Chương 2: Bác Sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tử Dị nhận được điện thoại vội vàng chạy tới bệnh viện thì Hoàng Minh Hạo vẫn đang trong phòng phẫu thuật. Sau khi đợi thật lâu ở cánh cửa sáng đèn đỏ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Tử Dị kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:

- Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?

Y tá bên cạnh bác sĩ vội nói:

- Ôi ôi ôi, anh yên tâm yên tâm, không có chuyện gì lớn cả, chân bị gãy xương, não hơi chấn động, ngoài ra bị trầy da chút chút (ờ chắc không lớn) không nguy hiểm đến tính mạng.

- Có thật không?

Tử Dị thở phào một hơi:

- Vậy tôi có thể thăm cậu ấy chứ?

- Đợi lát nữa cậu ấy được chuyển đến phòng bệnh thì anh có thể đi thăm.

- Vậy thì tốt.

Tử Dị nhìn quanh quất phía sau họ, quên buông tay ra, vẫn luôn kéo cánh tay của bác sĩ phẫu thuật.

- Cậu.

Giọng nói lành lạnh vang lên.

Tử Dị hơi khựng lại, ngước mắt nhìn. Khẩu trang màu lam nhạt che quá nửa gương mặt, nhưng đôi mắt ấy lại khiến bản thân quên dời mắt đi nơi khác, nó màu nâu nhạt, bình thản không một gợn sóng, cực kỳ đẹp đẽ.
- Phiền anh buông tay.

Anh nhả ra mấy chữ, vẻ mặt không hề không kiên nhẫn nhưng Tử Dị lại cảm thấy xấu hổ:

- Xin lỗi xin lỗi, ơ... cảm ơn bác sĩ.

- Không cần.

Dứt lời, anh đi ngang qua Tử Dị về phía cuối hành lang. Tử Dị quay đầu nhìn, y không thấy toàn bộ gương mặt người đó nhưng trong lòng bỗng dưng có chút kinh ngạc. Y cũng không nghĩ lâu, xoay người tìm y tá hỏi thăm số phòng bệnh của Hoàng Minh Hạo.

Bác sĩ gây mê gỡ khẩu trang xuống, vẻ mặt hóng hớt, hỏi:

- Chàng trai vừa nãy là đại minh tinh trên TV phải không?

- Phải đó phải đó, tôi thấy tiêu đề trang nhất ngày mai sẽ bùng nổ cho coi, mọi người nói xem ngày mai sẽ có phóng viên tới đây hay không?

Y tá lớn tuổi hơn lắc đầu:

- Phải làm tốt công tác bảo mật, không được để phóng viên tới quấy rầy bệnh nhân.

- Chuyện này giấu được sao, người được đưa tới chung với cậu ấy là Lý Hi Khản, tiểu thịt tươi nổi tiếng đấy.

- Chật, xem ra sóng gió sắp nổi lên rồi.

- Ôi ôi ôi, tôi vừa... khụ khụ, tôi vừa không cẩn thận nhìn cậu ấy nhiều hơn mấy lần, tuy mặt có vết máu nhưng không hổ là đại mỹ nam nổi tiếng, thật sự quá đẹp... Úi da!

Người đang nói chuyện bị một người khác giật tóc sau gáy:

- Làm phẫu thuật đó! Cô còn phân tâm!

- Tôi không phân tâm! Tôi đã nói là không cẩn thận nhìn nhiều hơn mấy lần mà! Bác sĩ nhìn bệnh nhân là chuyện rất bình thường! Huống hồ, Hoàng Minh Hạo là nam thần của tôi, tôi nhất định phải càng chú ý hơn.

- Xem tiền đồ này của cô kìa!

- Cô nói ai?

Bác sĩ hỗ trợ phẫu thuật và các y tá đang nói nhỏ với nhau thì chợt có một giọng nói chưa bao giờ xem vào các cuộc chuyện phiếm của họ vang lên.

Mọi người giật mình, nhận ra là Chu Chính Đình đi trước họ vài bước hỏi.

Vừa nãy họ như vậy có vẻ rất không chuyên nghiệp, có phải đã khiến bác sĩ Chu bất mãn không? Mọi người hơi hoảng hốt:

- Ơ, cũng không có gì.

Chu Chính Đình không hề ngó lơ như bình thường, anh xoay người, vẻ mặt bình tĩnh lộ vẻ bất ngờ hiếm thấy:

- Người ban nãy là Hoàng Minh Hạo?

- Hả, phải phải.

Y tá ngượng ngùng nói:

- Anh không chú ý à?

Quả thực anh không chú ý, đối với anh mà nói, bệnh nhân đều như nhau, anh chưa bao giờ để ý đến tướng mạo của họ. Huống hồ người đó lại máu me đầy mặt.

Chu Chính Đình im lặng nhìn về phía phòng phẫu thuật ở xa xa, đúng là Hoàng Minh Hạo ư? Người được Chu gia lựa chọn.

- Bác sĩ Chu? Sao thế?

Chu Chính Đình thu hồi tầm mắt, ánh mắt khôi phục vẻ lãnh đạm:

- Không có gì.

Dứt lời, anh không dừng lại mà xoay người trực tiếp rời đi.

Chu Chính Đình đi rồi, mấy người phía sau lại xì xào bàn tán:

- Bác sĩ Chu đặc biệt hỏi Minh Hạo ư? Aaa! Lẽ nào bác sĩ Chu cũng là fan nam thần của tôi?

- Cô điên à? Bác sĩ Chu mà mê minh tinh như cô sao? Bác sĩ Chu nhà chúng ta không thích thể loại như vậy đâu.

- Ê ê ê, ý gì vậy hả?

- Không có ý chửi mắng nam thần của cô, ý tôi là, loại người thanh phong đạo cốt như bác sĩ Chu sẽ thích dạng người dịu dàng hiền thục, Hoàng Minh Hạo quá thu hút, hoàn toàn không phù hợp!

- ....

Hoàng Minh Hạo tỉnh lại đã là trưa hôm sau.

Đầu choáng váng, toàn thân ê ẩm.

- Ui...

Khẽ rên rỉ một lát, Hoàng Minh Hạo phát hiện cậu căn bản không thể nào động đậy.

Tầm mắt dần rõ ràng, cậu cảm thấy một người nhanh chóng nhào tới bên giường:

- Minh Hạo, Minh Hạo, em tỉnh rồi! Có đau ở đâu không? Có chỗ nào không khỏe không?

Giọng Hoàng Minh Hạo khàn khàn:

- Anh nhỏ tiếng chút, tai em sắp điếc đây này.

Tử Dị vì sốt ruột nên ban nãy có hơi cao giọng hơn bình thường.

Thấy cậu nói chuyện, Tử Dị rất vui mừng:

- Còn chê anh được, rất tốt rất tốt. Ôi! Bác sĩ tới rồi bác sĩ tới rồi, mau để bác sĩ xem cho em.

Là Chu Chính Đình và hai y tá tới kiểm tra theo thông lệ.

Chu Chính Đình đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống người trên giường, ngữ khí hoàn toàn giống khi nói chuyện với bệnh nhân thông thường:

- Có chóng mặt không?

Hoàng Minh Hạo nhìn vị bác sĩ đeo khẩu trang ấy, không nghi ngờ gì, trả lời:

- Có chút chút.

- Có muốn ói không?

- Không.

- Có nhớ tại sao mình ở bệnh viện không?

Hoàng Minh Hạo chớp chớp mắt:

- Tai nạn giao thông.

Dừng ba giây, cậu đột nhiên phản ứng lại, đưa tay kéo Tử Dị bên cạnh:

- Đúng rồi! Tai nạn giao thông! Lý Hi Khản đâu? Không sao chứ?

Tử Dị lườm cậu:

- Em đã thế này còn nhớ tới cậu ta, cậu ta chỉ bị thương chân thôi, nằm viện vài ngày là không sao.

Hoàng Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm:

- Làm em sợ muốn chết, còn tưởng em gây ra chuyện lớn cho Khản Khản nhà em chứ!

Tử Dị nghe bốn chữ "Khản Khản nhà em" thì lườm cậu. Hai y tá bên cạnh sững sờ, mím môi nín cười. Chu Chính Đình lại nhìn cậu nhiều thêm một cái. Khuôn mặt đằng sau khẩu trang của anh vẫn không chút biểu cảm, anh đưa tài liệu trên tay cho y tá bên cạnh:

- Lát nữa đưa cho bác sĩ Vương.

- Dạ.

- Ê đợi đã.

Vào lúc Chu Chính Đình định ra ngoài, Hoàng Minh Hạo vốn đang túm tay Tử Dị lại chuyển sang túm vạt áo blouse trắng của anh.

Thấy anh đứng lại, cậu mới tủi tủi nói:

- Bác sĩ ơi, mặt tôi hơi đau.

Chu Chính Đình hạ mi mắt, nhìn bàn tay túm vạt áo mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Anh lặng lẽ gỡ tay cậu ra, giải thích rất chuyên nghiệp:

- Kính quẹt bị thương.

- Kính quẹt bị thương?

Hoàng Minh Hạo hoảng sợ:

- Nặng lắm không, chừng nào khỏi, có để lại sẹo không?

Chân mày Chu Chính Đình khẽ nhíu. Hai cái chân bó bột kín mít không thấy cậu hỏi một câu có tàn phế hay không, não bị chấn động cũng không hỏi có nghiêm trọng hay không, thế mà trên mặt có mỗi vết trầy xước lại kích động như ngày tận thế.

- Chú ý ăn uống, bôi thuốc đầy đủ sẽ không sao cả.

- Nghĩa là không để lại sẹo, đúng không?

Hoàng Minh Hạo tha thiết nói:

- Bác sĩ, tôi dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm đấy, hơn nữa tôi còn chưa kết hôn, bác sĩ tuyệt đối đừng để tôi bị sẹo nha, xin anh đấy.

Khi Chu Chính Đình nghe đến mấy chữ "tôi còn chưa kết hôn" thì hơi khựng lại, cuối cùng phun ra một chữ:

- Ờ.

Chu Chính Đình nhướng mày, buột miệng nói:

- Bác sĩ bệnh viện bây giờ đều nghiêm túc lạnh lùng như vậy à? Tốt xấu gì mình cũng rất nổi tiếng mà, nhưng hình như anh ta không hề muốn khám bệnh cho mình.

Y tá bên cạnh nghe vậy thì cười:

- Anh Hoàng đừng nói vậy, bên ngoài có rất nhiều bác sĩ muốn khám bệnh cho anh, có điều tối qua anh được bác sĩ Chu phẫu thuật nên ca của anh do anh ấy phụ trách. Hơn nữa tính cách bác sĩ Chu của chúng tôi vốn là như vậy, đừng thấy anh ấy ít nói, chứ kỹ thuật là đứng đầu bệnh viện chúng tôi đấy.

- Thế à?

Hoàng Minh Hạo bĩu môi:

- Được rồi, đủ chuyên nghiệp là được.

Y tá làm xong việc liền đi ra ngoài.

Hoàng Minh Hạo hơi choáng váng đầu, cần nghỉ ngơi, nhưng cậu không yên tâm lắm chuyện tai nạn:

- Tử Dị, vụ tai nạn bên ngoài nói thế nào?

- Vẫn luôn phong tỏa tin tức, nhưng anh thấy cũng không giấu được bao lâu, có điều em đừng bận tâm, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.

- Lý Hi Khản thật sự không sao chứ, hay là anh để em gọi một cú điện thoại nhé?

- Ôi chao ông trẻ ơi, cậu ta bị thương nhẹ hơn em nhiều lắm, anh thấy ngày mai là có thể qua thăm em rồi.

Tử Dị trừng cậu, nói:

- Chuyện hôm qua của tụi em sáng nay anh có ghé phòng Lý Hi Khản hỏi, anh nói em đấy, sao cứ lo chuyện bao đồng thế hả? Còn đua xe với paparazzi nữa chứ, đúng là không muốn sống nữa mà.

Hoàng Minh Hạo lười nghe y càm ràm:

- Ui da ui da, đầu em đau quá, anh đừng nói nữa, em muốn nghỉ ngơi.

- Em... Được được được, em nghỉ ngơi, em nghỉ ngơi đi.

Tử Dị bó tay:

- Anh về khách sạn thu dọn ít đồ dùng hàng ngày cho em, em ngủ đi.

- Dạ, cảm ơn anh.

Hoàng Minh Hạo nằm trong phòng bệnh hết ngủ rồi tỉnh đến ngày thứ hai.

Trưa hôm sau, Chu Chính Đình theo thông lệ đến quan sát quá trình khôi phục sau phẫu thuật của cậu.

- Bác sĩ Chu đúng không?

Hoàng Minh Hạo nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, hứng thú bừng bừng nói:

- Nghe nói anh rất lợi hại, vậy có phải tôi sẽ nhanh chóng bình phục như cũ không, bao giờ tôi có thể xuất viện?

Chu Chính Đình cầm bút viết gì đó trên tài liệu, mắt không hề ngẩng lên, ngữ khí bình thản:

- Bác sĩ không phải thần tiên, không thể giúp cậu nhanh chóng bình phục.

- Ừm, vậy có thời gian cụ thể không?

- Hơn hai tháng.

- Hai tháng!

Hoàng Minh Hạo đột nhiên nhìn Tử Dị đang gọt táo bên cạnh:

- Vậy show phải làm sao, em làm sao ghi hình được?

- Bên phía show anh đã nói với đạo diễn rồi, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Bây giờ điều anh càng quan tâm hơn là em như thế này thì anh báo cáo với nhà em thế nào. Minh Hạo, anh thấy em vẫn nên thông báo cho người nhà đi.

- Đừng, anh.

Hoàng Minh Hạo vội bảo y dừng lại:

- Nếu mẹ em biết em bị tai nạn giao thông thì không khóc trời khóc đất mới lạ, chắc chắn bà ấy lại trách em lo chuyện vớ vẫn. Anh có tin bà ấy lượn tới lượn lui một hồi là lại tìm ra cớ xách em về, a... nói không chừng còn tiện thể giúp em kết hôn luôn không?

Hoàng Minh Hạo ho khan, nghĩ trong phòng còn có bác sĩ và y tá thì ngừng lại, chỉ nói:

- Dù sao thì anh đừng nói cho bên nhà em biết.

Tử Dị nhăn nhó, y vốn đặc biệt được cử làm quản lý cho Hoàng Minh Hạo, trừ Hoàng Minh Hạo ra, y không quản lý bất kỳ nghệ sĩ nào khác. Y không chỉ giúp cậu ấy trong công việc mà còn phải chăm sóc cậu ấy thấu đáo trong sinh hoạt, bằng không người của Hoàng gia sao có thể bỏ qua cho y. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, y không biết có nên nói hay không nữa.

Chu Chính Đình nghe xong lời của Hoàng Minh Hạo thì hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút hàm ý sâu xa, trong đầu anh hiếm khi dành ra chỗ trống để suy nghĩ chuyện khác ngoài y học.

Ừm, xem ra cậu ấy rất bài xích cuộc hôn nhân này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinghao