Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Lâm đi vào thành phố nhận hàng, Lâm Y Khải lưu lại bệnh viện chăm sóc Chu bà bà.

Cậu vẫn luôn nhẹ giọng tán gẫu cùng bà, Mã Quần Diệu ngồi ở một bên đọc sách, không có chuyện gì lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Y Khải.

Tuy rằng lần này bọn họ có thể gặp nhau, thế nhưng trong lòng Lâm Y Khải vẫn luôn canh cánh đối với việc Chu bà bà và Mã Quần Diệu chuyển đi mà không nói một lời, cậu nắm lấy tay của bà, hỏi: "Bà nội, có phải là bà không thích con hay không?

"Nói cái gì đó, con so với Mã Quần Diệu còn ngoan ngoãn nghe lời hơn, có thể không thích nó nhưng không thể nào mà không thích con được." Chu bà bà cười híp mắt dỗ cậu.

"Vậy tại sao bà lại muốn chuyển nhà?"

Chu bà bà thở dài: "Mẹ của Mã Quần Diệu ở đây, nó cũng không thể theo bà sống cả đời được. Hơn nữa con và Mã Quần Diệu đều đã lớn rồi, các con không thể lúc nào cũng ở cạnh nhau, sau này cũng sẽ tách ra mà thôi."

Trong lòng Lâm Y Khải biết rất rõ, cậu muốn nói là cậu thích Mã Quần Diệu, không muốn cùng Mã Quần Diệu tách ra, thế nhưng bây giờ cậu không thể như còn bé quấn quýt lấy bà nội mà làm nũng được.

Mặc dù trong lòng cậu cảm thấy, mình và Mã Quần Diệu như vậy không có gì là không đúng, nhưng những người lớn này lại khác. Hai người bọn cậu đều là con trai, không ai có thể quang minh chính đại mà tiếp nhận bọn họ, hơn nữa Chu bà bà và ba mẹ cậu không phải là Hứa Đồng Đồng, ở trước mặt chị ấy ôm hôn một cái, thì chị ấy cũng không thể cướp Mã Quần Diệu của cậu được.

Chu bà bà ở lại bệnh viện hai ngày, cảm thấy bệnh tình dần ổn định nên cũng xuất viện, Lâm Y Khải lưu luyến không rời cùng mẹ trở về nhà đi học. Mẹ Mã Quần Diệu đưa cho anh chiếc điện thoại cũ của cô, mỗi tối, sau tiết tự học, Lâm Y Khải sẽ lén lút đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho anh, ít nhất phải cách chiếc điện thoại nói chúc ngủ ngon thì tối cậu mới ngủ được.

Mã Quần Diệu nghỉ đông muộn hơn Lâm Y Khải cả tuần lễ, đến kỳ nghĩ, anh thu xếp hành lý rồi nói với mẹ muốn trở về nhà thăm bà nội, sau khi về đến huyện, anh gọi điện thoại cho Lâm Y Khải, rồi đứng ở trạm xe chờ cậu.

Lâm Y Khải nhận được điện thoại lập tức vội vàng chạy đến, Lâm Y Khải nso với lần gặp trước lại cao thêm không ít, nét trẻ con mũm mĩm trên mặt cũng lui dần, không còn giống như bé gái trắng trắng nộn nộn khi xưa, lại có chút cảm giác như là trẻ ranh to xác.

Mã Quần Diệu còn muốn sớm lên xe để về nhà, nên hai người chỉ tựa vào lan can gần trạm nói chuyện.

"Haizz, cậu không cho tớ đội mũ xanh mà đi nói chuyện yêu đương đó chứ, tớ nghe nói trường của các cậu có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp?" Lâm Y Khải dựa lưng vào lan can, bắt đầu điều tra theo thường lệ.

Mã Quần Diệu bật cười: "Cậu có muốn kiếm tra một chút hay không?" Anh nói xong, ngắt sau cổ Lâm Y Khải một cái.

Lâm Y Khải cứng cả người, khuỷu tay đụng vào Mã Quần Diệu: "Không thèm, tra ra lỡ có gì đó tớ lại tức giận. Cậu đừng túm tớ, cậu sờ một cái lại làm cho tớ muốn hôn cậu."

Mã Quần Diệu nhìn chung quanh một lần, trạm xe người đến người đi, thực sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, ôm lấy bả vai của cậu đi về phía trước: "Đi thôi, đi tìm một chỗ có thể để cho cậu hôn thoải mái."

Vé tàu Mã Quần Diệu mua hơn hai mươi phút nữa là sẽ khởi hành, bọn họ không thể đi xa, đành tìm một góc khuất bóng ở sau trạm, Mã Quần Diệu dựa vào trên tường, nhìn Lâm Y Khải, giang rộng hai tay: "Lại đây, hôn tớ."

Mặt Lâm Y Khải có chút hồng, đến gần Mã Quần Diệu, chạm nhẹ vào môi hắn một cái, Mã Quần Diệu ôm chặt lấy cậu không buông tay.

"A, chỗ này thối chết được." Lâm Y Khải không chịu há miệng, giãy giụa mấy lần mới vất vả tìm được cơ hội nói chuyện.

Mã Quần Diệu dùng sức cắn lên môi cậu, rồi nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi tiến vào thăm dò.

Thân thiết xong, Lâm Y Khải không nỡ buông tay, chôn đầu vào bả vai Mã Quần Diệu, rầu rĩ không vui nói: "Nếu không, ngày mai cậu hãy về nhà, hoặc là đưa bà nội đến đây đi."

Mã Quần Diệu xoa xoa đầu của cậu: "Bà nội không chịu tới, tớ phải trở về thăm bà."

"Tại sao vậy?Trước đây không phải là rất tốt sao?"

Mã Quần Diệu cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: "Cô tớ mới sinh con vào tháng trước, bà nội muốn ở nhà chăm sóc cháu ngoại."

"Mã Quần Diệu, cậu sẽ không thay đổi chứ? Nếu như bọn mình sau này vẫn như vậy. Nếu như bà nội muốn ôm chắt trai thì phải làm sao bây giờ đây, hai người chúng ta không thể sinh con được."

Mã Quần Diệu nhịn không được cười rộ lên: "Sẽ không thay đổi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì, nói đến việc này vẫn còn quá sớm, sau này bà nội sẽ chấp nhận thôi, bà thương chúng ta như vậy mà."

Lâm Y Khải cảm thấy mình rất bất hiếu, nhưng bây giờ ngẫm lại cũng không nỡ để Mã Quần Diệu mười năm sau đi sinh con, càng đừng nói đến sau này. Cậu thở dài, còn tính nói gì đó thì loa lớn của trạm xe đã thông báo xe sắp xuất phát.

"Tớ phải đi."

Lâm Y Khải buông tay ra, cầm lấy túi hành lý của Mã Quần Diệu để dưới đất: "Tớ tiễn cậu lên xe."

Mã Quần Diệu vừa đi vừa lấy phong thư từ trong balo đưa cho Lâm Y Khải: "Thư tình."

Lâm Y Khải cười trộm, nhận lấy: "Cậu cũng thật là sến."

"Không đọc thì trả tớ."

Lâm Y Khải vội vã mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy lớn viết vài chữ: Mã Quần Diệu thích Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải "phốc" bật cười ra một tiếng, ném hành lý trả lại cho Mã Quần Diệu, nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu muốn biểu thị nỗi nhớ tớ hơn nửa năm nay chứ."

Mã Quần Diệu đứng ở cửa xe, một tay ôm lấy Lâm Y Khải, vỗ vỗ lưng cậu: "Ngu ngốc, mấy chứ đó ở bên trong."

"Tớ biết mà." Đôi mắt Lâm Y Khải có chút hồng, không nỡ để cho Mã Quần Diệu đi: "Học kỳ sau tớ cũng thi vào trường cấp ba mà cậu đang học."

"Được, tớ chờ cậu."

Trước lúc ăn tết, Mã Quần Diệu không quá yên lòng, thân thể Chu bà bà không tốt, anh không dám kích thích bà, không thể nói với bà chuyện mà anh với Lâm Y Khải vừa bàn bạc.

Chu bà bà nhìn anh, trong lòng cũng thấy khó chịu, Mã Quần Diệu nửa năm này gầy đi không ít, ngoại trừ lần trước gặp được Lâm Y Khải trong kỳ nghỉ Quốc Khánh ra, nghĩ hè cũng không thấy anh đi chơi, ở nhà không học bài, làm bài tập, thì cũng chỉ là ngồi bồi bên cạnh bà.

Thân thể của Chu bà bà càng ngày càng không khỏe, trong lòng bà biết rõ, sinh lão bệnh tử, đó cũng là chuyện thường tình, người duy nhất bà không yên lòng chính là Mã Quần Diệu. Buổi tối, bà gọi Mã Quần Diệu vào phòng mình, đem sổ tiết kiệm mà bà dành dụm mấy chục năm giao cho anh

"Bà nội, con không cần tiền, chờ con tốt nghiệp rồi, sau này con sẽ nuôi bà."

Chu bà bà cười: "Số tiền này đều là do bà để dành cho con, mẹ con hiện tại cũng có con nhỏ, ít nhiều cũng sẽ không quá để ý con, con ở nhà cô ấy cũng đừng để bản thân bị ủy khuất."

"Vậy bà cứ cất quản giùm con."

"Nghe lời. " Chu bà bà vuốt đầu cháu trai của mình: "Con đã lớn rồi, bà nội cũng an tâm, chuyện của con và Khải Khải, bà nội không quản được, bà nội cũng nghĩ thông rồi, sau này con sống hạnh phúc bà mới an tâm. Thế nhưng con cũng phải hiểu chuyện, đừng tạo thêm phiền phức cho chú với a di."

Đôi mắt Mã Quần Diệu có chút chua xót: "Bà nội, bà phải sống cùng con thì con mới hạnh phúc được"

"Thằng nhỏ ngốc, bà nội không thể cùng con cả đời được."

Mã Quần Diệu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, mí mắt cứ nhảy không ngừng, không quá mấy ngày, sáng sớm Chu bà bà đi ra đường, bỗng ngã nhào một cái, không thể đứng lên được.

Tang lễ của Chu bà bà diễn ra vào ngày thứ ba, cùng chôn chung với Mã gia gia tại đồi núi quê nhà.

Mã Quần Diệu ôm di ảnh của Chu bà bà, quỳ gối trước bia mộ. Người đưa tiễn đến rồi lại đi, cô cả của Mã Quần Diệu kéo anh đi không được, đành tự mình trở về, cháu và con dâu còn đang ở nhà, cô phải về mà chăm sóc.

Đôi mắt Lâm Y Khải đỏ ửng sưng húp lên, nhìn mẹ cậu nói: "Con muốn ở đây với Quần Diệu mấy ngày."

Mẹ Lâm lau nước mắt, nói một chữ "Được", thở dài rồi cũng rời đi.

Lâm Y Khải tiến lên trước, quỳ xuống phía sau Mã Quần Diệu, ôm lưng hắn rồi áp mặt lên. Cậu không biết nên nói cái gì, vào lúc này Mã Quần Diệu cũng không cần những lời an ủi kia, chỉ cần ở cùng với anh là tốt rồi.

Cũng không biết quỳ bao lâu, Lâm Y Khải có cảm giác cả người Mã Quần Diệu đang run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống nhỏ lên tay của cậu.

Lâm Y Khải nắm tay Mã Quần Diệu, dắt anh đi về, chỉ có một con đường nhỏ để xuống núi, Lâm Y Khải đi phía trước, cứ đi hai bước lại quay ra sau nhìn Mã Quần Diệu, giống như khi còn bé, hai người cùng đi chơi, Mã Quần Diệu cũng cẩn thận cầm tay dắt cậu đi, không để cho cậu bị ngã.

Mã Quần Diệu đi theo Lâm Y Khải, dáng vóc 1m8 thoạt nhìn tiều tụy không ít, hai ngày không ngủ, trong mắt tất cả đều là tơ máu, cằm cũng mọc ra vài sợi râu.

Lâm Y Khải về đến nhà lập tức đi tìm chiếc dao cạo râu mà cậu mang theo, để Mã Quần Diệu ngồi trong sân rồi tự tay cạo râu cho anh. Cậu không dám dùng sức, cạo cạo trên cằm Mã Quần Diệu giống y như là đang gãi ngứa.

Mã Quần Diệu ngẩng lên cằm nhìn động tác của Lâm Y Khải, đôi mắt đen thăm thẳm phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Y Khải.

Buổi tối, hai người bọn họ ngủ cùng nhau, giường chỗ này còn nhỏ hơn cả giường ở nhà, cơ thể hai người cơ hồ dính chặt vào nhau.

Lâm Y Khải ở trong ổ chăn nắm tay Mã Quần Diệu, ngửa đầu nhìn hắn. Mã Quần Diệu cúi đầu, đụng nhẹ lên trán cậu một cái, rồi theo một đường hôn đến khóe miệng của cậu, áp trán anh vào trán cậu, đột nhiên khóc lên.

"Khải Khải... Bà nội không còn." Mấy ngày nay hầu như Mã Quần Diệu không mở miệng nói chuyện, lúc này giọng nói khàn khàn ấm ách: "Tớ phải làm sao bây giờ, bà nội không còn."

Lâm Y Khải ôm hắn, nghe Mã Quần Diệu nói như vậy, bản thân cậu cũng không nhịn được mà nức nở theo, Chu bà bà so với bà nội còn thân với cậu hơn, cả năm cậu mới thấy bà nội được có một lần, còn Chu bà bà thì khác, từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh bà.

Lâm Y Khải một bên khóc, một bên lau nước mắt cho Mã Quần Diệu: "Không khóc... Đừng khóc, bà nội không còn, cậu còn có tớ, cậu đừng sợ, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Mã Quần Diệu dùng sức ôm Lâm Y Khải, vùi đầu vào bả vai cậu không ngừng run rẩy. Lâm Y Khải thận trọng vỗ lưng hắn, dỗ hắn đi vào giấc ngủ.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bkpp