Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vành tai non mềm hàm trong miệng Vương Nhất Bác, đầu lưỡi ngậm mút khối thịt mềm nho nhỏ kia không rời môi, nước bọt ẩm ướt tràn ra một mảnh.

Tiêu Chiến nắm chặt một tay Vương Nhất Bác, cả người cuộn lại trong lồng ngực của hắn, hoảng loạn gọi, "Nhất Bát Nhất Bát, a..."

Vương Nhất Bác kiệt ngạo từ nhỏ, tích luỹ nười mắn, người mới thận trọng xuống.

Bị hoàng đế cử tới huyện Dư Cầu một năm, thiếu đi những quan hệ cong cong nhiễu nhiễu này đó, dần lại khôi phục tính tình ngày trước, làm việc theo tâm, chuyện trăng hoa không biết đã thấy bao nhiêu lần, một ít thủ đoạn ve vãn tất nhiên nằm lòng trong tay, hầu hạ người thoải mái, một chút thủ đoạn miệng lưỡi xíu xiu cũng dễ như ăn cháo khiến Tiêu Chiến không thể nào chống đỡ nổi, mềm chân mềm tay vùi trong lồng ngực hắn mặc hắn hưởng dụng.

Tiêu Chiến quá non a, bất kể phản ứng chỗ nào cũng đều trúc trắc, non đến khiến hắn không đành lòng trực tiếp ngoạm nuốt, ngậm trong miệng, cắn cũng không được mà không cắn càng không đúng.

Tiêu Chiến không biết tại sao, lỗ tai cứ như độc lập bỏ ra ngoài, trở nên như không phải của mình, "Nhất Bát Nhất Bát, tai ta hỏng rồi, nha."

Vương Nhất Bác buông y ra, buồn cười nhìn y đỏ bừng mặt, nắm chóp mũi y, "Bé ngốc, phải lấy hơi, ta cũng không hôn miệng em, em nín thở làm gì, không sợ đem mình nín thở ngạt chết, nếu như nghẹn ra chuyện, ta đi đâu tìm được một cái Chiến Chiến giống y như đúc về đây?

Tiêu Chiến hít mấy hơi sâu, vành tai mềm ẩm nóng rực như đốt lửa, y nâng lên thính tai xoa nắn mấy cái, lúc bỏ tay ra, một đôi tai dài đen nhung nhung đội lên, ẩn trong tóc, một phần lộ ra ngoài không khí nhẹ nhàng run rẩy.

Y nói: "Trên đời chỉ có một Tiêu Chiến, Nhất Bát không được đi tìm Tiêu Chiến khác."

Đường đi xuống thôn xóm cũng không bằng phẳng, trên đường rất nhiều ổ voi ổ gà sứt mẻ, phu xe hết sức chuyên tâm đánh xe, tận lực bảo đảm xe đi vững vàng, không quấy nhiễu hứng thú của Huyện thái gia.

Mặt trời chói chang như đổ lửa, phu xe lau mồ hôi, chợt nghe thấy Huyện thái gia bên trong truyền ra một trận tiếng cười sung sướng, ngay sau là một tiếng nhẹ giọng thân ngâm, động tác gã hơi khựng lại, suýt nữa thì ném dây cương đi.

Tiêu Chiến kiềm chế không nổi tràn ra từng trận kêu nhỏ, "Đừng, đừng vò a."

Vương Nhất Bác buông tha y, ngạc nhiên cẩn thận chọc chọc chạm chạm chạm bên tai y, cuống họng dị thường khô ráo ngứa ngáy, "Sao lại biến ra lỗ tai."

Đôi mắt đen kịt dính chặt vào đôi tai đen nhánh không dời đi nổi, Tiêu Chiến nhận ra ánh mắt lửa nóng của hắn, nửa cụp mắt, lỗ tai càng thêm xấu hổ quanh co khép lại thành một đường cong, "Ta cũng không, không biết a."

Y dùng tay nhanh chóng che lỗ tai đi, nhớ tới bộ dạng không ra ngô ra khoai của chính mình, e lệ hỏi: "Nhất Bát, bộ dạng chẳng ra người chẳng ra yêu này của ta doạ ngươi không, nhất định rất kỳ quái đi..."

Vương Nhất Bác lấy tay y ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt nói: "Sẽ không, rất đáng yêu."

Chỉ là, lỗ tai không giấu được rồi, Tiêu Chiến tỉnh tỉnh mê mê hoành thành người, không biết phải khống chế thế nào, mà thân thể y cũng đang ở trạng thái tu dưỡng, tiêu tốn quá nhiều tâm tư đi nghiên cứu cũng không tốt cho thân thể.

Vương Nhất Bác nắm chặt hai tay, "Không cần nghĩ quá nhiều, không biến về được để như vậy cũng rất tốt, ta nhớ Tam bá thu thập cho em hai chiếc đấu bồng ở đây, một chốc tới nơi, em liền đội mũ che đầu lại, người khác sẽ không thấy được."

Tiêu Chiến hỏi hắn mãi, "Nhất Bát, ngươi không sợ thật ư?"

Vương Nhất Bác cười, "Sợ cái gì, chẳng lẽ em sẽ ăn ta?' "

Tiêu Chiến nghiêm mặt nói: "Ta mới không ăn thịt người!"

Vương Nhất Bác hôn hôn bên tai của y không lên tiếng, đáy lòng ước gì Tiêu Chiến biết một chút bản lĩnh "ăn thịt người" đâu, tốt nhất là áp dụng hết bản lĩnh trên người hắn.

Tàu xe mệt nhọc, lộ trình sau hai canh giờ, tinh thần Tiêu Chiến có điểm trùng xuống.

Y được Vương Nhất Bác ôm xuống xe ngựa, đấu bồng che hết đầu y, y còn giấu mặt đi, người khác không thấy rõ được là nam hay là nữ.

Nghe nói Huyện thái gia tự mình xuống thôn tìm kiếm nguồn nước, thôn dân rất sớm đã đến hầu ở đầu thôn. Huyện thái gia xuống xe, bọn họ quỳ xuống đất đang muốn hô to, Huyện thái gia lại ngăn bọn họ lên tiếng, ôm chặt người trong bước nhanh, trưởng thôn vừa tiến vào nhanh chóng dẫn người xuống hậu viện.

Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, ngốc chờ ở chỗ cũ.

Đoàn người Vương Nhất Bác xuất phát giờ Tỵ, giờ Thân đến nơi, sai giờ Ngọ chính là thời điểm mặt trời dần lui, thừa dịp Tiêu Chiến ngủ yên, Vương Nhất Bác ngồi còn chưa nóng ghế, uống hai chén nước, đã dự định ra ngoài trước kiểm tra nguồn nước ngầm của thôn.

Trước khi đi, hắn dặn dò người bảo vệ tốt cửa phòng Tiêu Chiến, nêu như Tiêu Chiến tỉnh lại, liền cách cánh cửa nói cho y biết tình huống, để y an tâm ở trong phòng các loại.

Vương Nhất Bác lần này đi hết cả một canh giờ, nắng chiều vương vãi chỉ còn lưng lửng chân trời, Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy, cả phòng tối mờ mờ, vải mỏng trước mắt có ánh sáng nhạt mơ hồ, nhìn không rõ ràng.

"Nhất Bát?"

Không khí yên tĩnh, bên người không có mùi của Vương Nhất Bác. Y hoảng hốt kêu vài tiếng, người giữ cửa bên ngoài nghe thấy, nhanh chóng đem việc Vương Nhất Bác ra ngoài làm việc nói cho y hay, Tiêu Chiến ổn định tâm thần, lại hỏi: "Huyện thái gia có nói khi nào trở về không?"

"Cái này thì lại không có, nhưng mà sắc trời không còn sớm, bọn họ sẽ rất nhanh trở về thôi, công tử ngươi an tâm chờ một chút."

Tiêu Chiến trốn vào dưới chăn đệm, đếm thỏ trong bóng tối, bắt đầu sự chờ đợi của mình.

"Chín mươi sáu con thỏ." Nhất Bát chưa về.

"Chín mươi bảy con thỏ." Nhất Bát vẫn chưa về

"Chín mươi tám con thỏ."

Cửa cọt kẹt một tiếng, Tiêu Chiến bò lên từ dưới gối, vui vẻ nói: "Nhất Bát về rồi."

Vương Nhất Bác đầy người phong trần, qua lại một vòng trong thôn, xiêm y dính đầy bùn đất.

"Chiến Chiến."

Hắn châm nến trong phòng, trong tay cầm canh hầm trưởng thôn đưa tới, đặt trên bàn, nói với Tiêu Chiến: "Ta ra ngoài lau người một cái, toàn là bùn đất."

Tiêu Chiến ngắm thẳng hướng hắn lên tiếng: "Được, vậy ngươi mau trở lại."

Ốc xá rất nhỏ, hai phòng một sân nhỏ, Vương Nhất Bác mở cửa phòng, ra khoảng sân đối diện, hắn đổ nửa thùng nước, đứng ở giữa đình viện quay lưng lại với ánh trăng nhạt nhẽo tắm rửa, quay đầu nhìn lại, ánh  nến mông lung bên trong làm nổi bật thân ảnh Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến thăm dò dài cổ ngó, "Nhất Bát, ngươi tắm xong chưa?"

Vương Nhất Bác ung dung thong thả cởi quần áo, "Còn chưa đâu, mới cởi áo, bây giờ đang cởi quần."

Lại nói: "Quần cởi sạch sẻ."

Tiêu Chiến cứ như nhìn thấy hắn loã thể, mặt đỏ ngầu, nắm chặt thịt mỏng trên người không ngừng nhéo, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi từ từ tắm..."

Tiếng nước ào ào rơi xuống đất, Vương Nhất Bác động tác nhanh nhẹn, chỉ mặc quần về phòng.

"Chiến Chiến." Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, lòng bàn tay man mát kề sát trên mặt y, "Đây là đồ ăn của em, để đói bụng lâu sẽ đau."

"Không đau." Tiêu Chiến cởi đấy bồng ra, cuống quít, "Làm sao bây giờ, tai vẫn còn ở đây."

Vương Nhất Bác nhìn thấy lỗ tai y liền nhịn không được, đút Tiêu Chiến ăn nửa bát, cổ vũ mà hôn hai tai y một cái.

Một đôi tai đen nhung nhung của Tiêu Chiến không thể thấy đc mà đỏ bừng lên, hai tay lung tung đẩy người một cái, lại bị Vương Nhất Bác cầm lấy đặt trước ngực, vòng tay một cái, đem cả người y ôm trong ngực, để y ngồi giữa hai chân mà bón cơm.

Vương Nhất Bác đút một muỗng liền hôn y một cái, tai dài không ngừng run rẩy, Tiêu Chiến nhích nhích cái mông, thời điểm ngón tay buông xuống phía dưới, đụng phải địa phương không nên đụng.

Tiêu Chiến nghi nói: "Nhất Bát Nhất Bát, ngươi làm sao lại mang theo bên người cây gỗ này, ăn cơm cũng phải mang theo à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro