Chap 64: Lý Chiêu Nghi được sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Hạ nhân vào trong tẩm cung thu dọn, thấy được một vết hồng tươi trên tấm nệm, liền vội vàng đi bẩm báo với thái hậu.

" Chiêu nghi đã được sủng ái? Ha ha, tốt quá rồi!"

Cung nữ không quên xu nịnh: "Chúc mừng thái hậu, chúc mừng chiêu nghi!"

" Tốt lắm, để xem Từ thị kia còn dám ngạo mạn nữa không!"

Trái ngược với vẻ hoan hỉ của thái hậu, Lý Huệ lại có vẻ thất thần, nàng gượng gạo nở nụ cười che đi tâm trạng buồn bã.

Thái hậu thân mật nắm lấy tay nàng
"Lý Huệ, nếu như ngươi hoài thai, ta nhất định sẽ để hoàng thượng tấn phong ngươi làm phi!"

"Tạ ơn thái hậu." Lý Huệ nhẹ nhàng đáp, những lời này làm cho tâm trạng của nàng càng chùng xuống, nàng biết ngày đó quá xa vời, có lẽ sẽ không bao giờ đến.

Cung Vĩnh Thuỵ.

Từ Châu Hiền ngồi trên ghế, gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, nàng cứ thế nhìn ra ngoài cửa, vô hồn như một pho tượng.

"Nương nương, người đừng thương tâm, có lẽ là hiểu lầm, nô tì bây giờ sẽ đi hỏi lại!" Thái Nghiên nhìn thấy bộ dáng của nương nương như vậy, nàng cũng rất đau lòng.

" Không!" Giọng nói của Từ Châu Hiền khàn khàn, nghẹn lại, nước mắt nàng không kìm được nữa mà rơi xuống. "Ngươi quên rồi sao? Như vậy, mới là chuyện tốt."
Đã có một nữ nhân khác bước vào trong tim hắn, liệu có phải nàng rời đi rồi, hắn sẽ bớt đau lòng? Rồi một năm, hai năm qua đi, hắn sẽ hoàn toàn lãng quên nàng?

"Nương nương..."

Ngô Dật ở trong nôi ngơ ngác nhìn mẫu thân mình, tiểu hoàng tử chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân khóc. Dù còn nhỏ, nhưng dường như bé cũng hiểu được tâm trạng mẫu thân, cái miệng nhỏ a a lên mấy tiếng, hai bàn tay đưa lên quơ quơ, muốn được bế lên.

Từ Châu Hiền gạt nước mắt, ôm tiểu hoàng tử vào trong lòng, nàng âu yếm hôn lên hai má con, cọ cọ trán lên trán con, dịu dàng thủ thỉ "Dật nhi, con hãy nhìn mẫu thân cho thật kỹ, ghi nhớ gương mặt của ta..."

Ngô Dật lại a a lên mấy tiếng, đôi mắt sáng mở to, hai bàn tay mềm mại nhỏ nhắn áp lên gương mặt đẫm nước mắt của Châu Hiền.

"Con nhất định không được quên mẫu thân..."

Đây là kết tinh tình yêu của nàng và hắn, là sinh linh nàng hoài thai chín tháng mười ngày, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể sinh hạ bình an, rời bỏ bé, cũng giống như lấy đi của nàng một phần máu thịt, đau đớn vô cùng.

Lý Huệ rời cung Trường Thọ trở lại Ninh Vân các, bước chân nặng nề như đeo chì, nàng nhớ lại mọi việc đêm hôm qua.

"Ngươi! Rót rượu cho trẫm!" Ngô Thế Huân nhấc chén lên uống cạn, ra hiệu cho Lý Huệ lại gần.

Lý Huệ cố ý ăn mặc đẹp, lại trang điểm tỉ mỉ hơn mọi ngày, chuẩn bị kĩ lưỡng mới đến tẩm cung của hắn. Nhưng nàng vừa đến, Ngô Thế Huân đã say rồi, hắn cơ hồ không nhận ra nàng là ai nữa.

"Hoàng thượng, người đừng uống nữa!" Nàng cẩn trọng giữ lấy cánh tay hắn, muốn lấy chén đặt xuống.

"Buông!" Ngô Thế Huân hung bạo xô nàng ra, khiến cho Lý Huệ ngã xuống đất.
Nàng hoảng sợ nhìn gương mặt tức giận của hắn, lại chật vật từ trên mặt đất đứng lên.

"Hoàng thượng xin bớt giận, là thần thiếp đáng trách." Giọng nói nàng nhỏ nhẹ mềm mỏng, khiến cho người ta xót thương.

"Hiền nhi, nàng giỏi lắm!" Hắn lại rót thêm một chén "Rất tốt, rất tốt!"
Ngô Thế Huân dường như đang độc thoại, lại như nói chuyện với một người trong tưởng tượng.

Lý Huệ ngẩn ngơ, Hiền nhi?

"Nàng tự mình tuyển tú nữ, còn tự tiến cử người đến, giỏi lắm!"

Câu nói tiếp theo của hắn đã giúp nàng hiểu ra, Hiền nhi, là cách hoàng thượng gọi hoàng hậu hắn sủng ái nhất. Hai người tình nùng ý mật như vậy, còn có chỗ cho nàng chen vào sao?

Ngô Thế Huân bất ngờ đứng dậy, khiến cho Lý Huệ giật mình, nàng chợt nghĩ rằng, nhân lúc hắn say, chi bằng nàng tận dụng cơ hội này?

Lý Huệ lại gần Ngô Thế Huân, cánh tay vòng qua hông hắn, dìu hắn đến bên giường, để hắn tựa vào thành giường, hai cánh tay trắng nõn vươn ra, muốn thay hắn cởi ngoại bào.

Ai ngờ, Ngô Thế Huân vốn đang mê mang, lại đột nhiên thanh tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ trở lại vẻ lãnh tĩnh như thường, khiến đôi tay của Lý Huệ ngừng lại, hàn ý trong mắt hắn khiến nàng run rẩy.

" Cút!" Một từ duy nhất, lãnh khốc,  vô cảm.

Lý Huệ rụt tay lại, nàng bật khóc mà quỳ xuống.

"Thần thiếp không biết đã làm sai điều gì, khiến cho hoàng thượng tức giận?"

Ngô Thế Huân chợt im lặng, lạnh lùng nhìn xuống nữ tử phía đang quỳ trước mặt, hắn lạnh lùng ra lệnh "Lại đây."

Lý Huệ lảo đảo đứng dậy, đầu cúi gằm.

"Ngươi nhìn cho rõ." Ngô Thế Huân dùng chuỷ thủ cắt một đường mảnh trên ngón cái, máu tươi rỉ ra, hắn nhanh tay quệt xuống nệm một vết máu đỏ.

"Thần thiếp đã hiểu, xin người yên tâm." Lý Huệ rũ mi mắt, thất thần đáp lại.

" Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa, đi đi."

Ngô Thế Huân ngồi trong thư phòng, tâm trạng vô cùng nặng nề. Hắn những tưởng Châu Hiền sẽ chạy ngay tới mà chất vấn hắn, hắn chỉ chờ có thế, rồi hắn sẽ nói cho nàng biết sự thật, để nàng hiểu được, trong lòng hắn chỉ có mình nàng, tuyệt đối không dung nạp bất kỳ ai khác.

Nhưng không, nàng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Nàng không hề đến gặp hắn.

Từ ngày đó, đem nào Lý chiêu nghi cũng được triệu tới tẩm cung, nhưng không ai biết rằng, Lý Huệ chỉ có thể ở một bên hầu hắn rót hết chén này tới chén khác.

Thái hậu tâm trạng rất tốt, sai thái y viện đưa thuốc bổ đến cho Lý Huệ, mong nàng có thể sớm mang thai. Lý Huệ nhận lấy, cũng không biết làm gì với số thuốc này, thì đúng lúc ấy, hoàng hậu cũng sai người đem thuốc bổ tới.

Tối hôm đó, tẩm cung của hoàng thượng.

Lý chiêu nghi không dám lại gần hắn, chỉ dám đứng ở sau lưng, hắn lại đột ngột xoay người lại, lên tiếng.

"Nàng mang thuốc bổ tới cho ngươi?"

Lý chiêu nghi nhất thời không hiểu ý hắn.

"Hoàng hậu?"

Nàng nhớ ra chuyện lúc sáng, rụt rè gật đầu.

"Thật là có lòng..." Ngô Thế Huân ngà ngà say, lảo đảo đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Lý Huệ ở đằng sau nhìn theo, trong lòng hắn chỉ có hoàng hậu nương nương, vì sao hai người lại phải làm khổ nhau như vậy? Nàng sẽ không có được chút cảm tình của hắn, trừ phi...

Trờ thành một người giống như Từ Hoàng hậu vậy.

Hắn đến, chính là cung Vĩnh Thuỵ.

Từ Châu Hiền đang nằm trên giường, không ngủ được, đột nhiên nghe cánh cửa động một tiếng, nàng vội ngồi dậy, dựa vào ánh nến mờ mờ mà nhìn, nhận ra một thân ảnh quen thuộc.

Trong lòng nàng là những cảm xúc phức tạp đan xen, vừa vui mừng vì lại nhìn thấy hắn, lại vừa đau lòng, nhưng rõ ràng là, đau lòng nhiều hơn.

Ngô Thế Huân thoáng cái đến bên giường, cả thân hình nặng nề đổ ập xuống, ôm choàng lấy Từ Châu Hiền, mùi rượu nồng lập tức xông vào cánh mũi nàng.

Không phải hắn đã triệu Chiêu nghi đến tẩm cung rồi? Sao hắn lại ở đây?

"Hiền nhi..."

"Làm sao chàng uống nhiều rượu như vậy?" Nàng cố gắng dìu hắn nằm lên giường, muốn gọi người sắc canh giải rượu cho hắn, vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị nắm chặt, Thế Huân dùng sức kéo nàng vào trong lòng.

"Tại sao nàng phải đẩy ta ra xa?'' Giọng nói của hắn khàn khàn vì men say, thanh âm nhỏ dần, mi mắt từ từ khép lại.

Hắn đã ngủ, cánh tay vẫn nặng nề ôm lấy thân mình nhỏ bé của nàng.

Châu Hiền nằm trong lòng hắn, nàng đưa tay lên, run run chạm vào mặt hắn, ngón tay thon dài tỉ mỉ lướt theo từng đường nét tinh xảo trên gương mặt hoàn mỹ, rất mực nghiêm cẩn, nàng muốn ghi tạc gương mặt này vào trong tâm trí, vĩnh viễn không bao giờ quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro