14. Eluxion, we don't have any problems.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol lái xe đưa tôi về nhà, khắp đường phố rộn ràng đèn nhấp nháy và thơm mùi bánh nướng. Tôi nói:

"Em muốn ăn bánh quy gừng."

Đã mười một giờ, Chanyeol vẫn tấp lại bên lề đường mua cho tôi một bịch bánh quy. Tôi chụp lại bịch bánh quy đó, đăng tấm hình lên:

'Tôi bị rơi xuống nước, bạn trai tôi mua cho tôi một bịch bánh quy gừng trị cảm.'

Đi một đoạn, tôi lại nói:

"Em muốn ăn kem."

Chanyeol dừng xe trước cửa hàng tiện lợi mua cho tôi một cây kem dưa lưới. Tôi chụp ảnh cây kem bốc khói rồi lại tải lên.

'Tôi bị rơi xuống nước, bạn trai mua cho tôi một cây kem để cân bằng nhiệt độ cơ thể và hồ nước.'

Jang Sohyun bình luận: 'Bệnh thần kinh à?'

Tôi trả lời: 'Đúng rồi, rối loạn thần kinh tim.'

Gần về đến nhà, tôi nói:

"Em muốn ăn chân gà nướng."

Chanyeol quay đầu xe lại con phố nhậu nhẹt mua cho tôi một túi chân gà nướng. Tôi chụp cả túi chân gà vàng ươm:

'Tôi bị rơi xuống nước, bạn trai tôi mua cho tôi chân gà để tăng cường sức mạnh tay chân, để cứu thêm người khác. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bạn trai tôi rất quan tâm đến sự nghiệp kiến trúc của tôi.'

Vẫn là Jang Sohyun: '@real__pcy anh xem anh đã làm ra cái gì đây này.'

Tôi bấm chặn tài khoản của cả Sohyun lẫn Chanyeol.

Chanyeol càng chiều chuộng, tôi lại càng thấy có vấn đề. Tôi xuống xe với một túi bỏng ngô nhất định phải mua tại rạp chiếu phim, túi chân gà, bịch bánh quy gừng, một hộp mì tương đen. Park Chanyeol đúng là chột dạ thật rồi, anh không cằn nhằn gì mà mua cho tôi một gói mì, thêm một hộp tăm xỉa răng và vài viên kẹo bạc hà thay cho tiền trả lại.

Tôi cầm cả đống đồ ăn đó, vòng tay ôm Chanyeol. Cái ôm sực nức mùi thức ăn, tôi hít hà chán rồi buông ra. Vào nhà ngồi trước đống đồ ăn hại sức khỏe mà Chanyeol mua, tôi hiểu được vì sao bác sĩ tốt nhất là nên yêu bác sĩ hoặc y tá. Họ sẽ thông cảm cho nhau rằng có những trường hợp đặt người dưng lên trên người thân là trách nhiệm và là điều hoàn toàn hợp lý.

Tôi chỉ phân tích tình hình chung là như thế, còn trong cú ngã lịch sử mấy ngày trước thì tôi đương nhiên tin bác sĩ Hana cần được cấp cứu hơn tôi, và đối với Chanyeol cô ấy cũng quan trọng hơn tôi.

Giống như tôi nói với chị Sunhee, "Chanyeol không hẹn hò với em vì em giống bác sĩ Hana." Hẳn là như vậy rồi, Chanyeol hẹn hò với tôi vì ngày hôm trước Hana đùa anh rằng đã có bạn trai, anh lại ngốc đến nỗi không nhận ra đó là một trò lừa gạt nhiều người rất hay làm để cho người kia tỏ tình hoặc ghen tị. Anh tin bác sĩ Hana hẹn hò thật, nên anh cũng hẹn hò với tôi cho bõ ghét.

Có những sự thật người ta chỉ nên biết một nửa thôi.

Chanyeol nhắn tin cho tôi:

"À, mới có mấy ngày mà em mập ra đấy."

Tôi lướt dọc dãy tin nhắn nhảm nhí từ tháng hai đến tháng mười hai, phát hiện trong vòng mười tháng mình đã nói tổng cộng chín mươi chín lần "vì em thích anh" qua tin nhắn.

Trong mấy ngàn tin nhắn đó, Chanyeol chỉ một lần duy nhất nhắn "anh nhớ em" khi tôi đi công tác một tháng ở trang trại nho.







Giáng Sinh đã đến, tôi rất thích Giáng Sinh.

Giáng Sinh năm nay tôi đã có bạn trai, tôi bỏ mặc anh em ở Eluxion mà chạy tới bệnh viện.

Bệnh viện cũng rất có không khí, có cây thông rất lớn phải đứng nép bên tường nhường đường cho xe đẩy, có ruy băng treo dọc thanh vịn cho bệnh nhân tập phục hồi. Y tá và bác sĩ đều đội mũ ông già Noel.

Tôi đến khi Chanyeol đang chơi với đám trẻ trong phòng bệnh, anh cười tươi rói đẹp đẽ như mọi ngày. Chanyeol thấy tôi đến thì vui vẻ đứng lên tạm biệt đám trẻ. Tôi nói rằng mình có việc đi ngang qua, chỉ nhân tiện ghé đưa quà cho anh rồi sẽ gặp anh ở Eluxion sau khi anh tan trực.

Điện thoại của tôi hết pin, tôi mượn điện thoại của Chanyeol để thông báo cho Jongdae biết hai chúng tôi đêm nay sẽ tới. Tôi nói với Chanyeol rằng bây giờ mời anh xuống nhận một phần quà đặc biệt to lớn chứa đựng tất cả tình yêu của tôi, Chanyeol nhìn tôi nghi ngờ:

"Quà gì mà em phải đem tới tận đây?"

Tôi cười rồi kéo tay anh nhanh chóng xuống nhà xe bệnh viện:

"Em đảm bảo nam nay không tặng anh một hòn đá nữa."

Tôi gói thùng nước rửa tay bằng một tờ giấy kĩ thuật dùng để vẽ, bên ngoài còn ghi chú "nước rửa tay của Loey" để khỏi quên. Thùng kem dưỡng da tay cũng tương tự.

Chanyeol nhìn tôi khệ nệ ôm hai chiếc thùng từ cốp xe ra, anh ngồi sụp xuống nhà xe ôm bụng cười.

"Năm nay anh đã có lời sau mười hai năm quen em cộng lại rồi.

Cười chán, Chanyeol đứng dậy đỡ lấy hai thùng quà trên tay tôi. Vì cười nhiều quá, nước mắt ứa ra dưới mi mắt anh thành một vệt sáng. Tôi đưa tay lau hết vệt nước đó rồi cũng học theo anh, nở nụ cười đẹp nhất, nụ cười hình trái tim mà anh hay nói rằng rất đẹp. Tôi vừa cười vừa nói dõng dạc với anh:

"Park Chanyeol, em hết yêu anh rồi, chúng ta chia tay nhé."

Nụ cười đóng băng lại trên mặt Chanyeol, tôi lần xuống đáy thùng nước rửa tay bắt lấy tay anh lấy lệ.

"Bác sĩ Park, thời gian qua cảm ơn anh. Yêu anh em vui lắm."

Tôi định kết thúc lần hẹn hò đầu tiên trong êm đẹp như thế, cũng chỉ định dùng lý do hết yêu với Chanyeol, không định đỗ lỗi cho anh hay cạnh khóe ai. Thế nhưng nói trước bước không qua, tôi để mặc Chanyeol đứng với hai thùng quà Giáng Sinh bước đi vài bước rồi lại có cảm giác hơi ngứa ngáy. Chẳng phải mọi người ở Eluxion đã nói tôi đừng hiểu chuyện như thế nữa hay sao.

Tôi quyết định dừng lại, lần tay vào túi lấy ra một xấp tận ba mươi chiếc vé xem phim đã mua từ trước, tôi quay lại đặt lên thùng kem dưỡng da tay rồi mỉm cười nói:

"Hôm trước bác sĩ Hana nói với em rằng là anh tặng cho cô ấy, cô ấy tặng lại cho em. Em lỡ tay làm hai tấm vé đó rơi xuống nước mất rồi. Đây là vé em mua định để đi xem cùng bạn trai, em đã chơi lớn mua liền ba hàng ghế để không có ai làm phiền hết nhưng anh thấy đó, em vừa chia tay bạn trai cách đây hai phút. Em đền cái này cho hai người, anh xem xong rồi về Eluxion đón Giáng Sinh cùng mọi người, nhé!"

Nói xong, tôi mở cửa xe rồi đánh lái ra khỏi bệnh viện, để lại Chanyeol đứng ở hầm gửi xe với hai thùng quà mà tôi tặng.

-----------
(The Fisrt Snow)

"Anh xin lỗi vì đã không đối xử với em thật tốt

Mùa Giáng Sinh đó trong anh chỉ toàn là nuối tiếc.

...

Chẳng biết là do nước mắt hay do nước tuyết tan chảy?

Anh lặng nhìn bóng dáng em đang dần rời xa anh."

-------------

Đường phố ngày lễ lúc nào cũng đông đúc, tôi lái xe chậm rãi. Vừa lái tôi vừa lẩm nhẩm.

"Eluxion, we don't have any problems."

Không có vấn đề gì hết, lời chia tay được nói ra trơn tru, tôi được giải thoát rồi.

Chỉ là không may, bệnh rối loạn thần kinh tim làm tôi hơi khó thở.

Không, tôi thừa nhận, không phải là vì rối loạn thần kinh tim. Không chỉ là hơi khó thở mà là tôi cảm thấy đau đớn như ai đó bóp nghẹt trái tim mình, tôi không cảm giác được nhịp tim của mình nữa.

Dẫu cho con tim đang kêu gào nhưng tôi chẳng thấy hối tiếc vì đã nói lời chia tay. Có người nói với tôi rằng:

"Trước khi bầu trời đổ cơn mưa lớn nó đã từng hậm hực và nóng bức rất lâu. Những người quyết định rời đi cũng đều đứng rất lâu trong gió."

Tôi thấy điều này khá đúng, nếu là tôi trước đây, tôi có thể chấp nhận một Park Chanyeol không thể yêu tôi theo cái cách mà tôi muốn, tôi của bây giờ yêu anh nhiều hơn bất cứ ai, biết lo được lo mất, tôi không thể chịu được mỗi khi trái tim của mình rung lên từng hồi chuông cảnh báo. Vì anh đã không yêu tôi theo cái cách mà tôi muốn, nên tôi cũng buông tay anh để anh có thể yêu người mà anh muốn yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro