Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một buổi sáng, Tiêu Chiến đã chịu nhiều đả kích đến nỗi không kịp đội mũ mà gấp rút chạy ra cửa đi thẳng đến nhà sách Tân Hoa gần nhà, tay run run cầm một cái giỏ to không ngừng nhét đầy sách vào bên trong giỏ.

"Dạy trẻ nhỏ phát triển toàn diện", "Mười ngày giúp bé cưng nói chuyện", "Ghép vần vỡ lòng", "Bách khoa toàn thư".

Sau đó nhìn đến quyển "Dạy người nói tiếng người", thái dương Tiêu Chiến giật giật, cuối cùng vẫn oanh liệt bỏ quyển sách vào giỏ.

Cách đó không xa có người nhận ra anh, tranh thủ chụp một kiểu ảnh. Tiêu Chiến căn bản không rảnh để ý đến, để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Vì thế giữa trưa, một hotsearch mới mạnh mẽ xuất hiện nhanh chóng bò lên, thậm chí áp đảo cả tin Tiêu Chiến mạnh mẽ lên án Khương Viện, nội dung là...

#Ảnh đế chưa kết hôn đã có con, một mình xuất hiện tại hiệu sách, đau thương mua sách dạy dỗ con#

-

Điềm Điềm hồn bay phách lạc ngồi ở cửa, sống lưng gầy gò dựa tường, trong tay cậu cầm một tấm thảm nhung nhỏ của trên sofa, động tác chậm chạp che lên đầu.

Tấm thảm quá ngắn, cậu lại quá cao, giống như là con đà điểu nhỏ chui vào trong đống cát, đã giấu được đầu rồi, thân thể vẫn lộ ra bên ngoài.

Dưới tấm thảm, sắc mặt Điềm Điềm đỏ bừng, "Áuu" từng tiếng từng tiếng vô cùng yếu ớt, liều mạng muốn biết giọng của mình có bao nhiêu khó nghe. Vì sao không chiếm được cái ôm hôn của anh, ngay cả xoa đầu cũng không có, ngược lại còn làm cho anh chán ghét?

Khi đó... Anh dùng sức đẩy cậu ra, nghiêm khắc nói một câu "Sau này không được phép tùy tiện ôm tôi như thế", sau đó dứt khoát đi ra ngoài, nhốt cậu lại phía sau cánh cửa, đến bây giờ cũng chưa trở về.

Điềm Điềm xoa xoa viền mắt chua xót, kéo tấm thảm xuống, giấu mình càng kín hơn một chút.

Tiêu Chiến xách một cái túi đầy sách dạy trẻ to trở về, không chút phòng bị mà trông thấy một quả trứng khủng long to lớn đang run nhẹ, anh giật mình.

Anh tiến lên một bước kéo tấm thảm ra, mái tóc đen mềm mại của Điềm Điềm đột nhiên bị vò loạn xạ hết lên. Cậu chưa phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, trong đôi mắt trợn to của cún con trống rỗng và ủ rũ.

Đợi đến khi thấy rõ Tiêu Chiến ở trước mặt, cậu còn chưa kịp vui vẻ thì ý thức được bộ dạng của mình sẽ hù dọa anh.

...Càng thêm bi thương.

Đỉnh đầu xuất hiện một đám mây đen nhỏ sấm chớp đùng đùng.

Tiêu Chiến nhất thời có hơi dở khóc dở cười, anh ngoắc ngón tay về phía Điềm Điềm: "Đứng lên, nền nhà lạnh."

Anh lấy bản ghép vần cho trẻ em vỡ lòng mới mua ra, tìm một khoảng tường trống dán nó lên, lại đặt một chồng sách to từ mỏng đến dày theo thứ tự, đặt trong lòng Điềm Điềm. Sau đó tiếp tục tìm cái kính đeo lên, với một cây thước giả thành cây roi, khua khua thử nghiệm độ mạnh yếu.

Hôm nay anh phải làm một thầy giáo nghiêm khắc.

Một người sống yên lành như vậy, sao lại phát ra tiếng chó chứ?

Điềm Điềm tưởng là cậu sắp bị ăn đòn, rất muốn "Áuu" nói với Tiêu Chiến, để anh hiểu, cho dù có đánh cậu cũng không sao, chỉ cần đừng vứt bỏ cậu. Nhưng nhanh chóng nghĩ đến Tiêu Chiến không thích thế, cậu lại tận lực nhịn không hé răng, ngoan ngoãn đổi chỗ đến ngồi bên chân anh, chờ sự đau đớn ập xuống.

Tiêu Chiến trông thấy bộ dạng cuộn lại mặc người xâu xé này của cậu, trái tim không khỏi bủn rủn, hai tay rục rịch, hận không thể xoa đầu của cậu.

Anh dời tầm mắt, hắng hắng cổ họng: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu học nói đàng hoàng cho tôi, lại đây đọc với tôi âm tiết thứ nhất, A..."

Điềm Điềm như đối diện với kẻ địch.

Học... Học nói?!

Nếu như học tốt, có lẽ anh sẽ không chán ghét cậu.

Điềm Điềm nhanh chóng thẳng lưng, mở miệng, hợp lực rung động dây thanh âm, vừa phát âm "A" ra, chẳng biết sao cái mũi lại chua chua, sau lại phát ra một âm đuôi biến điệu run rẩy: "...Xì"

"Á xì*."

(*Tiếng hắt xì)

Một cái hắt xì đáng yêu nên phát âm vừa rồi không chuẩn.

Điềm Điềm kinh hãi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, sợ anh sẽ tức giận. Hoàn toàn chỉ là một bé đáng thương không nơi nương tựa, phát ra một tiếng động gì cũng lo lắng sẽ bị ghét.

Tiêu Chiến không khỏi kiểm điểm có phải mình đã hung dữ quá rồi hay không. Anh đi qua lấy áo khoác chùm trên người Điềm Điềm để cậu không bị lạnh, thưởng cho cậu một ngón cái khen ngợi, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi: "...Rất ổn, tiếp tục cố gắng đọc."

Lúc này ánh sáng dao động trong mắt Điềm Điềm mới lấp lánh, trên chóp mũi thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu dùng 30 phút học thuộc lòng nguyên âm phụ âm cơ bản, đã có thể nói ra mấy âm và từ đơn giản. Loại tiến bộ này vượt khỏi dự liệu của Tiêu Chiến.

Cậu rất thông minh, hơn nữa... cậu vẫn có bản năng.

Tiêu Chiến cảm thấy mình có thể đi vào phần khó hơn.

Anh kêu Xoài đến, phổ cập khoa học với Điềm Điềm: "Đây là con chó."

Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, nói không lưu loát: "Chó... Chó chó."

Tiêu Chiến hài lòng, tiếp tục chỉ vào mình: "Tôi là chủ nhân của nó, chịu trách nhiệm nuôi nó chăm sóc nó. Nhưng cậu không giống nó, cậu là con người, quan hệ của chúng ta..."

Không đợi anh nói xong, Điềm Điềm cấp bách rướn người về phía trước, lấy tay chống đất, ngẩng đầu, tỏ ra hiểu rõ nhìn anh: "...Chủ nhân!"

Tiêu Chiến ngẩn ra, Điềm Điềm nhích nhích về phía trước, ngón tay cầm góc quần của anh, hai mắt cong lên, ánh sáng nhỏ vụn vặt tràn ra khỏi lông mi, nôn nóng nói: "Chó...chó là em, anh là...chủ nhân."

Câu hoàn chỉnh đầu tiên.

Lần phát âm rõ ràng đầu tiên.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng nghe ra, giọng nói của cậu nghe rất hay, trong trẻo lành lạnh, giống như rừng thông trắng xóa sau trận tuyết lớn. Như làn gió nhẹ lướt qua rừng rậm, mềm mại tương phản với vẻ bề ngoài lạnh lùng và xa cách của cậu, thổi qua tai anh, truyền thẳng tới thần kinh.

Giọng nói thuần khiết như vậy lại dùng để gọi anh là chủ nhân.

Trong ánh nắng, toàn thân cậu như được phủ một tầng ánh sáng vàng, đang thành kính và chăm chú nhìn thẳng vào anh, con ngươi trong mắt không biết đã chuyển đậm từ lúc nào, có một giây phút nào đó đã muốn nhấn chìm Tiêu Chiến ở trong.

Tiêu Chiến không thể tin nổi, anh cũng coi như là người đã gặp không ít sóng gió, lại chỉ vì một câu nói ngây thơ của Điềm Điềm mà mất hồn.

Anh theo phản xạ vươn tay, che miệng cậu lại.

"Không được phép gọi như thế!" Hô hấp của anh hơi nhanh hơn: "Học theo tôi, gọi tên tôi."

Điềm Điềm làm thế nào cũng không thể phát âm ra được chữ "Tiêu", lo lắng đến mức khóe mắt cũng hơi ẩm ướt, Tiêu Chiến bất đắc dĩ chỉ đành từ bỏ: "Vậy thì gọi Chiến Chiến đi."

Chẳng mấy chốc, Tiêu Chiến đã ý thức được, đó chính là quyết định sai lầm nhất của anh.

Con cún nào đó cuối cùng cũng phát ra được âm thanh, hoàn toàn không biết yên tĩnh là thứ gì, đã mê muội việc học tập đến không thể tự thoát ra được. Đi theo phía sau anh, cứ tập nói liên tục, mà mỗi một câu đều phải dính theo tên anh.

"Chiến Chiến, nuôi chó!"

"Chiến Chiến, em...biết nói...rồi!"

"Chiến Chiến, áuu áuu!"

Đây là vui đến điên rồi.

Tiêu Chiến đột nhiên xoay người, hung dữ đánh lên cánh tay cậu, sức lực không nhỏ: "Nói tiếng người!"

Điềm Điềm chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn cúi thấp đầu, không dám đụng vào tay anh, chỉ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Chiến Chiến...đánh em đau."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến anh sắp ngất rồi.

-

Sau 4 giờ chiều, sắc trời u ám đi trông thấy, Tiêu Chiến lục xem danh sách cuộc gọi, trong khoảng thời gian chưa tới 10 tiếng, anh đã ngắt trên chục cuộc gọi. Ngoại trừ nhận cuộc gọi của Bạch Hiểu lúc đầu, nói với anh ta không cần lo không cần can thiệp gì cả ra, còn lại anh đều bỏ qua hết.

Buổi sáng sau khi post lên weibo, anh liền liên lạc với cảnh sát nhân dân Trần Vũ, xin phía chính phủ đưa ra một báo cáo hàng thật giá thật của cảnh sát, cứ như vậy, tội danh "Bịa đặt vô căn cứ" hay "Hư ảo không có thật"... không rơi trên người anh nữa.

Xác thực sự thật đã xảy ra, cho nên trong khoảng thời gian trùng hợp như vậy, hiển nhiên đoàn đội của Khương Viện sẽ là tình nghi lớn nhất, ai cũng biết đạo lý này.

Cứ xem như anh không lấy ra được nhiều chứng cứ hơn, nhưng tội danh "Nghi ngờ hạ độc thủ trả thù đồng nghiệp" của Khương Viện này đều được xác lập rồi, chung quy sẽ có người nghi ngờ.

Cho dù chỉ có một người, thì anh cũng được lợi rồi.

Nếu như không ai trêu chọc anh, anh cũng muốn bình yên rút lui. Bây giờ anh còn phải sống tiếp và nuôi cả gia đình. Cứ coi như không vì mình, cũng phải đánh cược vì Điềm Điềm với Xoài.

Điện thoại lại vang lên, Tiêu Chiến vốn không muốn phản ứng, dư quang đảo qua người gọi tới, tay không khỏi dừng lại. Anh nhíu mày một lúc lâu, mãi cho đến khi đối phương bám riết không tha, gọi đến lần thứ ba, anh mới không thể không nhận: "...Ông ngoại."

Giọng nam trang nghiêm trong điện thoại vang to: "Tài xế đang ở dưới lầu căn hộ rách nát của con, trước 5 giờ quay về nhà ngoại!"

Nói xong thì cúp, hoàn toàn không cho anh cơ hội phản đối.

Tiêu Chiến xoa thái dương, sự bực bội không thể dằn xuống được.

Trước khi mẹ mất đã dặn dò rất nhiều lần, bảo anh cố gắng bao dung tính tình của ông ngoại, đừng chống đối ông, anh vẫn luôn cố gắng nghe theo. Mặc dù hiểu được có gặp thì cũng sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng vì tránh phiền toái, anh cũng sẽ không phản kháng công khai. Dù sao nhiều nhất là hai tuần một lần, giả bộ ngoan ngoãn lấy lệ, chung quy cũng có thể ứng phó qua.

Sự dịu dàng khi anh dạy Điềm Điềm tập nói chuyện biến mất gần như không còn, nhẫn nhịn chuẩn bị ra ngoài.

Điềm Điềm đang cầm bút nằm nhoài ra trên bàn trà, vất vả vẽ ra cái gì đó. Thấy Tiêu Chiến trở lại, cậu thẹn thùng giấu tờ giấy vào trong ngực, Tiêu Chiến càng muốn bắt nạt cậu, cướp lấy xem thử.

Nét vẽ trên giấy cực kỳ đơn giản, miễn cưỡng được xem như là một bức tranh.

Một chàng trai, một chú cún con, trong một ngôi nhà.

Tiêu Chiến tưởng cậu vẽ anh và Xoài, đang định khích lệ cậu một chút, Điềm Điềm lại nói một cách rất nhẹ nhàng, không lưu loát: "Chiến Chiến...và...em."

Sau khi nói xong, khuôn mặt khẽ đỏ lên.

Con cún này là cậu?!

Tiêu Chiến vội đi, không rảnh sửa lại cho đúng. Anh hâm nóng cho cậu chút cơm tối, dặn dò qua loa vài câu rồi chuẩn bị xuống lầu.

Trước khi đi, ít nhiều gì anh cũng hơi lo lắng, tìm một cái điện thoại dự phòng, mở phần mềm livestream bật chế độ riêng tư 1vs1, sau đó dựng điện thoại lên tủ TV, nói với Điềm Điềm: "Cái này có thể để tôi nhìn thấy cậu, cậu không cần quan tâm, tôi chỉ vì để phòng ngừa thôi."

Chiếc Porsche đen ở dưới lầu lộ vẻ chói mắt, Tiêu Chiến nhanh chóng lên xe, hoàn toàn không biết trên lầu có một bóng dáng, chạy qua chạy lại trong ngôi nhà có diện tích không lớn, trên đùi bị đụng đến xuất hiện một mảng bầm đen lớn, chỉ vì muốn tìm thấy một cửa sổ để có thể nhìn thấy anh dưới lầu.

Trên xe, tài xế cung kính kêu một tiếng "Thiếu gia", Tiêu Chiến lạnh nhạt nhắm mắt lại.

Lộ trình gần một tiếng, xe mới tiến vào cổng chính nhà ngoại. Dọc theo con đường nhỏ lá cây bạch quả rụng thành một lớp thẳng đến nhà trước kiểu Trung Quốc. Khi đi ngang qua bãi đỗ xe, ánh mắt Tiêu Chiến đảo qua một chiếc xe thể thao quen thuộc, thì biết vị đối tượng xem mắt kim kiều ngọc quý kia cũng đang ở bên trong.

Quả nhiên, anh mới vừa xuất hiện, ông ngoại liền dùng gậy chọc thật mạnh xuống đất, mặt hùm nói: "Giữa trưa Ngạn Thời đã tới đây chơi cờ với ông rồi, con xem con đi, nếu như ông không gọi điện thoại, có phải sẽ không biết đường trở về luôn không!"

Tiêu Chiến nhìn về phía ghế sô pha đơn, ngồi trên đó là một người đàn ông anh tuấn, mặc một bộ vest thủ công màu xanh đen. Cổ áo sơ mi cởi bỏ hai cúc, đuôi mắt thoáng nhếch lên, nhã nhặn đoan trang mà bại hoại.

"Con trừng mắt với Ngạn Thời làm gì?" Ông cụ trở nên tức giận: "Hai ngày nay con ầm ĩ biết bao nhiêu chuyện rồi? Vẫn không thể yên bình hả?! Đắc tội với người ta khắp nơi, bị trả thù cũng là đáng đời! Còn muốn tiếp tục ầm ĩ thêm à?"

Ông cả giận: "Ngạn Thời đã đủ khoan dung với con rồi, gây ra scandal, thằng bé cũng chưa nói về con một câu không tốt nào! Chẳng lẽ con không đếm xỉa đến thể diện của nó sao? Ông thấy nhân tiện lần sóng gió này, con trực tiếp rút lui đi. Có thời gian thì ra ngoài đi du lịch với Ngạn Thời nhiều một chút, mau chóng quyết định chuyện hôn nhân!"

Tiêu Chiến im lặng lắng nghe, yết hầu anh lên xuống vài cái, cố gắng đèn nén cơn tức xuống.

Tranh cãi mất nhiều hơn được, anh ghét phiền phức, có thể đỡ được thì trước tiên cứ đỡ, bằng không mẹ lại báo mộng cho anh.

Diễn hả, có gì khó chứ.

Tiêu Chiến nhướng mắt lên, lộ ra một sự ngoan ngoãn hoàn toàn không thuộc về anh, cười ngọt ngào: "Ông ngoại, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà. Hơn nữa, Lục tổng bận quá, nào có thời gian rảnh ạ."

Nói xong anh chuyển tầm mắt nhìn về phía Lục Ngạn Thời, hắn lười biếng nhếch mày, thản nhiên cười: "Anh có bận đến mấy cũng sẽ dành ra thời gian để ở cạnh em mà."

Lời này ông ngoại nghe rất hài lòng, cuối cùng vẻ mặt thoáng lộ ra vẻ vừa ý, không quên gõ đầu Tiêu Chiến: "Con làm ra nhiều chuyện như vậy ở trong giới giải trí, tính tình của Ngạn Thời tốt, không tính toán với con, con đừng có mà không biết quý trọng."

Đoán được Tiêu Chiến sắp cãi lại, ông dứt khoát từ chối nghe tiếp, ra lệnh: "Đã đặt xong nhà hàng rồi, hai đứa con đi ăn đi, không cần ở bên cạnh lão già này đâu."

Lục Ngạn Thời nghe vậy thì đứng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến đầy dịu dàng, vươn tay: "Đi, ngồi xe anh."

Bóng lưng hắn ta chắn tầm mắt của ông ngoại, vẻ mặt Tiêu Chiến chớp mắt lạnh băng, cảnh cáo lạnh lùng.

Nhà hàng có chế độ hội viên, tính bảo mật rất cao, dáng vẻ ăn chơi trác táng của Lục Ngạn Thời như hải vương, thong thả ung dung ngồi vào bên cạnh Tiêu Chiến: "Em cần gì phải như thế, vì đóng phim mà một hai muốn rời khỏi nhà, kết quả lăn lộn đến thảm như vậy. Mở đại một trang web đều là tin xấu của cậu, lại nhìn cái căn hộ rách nát em đang ở kia, ngày mưa không bị dột hả?"

Tiêu Chiến lạnh nhạt nhếch môi: "Lục Ngạn Thời, anh đang coi mình là ai thế? Tôi với anh chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, làm công cụ ứng phó người nhà mà thôi, bớt nói nhảm đi."

Lục Ngạn Thời "A" một tiếng, ánh mắt lại âm thầm chú ý xem anh có vì chuyện đánh úp tối hôm trước mà bị thương hay không: "Dù sao thì chúng ta cũng là cùng nhau lớn lên. Anh là vì tốt cho em, em tự nghĩ mà xem, thanh danh tệ như vậy, sau này ai dám kết hôn với em?"

"Nếu như Lục tổng chú ý sự nghiệp với danh tiếng của tôi như vậy, lúc trước lúc tôi bị Vương cẩu phong sát, sao không thấy anh ra mặt?"

Biểu cảm Lục Ngạn Thời cứng lại vài giây: "...Hóa ra em cũng biết mình bị Vương thiếu phong sát à? Đắc tội hắn ta, em cho rằng còn có kết quả gì tốt?"

"Vương thiếu kia, tuổi không lớn, nhưng tàn nhẫn đến làm người sợ hãi." Hắn ta híp mắt: "Đừng nói là giới giải trí, cho dù là trong cái vòng gọi là quyền quý này, ai mà không phải kinh hồn táng đảm với hắn ta, sợ chạm vào vảy ngược của Diêm La Vương, em thì ngược lại."

Lục Ngạn Thời quan sát Tiêu Chiến từ trên xuống dưới một lượt, chê cười nói: "Cũng thật là lạ, sao hắn lại có hứng thú với em nhỉ."

Tiêu Chiến hoàn toàn mất kiên nhẫn với hắn ta, nửa câu cũng không muốn nói thêm.

Vương thiếu kia là ai, chỉ là chó mà thôi.

Anh không có hứng thú ăn uống, di chuyển ngón tay, nhấp mở phần mềm livestream trên điện thoại, màn hình là một mảnh tối đen như mực. Lúc này anh mới nhận ra bản thân quên dạy cho Điềm Điềm cách bật đèn, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Nhưng còn chưa qua hai giây, anh liền nghe thấy tiếng bước chân mang dép lẹp xẹp, lẹp xẹp mơ hồ truyền đến, ngay sau đó là "Tạch" một tiếng, bóng đèn đột nhiên được mở lên, đồng thời kèm theo đó còn có cả tiếng kêu đầy kinh ngạc và vui mừng của Điềm Điềm.

Tiêu Chiến không để ý rằng khoé miệng của anh đã dần cong lên, nhìn đến không thể rời mắt.

Điềm Điềm chạy đến phía trước điện thoại, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, giơ cuốn sách phát âm lên, ngoan ngoãn nói: "Chiến Chiến, em biết...đọc sách rồi."

Cậu ngồi cách ống kính rất gần, cái trán trắng ngần như thể sắp dán lên màn hình đến nơi, hàng lông mi cong nhẹ tựa lông chim của cậu khẽ động.

Trong lòng Tiêu Chiến mơ hồ bị ai véo nhẹ một cái.

Anh thuận miệng nói một câu biết rồi, cậu liền ngồi xổm như vậy mãi, nếu không phải vừa nãy đi bật đèn, chẳng lẽ cậu cứ ngồi như vậy, động cũng không thèm động chút nào sao?

"Em xem cái gì vậy? Cho anh xem với."

Lục Ngạn Thời nghiêng người qua, đưa tay định lấy điện thoại của anh, Tiêu Chiến theo bản năng rút tay về: "Lục Ngạn Thời, anh đừng có mà vượt quá giới hạn."

Anh không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, nhìn mấy món ăn không sao nuốt nổi trước mặt mình, kêu nhân viên phục vụ: "Gói lại giúp tôi."

Tuy rằng khó ăn muốn chết, nhưng dù sao cũng có thịt, ngộ nhỡ Xoài thích ăn thì sao.

Tiêu Chiến không để cho Lục Ngạn Thời đưa anh đến tận dưới lầu mà xuống xe ở một đoạn cách đó, sau đó bước nhanh trở về nhà, vô tình lại có một chút nhớ nhà.

Trên đường về, anh lại mở app livestream lên, nhưng phát hiện người ở trước ống kính không thấy đâu nữa.

Tiêu Chiến bất giác tăng tốc, lúc đến dưới lầu vô tình ngẩng đầu lên một cái, sau đó liền đứng đơ ra tại chỗ.

Một cửa sổ nào đó trên tầng ba sáng lên một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp, có một cái đầu rất xinh đẹp đang nhô ra ở đó, hai ngọn tóc mềm mại khẽ bay lên, giống hệt như hai cây mạ nhỏ, ngoan ngoãn mà dựng thẳng trên đầu cậu.

Bóng dáng kia rất nhạy cảm, ngay khi vừa nhìn thấy anh, cậu liền cụp mắt, dường như không thể tin người mình chờ đợi đã về rồi. Sững người ra một lúc mới vội vội vàng vàng đứng lên, sốt ruột đến mức muốn mở cửa sổ.

Nhưng cửa sổ là dạng cửa kéo, hơn nữa lại nhiều năm không được sửa chữa nên không linh hoạt, trong lúc nhất thời cậu không tìm được chốt mở, hai ngọn tóc trên đầu gấp đến mức khẽ rung lên.

Tiêu Chiến nhìn thấy thì suýt chút nữa bật cười, trái tim lại tựa như được ngâm vào dung dịch ấm áp xa lạ nào đó.

Sau khi mất đi cha mẹ, anh cũng không còn gia đình, đã quen thuộc trong nhà tối đen như mực mỗi khi màn đêm buông xuống từ lâu rồi. Đã rất lâu...rất lâu không có ai chờ anh trở về lúc đêm khuya, để một ngọn đèn vì anh.

Rất bất ngờ, nhưng cũng không phải không vui, thậm chí cảm giác còn có chút... kỳ lạ và mơ hồ vui sướng.

Tiêu Chiến nhấc đống đồ ăn còn lại trong tay lên, không hiểu sao lại cảm thấy như thiếu thứ gì đó, dường như sau này khi ra ngoài trở về, anh nên mang cho Điềm Điềm mấy món quà nhỏ.

Đồ ăn vặt, bức tranh, cái chén, bát, đĩa, hoặc là đồ linh linh gì đó, cậu có thể sẽ rất vui vẻ, dễ dỗ thật sự.

... Hôm nay không kịp rồi, vậy để hôm khác vậy.

Nếu anh còn chưa đi lên, Điềm Điềm thực sự sẽ đập vỡ cửa kính.

Tiêu Chiến muốn vẫy tay ra hiệu với Điềm Điềm, nhưng cánh tay vừa mới khó khăn nâng lên được một chút, đột nhiên anh cảm nhận được có gì đó khác thường. Trong khoảng không mờ tối giữa nhà mình và nhà cách vách, rõ ràng có tiếng bước chân lộn xộn, giọng nam giọng nữ trộn cùng với nhau, hùng hùng hổ hổ thảo luận.

"Chắc chắn sống ở đây à? Ở nơi rách nát này á?"

"Không sai được! Tôi bỏ số tiền lớn tìm người mua tin tức của anh ta, anh ta cũng đã rơi xuống đến tuyến mười tám, trước kia hoàn toàn không có ai chụp anh ta! Vậy mà gần đây lại chẳng khác gì một con chó điên cắn chặt Viện Viện chúng ta không buông, mới lên được hotsearch."

"Người mua địa chỉ của anh ta, có lẽ cũng muốn dạy dỗ anh ta."

Ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt, lập tức hiểu ra đây hơn phân nửa là fan Khương Viện, có lẽ không chỉ dẫn theo paparazzi của một tòa soạn, hơn nữa còn đặc biệt đến đây vì chuyện hôm nay. Hiện tại bên cạnh anh không có một ai, một khi bị ngăn lại thì rất khó thoát vòng vây, dù thế nào anh cũng không thể để mình lỗ vốn hai lần được.

Anh kéo khẩu trang lên, coi như chưa xảy ra chuyện gì tiếp tục đi đến phía cửa nhà. Nữ sinh đứng đầu trong đám người kia phát hiện ra anh, thoạt đầu cô nhóc sửng sốt một giây, phản ứng đầu tiên theo bản năng là người này đẹp quá, sau đó mới sợ hãi mà phản ứng lại, đệt, đấy là Tiêu Chiến mà.

Nữ sinh la lên, chạy đến phía trước, Tiêu Chiến đã có chuẩn bị từ trước, tại thời khắc biết mình không thể qua được ải này, anh đã nhanh chóng chạy tới trước cửa nhà, dùng vân tay mở khóa, nhanh nhẹn lưu loát bước vào trong, quay lại đẩy cửa một cái. "Lạch cạch" một tiếng, cửa đóng kín lại.

Thật cảm ơn Bạch Hiểu, sau buổi tối gặp chuyện hôm đó, cậu ta đã liên hệ với bên bất động sản, tự xuất tiền túi, đổi cánh cửa này thành khóa vân tay hiện đại, cho dù có đẩy tới chết cũng không đẩy ra.

Một đống người vây quanh cửa, hô to gọi nhỏ, vẻ mặt của con nhóc kia cực kỳ hung hãn, từ cửa sổ thủy tinh bên ngoài trừng mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, tư thế ung dung, thuận tay hướng về phía bọn họ làm một động tác tay cúi chào tạm biệt lười biếng, sau đó xoay người lên lầu, cả quá trình không rơi một giọt mồ hôi nào.

Chờ tới khi bước tới chỗ ngoặt cầu thang, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh tưởng chừng như có thể làm đông đá bất cứ ai, anh gọi điện thoại cho Trần Vũ: "Cảnh sát Trần, ngại quá, tôi muốn báo án."

Ba lần báo án, thế là đủ rồi. Anh không nghĩ sẽ còn có lần tiếp theo trong cuộc đời này.

Tiêu Chiến đã đi đến tầng hai, nhưng vẫn có thể nghe được tạp âm ở bên ngoài, đợi đến lúc đi lên tầng ba thì đã bị âm thanh phá cửa thay thế. Lúc đầu anh tưởng là ở tầng dưới, sau đó mới rất nhanh ý thức được là không phải, mà là phát ra từ cái cửa nhà bị anh khóa trái!

Anh vội vàng chạy vài bước tới chỗ mở cửa, một bóng người cao gầy, dép lê cũng rơi mất một chiếc, đôi chân trần lập tức muốn bước ra ngoài. Thậm chí Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, cậu đã chạy đến lan can cầu thang, hai ngọn tóc trên đầu bị gió thổi dựng thẳng thành cái xiên.

"Điềm Điềm, quay lại!"

Điềm Điềm do dự dừng chân, trên tay cậu có vết thương chưa lành dùng sức nắm lan can cầu thang, tĩnh mạch màu xanh nhạt hiện ra.

Tiêu Chiến lớn tiếng: "Lời tôi nói, cậu cũng không nghe à?"

Khuôn mặt của Điềm Điềm khẽ run run, cậu từ từ quay đầu lại, cậu với tên ngốc đáng yêu vài phút trước còn dán vào cửa sổ tựa như hai người khác nhau, đôi mắt gần như đen kịt, đôi môi hơi nhếch lên, hàm dưới cắn chặt tới mức lộ ra góc cạnh sắc bén.

Cậu rất không vui mà mở miệng, tiếng nói khàn khàn: "Chiến Chiến...bị...bắt nạt."

Tiêu Chiến ngẩn ra một lúc, yết hầu chuyển động, hốc mắt có chút nóng lên.

Thì ra là cậu đã nhìn thấy.

Lúc này Xoài cũng không chịu yếu thế xông tới, gâu gâu áu áu, muốn nhảy xuống dưới tầng. Vừa chạy nhanh tới bên cạnh Điềm Điềm, đã bị cậu dùng bàn chân trần chắn lại, Xoài không thể không phanh lại khẩn cấp, cằm "Bịch" một cái đập trên mặt đất.

Điềm Điềm cúi đầu, lông mi dài khẽ run: "Chủ nhân nói...về nhà thôi."

Trong lòng Xoài không ngừng chửi bậy, không phải là cậu rủ ông đây chạy xuống quyết chiến à?!

Tiêu Chiến nhanh chóng dắt một người một chó về nhà, đóng cửa, sau đó tìm gậy tự sướng hướng tới phía cửa sổ, hướng xuống chỗ còn đang ồn ào phía dưới chụp mấy tấm, chọn ra bức đầy đủ nhất rồi trực tiếp đăng lên, chiếm trước cơ hội.

"Nửa đêm nửa hôm cổng nhà lại tắc mất rồi, bản thân cậu Khương không muốn ra mặt, cho nên để fan đến đây trút giận thay à? Hay vẫn tính toán làm cho chuyện không thành công kia tái diễn lần thứ hai?"

Nghệ sĩ nào cũng có hội fan chính thức, gắn kết chặt chẽ với đoàn đội trong công ty, bồi dưỡng rất nhiều fan lớn trung thành, lúc quan trọng hội fan sẽ khéo léo sắp xếp nhiệm vụ. Nữ sinh kia chắc hẳn là một trong số đó, địa chỉ nhà anh lộ ra nhanh như vậy, nếu như nói không liên quan đến Khương Viện, anh không tin.

Âm thầm sắp xếp fan dẫn theo paparazzi đến chặn đánh anh, thừa dịp hoảng loạn ồn ào uy hiếp anh nói mấy lời bậy bạ để phát tán. Sau đó nhờ vào tình cảnh lộn xộn mà lại bị gán thêm một cái tội phá hỏng trật tự xã hội, đưa anh lên xe cảnh sát, biến thành một ngôi sao mang tội trạng, sẽ không bao giờ được công chúng dễ dàng bỏ qua.

Đợi đến khi bị nghi ngờ, Khương Viện chỉ cần đẩy trách nhiệm lên trên người fan, sau đó dùng bộ dạng đáng thương "Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, về sau sẽ dẫn dắt fans đi đúng đường". Bản án sẽ thắng lợi đẹp đẽ.

Trong giới, mấy đường đi nước bước hại người này, anh chỉ xem mở đầu là đã biết kết cục.

Vốn muốn yên lặng rời khỏi giới, lại bị ép trở về năm lần bảy lượt.

Anh sợ chắc? Anh chỉ thấy phiền mà thôi.

Nếu tất cả đều đang mắng anh, chỉ trích nghi ngờ, tổn thương vũ nhục. Người bên cạnh cũng châm chọc khiêu khích, diễn trò tạo thành tội danh cho anh, hại anh nghèo đến mức muốn nuôi sống Điềm Điềm còn phải cố gắng đến hết mực, còn cần cậu liều mạng bảo vệ. Vậy anh còn lui về làm cái gì nữa?

Không bằng trở lại giới phim ảnh làm một nhân vật phản diện cho rồi.

Nếu Vương thiếu kia lại xuất hiện, lại kiêu căng ngạo mạn như lần trước, lại phái một người yêu cầu anh đi ăn cơm và qua đêm cùng. Anh sẽ chính miệng hỏi Vương nhị thiếu một chút, cậu dựa vào cái gì?

Trận gây náo loạn lần này có rất nhiều người tham gia, tính chất lại ác liệt, Trần Vũ dẫn theo không ít người đến đây. Ba chiếc xe cảnh sát nhấp nháy và hú còi trong đêm đen dày đặc, lúc này Tiêu Chiến mới có thời gian quay người lại, liếc mắt một cái đã đối diện với gương mặt lo sợ của Điềm Điềm.

Chân cậu còn đang để trần, trong phút chốc anh nhìn cậu không chớp mắt, ngọn đèn bên ngoài thoáng qua, đáy mắt cậu chớp một cái tựa như sắp rơi lệ.

Mỗi khi còi cảnh sát vang lên một tiếng, nỗi tuyệt vọng trong cậu lại tăng thêm một lớp.

Tiêu Chiến giật mình hiểu ra, tiếng còi cảnh sát đã lưu lại bóng ma trong cậu, lúc cậu bị người ta dẫn đi từ trong tay anh. Lúc cậu bị anh để lại ở đồn, lúc bị đưa tới trạm cứu trợ, lúc bị mắng bị bắt, cũng là âm thanh này.

Chắc là cậu nghĩ rằng, vừa rồi cậu làm sai chuyện, anh muốn đuổi cậu đi.

Bên ngoài yên tĩnh bỗng nhiên truyền tới tiếng động, Trần Vũ gõ cửa: "Anh Tiêu, tôi là Trần Vũ, anh không cần sợ, chúng tôi cần anh mở cửa phối hợp lấy lời khai."

Tiêu Chiến đáp lại. "Chờ một lát."

Giọng nói đã từng lừa gạt cậu này khiến cho đôi môi của Điềm Điềm vốn dĩ còn hồng hồng ẩm ẩm trở nên trắng bệch.

Tiêu Chiến đi tới, nắm lấy cổ tay Điềm Điềm, cậu tham luyến sự tiếp xúc thân mật với anh, không muốn tránh đi, nhưng lại thấp kém run rẩy mà gọi anh: "Chiến Chiến, Chiến Chiến."

Chỉ có phòng ngủ của anh ở gần đây nhất.

Tiêu Chiến đẩy mạnh Điềm Điềm vào trong, cửa vừa đóng xong thì đi gặp Trần Vũ một mình.

Trần Vũ cũng rất đau đầu, loại án nhân vật công chúng này, cậu ta rất ít khi gặp phải, Tiêu Chiến nói xong tình huống, nhàn nhạt nói: "Cậu yên tâm, đây là lần cuối cùng."

Anh chàng trước mặt khoảng hai mươi mấy tuổi, đôi môi hồng hào, nốt ruồi vừa đáng yêu vừa quyến rũ, hai mắt chứa đầy tia sáng. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tạo ra cảm giác khó có thể tiếp cận, là người mà chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh.

Khó trách tên lang thang kia lại quấn chặt lấy anh.

Trần Vũ nghĩ đến người này, vội vàng hỏi Tiêu Chiến: "Đúng rồi, người nọ không xuất hiện quấy rầy anh nữa chứ?"

Tầm mắt cậu ta lướt qua bảng ghép vần và bộ sách dạy trẻ con trong nhà Tiêu Chiến, có chút khó hiểu...

Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Không có, cậu ta không đến nữa, chắc là đã bỏ đi rồi."

"Nghĩ đến cũng thật là...Tôi ở phía bên này sẽ cố hết sức giúp cậu ta tìm người nhà, miễn cho cậu ta gây nguy hiểm cho xã hội. Nếu hôm nào tìm được, sẽ báo tin cho anh, đến lúc đó anh hoàn toàn có thể yên tâm rồi."

Chờ tới khi tiếng còi cảnh sát ồn ào ngoài cửa xa đến mức không còn nghe rõ nữa, Tiêu Chiến mới lấy lại thần hồn sau mấy chữ "Tìm được người nhà".

Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy hình ảnh Điềm Điềm đứng ngay bên trên âm thầm di chuyển, trong lòng anh lúc này đột nhiên có một gợn sóng không rõ nổi lên.

Anh điên rồi sao, nếu Điềm Điềm thật sự có gia đình, cậu được đón đi không phải rất tốt sao?

Tại sao mới nuôi cậu một ngày, cảm giác của anh từ bất đắc dĩ, lại đổi thành cảm giác chiếm hữu kỳ quái này rồi?

Tiêu Chiến xoa xoa lông mày, cảnh cáo bản thân. Mối quan hệ này của anh và Điềm Điềm chỉ là nhất thời, ngắn ngủi, tựa như chuồn chuồn nước nước, có hữu có hạn, không nên đặt quá nhiều tình cảm vào.

Dù là bất cứ loại tình cảm nào.

Tiêu Chiến đi tới đẩy cửa phòng ngủ, bên trong không bật đèn, Điềm Điềm ngồi dưới đất, khóe mắt ướt dầm dề nhìn anh mà cười. Đôi mắt cậu vô cùng đẹp, đường cong vừa sắc bén lại phong tình, thêm con ngươi trong trẻo đơn thuần, ánh mắt chỉ tùy ý liếc một cái cũng đã mang theo lực sát thương.

Không bị anh ném cho Trần Vũ dẫn đi, cậu vui vẻ không sao kể xiết.

Đôi môi cậu bị tự mình cắn đỏ, giọng mũi rất nặng, ngón tay nắm dép bông của Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, đừng...vứt bỏ em."

Đầu Tiêu Chiến lại bắt đầu đau.

Cậu nhẹ giọng năn nỉ: "Đừng giận."

Tiêu Chiến cố hết sức duy trì sự lãnh đạm, thản nhiên "Ừ" một tiếng, vì đề phòng mình tiếp tục bị cậu làm cho động lòng, dứt khoát đi ra ngoài nhìn Xoài.

Cằm Xoài bị thương, tủi thân kêu ư ử mấy tiếng, Tiêu Chiến xoa chút thuốc cho nó, ôm hôn vài cái, mới nhớ tới hai phần đồ ăn mang về, anh cầm tới mở nắp hộp ra đưa cho Xoài.

Xoài đã đánh hơi được từ xa, bật người dậy ghét bỏ quay đầu đi.

Nó cũng không muốn ăn.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ đứng dậy ném hộp cơm vào thùng rác trong phòng khách, vô tình vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy Điềm Điềm vẫn cô đơn dựa vào cạnh cửa phòng ngủ. Cậu mất mát mà nhìn Xoài vừa được anh ôm hôn an ủi, ánh mắt lại xám xịt mà nhìn đến chỗ hộp cơm.

Cậu đi tới bên cạnh thùng rác, ngồi xổm xuống thật ngoan, cẩn thận hỏi: "Em...có thể không?"

Nhất thời Tiêu Chiến không hiểu: "Có thể gì cơ?"

Điềm Điềm khát khao nhìn hộp cơm, dùng đầu ngón tay chỉ một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể...cho em ăn không?"

May mắn túi đựng rác vừa mới thay xong, bên trong rất sạch sẽ.

Tiêu Chiến nhíu mày, nhấn mạnh nói: "Nó không ngon, hơn nữa còn là đồ tôi ăn thừa."

Hai tay Điềm Điềm cùng giơ lên, vô cùng trân quý mà nhận lấy hộp cơm. Cậu không biết dùng đũa, đành cầm lấy một chiếc thìa to, múc đồ ăn bên trong đưa vào miệng.

Cậu ăn cơm rất yên lặng, ăn ngấu nghiến nhưng không phát ra một chút âm thanh nào. Đợi đến khi nhận thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình, cậu mới thẹn thùng mà vùi đầu, gần như vùi bản thân vào trong hộp cơm.

Tiêu Chiến bất lực nhắm mắt lại.

Điềm Điềm nào có cần anh đặc biệt mua quà gì, đồ anh ăn thừa muốn bỏ đi, cậu cũng coi như vật quý...

Một thân một mình hiểu chuyện cuộn lại một góc ở bên cạnh bàn trà, một miếng dưa cải bị rơi còn nhặt lên ăn tiếp.

Ăn được mấy miếng, còn lén nhìn anh một cái.

Xác định anh vẫn ở đây, cậu an tâm, vui mừng dịch lại gần người anh một chút, còn sợ bị anh tránh né.

Sao cậu có thể...dễ dàng thỏa mãn như vậy, khiến anh khó có thể áp chế loại xúc động kỳ quái này. Muốn điên cuồng kiếm tiền để nuôi cậu, cho cậu ăn đồ ăn ngon chân chính, cho cậu mặc những quần áo thật đẹp, chứ không phải là sống lay lắt mặc quần áo của Bạch Hiểu cho có lệ.

Tiêu Chiến ấn ấn thái dương, cảm thấy không ổn lắm.

Anh muốn lập một cái thách thức 100 ngày không bị Điềm Điềm làm cảm động. Sau 100 ngày, chắc cậu cũng phải thích ứng được cuộc sống sinh hoạt của người bình thường tàm tạm rồi, chờ thời gian đến, anh sẽ tiễn cậu đi.

Tiêu Chiến ra quyết định, anh che dấu thật tốt cảm xúc của mình, giọng điệu lạnh lùng nhắc nhở: "Cậu ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi đi ngủ đây."

Anh không thèm liếc cậu một cái, vô dục vô cầu mà đi vào phòng ngủ. Đang định đóng cửa, thân hình bụ bẫm của Xoài uốn éo chen vào, nước mắt lưng tròng cầu vuốt ve.

Tiêu Chiến dịu dàng hỏi: "Vết thương còn đau sao?"

Xoài ư ử vài tiếng, nâng đầu nhỏ lên chờ anh âu yếm.

Tiêu Chiến ngồi ở cuối giường, cúi người vuốt ve cằm nó, vừa mới xoa được hai cái, hai tay đã đầy lông, anh lắc đầu: "Không vuốt nữa đâu. Xoài, em rụng lông, cùng lắm anh chỉ có thể chấp nhận cho em ngủ ở chỗ anh một đêm nay thôi."

Anh vừa dứt lời, trong phòng khách lại một trận bùm bùm loạn xạ, ngay sau đó cửa phòng khép hờ đã bị đẩy ra một khe hở nhỏ từ bên ngoài.

Điềm Điềm mặc quần áo ngủ, ôm trong ngực một đống chăn thật lớn, ngón tay còn cầm ổ chó của Xoài. Ngọn tóc đỉnh đầu hình như bị cậu ép xuống, còn mang theo những giọt nước, chắc là cậu mới vừa tự tắm cho mình xong, cả người mang theo hơi thở tươi mát ẩm ướt.

"Cậu..."

Tiêu Chiến theo phản xạ muốn cậu ra ngoài.

Đôi mắt cậu trợn to, chóp mũi hơi chua xót. Trước hết cậu dọn ổ chó, sau đó nhanh chóng tìm một góc tường, nghiêm túc trải chăn xuống sàn nhà, trải thành một cái ổ nhỏ đủ cho cậu cuộn tròn.

Tiêu Chiến kinh ngạc đến ngây người, hóa ra trong giây phút cậu trốn trong căn phòng này, cậu đã quen thuộc hoàn cảnh rồi?!

Điềm Điềm xây xong ổ của mình, thuận theo đó ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến, không dấu vết mà đẩy Xoài đang mơ màng ra bên cạnh một xíu.

Tiêu Chiến ngồi trên giường, cậu không dám ngồi quá gần, Chiến Chiến từng hung dữ quát cậu, bảo sau này cậu không cho phép cậu tùy tiện chạm vào anh.

Ngón tay Điềm Điềm thon dài, khớp xương cân xứng, mặc dù bên trên đầy vết thương, cũng chỉ tăng thêm cảm giác xa hoa của món đồ cực đẹp bị hư hỏng. Bàn tay nắm lấy ống tay áo Tiêu Chiến, cách một tầng vải dệt, nâng bàn tay anh lên, lật lại.

Giây tiếp theo, cậu lấy hết can đảm, mà đặt cái cằm hơi lạnh của mình lên trên lòng bàn tay anh, quyến luyến, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve.

Như vậy có phải không tính là cậu chạm vào Chiến Chiến, mà coi như là Chiến Chiến chạm vào cậu hay không.

Đừng tức giận, đừng mắng cậu được không.

Điềm Điềm vẫn duy trì tư thế như vậy, cậu ngẩng mặt, trong đôi mắt như ngọc lưu ly long lanh tầng tầng có vết nứt, mà trên mỗi một mảnh nứt nhỏ đều là bóng dáng của anh.

Giọng nói cậu trời sinh lạnh lùng mà xa cách, dây thanh âm mê người như vậy nhưng lại là nói với anh: "Chiến Chiến, anh xoa đầu em đi, em ngoan, không rụng lông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro