Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hí khúc chợt ngừng, các cô nương mỗi người đều nghe sửng sốt.

Tam bá than thở, quay lưng lại vung vung tay với các nàng, ra hiệu các cô nương hạ màn hết đi.

Y theo tình hình Huyện thái gia và Tiêu Chiến công tử ở chung thường ngày, tiếp tục phát triển xuống nữa nhất định lại muốn nói một chút lời nói thâm tình ngọt ý, khiến người nghe không kiếm đâu kẽ nứt mà chui xuống.

Huyện thái gia hành động quang minh, cơ mà việc này có thể né tránh nơi đông người mới tốt, khó đảm bảo hoàn toàn có người miệng lưỡi tối tăm, sản sinh những ảnh hưởng không cần thiết với Tiêu Chiến công tử.

Thanh lý sạch sẽ tất cả mọi người trong viện, Vương Nhất Bác ôm sát eo Tiêu Chiến, kéo hai gò má hồng hào của y lại sờ sờ, đáy mắt tất cả đều là ý cười, nói: "Không phải lại thích em, mà là vẫn luôn luôn yêu em."

"Vẫn luôn yêu, mới có thể một lần, hai lần, lại ba lần muốn gần gũi với em."

Vương Nhất Bác sống ba mươi năm, tâm tư đã sớm thông suốt, bao quát cả mặt tình cảm, nếu có cảm tình, thì tình căn kia một khi gieo xuống tự nhiên sẽ phát hiện ra, đã sớm không giống thuở thiếu thời, chẳng hiểu gì về yêu thích, giấu giấu diếm diếm, đến khi muốn thẳng thắn thì không còn cơ hội nữa rồi.

Từ khi hắn vừa bắt đầu thương tiếc tiểu hắc thỏ mà cứu y, lòng trắc ẩn đã sinh ra, cưng chiều giữ y ở bên người, nói không yêu, nói không có tư tâm, đó mới là lập dị đâu.

Vương Nhất Bác hào phóng thẳng thắn, khiến Tiêu Chiến trong bóng tối mù loà nặng nề kia nóng đỏ mặt, chẳng biết vì sao, gần đây lúc Nhất Bát gần gũi y, thân thể luôn xuất hiện phản ứng không khống chế được, hai chân khoác bên đùi Vương Nhất Bác bủn rủn vô lực, hô hấp gấp gáp, nóng não căng đầu, môi bị hôn kia, càng là vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng.

"Yêu ta?"

Y ôm chặt cổ Vương Nhất Bác "Nhất Bát, ta cũng yêu ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu như không có ngươi ở đó, ta đã sớm chết dưới màn mưa rào, ngay cả một người nhặt xác cho ta cũng không có."

Vương Nhất Bác xác nhận với y, "Chỉ bởi vì ta cứu em nên mới yêu ta?"

Tích thuỷ chi ân, dù xuống hoàng tuyền cũng phải báo đáp không phải là thứ Vương Nhất Bác muốn, vẫn là Tiêu Chiến bây giờ quá nhỏ, không thể hiểu được tâm ý yêu của người này.

Tiêu Chiến không nghĩ ra, "Có gì khác biệt đâu? Yêu không phải là thích sao?

Vương Nhất Bác đưa một tay vò sau đầu y, "Đương nhiên khác biệt." Trong giọng nói để lộ tình ý khiến Tiêu Chiến nửa hiểu nửa không, nếu như hai mắt của y có thể nhìn được, có lẽ thời điểm chính mắt nhìn thấy được, sẽ lý giải rõ ràng hơn so với bây giờ một chút.

Tiêu Chiến như là học trò của hắn, chăm học năng hỏi, "kia Nhất Bát dạy ta?"

Biểu tình trên mặt y đơn thuần, Vương Nhất Bác cười than thở một tiếng, nói: "Sau này chậm rãi dạy em."

Mười năm gối đơn, chờ lâu hơn một chút chút thời gian cũng không phải không thể, Vương Nhất Bác sớm đã không còn là tiểu tử vắt mũi chưa sạch năm đó, nếu trong lòng có Tiêu Chiến, tự nhiên sẽ khiến trong lòng Tiêu Chiến tinh khiết như giấy trắng cũng có hắn.

Lúc rảnh rỗi, Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến đi chung quanh một chút cả ngày.

Dùng thuốc một quãng thời gian, hai mắt Tiêu Chiến có bước đầu hồi phục, y có thể nhận biết được sự tồn tại của nguồn sáng, cũng không mạnh mẽ lắm, nhưng khi luồng ánh sáng đầu tiên rọi vào mắt, y đã đủ hứng phấn mấy ngày, càng hy vọng có thể nhìn thấy dáng dấp Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác từng dùng ngôn từ miêu tả qua tướng mạo của mình, ban đêm Tiêu Chiến cũng lấy tay sờ khung mặt hắn, đem mỗi một đường cong trên gương mặt Vương Nhất Bác ghi tạc vào đầu, tưởng tượng ra mũi hắn, môi hắn, mặt mày của hắn.

"Nhất Bát, ta rất muốn nhìn thấy ngươi."

Đây là lời nói Tiêu Chiến đặt ở đầu môi nói nhiều nhất, "Người ta muốn nhìn thấy đầu tiên chính là ngươi."

Vương Nhất Bác để đảm bảo sau khi đôi mắt y khôi phục xong người đầu tiên nhìn thấy chỉ có thể là chính mình, đi đâu cũng đều một tấc không rời mang theo Tiêu Chiến.

Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người, Vương Nhất Bác nhanh chóng trở nên bận rộn.

Tháng hạn hán, thôn xóm ven thành biên huyện Dư Cầu vì nạn hán hán mà dẫn đến nạn đói, đất đai khô nứt, sông giếng khô cạn, mặt trời chói chang giữa trời, càng thêm đến nửa giọt nước cũng không hạ.

Nạn dân tràn vào trong thành tăng nhanh, bọn họ đem sự tình báo với nha phủ, khẩn cầu quan phủ cứu trợ, Vương Nhất Bác cho người dựng lều phát cháo, tạm thời tiếp tế nhóm dân chạy nạn này, chỉ là đây là biện pháp trị ngọn chứ không trị gốc, nếu như không giải quyết nạn hạn hán từ căn bản, chỉ sợ nạn dân sẽ càng ngày càng nhiều, di chuyển thôn xóm tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gây rối trong thành.

Vương Nhất Bác quyết định dẫn người xuống thôn xóm, tìm kiếm nguồn nước ngầm, mở giếng đào sông.

Đêm đó, Vương Nhất Bác nói rõ sự tình cùng Tiêu Chiến, hắn đi lần này sợ không mười ngày nửa tháng không về nổi, hắn đi chính mình không lo, lại không yên lòng để Tiêu Chiến một mình ở lại đây.

Vương Nhất Bác nói: "Lúc ta không tại, Tam bá sẽ chăm sóc em cẩn thận, em ngoan ngoãn nghe lời, ăn nghỉ đúng giờ, nói không chừng chờ ta trở về, em lập tức có thể nhìn thấy ta."

Hắn chưa dặn dò xong, cấm thanh một cái, nắm tay Tiêu Chiến không buông.

Tiêu Chiến mím chặt môi, kéo thành một đường uỷ khuất, "Nhất Bát, không thể mang ta đi cùng ngươi sao?"

"Hay là ngươi ghét bỏ ta phiền phức..." Y thói quen Vương Nhất Bác đi đâu cũng dẫn mình theo, vừa nghe phải tách ra mười ngày nửa tháng, trong đầu lập tức rối như tơ vò.

"Nhất Bát, ngươi mang ta cùng đi nha."

Do hai mắt nhận được ánh sáng, đại phu căn dặn cần phải bảo bệ thật cẩn thận, che đậy trước mặt Tiêu Chiến một tầng vải gạc mỏng. Y muốn mở băng gạc ta, cổ tay lại bị Vương Nhất Bác giữ lại, khoá chặt trong lòng bàn tay hắn.

Vương Nhất Bác giải thích với y, " Không phải là ta không muốn dẫn em đi, chỉ là bên kia nháo nạn hạn hán, điều kiện sinh hoạt rất khổ cực, ta phải dẫn người đi khắp nơi tìm nguồn nước, mấy ngày sẽ luôn bận rộn, sợ không chăm sóc được em."

"Chiến Chiến, em phải tin tưởng ta, trên đời này, không có bất kỳ người nào quan tâm đến em hơn ta, ta không muốn em chịu đựng bất kỳ uỷ khuất gì."

Một phen ngôn từ tình thâm ý nồng, Tiêu Chiến nghe vào đáy lòng, cảm động đến rối tinh rối mù. Cổ họng nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói: "Ta muốn đi cùng Nhất Bát, cung nhau..." tay chân quấn chặt người không tha, treo ở trong lồng ngực rộng lớn, đầu vùi sâu, vô luận Vương Nhất Bác nói cái gì cũng không chịu nghe nữa.

Vương Nhất Bác nhìn trời, bất đắc dĩ thầm nghĩ mấy câu nói kia của hắn cũng là vô ích.

Cuối cùng sao, cũng không ngăn nổi Tiêu Chiến nhõng nhẽo, đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vừa ăn mềm vừa ăn cứng, chỉ đành phải đáp ứng dẫn y đi cùng.

Sáng sớm hôm sau,Tam bá thu thập xong hành lý của Tiêu Chiến y phục, dược thiện, điểm tâm ngọt, có thể mang theo đều nhét hết vào thùng xe, phái đoàn không giống như đi xử lý công sự, mà là đi du hồ.

Trên đường bộ, cần nhất là mang nước, Vương Nhất Bác dặn người dưới thuê nhiều mấy chiếc xe ngựa, chuyên chở nước đi cùng, di chuyển bôn ba giữa hai vùng miền, nước không thể thiếu.

Bánh xe đè qua phiến đá, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi chung một chiếc xe ngựa, bên trong trải thảm lụa tơ tằ mỏng, kề sát da thịt mát mẻ, dưới tiết trời khô nóng ở đây có bậc này hưởng thụ đúng là không dễ.

Tiêu Chiến ngồi ở một bên, chờ xe ra khỏi thị trấn, y thu hồi tay bám trên khung cửa sổ, bỗng nhiên nói: "Nhất Bát, ta muốn dựa vào ngươi."

Vương Nhất Bác xem xong một quyển sổ con cuối cùng, vui mừng hưởng phúc lợi, cánh tay dài duỗi đến sau lưng Tiêu Chiến, ôm y ngồi vững vàng trên chân mình, đôi môi dọc theo cái gáy tinh tế của y ngửi ngửi, nắm eo thịt mềm mại của y, "Có mệt không?"

"Có một chút." Tiêu Chiến ngúng nguẩy đầu, cũng may có gạc mong cuốn quanh mắt, lúc y cúi đầu, đem hai gò má ửng hồng hơi giấu đi.

"Nhất Bát ôm nhiều thêm một chút ta sẽ không mệt nữa."

Vương Nhất Bác tăng thêm lực đạo cánh tay, đôi môi dán trên cổ của y, cười phun ra hơi thở nóng ẩm, "Như vậy phải không?"

Da cổ trắng nõn lan tràn ửng đỏ nhàn nhạt, Vương Nhất Bác đồng thời nắm eo y, thu miệng về, dùng hàm răng nhấp một cái rái tai của y, "Vẫn là như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro