Chương 7: Câu hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Minh Hạo chỉ ở khách sạn một đêm, hôm sau cậu để quản lý và trợ lý lo liệu thủ tục nhập viện, lặng lẽ quay lại nằm trong phòng bệnh.

Vẻ mặt Vương Lâm Khải rất khoa trương:

- Đại minh tinh, anh cuối cùng cũng về rồi, làm tôi nhớ muốn chết. Anh chạy tới chạy lui thế này, chân bị thương nữa thì sao bây giờ?

- Có việc gấp đột xuất.

Hoàng Minh Hạo nhướng mày với y:

- Không phải tôi quay lại rồi sao, lần này tuyệt đối dưỡng thương khỏi rồi mới đi.

- Chuyện này là nhất định, ôi đúng rồi, hôm qua anh xuất viện không nói với người nhà à, họ tới thăm anh, kết quả là thăm hụt.

- Ồ, cậu gặp rồi, vậy họ nói gì?

- Tôi không nói gì, nhưng sư huynh nói chuyện với họ rất lâu.

- Bác sĩ Chu?

Hoàng Minh Hạo kinh ngạc:

- Họ nói gì?

- Tôi đâu biết, họ nói riêng mà, người nhà anh rất nhiệt tình với bác sĩ Chu, nói xong họ rất vui vẻ rời đi, anh không gặp họ à?

- Vui vẻ rời đi?

Hoàng Minh Hạo tựa trên gối, đưa tay gõ nhẹ tủ đầu giường:

- Vậy bác sĩ Chu đâu rồi, tôi tìm anh ấy.

- Bây giờ chắc là vừa phẫu thuật xong.

Hoàng Minh Hạo gật đầu, nói với trợ lý đang thu dọn hành lý cho cậu:

- Tiểu Hạ, đẩy xe lăn tới giúp anh.

- Dạ, anh Minh Hạo.

Lâm Thanh Duy ngạc nhiên:

- Đi ngay bây giờ hả?

- Phải.

Hoàng Minh Hạo được trợ lý đỡ xuống ngồi xe lăn:

- Tiểu Khải, sao cậu còn chưa đi, rảnh lắm à?

- Hôm nay tôi không có việc để làm, đi đi đi, tôi đẩy anh đi tìm sư huynh.

Thế là, Hoàng Minh Hạo được Vương Lâm Khải đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Khu phòng bệnh VIP vốn tương đối vắng, hơn nữa Hoàng Minh Hạo mặc đồ cải trang nên cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Hoàng Minh Hạo nhàm chán bèn kiếm chuyện tán gẫu:

- Tiểu Khải, sao cậu gọi bác sĩ Chu là sư huynh?

Vương Lâm Khải nói:

- Bởi vì tôi và sư huynh tốt nghiệp cùng trường đại học, tôi nhỏ hơn anh ấy hai khóa. Sư huynh hồi đi học là một nhân vật nổi tiếng, tôi vừa đến bệnh viện này là nhận ra anh ấy ngay.

- Nhân vật nổi tiếng?

Hoàng Minh Hạo hơi trầm ngâm:

- Cũng phải, đẹp trai như vậy không nổi tiếng mới là lạ.

- Không hoàn toàn là vì ngoại hình, còn có năng lực nữa, sư huynh ở trường chưa từng đứng thứ hai, dù sao anh ấy là bảo bối của tất cả các thầy cô.

- Chậc, nhìn rất chuyên nghiệp, chỉ là tính tình hơi quái gỡ chút.

Vương Lâm Khải cười:

- Chuyện này quả là sự thực, sư huynh không thích nói chuyện, tính cách lạnh lùng, ngoại trừ y học, tôi chưa thấy anh ấy hứng thú với thứ gì. Chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng đến mức độ được hoan nghênh của anh ấy.

- Thế à?

Hoàng Minh Hạo hứng thú:

- Rất nhiều người theo đuổi?

- Chính xác...

Vương Lâm Khải chợt dừng lại, mặt đầy ý cười sáng tỏ:

- Anh xem kìa, lại là một đóa hoa đào.

Hoàng Minh Hạo nhìn theo tầm mắt Vương Lâm Khải, quả nhiên, nơi khúc quanh cầu thang có một nam một nữ đứng đối diện nhau.

Cô gái ăn mặc rất thời trang, rõ ràng không phải người của bệnh viện, có lẽ là bệnh nhân hoặc người nhà của bệnh nhân.

Lúc này, cô gái kia nhìn vị bác sĩ nam rõ ràng không cùng một trạng thái, rụt rè nói:

- Bác sĩ Chu, có thể cho em số di động của anh không?

Hoàng Minh Hạo ngỏng dài cổ, nghe người ta trả lời thế nào.

Vương Lâm Khải nhìn dáng vẻ hờ hững của sư huynh mình, tiếc nuối lắc đầu:

- Đây đã là người thứ mấy rồi...

Quả nhiên, Chu Chính Đình không phụ kỳ vọng của Vương Lâm Khải, vừa xa cách vừa khó hiểu nhìn cô gái kia:

- Vết thương của em trai cô đã không sao rồi, nếu còn có vấn đề, cô có thể liên hệ với bệnh viện.

- Vậy, vậy em không thể liên hệ trực tiếp với anh sao?

Chu Chính Đình dừng lại:

- Không cần thiết.

Cô gái cắn môi, dùng bất cứ giá nào:

- Bác sĩ Chu, thực ra, thực ra em muốn xin số điện thoại anh không phải vì em trai em, mà vì, vì chính em.

Chu Chính Đình im lặng một lát:

- Cô bị bệnh?

- ... Không có.

- Vậy lấy số của tôi làm gì?

Cô gái nghẹn lời.

Cách đó không xa, Hoàng Minh Hạo nín không để mình cười ra tiếng, chàng trai này quá không có tình thú, quá không biết linh hoạt rồi, con gái người ta xin số điện thoại lẽ nào chỉ có nguyên nhân là người ta bị bệnh thôi sao?

Cô gái ấy lại nói, lần này là lấy hết dũng khí:

- Bác sĩ Chu, em thích anh, em thật sự thích anh, nên muốn xin số điện thoại của anh, em mong rằng sau này chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn.

Vương Lâm Khải a ơ một tiếng, gan lớn nhỉ, không biết lần này sư huynh lại dùng cớ gì chặn miệng người ta.

Một giây sau, Vương Lâm Khải nghe Chu Chính Đình thản nhiên nói:

- Thật không may, tôi không thể liên lạc với cô nhiều.

- Tại sao?

- Bởi vì, tôi đính hôn rồi.

Cô gái sững sốt:


- Cái, cái gì?

Dáng vẻ Chu Chính Đình vẫn nhẹ nhàng, bình thản:

- Để tranh gây ra những phiền phức không cần thiết, cũng để tránh cho cô mang điều tiếng không hay, chúng ta vẫn là đừng liên lạc riêng thì hơn.

Sắc mặt cô gái lập tức trắng bệch, điều tiếng không hay, chẳng lẽ nói cô là kẻ thứ ba?

Quá giận dữ và xấu hổ... cô gái liếc Chu Chính Đình rồi lảo đảo chạy đi.

Hoàng Minh Hạo cuối cùng cũng bật cười ra tiếng:

- Tiểu Khải, Tiểu Khải, cậu có nghe thấy không, sư huynh nhà cậu đúng là cực phẩm.

Vương Lâm Khải vội vã muốn che miệng cậu, nhưng đã muộn.

Chu Chính Đình phát hiện, nhấc nhân đi về phía họ. Vương Lâm Khải xấu hổ:

- Sư huynh, tụi em không phải nghe lén mà là vô tình đi ngang qua.

Chu Chính Đình không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn người nào đó đang vô cùng vui sướng.

Hoàng Minh Hạo vẫn chìm đắm trong cảnh vừa nãy chưa thoát ra:

- Bác sĩ Chu, anh luôn từ chối người ta như vậy sao, chuyện đính hôn mà cũng có thể nói bừa.

Chu Chính Đình cau mày:

- Nói bừa?

- Chẳng lẽ là thật à? Nhưng Tiểu Khải nói với tôi, anh là chó độc thân mà?

Vương Lâm Khải vội vã lắc đầu:

- Em nói độc thân, độc thân! Tuyệt đối không nói chó!

Chu Chính Đình:

- ...

Hoàng Minh Hạo tấm tắc lắc đầu:

- Tôi nói bác sĩ Chu này, tốt xấu gì anh cũng đẹp trai như vậy, sao tính tình quái gở thế, bao nhiêu mối nhân duyên đều bị anh chà đạp hết.

Vương Lâm Khải giật mình, vội vã kéo Hoàng Minh Hạo không cho cậu nói lung tung, sư huynh không phải người có thể tùy tiện trêu đùa.

Nhưng ngoài dự liệu của y, Chu Chính Đình không hề có phản ứng bất mãn nào.

Hoàng Minh Hạo kéo vạt áo Chu Chính Đình:

- Này, nói nghiêm chỉnh đây, nghe nói hôm qua người nhà tôi nói chuyện với anh, các người nói chuyện gì vậy?

Chu Chính Đình nhìn cậu:

- Phản hồi tình huống của bệnh nhân.

- Chỉ vậy?

- Còn cần gì khác sao?

Hoàng Minh Hạo bĩu môi:

- Được rồi, nhưng tôi dù sao cũng là bị tai nạn giao thông, anh nói thế nào mà khiến mẹ tôi vui vẻ rời đi vậy?

Chu Chính Đình nhớ tới câu ngày hôm qua Hoàng phu nhân nói đại loại như "Có con ở đây, dì yên tâm về Minh Hạo rồi".

Đây có lẽ là nguyên nhân vui vẻ?

- Bác sĩ Chu?

Chu Chính Đình phục hồi lại tinh thần, nói:

- Tai nạn giao thông chẳng những không chết mà còn bị thương không nặng, hơn nữa còn sắp bình phục, lẽ nào mẹ cậu không nên vui sao?

Hoàng Minh Hạo ngẫn người, nói cũng có lý.

Chu Chính Đình không muốn để ý đến hai người nữa, lướt qua họ đi về phía trước, Hoàng Minh Hạo vội bảo Vương Lâm Khải chuyển hướng xe lăn:

- Này bác sĩ Chu, tôi còn có chuyện chưa nói.

Nhưng Chu Chính Đình không hề ngừng lại:

- Xin lỗi, tôi còn có phẫu thuật.

Chu Chính Đình đi rồi, Vương Lâm Khải mới gãi gãi sau gáy lẩm bẩm:

- Không phải mới phẫu thuật xong sao?

Các y tá phát hiện, anh Hoàng rất thích hỏi bác sĩ Chu nhưng câu hỏi mà người bình thường không dám hỏi. Làm việc chung với bác sĩ Chu thời gian dài, họ thường hay toát mồ hôi thay cho anh chàng đại minh tinh này.

Tính tình bác sĩ Chu họ đều rất rõ, vừa lạnh nhạt vừa không thích giao tiếp. Nếu bạn để xảy ra sai lầm về chuyện môn, anh ấy sẽ không trách mắng bạn nhưng sẽ dùng anh mắt khiến bạn cực kỳ xấu hổ. Nếu bình thường bạn muốn tán gẫu linh tinh với anh ấy, cuối cùng chắc chắn chỉ có sự im lặng thật lâu trả lời bạn.

Mọi người đều biết, trong bệnh viện này, trừ bác sĩ Vương Lâm Khải và bác sĩ Lâm Ngạn Tuấn hiện đang xuất ngoại, không có mấy người có thể trò chuyện với bác sĩ Chu. Cho nên, những đề tài mà Hoàng Minh Hạo nói trước mặt bác sĩ Chu đều khiến họ vừa kinh hãi vừa sững sờ.

Ngày nọ, y tá thay thuốc cho Hoàng Minh Hạo.

Lúc y tá đang băng bó cho cậu, cậu tò mò nhìn Chu Chính Đình ghi chép phía sau:

- Bác sĩ Chu, tôi muốn thỉnh giáo anh một chút, anh đẹp trai như vậy, bình thường anh đều ăn gì thế?

Y tá sững sờ, suýt dịch tay sai vị trí.

- Anh là bác sĩ, chắc chắn biết rất nhiều phương pháp chăm sóc nhỉ?

Chu Chính Đình nhìn Hoàng Minh Hạo ý cười đầy mặt, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:

- Không biết.

- Không biết? Cho nên ý của anh là anh trời sinh quyến rũ?

Y tá lặng lẽ cúi đầu làm tiếp công việc của mình, đồng thời cảm giác sau lưng lạnh toát.

Hoàng Minh Hạo thấy Chu Chính Đình sắp ra khỏi phòng bệnh bèn gọi anh lại:

- Ơ, anh đi đâu thế?

- Phần tiếp theo có tiểu Lưu ở đây là được rồi.

Là bác sĩ chủ trị, Chu Chính Đình vốn có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của bệnh nhân, nhưng anh thực sự không muốn trả lời câu hỏi do Hoàng Minh Hạo đưa ra, thế là dứt khoát tẩu vi thượng sách.

- Đừng mà, chúng ta còn chưa tán gẫu xong.

Chu Chính đình quay đầu lại lườm cậu:

- Chúng ta có tán gẫu sao?

Hoàng Minh Hạo bĩu môi:

- Tôi cho là có?

Chu Chính Đình hơi dừng lại, kiên quyết dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Minh Hạo bị một trận ồn ào đánh thức, lẽ ra bên khu phòng bệnh VIP sẽ không có tiếng ồn như vậy.

- Tiểu Hạ.

- Có, anh Minh Hạo.

Trợ lý từ ngoài cửa bước vào:

- Anh tỉnh rồi, muốn ăn chút gì không?

- Anh vẫn chưa đói.

Hoàng Minh Hạo ngồi dậy khỏi giường:

- Bên ngoài sao vậy, ồn quá.

Tiểu Hạ nói:

- Ban nãy em có thấy mấy người đến bên này, nghe y tá nói là người nhà bệnh nhân tai nạn giao thông hôm qua, bệnh nhân đó chết rồi, người nhà đến gây chuyện.

Hoàng Minh Hạo ra hiệu cho Tiểu Hạ bước qua đỡ cậu, sau đó khập khiễng vào toilet rửa mặt:

- Tại sao lại tới gây chuyện, vấn đề ở bác sĩ sao?

- Không biết, nghe nói khi bệnh nhân tai nạn giao thông đó được đưa tới đã thoi thóp rồi, qua cấp cứu mấy tiếng đồng hồ thì chống đỡ được một lát, sáng sớm hôm nay qua đời.

Hoàng Minh Hạo khẽ cau mày:

- Cho nên đâu liên quan gì tới bệnh viện, người nhà tới làm ầm ĩ như vậy, có ai quản không?

- Mới sáng sớm, phần lớn mọi người đều chưa đi làm. Anh Minh Hạo, em thấy người nhà kia là quá đau lòng nên mất lý trí, sao họ có thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu bác sĩ được chứ.

Tiểu Hạ lắc lắc đầu, cảm thán một câu:

- Nhóm bác sĩ Chu cũng quá xui xẻo rồi.

- Khụ khụ khụ.

Hoàng Minh Hạo suýt sặc nước súc miệng, giật mình nói:

- Em nói người thực hiện phẫu thuật hôm qua là bác sĩ Chu? Cũng là bác sĩ Chu đã phẫu thuật cho anh?

- Lúc đó có mấy bác sĩ lận, bác sĩ Chu là một trong số họ. Không biết bác sĩ Chu bây giờ đã đến chưa, nếu đến rồi, gặp trực diện những người nhà kia, không biết sẽ ra sao nữa.

- Mau mau mau, lấy khẩu trang cho anh, anh muốn đi xem xem.

- Anh Minh Hạo, nhiều người lắm, anh đi không tốt đâu.

Hoàng Minh Hạo không thèm quan tâm những thứ này:

- Nhất định phải đi xem xem, bác sĩ Chu xinh đẹp nhà anh lỡ bị người ta ức hiếp thì sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinghao