Chap 36: Cung yến tranh tài (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy truyện chuẩn bị là Tết Nguyên Đán nên tui định ủ giấm tới Tết rồi đăng luôn😂
Cơ mà vậy thì không giữ lời hứa nên đăng cho mất thím đọc nà~~❣️
Cmt và vote cho Nhím a~~😘🍥
-------------------------------------------
Tết Nguyên đán cũng tới rất gần rồi.

Mặc dù chưa tìm được thủ phạm, nhưng nàng cũng không thể ở trong cung suốt dịp Tết được. Một dịp vui như vậy, sao có thể bỏ lỡ? Hơn nữa đây chính là cơ hội để nàng một lần trải nghiệm không khí Tết ở nơi cổ đại rốt cuộc như thế nào.

"Nương nương, Cung Yến sắp tới, đúng ra mà nói, sẽ do nương nương cùng thái hậu quyết định, nhưng hoàng thượng đã nói, nương nương thân thể bây giờ không thích hợp, để Tiểu Nghiên giúp nương nương việc này có được không?" Nàng cũng là lo lắng thái hậu làm khó chủ tử.

"Ta sẽ tự mình chủ trì!"

Tổ chức cung yến? Thú vị a! Làm sao có thể bỏ qua?

"Nương nương, quan trọng nhất chính là giữ gìn ngọc thể, công việc vất vả để Tiểu Nghiên đảm đương được rồi, Tiểu Nghiên lo cho người..."

Thái Nghiên lo lắng nói, lông mày thanh tú chau lại.

"Ta không sao, chút việc nhỏ, hơn nữa có ngươi bên cạnh giúp đỡ, sẽ không có việc gì!"

"Nương nương, lần này ngoài hoàng thân quốc thích cùng các đại thần, còn có sứ thần các nước Khâm quốc cùng Thanh quốc."

Trong Hạo Nhiên đại lục này, Khang quốc chính là quốc gia có thực lực hùng mạnh nhất, hai nước còn lại thường xuyên phái sứ thần sang giữ mối giao hảo, cung yến mừng xuân này có mặt bọn họ cũng là lẽ dĩ nhiên.

"Châu Hiền!"

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, khiến cho trong lòng Châu Hiền như có một dòng ấm áp chảy qua.

Thân ảnh cao lớn của hắn tiến vào, một thân long bào uy phong bễ nghễ, trên đầu là kim quan gắn một viên cực phẩm minh châu lấp lánh sáng ngời, thế nhưng minh châu so sánh với đôi con ngươi thâm thuý sâu thẳm ánh lên tinh quang kia, lại không đáng nhắc tới.

Tầm mắt rơi vào thân ảnh mỹ miều của nàng, ánh mắt Thế Huân mười phần dịu dàng, ẩn chứa nhu tình dào dạt.

"Hiền nhi, nàng muốn chủ trì yến hội?"

"Ừm, chàng đừng lo, ta rất khoẻ, chút chuyện như vậy không làm khó được ta."

Chỉ còn hai người trong phòng, hắn liền ôm nàng vào trong ngực, bàn tay đùa nghịch lọn tóc mai bên má nàng.

"Đây không phải là yến hội bình thường, các quốc gia thường nhân cơ hội này ngầm đem đến nhân tài thi đấu tài năng. Từ trước đến nay đều là Khang quốc chúng ta đa phần thắng, cũng bởi chúng ta được coi là quốc gia mạnh nhất Hạo Nhiên đại lục, không thể để cho hai nước còn lại coi thường.

"Ồ, thì ra là vậy."

"Nàng muốn chủ trì yến hội cũng được, ừ, không cần ra ngoài đâu, muốn phân phó chuyện gì, trực tiếp triệu người đến đây nghe nàng phân phó là được."

Hắn ngừng môt chút, ánh mắt rơi xuống trên bụng nàng.

"Hung thủ tạm thời chưa tìm được, nàng cũng không thể ở mãi trong cung, nên sau này phải ngàn vạn lần thận trọng."

"Thế Huân, ta đã biết."

Thái Nghiên cùng Trương ngự y chiếu cố thật tốt mẹ con bọn họ, Châu Hiền đặc biệt khoẻ mạnh, hơn nữa lần đầu mang thai, cũng không có cảm giác khó chịu.

"Được rồi, vậy yến hội giao phó cho nàng!"

"Ta nhất định làm thật hoành tráng."

Châu Hiền vui vẻ cười nói, hai cánh tay nũng nịu vòng qua cổ hắn, đôi môi như cánh hoa đào đặt lên gò má Thế Huân một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Thế Huân cau cau mày

"Chỉ có vậy?"

Nàng nhún nhún vai, bộ dáng trêu ngươi

"Chỉ có vậy!"

"Tiểu yêu tinh!"

Đôi môi mỏng hoàn mỹ kéo lên một đường cong, nhanh chóng ập xuống, chiếm trọn hơi thở của nàng. Nụ hôn của hắn trằn trọc bá đạo, hung hăng mà cắn nuốt, bàn tay giữ chặt sau gáy Châu Hiền, đầu lưỡi táo bạo tiến vào chiếm đoạt tất cả ngọt ngào.

Châu Hiền bị giày vò đến không thở nổi.

Đôi mắt hắn bỗng trở nên âm u, một trận lửa nóng rực bùng lên thiêu đốt trong cơ thể.

Từ lúc nàng mang thai, Thế Huân đã phải cấm dục, chỉ được có như vậy, đối với hắn đã là một loại hành hạ không nhẹ.

Châu Hiền cũng vì chuyện này mà yêu thương cùng trân trọng hắn nhiều thêm, trong cung mỹ nữ như mây, hắn đường đường một thân hoàng đế, lại trước sau thuỷ chung chỉ có một nữ nhân là nàng.

Trôi dạt đến một kiếp sống xa lạ, lại có được một tấm chân tình như vậy, nàng không có gì hối tiếc.

Thấy được vẻ ẩn nhẫn của hắn, nàng đành thoát ra khỏi vòng tay hắn

"Thế Huân, cố chịu đựng nha!"

Nàng chớp chớp mắt, nở nụ cười tà tứ trêu chọc hắn.

Sắc mặt Thế Huân nhất thời tối đen.

"Châu Hiền, chờ nàng sinh hài tử xong, ta liền đòi nợ nàng!"

Tiếng cười đùa vui vẻ ấm áp từ trong phòng truyền ra ngoài, khiến cho tâm tình hai người bên ngoài cũng tốt đẹp theo.

Bạch Hiền và Thái Nghiên, chỉ cần chủ tử vui vẻ, họ liền vui vẻ.

"Thái tổng quản, trong cung không thấy có gì bất thường chứ?"

Nói xong, Bạch Hiền lại muốn tự đánh vào miệng mình, hết chuyện rồi hay sao mà đi hỏi như vậy?

"Không có ! Biền thị vệ thấy có gì bất thường hay sao?"

Thái Nghiên khó hiểu nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại đột nhiên nói như vậy.

Bạch Hiền trong lòng hết sức rầu rĩ, trí thông minh của hắn tại sao tự nhiên lại thấp đến thảm thương vậy?

"Không có gì, ta chỉ thuận miệng thôi!"

"Thì ra là vậy."

Thái Nghiên lơ đãng quay đầu đi.

"Còn nữa... Thái tổng quản, về sau... gọi ta Bạch Hiền huynh được rồi!"

Vừa nói xong, gương mặt tuấn tú thường ngày trầm lặng của Bạch Hiền lại có luống cuống không biết phản ứng của Thái Nghiên ra sao. Thái Nghiên nở nụ cười tươi đẹp dịu dàng, gương mặt vốn thanh tú trở nên bừng sáng, khiến hắn ngây ngốc nhìn.

"Được, vậy Bạch Hiền huynh có thể gọi ta Tiểu Nghiên."

"Được."

Đúng lúc hai người đang" bồi đắp tình cảm", cánh cửa lại không khách khí," cạch" một tiếng mở ra.

"Tiểu Nghiên, cùng ta đi dạo một chút."

Thái Nghiên ngượng ngùng thu lại ánh mắt về phía Bạch Hiền, cung kính đáp lại

"Vâng!"

Châu Hiền nhận thấy thần sắc nàng khác thường, liền cố ý trêu chọc

"Nha, Tiểu Nghiên, mặt của ngươi làm sao lại đỏ vậy? Sốt rồi sao?"

"Nương nương, Tiểu Nghiên không có sốt..."

Châu Hiền nheo nheo mắt hạnh, đè thấp giọng nói

"Ai nha, Hoàng thượng tính sắp tới tìm thê tử cho Bạch Hiền, ta cũng nên tìm phu quân gả ngươi đi thôi!"

Thái Nghiên liền trở nên hoảng hốt

"Biền thị vệ sắp thành thân ạ?"

"Ừm, để hai ngươi thành thân cùng ngày là được!"

Châu Hiền ý vị cười, nha đầu này vừa nghe đến người trong lòng sắp thành thân, đã cuống lên như vậy.

"Nương nương, Tiểu Nghiên không có muốn rời xa người..."

Thái Nghiên ảo não vô cùng, không nhận ra thâm ý trong lời nói của Châu Hiền.

"Không sao, ta đem ngươi gả cho Biền thị vệ, như vậy không cần rời xa ta rồi."

"Nương nương..."

Thái Nghiên hai má đỏ bừng thẹn thùng, hoá ra chủ tử đã nhìn thấu tâm tư của nàng rồi.

Ngày hôm sau, Châu Hiền tới Trường Thọ cung, đem chuyện long thai nói hết sự thật với thái hậu. Ra khỏi cung Vĩnh Thuỵ, bí mật này đương nhiên phải nói ra.

Châu Hiền cũng là chỉ đến góp vui, đối với việc tổ chức cung yến không hiểu biết, để thái hậu trực tiếp quyết định.

"Quý phi, lần này công chúa Thanh quốc Hoàng Mĩ Anh cũng đến. Vũ nghệ của nàng ta rất điêu luyện. Quý phi vũ nghệ rất tốt nhưng lại không thể nhảy múa, vũ nữ bình thường trong cung chưa chắc thắng được. Ngươi có cách nào không?"

Thái hậu thái độ đối với nàng đã ôn hoà rất nhiều, nói mẹ quý nhờ con quả không sai!

Châu Hiền đang thong thả thưởng thức điểm tâm, nghe thấy thái hậu hỏi như vậy, trong đầu lập tức có chủ ý.

"Thái hậu nương nương, việc này, xin hãy giao cho thần thiếp!"

Chiều hôm ấy.

Châu Hiền tới Vũ nhạc phòng.

"Trong số các vũ nữ ở đây, ai là người có vũ nghệ tốt nhất?"

Tổng quản vội vàng ra hiệu cho một nữ tử đứng gần đó, nàng liền cung kính bước lại gần.

"Nương nương, đây là Du Lợi, là vũ nữ giỏi nhất trong cung."

"Tốt, múa thử một điệu đi!"

"Nô tì tuân mệnh."

Ngũ quan hài hoà thanh tú, không thể nói là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng lại có vẻ đẹp nhu hoà khả ái, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thanh thản.

Nàng bước ra giữa phòng, các nhạc sư xung quanh bắt đầu tấu nhạc, một khúc Hồng hạc vũ vang lên, Du Lợi bắt đầu múa. Tư thái thanh thoát nhẹ nhàng, cánh tay uyển chuyển mềm mại, bước chân lại linh hoạt lưu chuyển, tà váy theo từng chuyển động mà dìu dặt bay lên, vô cùng đẹp mắt.

Châu Hiền xem đến không rời mắt.

"Nương nương, nàng ấy múa thật đẹp!"

"Ừ, bất quá chúng ta không biết thực lực của công chúa Thanh quốc kia thế nào, cho nên không biết được vũ nghệ như thế này, rốt cuộc có thể đối phó hay không?"

Động tác của Du Lợi quả thực rất thưởng tâm duyệt mục, rất đúng với tên của vũ điệu này, một thân phong thái nhẹ như không, lại thanh nhã vô trù, mang theo thần thái của loài hồng hạc.

Điệu nhạc kết thúc, Du Lợi như cũ cung kính đứng trước mặt nàng.

"Hay, vũ nghệ rất tốt!"

Châu Hiền không khỏi tán thưởng.

"Nương nương, người quá khen rồi!"

Du Lợi khiêm cung nói, thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, điểm này Châu Hiền rất có thiện cảm.

"Được, từ bây giờ đến yến hội, ngươi đến Vĩnh Thuỵ cung!"

"Vâng."

Những vũ nữ khác không khỏi ghen tị, đến Vĩnh Thuỵ cung là chuyện tốt như thế nào? Ai cũng biết Quý phi nương nương đối xử tốt với thuộc hạ, hơn nữa đãi ngộ ở cung Vĩnh Thuỵ so với nơi khác tốt hơn nhiều. Hơn nữa, nếu được biểu diễn trong yến hội, lại nhận được ân sủng của hoàng thượng không biết chừng.

Châu Hiền không khỏi hưng phấn, Khang triều, ta đem nghệ thuật hiện đại đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro