấn tú này đánh bại một lần nữa.

Đúng là đang khiêu khích tinh thần chiến đấu của một người nhan khống như anh đây mà.

Xoài đã thức dậy từ lâu, nó ngồi xổm bên cạnh như hổ rình mồi, căm tức nhìn cún con. Cún con ôm bát cháo, chậm rãi nghiêng người, để lại cho Xoài một bóng lưng.

Xoài rất tức giận.

Tiêu Chiến nhìn cún con, quần áo trên người cậu quá bẩn, chẳng trách cậu không dám ngủ trên sô pha. Anh tìm được một bộ quần áo mới ở trong túi mà Bạch Hiểu đưa, bỗng nhiên anh giật mình.

Tiêu Chiến cứng người, nói: "Cái đó... Cậu có thể tự mình tắm rửa được không?"

Viền môi tinh tế của cún con còn dính một ít cháo, vẻ mặt trông rất vô tội nhưng ngược lại bả vai lại vì khẩn trương mà căng lên, giống như nếu cậu không tự tắm được thì sẽ bị mắng một trận, bị đuổi ra khỏi nhà.

Tiêu Chiến vỗ vỗ trán thở dài, bước về phía phòng tắm, mở nước trong bồn tắm, ném vào trong bồn cục xà phòng rồi xả nước cho đến khi đầy bồn.

Anh dắt cún con vào trong, giúp cậu cởi quần áo ngoài, trên miệng vết thương hoặc là đã được bịt băng dính chống nước hoặc là đã được bọc lại bằng màng bọc thực phẩm, anh vừa làm động tác ra hiệu, vừa lạnh giọng chỉ huy: "Tự mình cởi nốt những phần còn lại, bước vào bồn tắm đến khi nước đến ngực mới được dừng lại. Không có sự cho phép của tôi, không được phép nhúc nhích, nghe không?"

Tiêu Chiến ở ngoài cửa đợi hơn mười phút mới gõ cửa đi vào. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý với hình ảnh bên trong, nhưng khi bước vào, máu nóng trong người vẫn trào lên.

Nước rất nóng, trong phòng có một tầng sương mù mỏng, sau khi xà phòng đã tan ra chỉ để lại một màu xanh.

Nhìn thân hình ngồi trong bồn tắm, làn da trắng lạnh bị hơi nóng làm cho đỏ lên và đôi môi tái nhợt cuối cùng cũng có chút sức sống. Hướng lên trên là cái mũi cao thẳng, đôi mắt ẩm ướt như có ánh nước, hàng lông mi đen dài như đang nhỏ nước.

Tiêu Chiến bước qua làn sương, đi đến bên cạnh bồn tắm.

Cơ thể rắn chắc thơm tho, ánh mắt ngây thơ trong sáng.

Tiêu Chiến hít vào một hơi, muốn gọi cậu một tiếng "Cún con". Nhưng hai chữ tới bên miệng rồi mới phát hiện ra có điều gì đó khác thường. Ngẫm lại thì không thể gọi như thế được.

Cậu hẳn là nên có một cái tên.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, dùng khăn lông giúp cậu gội đầu. Đầu cún con nhanh chóng bị ướt, cậu cũng không dám né tránh, để mặc anh vò.

"Không biết cậu tên là gì, tạm thời đặt cho cậu một cái tên được không?" Anh suy nghĩ vài ba giây, tùy tiện nói ra một cái tên: "...Điềm Điềm, được không?"

Mặt anh cũng dính chút hơi nước, giọng nói tự nhiên nhẹ nhàng hẳn: "Cậu phải hứa với tôi, khi sống với tôi không được chạy lung lung, không được gây chuyện, không được bày bừa đồ vật trong nhà, không được tự tiện bước vào phòng tôi, không được gây phiền phức cho tôi."

Tóm lại, cái này không cho, cái kia cũng không cho.

Sau khi nói xong, Tiêu Chiến cảm thấy mình có chút độc tài, dừng lại bổ sung thêm: "Nhưng nếu cậu có yêu cầu gì cũng như muốn nói với tôi cái gì, thì trước hết phải mau học cách biểu đạt đi. Cậu nhìn Xoài xem, khi đói bụng còn biết cào cửa và sủa to hai tiếng đấy."

Cún con ở trong bồn tắm trịnh trọng gật đầu, làm bọt nước bay ra dính vào mặt Tiêu Chiến.

Thế nhưng anh lại không cảm thấy ghét bỏ, khóe miệng giật giật, nhẹ giọng kêu: "Điềm Điềm."

Điềm Điềm dùng cái đầu ướt sũng của mình chạm vào người anh, đôi mắt đào hoa cong cong sáng ngời.

Đợi đến khi Điềm Điềm tắm rửa sạch sẽ xong đã là 3h sáng, Tiêu Chiến nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Điềm Điềm với Xoài ngồi xổm trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Điềm Điềm gối đầu trên gối, đang hoài nghi xem bản thân có phải đã bị lạnh chết rồi hay đang nằm mơ. Dùng ngón tay chọc chọc lên người, chọc đến miệng vết thương đau đến thấu xương, cậu mới hạnh phúc đến đỏ bừng mặt, kinh sợ, nhanh chóng bọc kín mình trong chăn.

Là sự thật.

Xoài quay mông về phía cậu, lỗ mũi thở phì phì.

Điềm Điềm cố gắng mở miệng ra, cố gắng phát ra chút âm thanh nhưng không được, cậu có chút thất vọng gục đầu xuống.

Anh nói phải học cách biểu đạt, biểu đạt...chính là học cách nói chuyện.

Nhưng dường như cậu đã mất đi năng lực này.

Điềm Điềm buồn bã ngồi dưới đất, đầy mất mát dùng ngón tay chọc chọc lên bàn trà, ngoài ý muốn chọc đến đuôi Xoài, Xoài nhảy dựng lên: "Áuu."

Áuu... Áuu?

Điềm Điềm kinh ngạc đến ngây người.

Cậu nhìn thấy mỗi lần Xoài nhào tới ôm anh, anh đều rất thích, anh sẽ sờ đầu nó, khẽ hôn nó. Hơn nữa Xoài sẽ cào cửa.

Điềm Điềm thử một chút, mí mắt hơi hồng lên, ngượng ngùng vùi đầu vào gối, chép chép miệng chờ đợi.

-

Tiêu Chiến ngủ cũng không sâu lắm, trời vừa sáng thì anh đã tỉnh dậy, mở khóa điện thoại.

Hai ngày qua, sóng gió trong lễ trao giải kia vẫn chưa kết thúc, những tin tức liên quan đến lễ trao giải vẫn đang rất nóng. Dư luận vẫn đang hướng về một phía, điên cuồng mắng anh. Nhưng cũng có vài người nhảy ra mỉa mai diễn xuất của Khương Viện chẳng ra gì, cho dù danh tiếng của Tiêu Chiến không tốt, cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn ta.

Tiêu Chiến biết những lời này vừa nói ra, phía Khương Viện bên kia nhất định sẽ không chịu nổi mà tiếp tục dẫn lửa lên người anh, đốt anh thành tro.

Điều duy nhất anh có thể làm, là dùng sự thất bại đó để phản kích.

Không bất ngờ gì, Bạch Hiểu đã gọi điện đến, vô cùng tức giận nói: "Tiêu Chiến, cậu hãy nghe cho kỹ, tôi ở bên này mới nghe được một tin, hôm nay có thể đoàn đội của Khương Viện sẽ đăng sự kiện kia lên báo! Tuy rằng không thành công nhưng bọn họ đã chuẩn bị một đống tin đồn, chuẩn bị cả băng ghi âm giả để bôi nhọ cậu dây dưa với nhiều người! Một năm qua có qua nhiều bình luận không tốt về cậu, tuy rằng không phải sự thật, nhưng sẽ có rất nhiều người tin chúng."

"Cho dù chúng ta có thể làm sáng tỏ, nhưng tác dụng được bao nhiêu chứ?" Anh ta tức giận mắng to: "Bịa đặt tin đồn, miệng lưỡi chua ngoa, sẽ không có ai chịu lắng nghe cậu đâu."

Tiêu Chiến bình tĩnh "Ừm" một tiếng: "Đúng lúc em muốn nói với anh một chuyện. Từ giờ trở đi chuyện của em, anh đừng nhúng tay vào, em sẽ nói với công ty lấy tình hình, sau này anh không phải làm người đại diện cho em nữa."

Anh dứt khoát tắt điện thoại, tiếp đó gọi điện cho người phụ trách trong công ty, sau đó đăng nhập vào Weibo của mình, kể lại chuyện tối qua một cách đầy tình cảm và chân thực. Hơn nữa ở cuối bài viết còn công khai @ tài khoản của Khương Viện, gọn gàng dứt khoát đặt câu hỏi: "Sao thế, cậu Khương bị một câu nói của tôi vả đúng chỗ đau, nên nghĩ tới việc dùng cách hèn hạ này trả thù tôi sao?"

Kiểm tra lại một lần nữa, không phát hiện ra lỗi sai nào. Tiêu Chiến gẩy gẩy đầu ngón tay, đăng bài thành công.

Tiểu nhân mới sợ, còn quang minh chính đại thì sợ gì.

Cái anh muốn đã không còn, đồng nghĩa với việc anh không sợ gì cả.

Trong giới này, lời nói ra của mỗi người đều cẩn thận dè dặt, thậm chí còn phải suy nghĩ ba ngày ba đêm. Không sợ cảnh bình yên giả tạo, chỉ sợ không có đường đi, sợ không có tài nguyên.

Mà anh càng không muốn chịu cái tội danh này.

Đã có người muốn tung tin đồn bịa đặt, biện pháp tốt nhất chính là nhanh hơn bọn họ một bước, nhanh chóng tự bộc bạch.

Trong đầu Tiêu Chiến vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu kịch liệt, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa khe khẽ.

Anh thoáng ngây người.

Tạm ngừng vài giây, lại một tiếng.

Tiếng cào cửa nhẹ nhàng này khác xa tiếng cào cửa đầy bạo lực của Xoài.

Âm thanh này... rụt rè, ngoan ngoãn như đi trên băng mỏng, có trộn lẫn trong đó là sự chờ đợi.

Tiêu Chiến mơ hồ đoán ra, trái tim không tự chủ được mà nảy lên một nhịp, anh bước nhanh về phía cửa, điều chỉnh nhịp thở, mở cửa.

Một người cao gầy mặc áo xanh nước biển đứng ở ngoài cửa.

Mái tóc đen hơi dài dài của Điềm Điềm đã bị cậu vén về phía sau tai. Sống lưng cậu thẳng tắp, gương mặt ửng đỏ đầy khả nghi, sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến, đôi mắt cậu trở nên sáng rực căng thẳng chỉ chỉ vào môi mình.

"...Đói bụng?"

Điềm Điềm vội lắc đầu.

Tiêu Chiến biết là không thể nào, nhưng cũng thuận miệng hỏi một câu: "Ý là cậu có thể nói rồi sao?"

Không nghĩ đến Điềm Điềm lập tức kích động gật đầu.

Tiêu Chiến không tin, muốn nói gì đó. Đột nhiên Điềm Điềm rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống giống như đứa trẻ nhỏ làm cho người ta mềm lòng.

Cậu lấy hết can đảm tiến về phía trước, nhân lúc anh không để ý cẩn thận ôm anh vào lòng thật chặt.

Mọi thứ xung quanh bỗng trở lên tĩnh lặng.

Hương thơm đêm qua khi tắm còn lưu lại trên người cậu bao phủ toàn thân anh.

Cơ thể Tiêu Chiến cứng lại, máu trong cơ thể anh bỗng đông cứng lại, toàn thân anh đang gào thét.

Hiện tại anh chỉ nghe thấy những tiếng ong ong, cảm giác được những ngọn tóc mềm mại của cậu đang cọ cọ, kích thích từng tế bào thần kinh trong cơ thể anh.

Nhưng hai giây sau, Điềm Điềm ở bên tai anh giống như động vật cao quý, không sợ hãi đầy tự hào kêu một tiếng: "Áuu...Áuu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro