Chương 33: Nịnh nọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Hệ thống nhắc nhở! Ký chủ hãy trả lời cẩn thận! Nếu vi phạm hình tượng nhân vật, chỉ số quyền hạn sẽ bị trừ 1000! 】

Tiếng cảnh báo sắc bén nháy mắt khiến Địch Lệ Nhiệt Ba tỉnh táo lại.

Cô đã không chuyên nghiệp đến mức để nam chính phát hiện sao?? Còn chưa mở hết quyền hạn đã bắt đầu thoát vai!

Ngày nào cũng ở cạnh Dương Dương nên hai người càng ngày càng quen thuộc thân thiết, nói chuyện không cần cẩn thận từng li từng tí, dĩ hạ phạm thượng* cũng sẽ được dung túng.

(Dĩ hạ phạm thượng – 以下犯上: người có địa vị thấp hơn mạo phạm người có địa vị cao hơn)

Nói tóm lại là thả hồn theo chiều gió.

Thật là không nên, không nên mà, Địch Lệ Nhiệt Ba nhanh chóng kiểm điểm sâu sắc lại bản thân.

Hít sâu một hơi, sau đó —— bắt đầu chiêu bài nịnh nọt.

"Đương nhiên rồi! Đương nhiên là tôi thích anh! Mỗi lần nhìn khuôn mặt anh tôi đều tự hỏi, vẻ đẹp như vậy thật sự tồn tại sao?? Anh chính là soái ca vạn người mê, là đào mật nhân gian, cứ nhìn thấy anh là tôi tự động cười! Vẻ đẹp vô song khiến tôi rơi vào lưới tình, anh chính là người trong tim, ý trung nhân, hình mẫu lý tưởng của tôi!

Địch Lệ Nhiệt Ba phát huy học vấn cả đời, lưu loát biểu diễn một mạch, không khí trầm mặc trong giây lát.

Dương Dương: "......"

【 Chỉ số quyền hạn +100】

Trừ 1000 điểm mà tăng có 100 điểm! Hệ thống rác rưởi!!

Vẻ mặt Dương Dương không thay đổi, nhưng dường như ánh mắt trở nên phức tạp hơn.

"Đào mật...... nhân gian?"

"Không phải không phải không phải," Nhiệt Ba cung kính bưng lên một hộp thạch trái cây nhỏ, "Chính là muốn khen anh ngon miệng."

Đồng tử Dương Dương tối lại, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua môi lưỡi phấn nộn đang khép khép mở mở của cô, hơi nghiêng đầu: "...... Em nếm thử rồi à?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn người.

Đang yên đang lành sao nói cua gắt là cua gắt thế!

Địch Lệ Nhiệt Ba cười mỉa: "Đoán, tôi đoán thế......"

Mắt thấy dường như hắn còn định nói gì đó, Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng lấy đồ ăn bịt miệng hắn, mơ hồ nói: "Mau ăn đi, mau ăn đi, nếu không lúc nữa sẽ nguội mất!"

Bộ phim đã đến đoạn lần đầu tiên cô gái ngây ngô tỏ tình với ảnh đế, ảnh đế từ chối vô cùng hòa nhã, nhẹ nhàng tựa như một bông hoa hải đường, rồi lại mang theo sự lý trí của một người đàn ông trưởng thành.

Nhiệt Ba trộm liếc màn hình, chỉ dám hò hét trong nội tâm.

Bỗng nhiên, Dương Dương chỉ vào màn hình TV: "Vậy anh ta là gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu: "Hả?"

Dương Dương suy nghĩ một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: "...... Dưa chuột già nhân gian?"

"Phụt!"

Địch Lệ Nhiệt Ba liều mạng che miệng lại, cười nghiêng ngả ra sô pha.

Dương Dương bình tĩnh vỗ lưng cho cô: "Cho nên, đào mật vẫn tốt hơn."

Địch Lệ Nhiệt Ba bị hắn quấy rầy cuối cùng cũng không thể quên được cái tên 'Dưa chuột già nhân gian' này, nhìn thấy mặt Vương Tranh Sơn liền không thể tập trung được, cuối cùng bộ phim còn chưa kết thúc đã buồn ngủ.

Cô ngáp một cái, thu dọn rác rưởi trên bàn, sau đó dụi mắt đi rửa mặt.

Dương Dương cầm túi rác đi vứt, "Đồ dùng vệ sinh cá nhân dự phòng ở ngăn kéo thứ hai, quần áo size nhỏ của tôi để trong tủ quần áo bên trái."

"Được ——"

Địch Lệ Nhiệt Ba mở tủ quần áo ra, bên trong chắc toàn là quần áo hồi cấp 2 cấp 3 của Dương Dương, tuy hơi rộng nhưng cũng có thể mặc tạm.

Tình tiết mặc quần áo của bạn trai cô đã thấy nhiều rồi, nhưng Nhiệt Ba vô cùng rõ ràng mình không thuộc trường hợp bạn gái nhỏ chơi trò tình thú, cho nên cô chọn một chiếc áo thun nhỏ nhất có thể tìm được cộng với một chiếc quần ngủ kẻ caro giản dị, cầm vào phòng tắm.

Một lát nữa Dương Dương về cũng cần dùng phòng vệ sinh, Nhiệt Ba tắm rất nhanh, tóc mới sấy khô một nửa đã đi ra. Dương Dương vẫn chưa về, không biết vứt rác xong còn đi làm gì. Cô sấy khô tóc, quấn một cái chăn nhỏ nằm xuống ghế sô pha.

Khi Dương Dương quay lại, thấy trên sô pha phồng lên một cái bọc nhỏ. Nhiệt Ba đang nghịch điện thoại, mái tóc xoăn đen gạt ra sau đầu, vài sợi trượt xuống sô pha, mềm mại xõa xuống thảm.

Dương Dương tắt đèn chính, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp của đèn sàn.

Hắn cầm một cái cốc đi qua, ngồi xuống chiếc bàn lùn đối diện cô: "Sữa vừa mới hâm nóng, uống vào sẽ ngủ ngon."

"Ồ......" Nhiệt Ba liền ngồi dậy, chăn lông trượt xuống, tóc xoăn xõa trên vai, ngoan ngoãn cầm cốc sữa, nhìn giống như một con búp bê xinh đẹp.

Uống sữa nóng xong, Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự rất buồn ngủ, cô lại cuộn người trên chiếc sô pha mềm mại, hai mắt khép hờ.

Dương Dương tắt luôn cả đèn sàn.

Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có tiếng hít thở một nông một sâu.

"Dương Dương......" Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng.

Hắn còn ngồi ở đối diện cô, trong bóng tối có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.

"Anh đừng áp lực," Địch Lệ Nhiệt Ba mệt rã rời, giọng nói mềm mại hơn so với ngày thường, mang theo giọng mũi an ủi hắn: "Tôi biết anh không hài lòng về tôi, không sao cả, cuộc đời dài như vậy, không ai nói trước được tương lai."

"Chúng ta đều có có những khả năng khác......"

Cô lẩm bẩm nói hết, hô hấp dần dịu lại, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Thật lâu sau, Dương Dương mới động đậy.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào qua song cửa, chiếu lên gương mặt cô, từ hốc mắt đến chóp mũi, đường cong đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng bế ngang cả người cả chăn lên.

Động tác của hắn quá cẩn thận, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng chứ không tỉnh lại.

Dương Dương bế cô đặt lên giường lớn, đắp chăn cẩn thận, sửa lại những sợi tóc lộn xộn cho cô.

"Không có khả năng khác." Ngón tay Dương Dương chạm vào tai cô.

"...... Tôi không có, em cũng không được có."



Nhiệt Ba tỉnh lại mới nhận ra mình đã giọng khách át giọng chủ mà chiếm giường lớn của Dương Dương.

Hơn nữa...... nhìn tư thế chữ X hận không thể xòe ra bốn góc này của cô, chắc là thiếu gia đã phải uất ức ngủ trên sô pha một đêm, bây giờ không biết đã đi đâu.

Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy rất có lỗi, rửa mặt sạch sẽ rồi định xuống lầu làm bữa sáng.

Cô vừa mở cửa ra thì cánh cửa bên kia lầu hai cũng đồng thời mở ra.

Dương phu nhân đi ra, tay phải cầm một thứ gì đó giống như tài liệu. Nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, bà liền vô thức quay về phía bên phải, dường như đang che đi phần tài liệu kia.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày, nhớ tới chuyện lúc trước Vương Tiếu Tiếu nói nội bộ Dương gia có bất đồng, theo bản năng nhìn thêm một cái.

Vẻ mặt Dương phu nhân mất tự nhiên trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại vẻ cao ngạo trước đây. Bà mặc một bộ trang phục công sở già dặn, đi đến trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba: "Mọi người đều dậy cả rồi, cô còn ngủ đến bây giờ, đây là tác phong của người sắp làm con dâu sao?"

Ngại quá, đúng là không phải.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười cười: "Tôi đang định làm bữa sáng cho mọi người đây."

Cô quyết định làm một phần đặc biệt cho Dương phu nhân.

Dương phu nhân liếc cô một cái, xoay người rời đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "Có phải cô quá không quan tâm đến em gái mình rồi không? Gần đây trạng thái của cô ta rất tệ, cô làm chị mà cũng không biết sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba tỏ vẻ cô cũng không muốn biết.

Có điều, lúc trước hình như Tống Tâm Thuần có ý tung cành ô liu cho nam phụ, Tiếu lão sư rõ ràng không còn là kỵ sĩ dịu dàng mà trong sách viết nữa. Bây giờ xem ra, con đường lui để cầu của nữ chính cũng thất bại rồi?

"Vậy phiền bà nói với cô ta một tiếng," Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm trang nói, "Gần đây chị cô ta sống rất tốt, không hề nghĩ về cô ta chút nào."

Dương phu nhân: "Hừ!"

Chị em nhà họ Địch có thể bất hòa đến mức này, Địch Hòa Bình cũng thật sự đủ thất bại. Bọn họ đường đường là Dương gia cần gì phải liên hôn với Địch gia?

Dương phu nhân cũng không nhiều lời, xoay người kiêu ngạo rời đi.

Địch Lệ Nhiệt Ba chậm rãi đi đến phòng bếp Dương gia, nói với dì giúp việc trong phòng bếp một tiếng rồi nhận lấy cái sạn, bắt đầu chiên bò bít tết. Lúc chiên đến miếng cuối cùng, Địch Lệ Nhiệt Ba ấn chặt miếng thịt xuống chảo, cho dầu vào chiên thật nhiều lần để miếng thịt chín già đến mức giống như giẻ lau.

Tráng trứng cũng vậy, đến phần cuối cùng cô tỉ mỉ rắc thêm một đống muối thô, khiến mỗi một tấc trứng đều mặn chát như nhau.

Cuối cùng pha một bình cà phê đậm đà, trong đó có một cốc được đặc biệt cho rất nhiều bột cà phê đen đắng.

Hoàn mỹ!

Lúc Địch Lệ Nhiệt Ba đang dọn đồ ăn vào khay thì Dương Dương đi vào. Hẳn là hắn vừa ra ngoài chạy bộ buổi sáng, người mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, trên cổ đeo tai nghe, thái dương có chút mồ hôi.

Hắn vừa đi vào, Địch Lệ Nhiệt Ba đã ngửi thấy mùi kẹo bạc hà hắn thường ăn, xen lẫn một chút vị cam quýt, đặc biệt tỉnh ngủ.

"Ngủ ngon không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngượng ngùng gật đầu: "Xin lỗi vì đã chiếm giường của anh."

"Không có," Dương Dương hít vào một hơi, hầu kết khẽ trượt, "Tôi cũng ngủ trên giường."

Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức trợn tròn mắt: "Hả?!"

Khóe môi Dương Dương hơi cong lên: "Đùa thôi."

...... Gương mặt này của hắn, nói đùa mà giống thật quá đấy.

"Cần giúp không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba: "Giúp tôi mang những thứ này ra đi."

Dương Dương liền bưng hai khay đồ ăn sáng đến nhà ăn, không lâu sau quay lại nói: "Ông nội qua đây."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu: "Sao vậy?"

"Ông luôn mong mỏi tôi kết hôn sinh con, chúng ta biểu hiện giống một chút, ông sẽ vui vẻ."

Địch Lệ Nhiệt Ba "A" một tiếng: "Cần ân ái hơn một chút?"

"...... Ừ."

Giọng nói mười phần trung khí của ông cụ từ xa truyền đến, Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức áp Dương Dương vào bàn nấu ăn, cầm một quả cà chua nhỏ đút cho hắn: "A ——"

Dương Dương nhìn xuống.

Địch Lệ Nhiệt Ba: Vẫn chưa đủ??

Cô sáp lại gần hơn, "Anh yêu ~"

Vành tai Dương Dương lại ửng đỏ, nhưng vẫn không chịu há miệng.

Khóe mắt Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy bóng dáng loạng choạng của ông cụ Dương, trong lòng quyết tâm: Vì sự vui vẻ của ông cụ, diễn một màn thì có là gì!

Vì thế, cô vươn cánh tay nhỏ bé vòng lên cổ Dương Dương, nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa hai người lại vô cùng. Đôi mắt cô trong veo, nụ cười ngọt ngào, đầu nghiêng về phía cổ hắn, hai má gần như chạm vào da hắn.

Sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bảo bối."

Nửa người trên của Dương Dương căng cứng, máu cả người tập trung vào những chỗ mà cô chạm vào.

Bên tai giống như có tràng pháo hoa đang nổ, rực rỡ đến chói mắt.

Mà Địch Lệ Nhiệt Ba đã rút tay về, liếc nhìn bên ngoài: "Hình như ông nội đi qua rồi?"

Dương Dương không nói gì.

"Này?" Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại, thấy ánh mắt hắn hơi mất tiêu cự, vẫy vẫy tay: "Hello?"

"Ừ......" Dương Dương định thần lại, yên lặng bưng hai cái khay thức ăn còn lại đi ra.

Sao dáng vẻ hắn lại có chút quái quái nhỉ?

Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người lấy khay đồ ăn cuối cùng, bỗng nhiên cả kinh.

Tiêu rồi, hắn cầm cốc cà phê đắng nhất đi rồi!

Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng bưng khay đồ ăn cuối cùng ra nhà ăn, đưa bữa sáng đặc biệt cho Dương phu nhân, sau đó ngồi xuống cạnh Dương Dương.

Quả nhiên hắn đang cầm cốc cà phê màu đỏ siêu đắng kia, Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt ra hiệu vô số lần, nhưng đối phương lại thất thần không bắt được sóng.

Ông cụ Dương và ba Dương vui vẻ vừa ăn vừa khen cô.

Dương phu nhân miễn cưỡng cắt một miếng trứng gà nhỏ cho vào miệng, sắc mặt tức khắc tái đi, nhưng lại không thể nhổ ra trước mặt mọi người nên đành phải cố gắng nuốt xuống.

Sau đó bà uống hết cốc cà phê, không đụng đến dao nĩa nữa.

Ông cụ Dương không vui: "Nhiệt Ba người ta có lòng làm, sao con không ăn chút nào thế?"

Dương phu nhân mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: "Không ngon."

"Sao lại thế được?" Ba Dương ở một bên đang cắt bò bít tết, "Hương vị rất ngon mà, đúng không Tiểu Dương?"

"Dạ......" Dương Dương chậm một nhịp mới chậm rãi trả lời.

Sau đó bưng cà phê lên uống một ngụm.

"...... Ngọt."

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro