Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Y Khải được mẹ dẫn về quê chơi gần cả tháng, lúc trở lại cũng quá nửa tháng tám rồi. Thời tiết càng ngày càng nóng, cậu không thích chơi với những đứa trẻ trong chung cư này, mỗi ngày sau khi ba mẹ đi làm, Lâm Y Khải lại chạy qua nhà bên bồi bà nội Mã Quần Diệu.

Chu bà bà có Lâm Y Khải bồi bên cạnh, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, càng thương yêu cậu như là cháu ruột của mình.

Trưa hôm nay, lúc Lâm Y Khải ăn món dưa chuột trộn do Chu bà bà làm cho cậu, ủ rũ ủ rũ hỏi bà: “Bà nội, khi nào thì Mã Quần Diệu mới trở về?”

“Chờ hắn lớn lên rồi sẽ quay về.”

“Vậy khi nào thì cậu ấy mới lớn lên? Đã lâu lắm rồi con chưa gặp cậu ấy.”

“Có lẽ là trước khai giảng sẽ về một lần.”Chu ba bà suy nghĩ một chút, nói.

Lâm Y Khải cơm nước xong xuôi, đi xuống nhà bếp bưng nước uống, Chu bà bà thở dài, mỗi ngày Lâm Y Khải sẽ hỏi bà một lần, bà cũng nhớ Mã Quần Diệu lắm, thế nhưng điều kiện ở thành phố tốt hơn chỗ này rất nhiều, bà không thể làm ảnh hưởng tương lai của cháu mình được.

Bà càng nghĩ trong lòng lại càng buồn, cho dù Lâm Y Khải rất ngoan, nhưng cũng không thể thay thế cháu trai ruột thịt của mình được.

Chu bà bà đang dọn dẹp bát đũa, đột nhiên nghe tiếng gọi to từ ban công của Lâm Y Khải: “Bà nội, bà nội, Mã Quần Diệu đã trở lại.”

Chu bà bà vội vã chạy tới, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, không thấy ai cả, xoa xoa tóc Lâm Y Khải: “Chắc là nhìn lầm rồi.”

“Thật sự đã trở lại mà.” Lâm Y Khải cười tít mắt, đưa ly nước cho Chu bà bà, rồi chạy ra mở cửa nhà.

Vừa mở cửa, đã thấy Mã Quần Diệu thở hổn hển từ cầu thang chạy đến, anh mặc một bộ đồ mới, tóc cắt ngắn ngủn, so với lúc vừa đi lại cao thêm một chút.

“Khải Khải.”

Lâm Y Khải cười híp mắt, nói: “Tớ vừa nhìn thấy cậu chạy lên.”

Mã Quần Diệu lấy thanh socola từ trong túi ra, lột giấy đút cho Lâm Y Khải ăn: “Tớ để dành cho cậu nè.” Rồi gọi to vào trong nhà: “Bà nội.”

Bà nội đi tới cửa, “ai da” một tiếng, cúi người xuống muốn bế Mã Quần Diệu lên, còn chưa bế chặt đã thả tay ra: “Diệu Diệu lại cao lên, bà nội không bế được nữa rồi.”

Mã Quần Diệu một tay dắt bà nội, một tay dắt Lâm Y Khải đi vào nhà: “Đợi con lớn lên rồi con sẽ bế bà nội.”

“Được, cháu ngoan, thật là nghe lời.”

Lưu Bình cũng vừa đến cửa, cô cầm hành lý của Mã Quần Diệu, nói với người nào đó ở ngoài: “Các anh chậm một chút.”

Ngoài cửa có hai người khiêng một cái thùng lớn cẩn thận đi vào nhà.

Chu bà bà kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

Lưu Bình vén tóc ra đằng sau, cười cười: “Đây là TV con mua cho mẹ với Diệu Diệu.”

Mã Quần Diệu cầm lấy góc áo của bà nội, nói: “Con muốn quay về ở với bà, con nhớ bà nội với Khải Khải.”

Chu bà bà trong chốc lát không thể giữ được bình tĩnh, ngồi xổm xuống ôm Mã Quần Diệu thật chặt, hỏi Lưu Bình: “Cô không dẫn nó đi nữa sao?”

Lưu Bình đặt hành lý lên ghế salon: “Nó theo con hai tháng thì náo loạn đúng hai tháng, đến trường báo danh cũng không đi, luôn muốn trở về. Mẹ, sau này mỗi tháng con sẽ đưa mẹ phí sinh hoạt, mẹ cứ nuôi nó giùm con đi.”

Cô thở dài, đi tới cúi người xuống, hôn lên mặt Mã Quần Diệu một cái: “Mẹ đi, sau này lại đến thăm con, con phải học tập cho thật giỏi, phải nghe lời bà nội.”

Mã Quần Diệu ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ nhớ mẹ nhiều.”

“Bằng không cô ở lại một buổi chiều rồi đi.”Tuy rằng Chu bà bà không yêu thích gì Lưu Bình, thế nhưng ngữ khí so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

“Không được, chồng con vẫn đang đợi con ở phía dưới.”

Mã Quần Diệu đã trở lại, vui vẻ nhất ngoại trừ Chu bà bà thì chính là Lâm Y Khải, cả ngày đều vui vẻ đi theo phía sau Mã Quần Diệu cùng chơi đùa với anh.

“Mã Quần Diệu, sau này cậu còn đi đến chỗ mẹ nữa không?”

“Không đi, tớ với cậu cùng nhau đi học.”

Lâm Y Khải vui vẻ chạy xung quanh Mã Quần Diệu: “Cậu không ở đây, tớ chơi một mình chả vui gì cả.”

Hai đứa nhỏ chuẩn bị vào tiểu học, mẹ Lâm cùng Chu bà bà dẫn bọn nó đi đến trường học báo danh, Lâm Y Khải mới năm tuổi, trường học không chịu nhận, muốn nhận thì phải chờ đến năm sau, mẹ Lâm không thể làm gì khác nên đành dẫn cậu quay về nhà trẻ lúc trước báo danh.

Mã Quần Diệu mua cặp sách mới, Lâm Y Khải cũng đòi mẹ mua cho cậu một cái cặp giống y chang, buổi tối trước khi khai giảng cậu biết mình không thể cùng Mã Quần Diệu đi học thì méo miệng không thèm ăn cơm, mẹ Lâm phải dỗ dành một lúc lâu mới được. Buổi tối lúc đi ngủ, cậu chạy qua nhà Mã Quần Diệu muốn ngủ chung với anh.

Lâm Y Khải nằm trên giường nhỏ của Mã Quần Diệu, nghiêng đầu nhìn anh, giả bộ dáng dấp của “người lớn” nói: “Sau này tớ không thể đi học chung với cậu, cậu phải nghe lời của thầy giáo đó.”

Mã Quần Diệu cầm tay nhỏ của Lâm Y Khải: “Bà nội nói qua một năm nữa, chúng ta lại có thể cùng nhau đi học.”

Lâm Y Khải nhắm mắt lại, vui vẻ đi ngủ, xoay người mấy cái sau lại thoải mái gác chân lên người Mã Quần Diệu, đến gần hôn lên mặt anh một cái: “Vậy cậu đi học phải nhớ tớ nha.”

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bkpp